Chap 17: Chỉ tồn tại một sự thật duy nhất!
Cuộc nói chuyện với bà Eri chấm dứt, những gì muốn nói cậu cũng đã nói rồi…nhưng saO…chỉ để lại trong cậu một khoảng trống lớn. Cậu nhận ra có cái gì đó như là mất mác!
“Nếu cháu là một người thông minh thì khi cháu đã quyết định chọn lý tưởng của mình và biến mất trong ngần ấy thời gian, cháu cũng đừng nên xuất hiện trước mặt con gái ta nữa. Ta k muốn nó chờ đợi một thứ k thực giống như ta…”
“Không thực”…Ran đang chờ đợi cậu…mà có bao giờ cô ấy biết phải chờ đợi thứ gì đâu…dù vậy cậu vẫn hy vọng Ran đừng bỏ cuộc. Cuộc sống cậu phải trãi qua sau khi bị teo nhỏ cũng “không thực” nhưng có ai hiểu dc cái “không thực” của nó.
“Bỏ cuộc” phải chăng nếu cậu hy vọng thứ gì đó khác như mong cô ấy hãy “bỏ cuộc” - đừng chờ đợi gì nữa…có lẽ tốt hơn chăng?
Và nếu như vậy nghĩa là cậu “bỏ cuộc”?
Không!
Có bao giờ cậu nghĩ mình “bỏ cuộc” đâu? Đó là lý do cậu rượt đuổi theo bọn áo đen không mệt mỏi…Nhưng rồi cứ mỗi lần mất dấu bọn chúng hay phải đối mặt với nguy hiểm, cậu lại nghĩ thứ` Ran mong đợi là tình cảm của cậu hay là hình dạng học sinh cấp ba của cậu? Là Edogawa Conan hay Shinichi Kudo chẳng phải cũng là chính cậu thôi sao? Suy nghĩ rằng nếu Ran biết dc sự thật cô ấy sẽ gặp nguy hiểm kể cả những người thân của cậu có đúng là tất cả không? Nếu thế khi Vermouth phát hiện được thân phận thật sự của cậu…thì sao cậụ không bỏ sang Mỹ như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn cho cô ấy sao?
-Shinichi…
Cậu giật mình trước lời gọi của Ran, bi quay vòng trong mớ suy nghĩ của mình, cậu không biết cô đến khi nào.
-Ran…cậu về phòng nghỉ đi…ở đây lạnh lắm!
-Tớ cũng đã khoẻ hơn rồi! –Ran khẽ đáp.
-Cám ơn cậu...
-Về món quà sinh nhật à ? –Ran hỏi khi nhìn thấy gói quà Shinichi cầm trên tay–Không cần phải cám ơn đâu, cậu ngốc thế! Tớ không làm điều đó để cậu biết ơn tớ…
Time after time
If I could have met you in the city of changing hues
Thời gian trôi đi
Ước chi em có thể gặp anh trong 1 thành phố muôn sắc màu đổi thay
-Không phải thế…
-Cậu không giận khi tớ đã nghe lõm dc mẹ tớ và cậu nói chuyện chứ?
-…
-Có lẽ mẹ tớ hơi gắt gỏng với cậu…mẹ tớ không cần phải như vậy…theo tớ thôi…
-Ran à, mẹ cậu nói vậy cũng có lý của bà ấy! Tớ đáng bị như vậy mà. -Cậu cười ngượng.
I wouldn't need any more promises
Em không cần bất cứ một lời hứa nào nữa
-Sao phải như vậy? Tớ và cậu đã là gì của nhau đâu! –Cô lại cười - Cậu chẳng cần phải giải thích làm gì, Shinichi! Vì chỉ do tớ “tự nguyện” thôi mà! -Nu cười này không hợp với cô chút nào.
More than anyone else
Không cần bất cứ 1 người nào nữa
-Đừng…
-Cậu không có nghĩa vụ phải bảo vệ tớ, có lẽ mẹ không hiểu điều này. Còn về việc cậu theo đuổi vụ án của mình, thì cũng đơn giản vì cậu yêu thích nó đúng không, vậy thì hãy làm những gì cậu muốn làm…-Cô bước về phía cậu.
