P/S: những câu được in đậm là những câu mình thích (^^)
Author: ruby-chan
Source: MCF
Link: www.conankun.yourme.net
CHAP 26: HAPPY VALENTINE_ NHỮNG GÌ LÀ DUY NHẤT!
10 năm trôi qua!
Nhà Kuroba…sáng sớm 14/2…
Bừa bộn và lộn xộn.
Hoa giấy rơi rụng lả tả, những lá bài ảo thuật rải khắp sàn nhà, rèm cửa thì đứt bung hết một nửa các móc cố định. Vài con thỏ trắng nhảy vô định hướng làm xoong nồi kêu lên loảng xoảng và bát đĩa thi nhau vỡ tan tành, bồ câu thì đập cánh dữ dội tán loạn, có con còn bay đập rầm luôn vào cửa kính.
Thảm cảnh này đang diễn ra trong nhà bếp đóng kín, do một thằng nhóc 6 tuổi gây ra.
-Nói to lên Raito-kun, mẹ nghe không rõ ! –Tiếng một người mẹ hậm hực vọng ra từ phòng khách khi trách mắng đứa trẻ đang vòng tay trước mặt mình.
-Qúy bà Aoko, xin tha lỗi cho…UIZAAAA !!!! –Thằng nhóc chưa nói hết câu thì bị ngay một cú vào đầu.
-Thằng nhóc này, phải gọi là mẹ chứ ! Con xem mình đã làm được những gì ?
-Ảo thuật ạ ! –Nó hớn hở tự hào.
-Con đang PHÁ NHÀ và mẹ phải dọn dẹp tất cả. BIẾT KHÔNG ???
-Này, Aoko… -Người chồng của Aoko, nhà ảo thuật gia nổi tiếng đang đứng tựa lưng vào cửa sau khi vừa tập thể dục về. –Tuy anh không biết đã xảy ra việc gì nhưng em làm như thế là đang bắt nạt trẻ con đấy !
-Bố !!! –Mắt thằng bé sáng hẳn lên…như vừa gặp được một vị cứu tinh.
-Kaito ! Anh đừng bênh con như thế nữa, em chưa kịp làm điểm tâm đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng rồi. Anh vừa đi nó đã thả hết tất cả bồ câu và thỏ ra rồi nhốt tất cả vào phòng kín, đống đạo cụ luyện tập của anh cũng đang khiến em khốn khổ đây. Tới nhà bếp mà xem !
Anh mở cửa bếp… và đóng lại ngay lập tức.
-Ừ thì…(cười đau khổ) Raito này, con đang phát triển gen nghịch ngợm của bố thì phải…
-Ngài Kaito…-Nhóc Raito kéo gấu áo bố, rơi nước mắt ra vẻ tội nghiệp –Con chỉ muốn là nhà ảo thuật như bố thôi mà…
-Lau mặt đi con trai –Kaito đưa khăn tay cho con dù biết tỏng đó là “nước mắt cá sấu” – Nhưng Raito-kun này . Nếu đã thục hiện thành công một trò ảo thuật, con sẽ trình diễn cho ai xem trước tiên?
-Hana Kudo!
Câu đáp nhanh gọn không cần suy nghĩ của thằng nhóc khiến Kaito và Aoko không nhịn được cười. Ừ thì là trẻ con, nhưng nó cũng có thể rất-quan-tâm đến một cô bạn khác phái nào đó, và có thể sự quan tâm ấy thời gian sau sẽ trở thành tình yêu không biết chừng!
-Vợ yêu quý kiêm trợ lí hiền dịu của anh, cười vui vẻ rồi thì tha cho con đi em nhé. Anh sẽ giúp em dọn dẹp. OK?
-Không chỉ anh-Aoko cố gắng nghiêm mặt kiềm nén một tiếng cười – cả Raito-kun cũng phải chịu trách nhiệm!
-Thế cũng được. Cố lên nào con trai!
-Vâng ạ! –Thằng bé rạng rỡ hẳn lên.
Cả nhà cùng nhau dọn dẹp. Kaito mở cửa kính và huýt một tiếng, đám bồ câu tự động bay thẳng vào chuồng. Mấy con thỏ được giao cho nhóc Raito và nó đã hoàn thành nhiệm vụ( dù hơi vất vả một tẹo).
Cuối cùng bãi chiến trường cũng được thu dọn xong. Mệt phờ!
-Kaito này-Aoko nói với chồng trong khi đang lau gương mặt lấm lem của nhóc Raito – ban nãy Sonoko-chan có gọi, bảo là tối nay mọi người sẽ họp mặt tại nhà bác tiến sĩ Agasa.
-Trời đất! 14/2 mà cứ như giáng sinh…
-Có sao đâu! –Aoko cười –Có cả nhóm thám tử “nhí” và nhà Shiho nữa đấy! Cô ấy mới về nước tuần trước. Em đã chuẩn bị vài món quà valentine cho cô ấy và mọi người rồi!
-Vậy à, hôm nay lại có buổi biểu diễn nữa chứ…thế thì quà 14/2 về nhà anh mới tặng cho em được.
-Sao ạ ?Lại là đá quý à? –Cô nhăn mặt.
-Không! Chocolate, cho cả con nữa đấy Raito-kun! –Anh nháy mắt.
-Em thích Chocolate trắng!
-Con cũng vậy!
-Được rồi, nhưng cả hai mẹ con phải tặng lại quà cho anh vào dịp White Day đấy!
Họ cùng nhau cười. Trong mỗi con tim đều cảm nhận được vô vàn niềm hạnh phúc.
……………
………
Kazuha và Heiji đã đến nhà tiến sĩ Agasa sau khi ghé sang thăm gia đình Kaito.
Cô bấm chuông cửa.
-Đúng là nhà Kaito lúc nào cũng huyên náo nhỉ ! Sáng sớm mà thằng nhóc đã bày bừa..-Kazuha nhận xét sau khi ghé nhà Kaito.
-Ừ! Vậy nên Hikari-chan, con không được quá thân thiết với nhóc Raito nhà Kuroba nhé! –Heiji nói với cô bé 4 tuổi ngồi lắc lư trên vai mình.
-Con không thèm! - Cô nhóc bé xíu hỉnh mũi–Anh ấy chỉ thích chơi với Hana-neechan thôi…
-Shiho-chan! –Kazuha gọi.
-Sao lâu thế ạ? –Hikari mím môi phồng má.
-Hikari-chan à…không phải cứ bấm chuông là người ta sẽ ra ngay đâu –Heiji cười.
-Thế ạ? –Cô bé tròn mắt và chỉ vào cánh cửa nhà –Có người ra kìa.
Shiho đang chầm chậm bước ra, mái tóc dài càng khiến cô thêm xinh đẹp.
-Cháu chào cô ạ! –Cô bé lễ phép.
-Cô chào bé!-Shiho cười và đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ xíu của cô nhóc –Mà sao giờ này các cậu mới tới?
-Tớ…tại Heiji dẫn bé Hikari đi đâu đó làm trễ chuyến tàu, vì thế phải đi chuyến sau. Bọn tớ có ghé nhà Kaito trước nhưng các cậu ấy bảo là hôm nay có buổi biểu diễn nên tối nay sẽ đến muộn.
-Tới rồi thì tớ nhờ chút nhé, cả nhà cậu đi mua hộ tớ nguyên liệu nấu ăn cho buổi party tối nay đi. Tớ vẫn chưa mua.
-Trời đất! Không phải các cậu mời nhà tớ đến ăn tiệc sao? –Kazuha trố mắt.
-Anh Green được mời làm đại diện đến tham dự cuộc họp hội nghị khoa học nên đã đi từ sáng sớm.Tớ phải ở nhà trông bọn trẻ nên không thể , dẫn cả đám nhóc đi ra ngoài không khéo lại có chuyện rắc rối xảy ra.
-Đám nhóc?
-Con gái tớ và 2 đứa nhà Kudo mới sang hồi sáng, bọn nhỏ đang ở trong nhà kìa. Ran và Shinichi vì quá bận công việc không thể mang bọn trẻ đi cùng, mà ông bà ngoại chúng đi du lịch suối nước nóng hết, bác tiến sĩ lại không có nhà nên tớ mới phải trông hết đây. Đến nản…
-Hii, Shiho có duyên với bọn trẻ quá nhỉ -Heiji cười nhăn nhở.
-Này, xỏ tớ hả? -Shiho liếc Heiji và nhìn đồng hồ -Mới 10h sáng, thôi thì mọi người cứ vào nhà chơi rồi mua về sau cũng được.
-Oh, bọn tớ sẽ sang nhà Sonoko rủ nhà bên ấy đi luôn cho vui! –Kazuha nói.
-Em nói có lí! Đi thôi! –Heiji đồng tình.
