Chap 12: Tear of the angel!

Gío và chỉ có gió!
Cả khu rừng im lặng trong bóng đêm mờ mịt, lắng nghe tiếng lá xào xạo, lắng nghe từng nhịp thở…hai con người tưởng chừng xa nhau vạn dặm…nhưng…lại gần nhau hơn bao giờ hết…chỉ có đều…họ k nhận ra…thứ mình tìm kiếm…
-Ran-nee chan…chị hãy gọi cho anh Shinichi đi!-Conan đưa chiếc điện thoại của Ran mà cậu cầm theo.
-Để làm gì…anh ấy…sẽ xuất hiện ngay à…giống như có đôi cánh…bay đến…đây!-Ran nhẹ cười để cố quên cơn đau đang hành hạ cô.
-Chị hãy gọi đi…gọi thử xem anh ấy đang ở đâu lúc này…hỏi thử xem chị quan trọng như thế nào đối với anh ấy…và…hãy nói ra hết những gì chị muốn…-Cậu nhìn Ran với ánh mắt buồn, rất buồn, cậu không bảo vệ dc cho Ran, với thân thể này cậu chỉ biết ngồi ở đây, bên cạnh Ran và lắng nghe tiếng nhịp tim dồn dập của cô ấy. Bất lực! Bây giờ cậu chỉ muốn nói cho Ran biết chưa bao giờ cậu cách xa Ran và ngay lúc này, cậu vẫn ở đây, bên cạnh cô ấy.
-Chị…không…không…có thể…sẽ…làm phiền…anh ấy…chị không muốn…gọi trong lúc thế này…-Ran nhìn lên trời, những ngôi sao đang nhấp nháy!!!
-Vì chị lúc nào cũng sợ…Ran-nee chan! Gọi cho anh ấy đi! Chị k muốn biết câu trả lời của anh ấy sao…
-…-Ran nhìn vào chiếc điện thoại, thứ duy nhất có thể gắn kết cô với Shinichi ngay lúc này, nếu cô không hỏi sẽ chẳng bao giờ biết dc đáp án cho chính mình. Cô cầm lấy điện thoại và bắt đầu bấm số điện thoại của Shinichi.
-Chị có biết vì sao…câu chuyện “nàng tiên ống tre” lại kết thúc buồn như thế k?
-…-Ran giật mình trước câu hỏi của Conan.
-Vì nàng tiên cũng chưa bao giờ nói với anh tiều phu…cô yêu anh nhiều như thế nào…!
-…
-Vì nàng chưa bao giờ nói điều đó…vì vậy mà anh tiều phu thà lừa dối nàng giấu bộ áo tiên hơn là…để mất nàng mãi mãi…nàng tiên có biết dc điều đó k? Conan nhìn thẳng vào mắt Ran.
-Conan-kun…
-Chẳng phải anh tiều phu đã sống cả đời trong đau khổ và khi chết hoá thành cây tre để mong gom đủ cho nàng một ngàn chiếc lá đó sao? Nàng tiên có hiểu dc tấm lòng của anh ấy k? Tiếng của Conan nhỏ dần, nó giống như tiếng trách, trách ai?

Ran chưa bao giờ tự hỏi lỗi thuộc về ai? Về nàng hay về anh? Vì sao câu chuyện đáng ra phải đẹp như tranh lại kết thúc buồn như thế! Phải chăng vì nàng tiên quá cố chấp và anh tiều phu thì quá ngốc nghếch? Cả hai người họ đi qua nhau nhưng chỉ một câu nói đáng lẽ phải nói từ lâu lại chôn kín trong lòng. Nếu một trong hai có can đảm thì liệu chuyện tình của họ sẽ có một kết thúc khác? Một ngàn chiếc lá ư? Anh tiêu phu đã sống trong bấy nhiêu lâu chỉ muốn gom đủ cho nàng một ngàn chiếc lá? Còn nàng, chẳng phải mỗi đêm trăng rằm nàng cũng đã xuống trần để gặp anh đó sao?
-Họ đã sống cho nhau! Chỉ cần biết họ luôn nghĩ về nhau là dc…-Một nụ cười thoáng nhẹ qua trên gương mặt tái xanh của Ran, cuối cùng cô cũng hiểu- Chị sẽ không gọi…cần gì một câu trả lời nữa cơ chứ…chẳng phải sợi chỉ đỏ đã ràng buộc chị và anh ấy rồi đó sao. –Cô cầm chiếc điện thoại và nhấn nút “dừng cuộc gọi”, mắt cô dần khép lại, cô đã mệt quá rồi, cô cần nghỉ ngơi, ít nhất là trong lúc này.

Bây giờ, cô chẳng còn nhìn thấy gì cả, tất cả trở nên nhạt nhoà, cô cũng chẳng nghe thấy tiếng gì nữa cả, có thể Conan đang cố lay cô dậy hoặc là tức giận vì cô cứ k chịu thức…nhưng dù sao cũng dc…có quan trọng gì…cô chỉ muốn ngủ thôi!

Dù câu chuyện kết thúc thế nào thì cả nàng tiên và anh tiều phu cũng bị một sợi dây vô hình nào đó, trói buộc nhau suốt một đời!

Và giọt nước mắt ai đó đang lăn dài trên má. Có thể vì đau đớn có thể vì hạnh phúc? Có ai biết dc vì sao dù vui hay buồn người ta vẫn cứ khóc?

Gío là vô hình, vô sắc, chỉ khi lá dao động người ta mới biết đến sự hiện diện của gió. Tất cả điều đó ai cũng hiểu…mà chẳng cần đến câu trả lời!

Rồi sẽ đến một ngày sinh mệnh phải quay trở về
Cho đến ngày ấy, kẻ hát rong vẫn sẽ mãi dệt nên khúc hát về tinh yêu này
Để ta tin rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau

0 nhận xét:

Đăng nhận xét