-Đừng như vậy mà…
You are so easy to hurt
Anh quá dễ tổn thương
-Và tớ thì sẽ làm những gì tớ muốn…
-Dừng lại đi, đừng đến đây…-Cậu bước lùi về phía sau.
-Điều mà tớ muốn làm là…
-Đừng!
-Đợi cậu!
-…
I want to be with you--this time, forever.
Em muốn được ở bên anh …Lúc này và mãi mãi
Rồi cậu nhoài người về phía trước, ôm chằm lấy cô.
Không nghĩ ngợi gì!
Chẳng còn gì quan trọng hơn cô.
Nếu cậu không giữ lấy…
Sẽ không bao giờ có cô nữa.
Cô mỏng manh và nhỏ bé quá, nếu còn nghĩ ngợi gì thêm…
…
-Shinichi…
-Đừng nói nữa dc không?
…
Cậu luồn tay qua mái tóc cô, xiết chặt. Cậu biết rằng có lẽ cô còn không thở nổi nữa nhưng câụ đã bảo rồi đấy “đừng đến đây” nhưng cô vẫn không nghe…vậy thì…
Cô phải chịu “phạt” thôi!
Cô không biết hay không để ý, đôi tay cậu bao giờ cũng giấu ra sao lưng, nó không còn nghe theo lời cậu. Nó chỉ chực “bắt” lấy cô…và cậu hiểu...nếu đã “bắt lấy” rồi thì không thể buông tay được.
…
Không thể buông ra dc nữa rồi!
…
Trong suốt hơn một năm qua, cậu luôn mâu thuẫn, nên nói sự thật về thân phận của cậu hay chỉ im lặng.
Nếu cậu quý mến cô, vậy thì có điều gì mà không thể nói được, dối trá thì cuối cùng chỉ có cả hai đau khổ.?
Nếu cậu nói với cô, cô sẽ chấp nhận nó như thế nào? Nếu cậu vẫn không tìm thấy thuốc giải thì cô sẽ ra sao? Đợi cậu 10 năm à khi mà cậu đã trở về tuổi 17 và cô thì đánh mất “khoảng thời gian đẹp nhất” của mình? Cậu đành lòng sao?
Nếu không nói, cô sẽ nghĩ cậu không quý mến cô. Cô chẳng thể tin tưởng và kì vọng gì ở cậu nữa.
Vậy điều gì là tốt hơn đây? Nói hay không nói!
…
-Ran à, tớ đã chịu đựng hết giới hạn rồi !
-...
-Cậu ghét người ta lừa dối mình phải không ? Tớ biết. Nên nếu sự thật tớ sắp nói ra đây...làm cậu bất ngờ hay...
Nếu họ yêu nhau...
-Tớ chính là...
Họ nên tin tưởng nhau...
-Tớ tin cậu, vậy nên…đừng giải thích gì hết! –Cô ngã đầu lên vai cậu.
-…
-Có thể sau lần gặp này, cậu lại đi. Không sao. Cậu cứ đi! Đừng nghĩ ngợi...tớ không muốn làm gánh nặng cho cậu…
-…
-Và khi nào cậu mệt mỏi, cậu cần ai đó cho cậu chút sức mạnh…để đi tiếp…
-…-Dù thời tiết khá lạnh nhưng Shinichi vẫn nhận thấy có thứ gì đó rất ấm, chảy dài trên vai mình.
-Nếu cậu tin tớ thì…Hãy về bên tớ, nhé!
Cậu thám tử 17 tuổi đầu với sự thông minh sẵn có và lòng quả cảm cũng như gan dạ đối mặt với những tên tội phạm, không ngần ngại lao vào nguy hiểm để tìm ra sự thật…lại đang chùn bước trước cô gái trẻ.
Trên đời chỉ tồn tại duy nhất một sự thật.