-Nhưng trước khi đi…tặng cậu này. –Kazuha chìa ra mấy hộp Chocolate và cười rạng rỡ–Của bọn tớ và nhà Kaito đấy, Aoko bảo bọn tớ gửi trước giùm. Chúc Shiho và gia đình ngày tình nhân vui vẻ!
-Rõ vẽ chuyện! –Shiho phán một câu rồi chần chừ nhận món quà. Dù Shiho không nói nhưng ai cũng hiểu nụ cười thật đẹp của cô cũng đồng nghĩa với vời cám ơn.
Cả nhà Hattori cùng tới nhà Sonoko, cô nhóc ngồi nghiêng ngả trên vai bố đang hát một bài gì đó không rõ.
………….
Căn nhà to đùng của Sonoko đã hiện ra trước mắt.
-Heiji, Kazuha…sao hai em lại đến đây. Party sẽ tổ chức ở nhà bác tiến sĩ mà? –Makoto là người ra đón khách. Anh mời nhà Heiji vào trong.
-Bọn em sang rủ rê anh và Sonoko cùng đi mua đồ về đãi tiệc. Shiho bận nên không đi được. Thế Sonoko đâu ạ?
-Cô ấy…ừm…đang giận anh một chút chuyện .
-Sao lại giận ạ? –Kazuha hỏi.
-Vì anh ấy đã làm một việc rất quá đáng! –Sonoko cùng một thằng bé da ngăm xuất hiện và đứng chắn ngang cửa chính. –Akira-kun mới có 7 tuổi mà anh ấy mới sáng sớm đã đưa nó đến CLB karatedo do mình phụ trách, kết quả là thằng bé đã bị thương tích đầy khắp người. Tớ không mắng cho là còn may đấy.
-Nhưng em phải biết là thằng bé rất có năng khiếu chứ. Cứ đà này khi lớn lên nó sẽ trở thành một võ sĩ karatedo vô địch.
-Em không thích thằng bé sau này sẽ như anh, có giải đấu là đi biền biệt…-Sonoko chưa dứt lời thì thằng bé đã lên tiếng.
-Mẹ ơi, con rất thích được như bố ạ. Oai lắm cơ, lại còn có thể bảo vệ được mẹ nữa.
-……-Sonoko không còn gì để nói.
Cô chỉ khẽ im lặng nhíu mày nhìn con. Và vuốt lấy gò má dán một miếng băng cấp cứu của nó. Có vẻ như cô chẳng thể nào dùng quyền lực của một người mẹ để ngăn cấm một ý thích của con, và ý thích đó sau này có thể trở thành lí tưởng sống.
-Thôi nào Sonoko-chan –Kazuha xóa đi sự im lặng, bế cô bé Hikari xuống từ vai Heiji.-Tớ thấy học võ cũng tốt mà, thằng bé sẽ ổn thôi. Còn bây giờ cậu sẽ đi mua sắm một vài thứ với bọn tớ chứ?
-Ừ, bọn mình cứ đi đâu đó đã rồi tới nhà bác tiến sĩ sau ha!
Sonoko cười nhẹ, cả 6 người(tính luôn 2 cô cậu bé) chuẩn bị rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Nhưng 4 người làm cha mẹ đó do đang vui với những người bạn tri kỉ của mình mà không để ý đến 2 ánh mắt đang nhìn nhau. Bé Hikari được ẵm trên tay mẹ với tay túm lấy mái tóc ngắn của nhóc Akira đi cạnh Sonoko. Nó ngọng nghịu nói và đáp lại nó là một nụ cười trong sáng.
-Anh cũng sẽ bảo vệ Hikari chứ?
-Tất nhiên rồi, Hikari-chan!
……………………
…………
2h chiều, trên một con đường ở khu Haido.
Ran đang được điều tới một vụ án, cô đi cùng vợ chồng cảnh sát Takagi. Vụ án sắp đến hồi kết thúc thì chuông điện thoại reo liên tục.
-Tôi là Ran Kudo, xin nghe…
-Xin với nghe cái gì? Về ngay đi cho tớ nhờ! –Tiếng hét trong di động khiến Ran giật bắn.
-Shi…Shiho-chan! –Ran xoa tai.
-Conan đã lẻn vào phòng thí nghiệm của tớ làm rơi vỡ biết bao ống nghiệm và hóa chất chỉ bằng một quả bóng đá, thằng nhóc quý tử của cậu đang làm khổ tớ đấy!
-Phòng thí nghiệm???Thế nó có sao không? Cả Hana-chan và Ai-chan nữa?!??
-May là tớ không để dung dịch gì độc hại trong ấy, và lôi nó ra kịp thời nên chẳng làm sao cả.
-Ơn trời…-Ran thở phào nhẹ nhõm – Nhưng mà cậu gọi cho tớ chỉ để mắng vốn chuyện đó thôi sao?
-Chưa hết, con bé nhà cậu đã cắt rèm cửa ra để may trang phục búp bê tặng Ai-chan nhà tớ. Cái chính là giờ thì thằng nhóc đang tập tành làm thám tử và nó đang khiến cho Hana-chan khóc bù lu bù loa, cãi nhau nhặng xị cả lên. Cậu về ngay và giải quyết đi.
-Hả?? Làm gì có chuyện…
-Không tin thì nghe đây nhá!
Shiho thở dài đưa ống nghe ra phía đang cãi nhau. Thằng bé 7 tuổi chỉ vào cô em gái 5 tuổi của nó và kết tội như một nhà thám tử chính hiệu. Sau lưng hai anh em là cô bé 6 tuổi có mái tóc nâu đỏ xoăn dài xinh như búp bê đang nấp sau ghế bành, thò đầu lên để chứng kiến, đôi mắt xanh của nó giống y hệt Shiho.
“Em chính là người đã ăn miếng bánh kem của Ai-chan để trên bàn, rõ ràng là như thế. Đây là tầng 2 nên chẳng có ai lấy trộm dược và trên tay em đang dính kem kìa!”
“Em không có! Em đã cầm cái đĩa lên khi nó trống không và còn dính kem trên đó!”
“Sự thật chỉ có một! Bố luôn nói như thế và sự thật là em đã sai. Hana-chan nên tự thú nhận đi, hãy xin lỗi Ai-chan rồi anh sẽ tha lỗi cho”
“Mẹ cũng đã từng nói niềm tin chỉ có một! Khi đã mất đi niềm tin ở ai đó thì sẽ rất khó mà lấy lại được. Anh hai phải tin Hana-chan chứ!”
“cjhovv…abc…..”
“cveejcnn…xyz…”
-“Vụ án” của thằng nhóc là vụ củ chuối nhất mà tớ từng biết! –Shiho đưa máy lên và nói với Ran –Giờ thì về ngay nhớ…
-Shiho này, vừa mới xảy ra vụ bắt cóc và tên thủ phạm có vũ khí đang tháo chạy qua đường này. Anh Takagi và chị Sato phải áp giải phạm nhân về đồn nên tớ cần đi một mình ngay mới kịp. Tớ đi đây, cậu gọi cho Shinichi đến đón bọn trẻ nhé, anh ấy sắp xong việc rồi!
-Ê…khoan đã!!!
Ran đã ngắt máy, Shiho lại phải gọi cho bố của hai đứa nhóc để “rước của nợ” đi. Cô vừa thấy hối hận vì đã nhận lời trông hộ bọn trẻ rắc rối này vừa thấy vui vì nụ cười và những trò nghịch ngợm tinh quái của chúng và vì bọn nhóc đã chơi đùa với Ai. Cô gọi di động cho Shinichi, ngán ngẩm.
-Cái gia đình rắc rối này…Có lẽ phải nói với cậu ta chuyện cô ấy truy đuổi tội phạm một mình thôi, mặt dù mình thừa biết cậu ta sẽ làm ầm lên và mất bình tĩnh thế nào…
…………..……
……….
……
4h chiều…
Cuối cùng thì mọi sự cũng bình yên!
Vụ bắt cóc đã được giải quyết nhờ công đầu thuộc về cô cảnh sát hấp tấp Ran Mori cùng lực lượng hỗ trợ ngay sau đó(do Shinichi gọi tới hay nói đúng hơn là…quát tháo)
Ran đã gặp Shinichi trên đường về đến nhà tiến sĩ Agasa, cô bị một vết trầy xước trên mặt và ở đầu gối nhưng đã làm anh nhặng xị cả lên. Và sau đó là được giáo huấn cho một hồi về sự thận trọng cũng như kỉ luật của một cảnh sát, cả việc cô đã bao nhiêu lần khiến anh phải lo lắng đến điên người.
Ran chỉ im lặng vì anh mắng mình là đúng, và chồng cô làm như vậy là vì quá lo lắng cho cô mà thôi!
Shiho cùng 3 đứa nhỏ đứng trước nhà ông tiến sĩ. Hai đứa bé vẫy tay lia lịa khi thấy bố mẹ chúng, và Hana cũng đã tươi lên sau khi bị “anh thám tử” kết tội.
-Xin lỗi Shiho…bọn tớ đến muộn. –Ran cười với Shiho và bé Ai đang đứng cùng các con cô
-Tớ biết là cậu sẽ gặp rắc rối mà, lúc nào cũng vậy… –Shiho thở phào khi thấy Ran vẫn còn nguyên vẹn.
-Hana-chan , lại đây với bố nào!
Shinichi dang tay ôm con gái yêu vào lòng, trong khi vợ anh sau khi chào Shiho thì quay sang véo tai con trai. Ran hầm hè:
-Nhóc, sao con lại bắt nạt em?
-Con…nhầm ạ! Thủ phạm là một con mèo hoang…nhưng thám tử đâu phải là thánh, cũng có lúc kết tội sai người chứ!
-Đến nản! –Cả 3 người lớn cùng…bó tay thằng bé.
-Thôi nào, chuyện cũng lỡ rồi –Shiho nói –Lúc nãy gia đình Heiji và anh Makoto có đến để đưa những thứ phải dùng cho bữa tiệc tối nay rồi chuồn đi đâu mất và tắt hết di động nên tớ không gọi được. Các cậu có thể tranh thủ đi dạo đâu đó nhưng hãy đi tìm họ về đây, đông người làm sẽ nhanh hơn.
-Giờ mới là 4h, cậu và Ai-chan cùng đi với bọn tớ nhé!
-Không ạ! Chốc nữa thôi bố Green sẽ về…-Bé Ai nắm chặt lấy tay Shiho như sợ mẹ nó sẽ đi với bạn mà không ở nhà chờ bố nó.
-Biết rồi Ai-chan! Cô chú sẽ không rủ rê mẹ cháu đi đâu nữa –Ran dành cho cô bé con một nụ cười .
-Cả nhà cứ đi đi nhé, xin lỗi Ran…
-Đâu có gì, à…tớ có cái này.
-Hum??? –Shiho tròn mắt nhìn 3 chiếc hộp vuông quen thuộc mà người ta hay trao cho nhau vào cái ngày lạnh buốt nhưng ngọt ngào này.
-Chocolate tặng gia đình cậu, tớ và cả nhà cùng làm tối qua đấy. Valentine hạnh phúc, Shiho nhé!
Đáp lại nụ cười ấm áp của Ran, Shiho chỉ lặng nhìn, và thở dài khó hiểu.
-Sao thế? –Shinichi ngạc nhiên.
-Không có gì…cám ơn Ran. Mọi người đi nhanh rồi về nhé!
…….
Shinichi đặt nhóc Conan lên vai còn Hana thì cười tít mắt trong vòng tay mẹ. Gia đình nhà Kudo khuất dạng, chỉ còn phía cuối đường hai chiếc bóng song song trải dài trên mặt đất.
Hôm nay là ngày Valentine…
Nhưng tuyết đã không còn rơi nữa !
Shiho mỉm cười thật nhẹ, nụ cười mà Green đã nói là đẹp nhất trên đời, và anh yêu nụ cười đó. Cô luôn ở phía sau dõi theo và cầu chúc cho những người bạn yêu quý của cô có được hạnh phúc.
-Shiho-kan !-Ai lại giật tay áo Shiho, và gọi mẹ theo…phong cách của bố Green.
-Đừng có bắt chước bố con mà gọi mẹ như vậy nữa ! –Cô ngồi xuống nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của con.
-Chúng ta sẽ ăn hết chỗ chocolate đó ạ ??? Kể cả phần mẹ con mình làm cho mọi người nhưng chưa kịp tặng nữa…đã trên cả chục phần rồi. Không lẽ chúng ta sẽ tặng lại vào tối nay ?
-Không có ai nhận được quà Valentine lại đáp lễ vào đúng ngày này, bé ngốc ! Thôi thì cứ…để dành. Cả nhà ta sẽ quyết tâm ăn tất cả, đó là tấm lòng của mọi người mà. Phần của mẹ con mình làm, thôi thì tặng cho mấy cô cậu thám tử đã từng là bạn mẹ nhé, cả ông tiến sĩ nữa.
-Vâng ạ ! Nhưng mẹ phải tặng nhanh đấy, kẻo lại bị tặng chocolate trước khi tặng cho xem…
-Ừ, rồi mà ! Nhưng hình như con không chỉ muốn hỏi mẹ về chuyện đó thôi thì phải. Còn gì nữa nào ?
-Mẹ yêu bố Green của con hơn chú Shinichi chứ ạ ?
-Trời đất ! Sao con lại hỏi vậy ? –Shiho mắt chữ O miệng chữ A.
-Dạ, cảm giác thôi…-Nó nói như một bà cụ non.
-Mẹ...bố con cũng biết điều này, nhưng chỉ là trước đây thôi con gái –Cô vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của Ai –Trái tim cũng có lúc phải thay đổi để tìm thấy tình yêu đích thực thuộc về mình. Và nó đã thay đổi từ ngày mẹ gặp bố con. Đến hôm nay, trong « danh sách các tình yêu » của mẹ, chú Shinichi còn xếp sau cả cô Ran nữa cơ !
-Mẹ ơi…chữ Ai trong tên của con…là Tình Yêu…đúng không mẹ ?
Câu hỏi kì lạ của bé Ai khiến Shiho phải ngẩn người trong giây lát, cô không biết nó có phải là một đứa trẻ lên 6 không nữa. Và sau đó cô bỗng hôn lên má con, ôm nó vào lòng thật chặt.
-Tất nhiên rồi Ai-chan ! Những người xung quanh bây giờ là món quà quý giá mà Thượng Đế đã ban cho mẹ sau khi mẹ đã mất đi tất cả. Con và bố con…là tình yêu lớn nhất mà mẹ đã có được trong đời ! Vì thế mẹ đã đặt cái tên Ai Bolton cho con. Mẹ đang rất hạnh phúc với những gì mình đang giữ chặt trong tay !
-………
Bé Ai ngẩn người nhìn mẹ nó thật lâu như đang cố hiểu hết tất cả những tình cảm mẹ nó gửi gắm vào câu trả lời đó, như để hiểu mẹ nó yêu nó đến nhường nào. Khoảng lặng được cắt đứt khi một tin nhắn được gửi đến máy Shiho, tin nhắn của Green Bolton.
" Shiho-chan yêu quý, 15 phút nữa anh sẽ có mặt. Trời lạnh lắm, em và con vào nhà đợi anh nhé ! "
Chỉ có lúc anh nhắn tin, cái từ "Shiho-chan" mới được là chính nó, chứ không phải bị thay thế bằng "Shiho-kan".
Đôi mắt cô nhìn dán vào tin nhắn ngắn ngủn và Shiho hé nở một nụ cười.
-Chúng ta cùng vào nhà đợi bố Green về con nhé !
-Vâng…Shiho-kan !
Shiho mỉm cười chịu thua, cô nắm lấy bàn tay bé bỏng của con và họ cùng đi vào nhà.
Những năm tháng này, nụ cười luôn thường trực trên môi Shiho để bù đắp cho khoảng thời gian vắng bóng.
Không biết cô bé con có hiểu những gì mẹ nó nói không, nhưng Shiho đã thấy nó nhoẻn cười như một thiên sứ nhỏ, hài lòng về câu trả lời vừa nhận được.
…………….
Tại một con đường ven bờ sông vắng người qua lại. Hai bên bờ, những bông hoa cỏ mọc dại cứ vươn mình lên mạnh mẽ trước cái lạnh của đất trời.
Nhóc Conan đưa hẳn cái khăn choàng cho em gái, cô bé khẽ cám ơn anh hai rồi tít mắt cười.
-Nhóc này –Shinichi hỏi với vẻ ngạc nhiên –Bình thường nếu cãi nhau con và Hana-chan rất khó làm lành, nhưng sao bây giờ lại…
-Vì Ai-chan ạ ! –Hana nhanh nhảu.
-Ai-chan ? –Mẹ bọn trẻ không hiểu.
-Bố đã nói với con rằng « Sự thật chỉ có một », mẹ đã bảo Hana-chan là « Niềm tin chỉ có một », nhưng Ai-chan bảo mẹ của em ấy đã nói « Tình yêu thương chỉ có một ». Khi cãi nhau sẽ làm đau người đối diện, tình cảm đang có được sẽ bị rạn nứt và không thể nào hàn gắn được vết nứt đó.
-Vì vậy con và anh hai hứa sẽ không cãi nhau nữa bố mẹ ạ ! –Hana ôm lấy cổ anh nó, hứa chắc.
Shinichi nhìn sang Ran, cô cũng như anh đang giấu một nụ cười khi những đứa trẻ của họ đều nói ra những câu như người lớn.
-Tuy « vụ án » của con chẳng đi đến đâu nhưng ai biết được sau này con sẽ giống Holmes, là một thám tử đúng nghĩa…Conan nhỉ?
-Con muốn được như bố ạ!
Shinichi cười và xoa đầu con. Cái tên Conan đã được anh và Ran đặt cho thằng bé ngay từ khi nó chưa được sinh ra để nhớ về một quãng kí ức đau khổ nhưng vô cùng quý giá trong cuộc đời.
-Giờ con và Hana-chan sẽ xuống chỗ bờ sông hái hoa tặng bố mẹ làm quà Valentine !
-Nhưng các con không được đến gần mép nước nhé. Nguy hiểm lắm !
-Vâng, thưa mẹ ! –Thằng bé trả lời lễ phép.
Nói xong bọn trẻ chạy thật nhanh, tiếng cười trong vắt hòa vào ánh hoàng hôn tím đang tràn ngập khắp không gian rộng lớn.
Ran đứng cạnh Shinichi, cô nhìn các con mình loay hoay tìm những nhánh hoa bé xinh giữa bao nhiêu loài cỏ dại.
Và thỉnh thoảng cô lại thấy chồng nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ, ánh mắt…có ẩn chứa cả sự hoang mang lẫn nỗi buồn. Ánh mắt mà suốt bao năm ở bên cạnh cô anh chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng trước đây cô đã từng thấy một lần và nhớ mãi…
-Hay thật anh nhỉ !
-Em nói sao cơ ? –Anh không hiểu.
-Shiho đã dạy bé Ai rằng “Tình yêu thương chỉ có một”, anh bảo Conan “Sự thật chỉ có một”và em đã nói với bé Hana rằng “Niềm tin chỉ có một”. Những gì chúng ta nói với bọn trẻ là tất cả những gì bản thân luôn tin tưởng và được chúng khắc sâu vào lòng . Em thật sự thấy vui…
-…Thiên Thần của anh cũng chỉ có một! Holmes đã không có được một Thiên Thần nào trong trái tim ông ấy, anh quả là may mắn hơn ông ta gấp trăm vạn lần !–Shinichi trao cho Ran một nụ cười thật dịu dàng và ấm áp.
-Nhưng anh lại sắp rời bỏ Thiên Thần của mình rồi…đúng không ?
-Ran…em nói sao ?
-Anh…sắp phải rời xa em…đúng không ? –Ran nhíu mày.
-Sao... em biết ? –Anh nhìn cô trân trân.
-Em đã từng thấy ánh mắt này vào ngày chia tay em khi anh phải sang Mĩ cùng Shiho…lúc còn là một thằng bé 7 tuổi vì APTX 4869. Anh nghĩ mình có thể giấu được em sao ?
-Anh…cô Jodie cùng FBI và CIA trực thuộc ở Mĩ đã cùng hợp tác và tìm ra được đầu mối về thế lực hùng mạnh của tổ chức tội ác đó… rất có khả năng sẽ bắt được Ông Trùm và họ có ý muốn mời anh tham gia. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm và gian khổ nhưng tất nhiên… anh không thể đứng ở ngoài ! –Shinichi siết nhẹ đôi tay Ran, để nó không phải run rẩy thêm nữa.
-Anh lúc nào cũng…chỉ biết bỏ lại em và biến mất ! Bây giờ còn cả hai đứa trẻ nữa…
-Ran, hãy hiểu cho anh …sẽ không lâu đâu. Anh chắc chắn !
-Em hiểu mà!
-Em sẽ không khóc chứ, Ran?
-Em sẽ không khóc đâu, nếu trở nên yếu đuối thì anh sẽ lo lắng và em cũng không thể chăm lo bảo vệ tốt cho bọn trẻ. Em sẽ luôn mạnh mẽ để anh có thể vững tâm!
Shinichi nhìn xoáy vào đôi mắt đỏ hoe của Ran_người đã gắn bó với anh từ khi chỉ là một cậu bé, đã trở thành vợ anh từ 8 năm trước. Cô luôn là người nhẫn nhịn, và chờ đợi anh bằng tất cả niềm tin . Ran yêu anh và các con hơn cả bản thân cô ấy, quan tâm đến người khác mà có lúc phản bội chính mình.
Thời gian trôi qua nhưng nét thánh thiện và nhân hậu trên gương mặt cô vẫn còn nguyên vẹn theo từng năm tháng. Dù không có đôi cánh trên lưng thì trong anh cô cũng luôn là một Thiên Thần và điều đó không bao giờ thay đổi…
Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt thật buồn, nhưng cô không khóc!
-Anh đã ở bên em suốt 10 năm nay, tuy có những lúc cãi vã nhưng cũng thật hạnh phúc. Đây đâu phải là lần đầu tiên em phải chờ anh, và nếu nói về kiên nhẫn chờ đợi…thì em là VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ rồi! –Tới lúc này Ran vẫn có thể đùa trên nỗi buồn của mình, vì cô không muốn anh phải khó xử.
-Em đùa chẳng vui chút nào!
-Nhất định anh phải trở về bình an! Em cùng hai đứa nhóc…và tất cả mọi người luôn ở bên anh. Nhận lấy chocolate của em và đừng quên quà đáp lễ…
Shinichi mỉm cười đón lấy món quà của Ran, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hôn cô như thế, nhưng đây là nụ hôn tạm biệt…
Anh biết những giọt nước mặn đắng không thể kìm được đang lăn dài trên má cô là gì.
Không chỉ là nỗi đau xa cách!
Không thể kiềm được nữa !
Cô vẫn yếu đuối như cô thiếu nữ Ran Mori ngày trước. Những giọt nước trong suốt như pha lê cứ thi nhau rơi trên gương mặt , cô không sợ mình phải chờ đợi anh quá lâu mà là sợ cơn ác mộng ngày nào sẽ trở thành hiện thực, cái khoảnh khắc cô đã đau đớn tuyệt vọng ôm lấy một Shinichi với trái tim ngừng đập vào lòng…
Nhưng cô vẫn tin rằng mọi thứ trong giấc mơ của cô sẽ luôn là cơn ác mộng, và nó sẽ không bao giờ xảy ra!
-Anh yêu em!
-Em đã nghe cậu này hàng mấy ngàn lần suốt mười mấy năm nay rồi! Nhưng vẫn cứ thích nghe… –Ran lấy tay quệt nươc mắt, và cười.
-“Hạnh phúc chỉ có một”, cám ơn em đã mang đến cho anh thứ quý giá ấy. Cuộc sống của anh sẽ không trọn vẹn nếu không có em…Ran và các con đợi anh trở về nhé!
-Tất nhiên rồi…anh thám tử!
Ran nở nụ cười xua tan giá rét, nụ cười của cô là thứ mà anh vẫn luôn luôn trân trọng và bảo vệ hết lòng.
-Mẹ ơi...sao mẹ khóc ạ? Mắt mẹ đỏ rồi này...-Hana từ đâu chạy đến với một bó nhũng bông hoa bé tí, con bé chau mày.
-Bố bắt nạt mẹ con! -Nhóc Conan kết tội bố nó.
-Không đâu con yêu, bụi bay vào mắt mẹ thôi mà. -Ran ngã người vào vai Shinichi, hai cô cậu nhóc yên tâm phần nào.
-Chúng con tặng bố mẹ ạ!
Ran đón lấy bó hoa của những tấm lòng và ôm lấy hai con thật dịu dàng.
Hai đứa trẻ xinh đẹp này chính là kết tinh tình yêu quý báu của cô và anh!
Shinichi lại đặt Conan lên vai mình. Và Hana một lần nữa ôm siết lấy mẹ.
-Về thôi nào, mọi người đang cần chúng ta giúp đỡ đấy!
-Vâng ạ!
Tiếng đồng thanh trong vắt của hai đứa trẻ vang lên.
Trời sập tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Hoa tuyết trắng xóa cả một vùng trời Tokyo hoa lệ.
Một ngày Valentine của niềm vui xum họp, của nỗi buồn khi phải chia xa…và của lòng tin mạnh mẽ để chờ đợi.
Hai bàn tay với đôi nhẫn cưới vẫn đan chặt vào nhau không rời.
Shinichi vẫn mãi yêu Ran bằng tất cả trái tim, bằng cả tâm hồn…
Ran sẽ mãi chờ đợi anh, cho đến khi cả anh và cô không còn tồn tại trên thế giới này nữa!
Và họ chắc chắn sẽ được mãi mãi bên nhau…
Đến suốt cuộc đời!
…………….………
…………..
………..
__________THE END_____________
10 năm trôi qua!
Nhà Kuroba…sáng sớm 14/2…
Bừa bộn và lộn xộn.
Hoa giấy rơi rụng lả tả, những lá bài ảo thuật rải khắp sàn nhà, rèm cửa thì đứt bung hết một nửa các móc cố định. Vài con thỏ trắng nhảy vô định hướng làm xoong nồi kêu lên loảng xoảng và bát đĩa thi nhau vỡ tan tành, bồ câu thì đập cánh dữ dội tán loạn, có con còn bay đập rầm luôn vào cửa kính.
Thảm cảnh này đang diễn ra trong nhà bếp đóng kín, do một thằng nhóc 6 tuổi gây ra.
-Nói to lên Raito-kun, mẹ nghe không rõ ! –Tiếng một người mẹ hậm hực vọng ra từ phòng khách khi trách mắng đứa trẻ đang vòng tay trước mặt mình.
-Qúy bà Aoko, xin tha lỗi cho…UIZAAAA !!!! –Thằng nhóc chưa nói hết câu thì bị ngay một cú vào đầu.
-Thằng nhóc này, phải gọi là mẹ chứ ! Con xem mình đã làm được những gì ?
-Ảo thuật ạ ! –Nó hớn hở tự hào.
-Con đang PHÁ NHÀ và mẹ phải dọn dẹp tất cả. BIẾT KHÔNG ???
-Này, Aoko… -Người chồng của Aoko, nhà ảo thuật gia nổi tiếng đang đứng tựa lưng vào cửa sau khi vừa tập thể dục về. –Tuy anh không biết đã xảy ra việc gì nhưng em làm như thế là đang bắt nạt trẻ con đấy !
-Bố !!! –Mắt thằng bé sáng hẳn lên…như vừa gặp được một vị cứu tinh.
-Kaito ! Anh đừng bênh con như thế nữa, em chưa kịp làm điểm tâm đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng rồi. Anh vừa đi nó đã thả hết tất cả bồ câu và thỏ ra rồi nhốt tất cả vào phòng kín, đống đạo cụ luyện tập của anh cũng đang khiến em khốn khổ đây. Tới nhà bếp mà xem !
Anh mở cửa bếp… và đóng lại ngay lập tức.
-Ừ thì…(cười đau khổ) Raito này, con đang phát triển gen nghịch ngợm của bố thì phải…
-Ngài Kaito…-Nhóc Raito kéo gấu áo bố, rơi nước mắt ra vẻ tội nghiệp –Con chỉ muốn là nhà ảo thuật như bố thôi mà…
-Lau mặt đi con trai –Kaito đưa khăn tay cho con dù biết tỏng đó là “nước mắt cá sấu” – Nhưng Raito-kun này . Nếu đã thục hiện thành công một trò ảo thuật, con sẽ trình diễn cho ai xem trước tiên?
-Hana Kudo!
Câu đáp nhanh gọn không cần suy nghĩ của thằng nhóc khiến Kaito và Aoko không nhịn được cười. Ừ thì là trẻ con, nhưng nó cũng có thể rất-quan-tâm đến một cô bạn khác phái nào đó, và có thể sự quan tâm ấy thời gian sau sẽ trở thành tình yêu không biết chừng!
-Vợ yêu quý kiêm trợ lí hiền dịu của anh, cười vui vẻ rồi thì tha cho con đi em nhé. Anh sẽ giúp em dọn dẹp. OK?
-Không chỉ anh-Aoko cố gắng nghiêm mặt kiềm nén một tiếng cười – cả Raito-kun cũng phải chịu trách nhiệm!
-Thế cũng được. Cố lên nào con trai!
-Vâng ạ! –Thằng bé rạng rỡ hẳn lên.
Cả nhà cùng nhau dọn dẹp. Kaito mở cửa kính và huýt một tiếng, đám bồ câu tự động bay thẳng vào chuồng. Mấy con thỏ được giao cho nhóc Raito và nó đã hoàn thành nhiệm vụ( dù hơi vất vả một tẹo).
Cuối cùng bãi chiến trường cũng được thu dọn xong. Mệt phờ!
-Kaito này-Aoko nói với chồng trong khi đang lau gương mặt lấm lem của nhóc Raito – ban nãy Sonoko-chan có gọi, bảo là tối nay mọi người sẽ họp mặt tại nhà bác tiến sĩ Agasa.
-Trời đất! 14/2 mà cứ như giáng sinh…
-Có sao đâu! –Aoko cười –Có cả nhóm thám tử “nhí” và nhà Shiho nữa đấy! Cô ấy mới về nước tuần trước. Em đã chuẩn bị vài món quà valentine cho cô ấy và mọi người rồi!
-Vậy à, hôm nay lại có buổi biểu diễn nữa chứ…thế thì quà 14/2 về nhà anh mới tặng cho em được.
-Sao ạ ?Lại là đá quý à? –Cô nhăn mặt.
-Không! Chocolate, cho cả con nữa đấy Raito-kun! –Anh nháy mắt.
-Em thích Chocolate trắng!
-Con cũng vậy!
-Được rồi, nhưng cả hai mẹ con phải tặng lại quà cho anh vào dịp White Day đấy!
Họ cùng nhau cười. Trong mỗi con tim đều cảm nhận được vô vàn niềm hạnh phúc.
……………
………
Kazuha và Heiji đã đến nhà tiến sĩ Agasa sau khi ghé sang thăm gia đình Kaito.
Cô bấm chuông cửa.
-Đúng là nhà Kaito lúc nào cũng huyên náo nhỉ ! Sáng sớm mà thằng nhóc đã bày bừa..-Kazuha nhận xét sau khi ghé nhà Kaito.
-Ừ! Vậy nên Hikari-chan, con không được quá thân thiết với nhóc Raito nhà Kuroba nhé! –Heiji nói với cô bé 4 tuổi ngồi lắc lư trên vai mình.
-Con không thèm! - Cô nhóc bé xíu hỉnh mũi–Anh ấy chỉ thích chơi với Hana-neechan thôi…
-Shiho-chan! –Kazuha gọi.
-Sao lâu thế ạ? –Hikari mím môi phồng má.
-Hikari-chan à…không phải cứ bấm chuông là người ta sẽ ra ngay đâu –Heiji cười.
-Thế ạ? –Cô bé tròn mắt và chỉ vào cánh cửa nhà –Có người ra kìa.
Shiho đang chầm chậm bước ra, mái tóc dài càng khiến cô thêm xinh đẹp.
-Cháu chào cô ạ! –Cô bé lễ phép.
-Cô chào bé!-Shiho cười và đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ xíu của cô nhóc –Mà sao giờ này các cậu mới tới?
-Tớ…tại Heiji dẫn bé Hikari đi đâu đó làm trễ chuyến tàu, vì thế phải đi chuyến sau. Bọn tớ có ghé nhà Kaito trước nhưng các cậu ấy bảo là hôm nay có buổi biểu diễn nên tối nay sẽ đến muộn.
-Tới rồi thì tớ nhờ chút nhé, cả nhà cậu đi mua hộ tớ nguyên liệu nấu ăn cho buổi party tối nay đi. Tớ vẫn chưa mua.
-Trời đất! Không phải các cậu mời nhà tớ đến ăn tiệc sao? –Kazuha trố mắt.
-Anh Green được mời làm đại diện đến tham dự cuộc họp hội nghị khoa học nên đã đi từ sáng sớm.Tớ phải ở nhà trông bọn trẻ nên không thể , dẫn cả đám nhóc đi ra ngoài không khéo lại có chuyện rắc rối xảy ra.
-Đám nhóc?
-Con gái tớ và 2 đứa nhà Kudo mới sang hồi sáng, bọn nhỏ đang ở trong nhà kìa. Ran và Shinichi vì quá bận công việc không thể mang bọn trẻ đi cùng, mà ông bà ngoại chúng đi du lịch suối nước nóng hết, bác tiến sĩ lại không có nhà nên tớ mới phải trông hết đây. Đến nản…
-Hii, Shiho có duyên với bọn trẻ quá nhỉ -Heiji cười nhăn nhở.
-Này, xỏ tớ hả? -Shiho liếc Heiji và nhìn đồng hồ -Mới 10h sáng, thôi thì mọi người cứ vào nhà chơi rồi mua về sau cũng được.
-Oh, bọn tớ sẽ sang nhà Sonoko rủ nhà bên ấy đi luôn cho vui! –Kazuha nói.
-Em nói có lí! Đi thôi! –Heiji đồng tình.
-Nhưng trước khi đi…tặng cậu này. –Kazuha chìa ra mấy hộp Chocolate và cười rạng rỡ–Của bọn tớ và nhà Kaito đấy, Aoko bảo bọn tớ gửi trước giùm. Chúc Shiho và gia đình ngày tình nhân vui vẻ!
-Rõ vẽ chuyện! –Shiho phán một câu rồi chần chừ nhận món quà. Dù Shiho không nói nhưng ai cũng hiểu nụ cười thật đẹp của cô cũng đồng nghĩa với vời cám ơn.
Cả nhà Hattori cùng tới nhà Sonoko, cô nhóc ngồi nghiêng ngả trên vai bố đang hát một bài gì đó không rõ.
………….
Căn nhà to đùng của Sonoko đã hiện ra trước mắt.
-Heiji, Kazuha…sao hai em lại đến đây. Party sẽ tổ chức ở nhà bác tiến sĩ mà? –Makoto là người ra đón khách. Anh mời nhà Heiji vào trong.
-Bọn em sang rủ rê anh và Sonoko cùng đi mua đồ về đãi tiệc. Shiho bận nên không đi được. Thế Sonoko đâu ạ?
-Cô ấy…ừm…đang giận anh một chút chuyện .
-Sao lại giận ạ? –Kazuha hỏi.
-Vì anh ấy đã làm một việc rất quá đáng! –Sonoko cùng một thằng bé da ngăm xuất hiện và đứng chắn ngang cửa chính. –Akira-kun mới có 7 tuổi mà anh ấy mới sáng sớm đã đưa nó đến CLB karatedo do mình phụ trách, kết quả là thằng bé đã bị thương tích đầy khắp người. Tớ không mắng cho là còn may đấy.
-Nhưng em phải biết là thằng bé rất có năng khiếu chứ. Cứ đà này khi lớn lên nó sẽ trở thành một võ sĩ karatedo vô địch.
-Em không thích thằng bé sau này sẽ như anh, có giải đấu là đi biền biệt…-Sonoko chưa dứt lời thì thằng bé đã lên tiếng.
-Mẹ ơi, con rất thích được như bố ạ. Oai lắm cơ, lại còn có thể bảo vệ được mẹ nữa.
-……-Sonoko không còn gì để nói.
Cô chỉ khẽ im lặng nhíu mày nhìn con. Và vuốt lấy gò má dán một miếng băng cấp cứu của nó. Có vẻ như cô chẳng thể nào dùng quyền lực của một người mẹ để ngăn cấm một ý thích của con, và ý thích đó sau này có thể trở thành lí tưởng sống.
-Thôi nào Sonoko-chan –Kazuha xóa đi sự im lặng, bế cô bé Hikari xuống từ vai Heiji.-Tớ thấy học võ cũng tốt mà, thằng bé sẽ ổn thôi. Còn bây giờ cậu sẽ đi mua sắm một vài thứ với bọn tớ chứ?
-Ừ, bọn mình cứ đi đâu đó đã rồi tới nhà bác tiến sĩ sau ha!
Sonoko cười nhẹ, cả 6 người(tính luôn 2 cô cậu bé) chuẩn bị rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Nhưng 4 người làm cha mẹ đó do đang vui với những người bạn tri kỉ của mình mà không để ý đến 2 ánh mắt đang nhìn nhau. Bé Hikari được ẵm trên tay mẹ với tay túm lấy mái tóc ngắn của nhóc Akira đi cạnh Sonoko. Nó ngọng nghịu nói và đáp lại nó là một nụ cười trong sáng.
-Anh cũng sẽ bảo vệ Hikari chứ?
-Tất nhiên rồi, Hikari-chan!
……………………
…………
2h chiều, trên một con đường ở khu Haido.
Ran đang được điều tới một vụ án, cô đi cùng vợ chồng cảnh sát Takagi. Vụ án sắp đến hồi kết thúc thì chuông điện thoại reo liên tục.
-Tôi là Ran Kudo, xin nghe…
-Xin với nghe cái gì? Về ngay đi cho tớ nhờ! –Tiếng hét trong di động khiến Ran giật bắn.
-Shi…Shiho-chan! –Ran xoa tai.
-Conan đã lẻn vào phòng thí nghiệm của tớ làm rơi vỡ biết bao ống nghiệm và hóa chất chỉ bằng một quả bóng đá, thằng nhóc quý tử của cậu đang làm khổ tớ đấy!
-Phòng thí nghiệm???Thế nó có sao không? Cả Hana-chan và Ai-chan nữa?!??
-May là tớ không để dung dịch gì độc hại trong ấy, và lôi nó ra kịp thời nên chẳng làm sao cả.
-Ơn trời…-Ran thở phào nhẹ nhõm – Nhưng mà cậu gọi cho tớ chỉ để mắng vốn chuyện đó thôi sao?
-Chưa hết, con bé nhà cậu đã cắt rèm cửa ra để may trang phục búp bê tặng Ai-chan nhà tớ. Cái chính là giờ thì thằng nhóc đang tập tành làm thám tử và nó đang khiến cho Hana-chan khóc bù lu bù loa, cãi nhau nhặng xị cả lên. Cậu về ngay và giải quyết đi.
-Hả?? Làm gì có chuyện…
-Không tin thì nghe đây nhá!
Shiho thở dài đưa ống nghe ra phía đang cãi nhau. Thằng bé 7 tuổi chỉ vào cô em gái 5 tuổi của nó và kết tội như một nhà thám tử chính hiệu. Sau lưng hai anh em là cô bé 6 tuổi có mái tóc nâu đỏ xoăn dài xinh như búp bê đang nấp sau ghế bành, thò đầu lên để chứng kiến, đôi mắt xanh của nó giống y hệt Shiho.
“Em chính là người đã ăn miếng bánh kem của Ai-chan để trên bàn, rõ ràng là như thế. Đây là tầng 2 nên chẳng có ai lấy trộm dược và trên tay em đang dính kem kìa!”
“Em không có! Em đã cầm cái đĩa lên khi nó trống không và còn dính kem trên đó!”
“Sự thật chỉ có một! Bố luôn nói như thế và sự thật là em đã sai. Hana-chan nên tự thú nhận đi, hãy xin lỗi Ai-chan rồi anh sẽ tha lỗi cho”
“Mẹ cũng đã từng nói niềm tin chỉ có một! Khi đã mất đi niềm tin ở ai đó thì sẽ rất khó mà lấy lại được. Anh hai phải tin Hana-chan chứ!”
“cjhovv…abc…..”
“cveejcnn…xyz…”
-“Vụ án” của thằng nhóc là vụ củ chuối nhất mà tớ từng biết! –Shiho đưa máy lên và nói với Ran –Giờ thì về ngay nhớ…
-Shiho này, vừa mới xảy ra vụ bắt cóc và tên thủ phạm có vũ khí đang tháo chạy qua đường này. Anh Takagi và chị Sato phải áp giải phạm nhân về đồn nên tớ cần đi một mình ngay mới kịp. Tớ đi đây, cậu gọi cho Shinichi đến đón bọn trẻ nhé, anh ấy sắp xong việc rồi!
-Ê…khoan đã!!!
Ran đã ngắt máy, Shiho lại phải gọi cho bố của hai đứa nhóc để “rước của nợ” đi. Cô vừa thấy hối hận vì đã nhận lời trông hộ bọn trẻ rắc rối này vừa thấy vui vì nụ cười và những trò nghịch ngợm tinh quái của chúng và vì bọn nhóc đã chơi đùa với Ai. Cô gọi di động cho Shinichi, ngán ngẩm.
-Cái gia đình rắc rối này…Có lẽ phải nói với cậu ta chuyện cô ấy truy đuổi tội phạm một mình thôi, mặt dù mình thừa biết cậu ta sẽ làm ầm lên và mất bình tĩnh thế nào…
…………..……
……….
……
4h chiều…
Cuối cùng thì mọi sự cũng bình yên!
Vụ bắt cóc đã được giải quyết nhờ công đầu thuộc về cô cảnh sát hấp tấp Ran Mori cùng lực lượng hỗ trợ ngay sau đó(do Shinichi gọi tới hay nói đúng hơn là…quát tháo)
Ran đã gặp Shinichi trên đường về đến nhà tiến sĩ Agasa, cô bị một vết trầy xước trên mặt và ở đầu gối nhưng đã làm anh nhặng xị cả lên. Và sau đó là được giáo huấn cho một hồi về sự thận trọng cũng như kỉ luật của một cảnh sát, cả việc cô đã bao nhiêu lần khiến anh phải lo lắng đến điên người.
Ran chỉ im lặng vì anh mắng mình là đúng, và chồng cô làm như vậy là vì quá lo lắng cho cô mà thôi!
Shiho cùng 3 đứa nhỏ đứng trước nhà ông tiến sĩ. Hai đứa bé vẫy tay lia lịa khi thấy bố mẹ chúng, và Hana cũng đã tươi lên sau khi bị “anh thám tử” kết tội.
-Xin lỗi Shiho…bọn tớ đến muộn. –Ran cười với Shiho và bé Ai đang đứng cùng các con cô
-Tớ biết là cậu sẽ gặp rắc rối mà, lúc nào cũng vậy… –Shiho thở phào khi thấy Ran vẫn còn nguyên vẹn.
-Hana-chan , lại đây với bố nào!
Shinichi dang tay ôm con gái yêu vào lòng, trong khi vợ anh sau khi chào Shiho thì quay sang véo tai con trai. Ran hầm hè:
-Nhóc, sao con lại bắt nạt em?
-Con…nhầm ạ! Thủ phạm là một con mèo hoang…nhưng thám tử đâu phải là thánh, cũng có lúc kết tội sai người chứ!
-Đến nản! –Cả 3 người lớn cùng…bó tay thằng bé.
-Thôi nào, chuyện cũng lỡ rồi –Shiho nói –Lúc nãy gia đình Heiji và anh Makoto có đến để đưa những thứ phải dùng cho bữa tiệc tối nay rồi chuồn đi đâu mất và tắt hết di động nên tớ không gọi được. Các cậu có thể tranh thủ đi dạo đâu đó nhưng hãy đi tìm họ về đây, đông người làm sẽ nhanh hơn.
-Giờ mới là 4h, cậu và Ai-chan cùng đi với bọn tớ nhé!
-Không ạ! Chốc nữa thôi bố Green sẽ về…-Bé Ai nắm chặt lấy tay Shiho như sợ mẹ nó sẽ đi với bạn mà không ở nhà chờ bố nó.
-Biết rồi Ai-chan! Cô chú sẽ không rủ rê mẹ cháu đi đâu nữa –Ran dành cho cô bé con một nụ cười .
-Cả nhà cứ đi đi nhé, xin lỗi Ran…
-Đâu có gì, à…tớ có cái này.
-Hum??? –Shiho tròn mắt nhìn 3 chiếc hộp vuông quen thuộc mà người ta hay trao cho nhau vào cái ngày lạnh buốt nhưng ngọt ngào này.
-Chocolate tặng gia đình cậu, tớ và cả nhà cùng làm tối qua đấy. Valentine hạnh phúc, Shiho nhé!
Đáp lại nụ cười ấm áp của Ran, Shiho chỉ lặng nhìn, và thở dài khó hiểu.
-Sao thế? –Shinichi ngạc nhiên.
-Không có gì…cám ơn Ran. Mọi người đi nhanh rồi về nhé!
…….
Shinichi đặt nhóc Conan lên vai còn Hana thì cười tít mắt trong vòng tay mẹ. Gia đình nhà Kudo khuất dạng, chỉ còn phía cuối đường hai chiếc bóng song song trải dài trên mặt đất.
Hôm nay là ngày Valentine…
Nhưng tuyết đã không còn rơi nữa !
Shiho mỉm cười thật nhẹ, nụ cười mà Green đã nói là đẹp nhất trên đời, và anh yêu nụ cười đó. Cô luôn ở phía sau dõi theo và cầu chúc cho những người bạn yêu quý của cô có được hạnh phúc.
-Shiho-kan !-Ai lại giật tay áo Shiho, và gọi mẹ theo…phong cách của bố Green.
-Đừng có bắt chước bố con mà gọi mẹ như vậy nữa ! –Cô ngồi xuống nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của con.
-Chúng ta sẽ ăn hết chỗ chocolate đó ạ ??? Kể cả phần mẹ con mình làm cho mọi người nhưng chưa kịp tặng nữa…đã trên cả chục phần rồi. Không lẽ chúng ta sẽ tặng lại vào tối nay ?
-Không có ai nhận được quà Valentine lại đáp lễ vào đúng ngày này, bé ngốc ! Thôi thì cứ…để dành. Cả nhà ta sẽ quyết tâm ăn tất cả, đó là tấm lòng của mọi người mà. Phần của mẹ con mình làm, thôi thì tặng cho mấy cô cậu thám tử đã từng là bạn mẹ nhé, cả ông tiến sĩ nữa.
-Vâng ạ ! Nhưng mẹ phải tặng nhanh đấy, kẻo lại bị tặng chocolate trước khi tặng cho xem…
-Ừ, rồi mà ! Nhưng hình như con không chỉ muốn hỏi mẹ về chuyện đó thôi thì phải. Còn gì nữa nào ?
-Mẹ yêu bố Green của con hơn chú Shinichi chứ ạ ?
-Trời đất ! Sao con lại hỏi vậy ? –Shiho mắt chữ O miệng chữ A.
-Dạ, cảm giác thôi…-Nó nói như một bà cụ non.
-Mẹ...bố con cũng biết điều này, nhưng chỉ là trước đây thôi con gái –Cô vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của Ai –Trái tim cũng có lúc phải thay đổi để tìm thấy tình yêu đích thực thuộc về mình. Và nó đã thay đổi từ ngày mẹ gặp bố con. Đến hôm nay, trong « danh sách các tình yêu » của mẹ, chú Shinichi còn xếp sau cả cô Ran nữa cơ !
-Mẹ ơi…chữ Ai trong tên của con…là Tình Yêu…đúng không mẹ ?
Câu hỏi kì lạ của bé Ai khiến Shiho phải ngẩn người trong giây lát, cô không biết nó có phải là một đứa trẻ lên 6 không nữa. Và sau đó cô bỗng hôn lên má con, ôm nó vào lòng thật chặt.
-Tất nhiên rồi Ai-chan ! Những người xung quanh bây giờ là món quà quý giá mà Thượng Đế đã ban cho mẹ sau khi mẹ đã mất đi tất cả. Con và bố con…là tình yêu lớn nhất mà mẹ đã có được trong đời ! Vì thế mẹ đã đặt cái tên Ai Bolton cho con. Mẹ đang rất hạnh phúc với những gì mình đang giữ chặt trong tay !
-………
Bé Ai ngẩn người nhìn mẹ nó thật lâu như đang cố hiểu hết tất cả những tình cảm mẹ nó gửi gắm vào câu trả lời đó, như để hiểu mẹ nó yêu nó đến nhường nào. Khoảng lặng được cắt đứt khi một tin nhắn được gửi đến máy Shiho, tin nhắn của Green Bolton.
" Shiho-chan yêu quý, 15 phút nữa anh sẽ có mặt. Trời lạnh lắm, em và con vào nhà đợi anh nhé ! "
Chỉ có lúc anh nhắn tin, cái từ "Shiho-chan" mới được là chính nó, chứ không phải bị thay thế bằng "Shiho-kan".
Đôi mắt cô nhìn dán vào tin nhắn ngắn ngủn và Shiho hé nở một nụ cười.
-Chúng ta cùng vào nhà đợi bố Green về con nhé !
-Vâng…Shiho-kan !
Shiho mỉm cười chịu thua, cô nắm lấy bàn tay bé bỏng của con và họ cùng đi vào nhà.
Những năm tháng này, nụ cười luôn thường trực trên môi Shiho để bù đắp cho khoảng thời gian vắng bóng.
Không biết cô bé con có hiểu những gì mẹ nó nói không, nhưng Shiho đã thấy nó nhoẻn cười như một thiên sứ nhỏ, hài lòng về câu trả lời vừa nhận được.
…………….
Tại một con đường ven bờ sông vắng người qua lại. Hai bên bờ, những bông hoa cỏ mọc dại cứ vươn mình lên mạnh mẽ trước cái lạnh của đất trời.
Nhóc Conan đưa hẳn cái khăn choàng cho em gái, cô bé khẽ cám ơn anh hai rồi tít mắt cười.
-Nhóc này –Shinichi hỏi với vẻ ngạc nhiên –Bình thường nếu cãi nhau con và Hana-chan rất khó làm lành, nhưng sao bây giờ lại…
-Vì Ai-chan ạ ! –Hana nhanh nhảu.
-Ai-chan ? –Mẹ bọn trẻ không hiểu.
-Bố đã nói với con rằng « Sự thật chỉ có một », mẹ đã bảo Hana-chan là « Niềm tin chỉ có một », nhưng Ai-chan bảo mẹ của em ấy đã nói « Tình yêu thương chỉ có một ». Khi cãi nhau sẽ làm đau người đối diện, tình cảm đang có được sẽ bị rạn nứt và không thể nào hàn gắn được vết nứt đó.
-Vì vậy con và anh hai hứa sẽ không cãi nhau nữa bố mẹ ạ ! –Hana ôm lấy cổ anh nó, hứa chắc.
Shinichi nhìn sang Ran, cô cũng như anh đang giấu một nụ cười khi những đứa trẻ của họ đều nói ra những câu như người lớn.
-Tuy « vụ án » của con chẳng đi đến đâu nhưng ai biết được sau này con sẽ giống Holmes, là một thám tử đúng nghĩa…Conan nhỉ?
-Con muốn được như bố ạ!
Shinichi cười và xoa đầu con. Cái tên Conan đã được anh và Ran đặt cho thằng bé ngay từ khi nó chưa được sinh ra để nhớ về một quãng kí ức đau khổ nhưng vô cùng quý giá trong cuộc đời.
-Giờ con và Hana-chan sẽ xuống chỗ bờ sông hái hoa tặng bố mẹ làm quà Valentine !
-Nhưng các con không được đến gần mép nước nhé. Nguy hiểm lắm !
-Vâng, thưa mẹ ! –Thằng bé trả lời lễ phép.
Nói xong bọn trẻ chạy thật nhanh, tiếng cười trong vắt hòa vào ánh hoàng hôn tím đang tràn ngập khắp không gian rộng lớn.
Ran đứng cạnh Shinichi, cô nhìn các con mình loay hoay tìm những nhánh hoa bé xinh giữa bao nhiêu loài cỏ dại.
Và thỉnh thoảng cô lại thấy chồng nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ, ánh mắt…có ẩn chứa cả sự hoang mang lẫn nỗi buồn. Ánh mắt mà suốt bao năm ở bên cạnh cô anh chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng trước đây cô đã từng thấy một lần và nhớ mãi…
-Hay thật anh nhỉ !
-Em nói sao cơ ? –Anh không hiểu.
-Shiho đã dạy bé Ai rằng “Tình yêu thương chỉ có một”, anh bảo Conan “Sự thật chỉ có một”và em đã nói với bé Hana rằng “Niềm tin chỉ có một”. Những gì chúng ta nói với bọn trẻ là tất cả những gì bản thân luôn tin tưởng và được chúng khắc sâu vào lòng . Em thật sự thấy vui…
-…Thiên Thần của anh cũng chỉ có một! Holmes đã không có được một Thiên Thần nào trong trái tim ông ấy, anh quả là may mắn hơn ông ta gấp trăm vạn lần !–Shinichi trao cho Ran một nụ cười thật dịu dàng và ấm áp.
-Nhưng anh lại sắp rời bỏ Thiên Thần của mình rồi…đúng không ?
-Ran…em nói sao ?
-Anh…sắp phải rời xa em…đúng không ? –Ran nhíu mày.
-Sao... em biết ? –Anh nhìn cô trân trân.
-Em đã từng thấy ánh mắt này vào ngày chia tay em khi anh phải sang Mĩ cùng Shiho…lúc còn là một thằng bé 7 tuổi vì APTX 4869. Anh nghĩ mình có thể giấu được em sao ?
-Anh…cô Jodie cùng FBI và CIA trực thuộc ở Mĩ đã cùng hợp tác và tìm ra được đầu mối về thế lực hùng mạnh của tổ chức tội ác đó… rất có khả năng sẽ bắt được Ông Trùm và họ có ý muốn mời anh tham gia. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm và gian khổ nhưng tất nhiên… anh không thể đứng ở ngoài ! –Shinichi siết nhẹ đôi tay Ran, để nó không phải run rẩy thêm nữa.
-Anh lúc nào cũng…chỉ biết bỏ lại em và biến mất ! Bây giờ còn cả hai đứa trẻ nữa…
-Ran, hãy hiểu cho anh …sẽ không lâu đâu. Anh chắc chắn !
-Em hiểu mà!
-Em sẽ không khóc chứ, Ran?
-Em sẽ không khóc đâu, nếu trở nên yếu đuối thì anh sẽ lo lắng và em cũng không thể chăm lo bảo vệ tốt cho bọn trẻ. Em sẽ luôn mạnh mẽ để anh có thể vững tâm!
Shinichi nhìn xoáy vào đôi mắt đỏ hoe của Ran_người đã gắn bó với anh từ khi chỉ là một cậu bé, đã trở thành vợ anh từ 8 năm trước. Cô luôn là người nhẫn nhịn, và chờ đợi anh bằng tất cả niềm tin . Ran yêu anh và các con hơn cả bản thân cô ấy, quan tâm đến người khác mà có lúc phản bội chính mình.
Thời gian trôi qua nhưng nét thánh thiện và nhân hậu trên gương mặt cô vẫn còn nguyên vẹn theo từng năm tháng. Dù không có đôi cánh trên lưng thì trong anh cô cũng luôn là một Thiên Thần và điều đó không bao giờ thay đổi…
Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt thật buồn, nhưng cô không khóc!
-Anh đã ở bên em suốt 10 năm nay, tuy có những lúc cãi vã nhưng cũng thật hạnh phúc. Đây đâu phải là lần đầu tiên em phải chờ anh, và nếu nói về kiên nhẫn chờ đợi…thì em là VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ rồi! –Tới lúc này Ran vẫn có thể đùa trên nỗi buồn của mình, vì cô không muốn anh phải khó xử.
-Em đùa chẳng vui chút nào!
-Nhất định anh phải trở về bình an! Em cùng hai đứa nhóc…và tất cả mọi người luôn ở bên anh. Nhận lấy chocolate của em và đừng quên quà đáp lễ…
Shinichi mỉm cười đón lấy món quà của Ran, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hôn cô như thế, nhưng đây là nụ hôn tạm biệt…
Anh biết những giọt nước mặn đắng không thể kìm được đang lăn dài trên má cô là gì.
Không chỉ là nỗi đau xa cách!
Không thể kiềm được nữa !
Cô vẫn yếu đuối như cô thiếu nữ Ran Mori ngày trước. Những giọt nước trong suốt như pha lê cứ thi nhau rơi trên gương mặt , cô không sợ mình phải chờ đợi anh quá lâu mà là sợ cơn ác mộng ngày nào sẽ trở thành hiện thực, cái khoảnh khắc cô đã đau đớn tuyệt vọng ôm lấy một Shinichi với trái tim ngừng đập vào lòng…
Nhưng cô vẫn tin rằng mọi thứ trong giấc mơ của cô sẽ luôn là cơn ác mộng, và nó sẽ không bao giờ xảy ra!
-Anh yêu em!
-Em đã nghe cậu này hàng mấy ngàn lần suốt mười mấy năm nay rồi! Nhưng vẫn cứ thích nghe… –Ran lấy tay quệt nươc mắt, và cười.
-“Hạnh phúc chỉ có một”, cám ơn em đã mang đến cho anh thứ quý giá ấy. Cuộc sống của anh sẽ không trọn vẹn nếu không có em…Ran và các con đợi anh trở về nhé!
-Tất nhiên rồi…anh thám tử!
Ran nở nụ cười xua tan giá rét, nụ cười của cô là thứ mà anh vẫn luôn luôn trân trọng và bảo vệ hết lòng.
-Mẹ ơi...sao mẹ khóc ạ? Mắt mẹ đỏ rồi này...-Hana từ đâu chạy đến với một bó nhũng bông hoa bé tí, con bé chau mày.
-Bố bắt nạt mẹ con! -Nhóc Conan kết tội bố nó.
-Không đâu con yêu, bụi bay vào mắt mẹ thôi mà. -Ran ngã người vào vai Shinichi, hai cô cậu nhóc yên tâm phần nào.
-Chúng con tặng bố mẹ ạ!
Ran đón lấy bó hoa của những tấm lòng và ôm lấy hai con thật dịu dàng.
Hai đứa trẻ xinh đẹp này chính là kết tinh tình yêu quý báu của cô và anh!
Shinichi lại đặt Conan lên vai mình. Và Hana một lần nữa ôm siết lấy mẹ.
-Về thôi nào, mọi người đang cần chúng ta giúp đỡ đấy!
-Vâng ạ!
Tiếng đồng thanh trong vắt của hai đứa trẻ vang lên.
Trời sập tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Hoa tuyết trắng xóa cả một vùng trời Tokyo hoa lệ.
Một ngày Valentine của niềm vui xum họp, của nỗi buồn khi phải chia xa…và của lòng tin mạnh mẽ để chờ đợi.
Hai bàn tay với đôi nhẫn cưới vẫn đan chặt vào nhau không rời.
Shinichi vẫn mãi yêu Ran bằng tất cả trái tim, bằng cả tâm hồn…
Ran sẽ mãi chờ đợi anh, cho đến khi cả anh và cô không còn tồn tại trên thế giới này nữa!
Và họ chắc chắn sẽ được mãi mãi bên nhau…
Đến suốt cuộc đời!
…………….………
…………..
………..
__________THE END_____________
0 nhận xét:
Đăng nhận xét