Và sự thật là…
Anh yêu em!
Cuộc nói chuyện với bà Eri chấm dứt, những gì muốn nói cậu cũng đã nói rồi…nhưng saO…chỉ để lại trong cậu một khoảng trống lớn. Cậu nhận ra có cái gì đó như là mất mác!
“Nếu cháu là một người thông minh thì khi cháu đã quyết định chọn lý tưởng của mình và biến mất trong ngần ấy thời gian, cháu cũng đừng nên xuất hiện trước mặt con gái ta nữa. Ta k muốn nó chờ đợi một thứ k thực giống như ta…”
“Không thực”…Ran đang chờ đợi cậu…mà có bao giờ cô ấy biết phải chờ đợi thứ gì đâu…dù vậy cậu vẫn hy vọng Ran đừng bỏ cuộc. Cuộc sống cậu phải trãi qua sau khi bị teo nhỏ cũng “không thực” nhưng có ai hiểu dc cái “không thực” của nó.
“Bỏ cuộc” phải chăng nếu cậu hy vọng thứ gì đó khác như mong cô ấy hãy “bỏ cuộc” - đừng chờ đợi gì nữa…có lẽ tốt hơn chăng?
Và nếu như vậy nghĩa là cậu “bỏ cuộc”?
Không!
Có bao giờ cậu nghĩ mình “bỏ cuộc” đâu? Đó là lý do cậu rượt đuổi theo bọn áo đen không mệt mỏi…Nhưng rồi cứ mỗi lần mất dấu bọn chúng hay phải đối mặt với nguy hiểm, cậu lại nghĩ thứ` Ran mong đợi là tình cảm của cậu hay là hình dạng học sinh cấp ba của cậu? Là Edogawa Conan hay Shinichi Kudo chẳng phải cũng là chính cậu thôi sao? Suy nghĩ rằng nếu Ran biết dc sự thật cô ấy sẽ gặp nguy hiểm kể cả những người thân của cậu có đúng là tất cả không? Nếu thế khi Vermouth phát hiện được thân phận thật sự của cậu…thì sao cậụ không bỏ sang Mỹ như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn cho cô ấy sao?
-Shinichi…
Cậu giật mình trước lời gọi của Ran, bi quay vòng trong mớ suy nghĩ của mình, cậu không biết cô đến khi nào.
-Ran…cậu về phòng nghỉ đi…ở đây lạnh lắm!
-Tớ cũng đã khoẻ hơn rồi! –Ran khẽ đáp.
-Cám ơn cậu...
-Về món quà sinh nhật à ? –Ran hỏi khi nhìn thấy gói quà Shinichi cầm trên tay–Không cần phải cám ơn đâu, cậu ngốc thế! Tớ không làm điều đó để cậu biết ơn tớ…
Time after time
If I could have met you in the city of changing hues
Thời gian trôi đi
Ước chi em có thể gặp anh trong 1 thành phố muôn sắc màu đổi thay
-Không phải thế…
-Cậu không giận khi tớ đã nghe lõm dc mẹ tớ và cậu nói chuyện chứ?
-…
-Có lẽ mẹ tớ hơi gắt gỏng với cậu…mẹ tớ không cần phải như vậy…theo tớ thôi…
-Ran à, mẹ cậu nói vậy cũng có lý của bà ấy! Tớ đáng bị như vậy mà. -Cậu cười ngượng.
I wouldn't need any more promises
Em không cần bất cứ một lời hứa nào nữa
-Sao phải như vậy? Tớ và cậu đã là gì của nhau đâu! –Cô lại cười - Cậu chẳng cần phải giải thích làm gì, Shinichi! Vì chỉ do tớ “tự nguyện” thôi mà! -Nu cười này không hợp với cô chút nào.
More than anyone else
Không cần bất cứ 1 người nào nữa
-Đừng…
-Cậu không có nghĩa vụ phải bảo vệ tớ, có lẽ mẹ không hiểu điều này. Còn về việc cậu theo đuổi vụ án của mình, thì cũng đơn giản vì cậu yêu thích nó đúng không, vậy thì hãy làm những gì cậu muốn làm…-Cô bước về phía cậu.
-Đừng như vậy mà…
You are so easy to hurt
Anh quá dễ tổn thương
-Và tớ thì sẽ làm những gì tớ muốn…
-Dừng lại đi, đừng đến đây…-Cậu bước lùi về phía sau.
-Điều mà tớ muốn làm là…
-Đừng!
-Đợi cậu!
-…
I want to be with you--this time, forever.
Em muốn được ở bên anh …Lúc này và mãi mãi
Rồi cậu nhoài người về phía trước, ôm chằm lấy cô.
Không nghĩ ngợi gì!
Chẳng còn gì quan trọng hơn cô.
Nếu cậu không giữ lấy…
Sẽ không bao giờ có cô nữa.
Cô mỏng manh và nhỏ bé quá, nếu còn nghĩ ngợi gì thêm…
…
-Shinichi…
-Đừng nói nữa dc không?
…
Cậu luồn tay qua mái tóc cô, xiết chặt. Cậu biết rằng có lẽ cô còn không thở nổi nữa nhưng câụ đã bảo rồi đấy “đừng đến đây” nhưng cô vẫn không nghe…vậy thì…
Cô phải chịu “phạt” thôi!
Cô không biết hay không để ý, đôi tay cậu bao giờ cũng giấu ra sao lưng, nó không còn nghe theo lời cậu. Nó chỉ chực “bắt” lấy cô…và cậu hiểu...nếu đã “bắt lấy” rồi thì không thể buông tay được.
…
Không thể buông ra dc nữa rồi!
…
Trong suốt hơn một năm qua, cậu luôn mâu thuẫn, nên nói sự thật về thân phận của cậu hay chỉ im lặng.
Nếu cậu quý mến cô, vậy thì có điều gì mà không thể nói được, dối trá thì cuối cùng chỉ có cả hai đau khổ.?
Nếu cậu nói với cô, cô sẽ chấp nhận nó như thế nào? Nếu cậu vẫn không tìm thấy thuốc giải thì cô sẽ ra sao? Đợi cậu 10 năm à khi mà cậu đã trở về tuổi 17 và cô thì đánh mất “khoảng thời gian đẹp nhất” của mình? Cậu đành lòng sao?
Nếu không nói, cô sẽ nghĩ cậu không quý mến cô. Cô chẳng thể tin tưởng và kì vọng gì ở cậu nữa.
Vậy điều gì là tốt hơn đây? Nói hay không nói!
…
-Ran à, tớ đã chịu đựng hết giới hạn rồi !
-...
-Cậu ghét người ta lừa dối mình phải không ? Tớ biết. Nên nếu sự thật tớ sắp nói ra đây...làm cậu bất ngờ hay...
Nếu họ yêu nhau...
-Tớ chính là...
Họ nên tin tưởng nhau...
-Tớ tin cậu, vậy nên…đừng giải thích gì hết! –Cô ngã đầu lên vai cậu.
-…
-Có thể sau lần gặp này, cậu lại đi. Không sao. Cậu cứ đi! Đừng nghĩ ngợi...tớ không muốn làm gánh nặng cho cậu…
-…
-Và khi nào cậu mệt mỏi, cậu cần ai đó cho cậu chút sức mạnh…để đi tiếp…
-…-Dù thời tiết khá lạnh nhưng Shinichi vẫn nhận thấy có thứ gì đó rất ấm, chảy dài trên vai mình.
-Nếu cậu tin tớ thì…Hãy về bên tớ, nhé!
Cậu thám tử 17 tuổi đầu với sự thông minh sẵn có và lòng quả cảm cũng như gan dạ đối mặt với những tên tội phạm, không ngần ngại lao vào nguy hiểm để tìm ra sự thật…lại đang chùn bước trước cô gái trẻ.
Trên đời chỉ tồn tại duy nhất một sự thật.
Và sự thật là…
Anh yêu em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét