Chap 14: Khoảng trống

Sau khi nghe tin Ran đã tỉnh dậy, tất cả mọi người đều tụ họp đông đủ quanh phòng bệnh. Họ vui mừng đến nổi không để ý có một cái bóng bé nhỏ len qua khỏi dòng người…
-Nhịp tim đã trở lại ổn định. Hơi thở cũng thế. –Bác sĩ Araide nói sau khi đã tiến hành những xét nghiệm cần thiết.
-Con làm mẹ lo đến phát hoảng đấy! -Gịong bà Eri run lên, bà vuốt nhẹ mái tóc Ran.
-Cám ơn cậu…đã liều mạng cứu tớ…Tớ xin lỗi…vì tớ…mà cậu gặp nguy hiểm thế này…-Sonoco chạy đến ôm chằm lấy Ran, bật khóc.
-Ổn rồi Ran ạ! –Eisuke cũng vui mừng k kém.
Ông Mori đứng phía cuối giường bệnh nhìn cô con gái, miệng nở một nụ cười “Tốt rồi con gái!”.
-Mừng Ran đã qua cơn nguyên hiểm. Về vụ án lần này, khi chúng tôi đến thì tên sát nhân đã tự sát nên chúng tôi cần cô cho lời khai…để kết thúc quá trình điều tra…-Thanh tra Megune lên tiếng.
-Này, ông đang nói cái gì thế hả? Ông k thấy con gái tôi vừa mới tỉnh dậy đó sao, còn bắt nó cho lời khai này nọ?- Ông Mori tức giận
-Thôi mà anh! Thanh tra cũng chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi!”-Bà Eri nắm lấy cánh tay ông chồng, tránh ông chồng có những hành động quá khích.
-Ấy tôi chưa nói xong…ý tôi là…cô Ran đây có thể cho lời khai sau khi cô ấy hoàn toàn bình phục.-Thanh tra Megune nhìn Ran, nhẹ nhõm – Cũng may là cháu k sao đấy Ran. Cám ơn cháu đã giúp ta phá dc vụ án lần này. Nếu tên sát nhân còn ở ngoài vòng pháp luật, lại là 1 thầy giáo như vậy thì k biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.-Nói rồi ông rời khỏi phòng cùng với đội đặc nhiệm của mình. Thiếu uý Sato và Trung sĩ Takashi cũng k quên chúc Ran mau bình phục.
Tất cả mọi người đều ở đây, bên cạnh cô lúc sự sống và cái chết đối với cô chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh…đáng lẽ cô phải vui vì dc tất cả mọi người yêu quý, tất cả? Nhưng có cái gì đó trong tim cô trở nên trống rỗng, cô nhìn khắp xung quanh phòng như tìm kiếm…tìm kiếm ai? Bất giác cô đưa bàn tay lên má, bàn tay cô rất ấm, hơi ấm rất thân quen, là ai đã nắm tay cô thế này?
-Đúng rồi! Conan đâu nhỉ? –Eisuke phát hiện thấy Conan không ở trong phòng.
-Ừ nhỉ! Vừa rồi, ta còn thấy nó ở đây mà? -Gịong của ông Mori khàn đặc.
-Conan-kun…Ran khẽ gọi.
-Ừ! Conan rất lo cho cậu đấy! Lúc cậu hôn mê thằng bé nắm tay cậu suốt, nó ở lì trong phòng bệnh, k ăn uống gì cả, cũng chẳng chịu nghỉ ngơi. Lúc đấy Conan lạ lắm, ai hỏi gì cũng k nói. Cả bác Megune hỏi về vụ án nó cũng im lặng, chỉ gật gật cho qua. –Sonoco nức nở nói.
-Vậy sao…
-Gíông như nó rất sợ mất cậu. Hình như…nó yêu cậu rồi đấy!-Eisuke cười, lời nói vừa như đùa…vừa như thật.
-Thôi nào! Mọi người nên ra ngoài để Ran nghỉ ngơ! -Cuối cùng, bác sĩ Araide đề nghị.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Ran đối diện với bốn bức tường trắng lạnh lẽo, cô thấy mình thật cô độc. Rồi cô cố nhoài người, hướng mắt nhìn về phía khung cửa sổ, vài bông tuyết bắt đầu rơi trên nền trời xanh thẳm lẫn vào cái màu trắng tinh khiết ấy là màu vàng của những chiếc lá khô xoay tít theo cơn gió. “Tuyết ư?”-Cô tự nhủ.
Liệu cô có còn nhớ giấc mơ khi ấy k? Gíâc mơ về cậu thanh niên mà cô ví như giọt nước khi nắng lên…tan biến.
Có cái gì đó trong cô, mơ hồ. Gíông như trước mắt cô dc phủ bằng một tấm vải trắng, dù cô có cố gắng lọc qua cái màn trắng nhức nhói ấy thì cũng vô ích…nó chỉ để lại trong cô một khoảng trống buông buốt !

****************************

Lúc này, Conan đang từ bệnh viện vỀ nhà tiến sĩ Agasa, vẻ rất vội vã.
-Haibara! –Conan thét lên sau khi tông thẳng vào cánh cửa.
-Gì đấy! –Haibara giật mình –Kudo à!-Cuối cùng cô cũng biết người gây ra tiếng động lớn đó là ai.
-Đưa đây cho tớ! –Conan thở hỗn hển.
-Đưa gì? –Haibara vẫn chưa hết ngạc nhiên.
-Thuốc giải đấy! Tớ biết là cậu có.
-Cậu hay nhỉ ! –Haibara ra vẻ không quan tâm.
-Tớ biết là cậu có. Tớ rất cần thuốc giải ngay bây giờ. Cậu đưa cho tớ đi !-Conan vẫn giữ giọng cương quyết.
-Tại sao ? –Haibara bỏ quyển sách đang cầm trên tay, nhìn thẳng vào Conan.
-Ran vưa qua cơn nguy hiểm. Tớ muốn cô ấy nhìn thấy tớ ngay bây giờ...nhưng k phải bộ dạng này.
-Này, Shinichi cháu bình tĩnh đi...-Tiến sĩ Agasa trấn an.
-Ồ !Có thì có đấy ! Nhưng tớ k thể đưa cho cậu vào lúc này. -Vẫn với giọng lạnh băng, Haibara nói.
-Tại sao ? –Conan mất bình tĩnh.
-Vì thuốc này có công dụng đến 48 tiếng vì vậy mà tác dụng của nó tớ k lường trước dc. –Haibara bước lên cầu thang, tiến về phòng mình.
-Tớ k cần biết. Cậu đưa cho tớ đi !
-Cậu sẽ chết đấy, ngốc ạ ! –Cô dừng lại, cười khiêu khích.
-Nhưng vậy k dc đâu Shinichi ! Hai ngày qua cháu không ăn uống, k nghĩ ngơi, sức khoẻ cháu cũng đã yếu lắm rồi. Nếu mà bây giờ thử thuốc...ta nghĩ...nên đợi khi khác vậy...-Tiến sĩ lo lắng.
-Haibara ! Hãy cho tớ 48 tiếng ấy đi, dc k?
Im lặng.
Dù có thể sẽ chết…nhưng cậu nhóc thám ử ấy vẫn k sợ ạ? Vì cô ấy thôi ư? Vì điều gì mà cậu phải làm như vậy? Cô ấy cũng đã qua cơn nguy hiểm rồi, cậu vẫn chưa yên tâm sao?”Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Haibara.
-Tớ không thể! Tớ k muốn cậu gặp nguy hiểm Kudo! –Cô nhún vai – Theo một mặt nào đó, nếu cậu chết thì ai sẽ bảo vệ tính mạng cho tớ đây! –Cô cũng không thể không giải thích cho câu nói trước đó của mình.
-Đưa cho tớ đi! –Conan vẫn k thay đổi ý định.
-Cậu ra lệnh cho tớ đấy à!
-Vì tớ biết có cầu xin cũng vô ích!
-…-Trong phút chốc ánh mắt quả quyết của Conan làm Haibara thoáng lạnh người.- Một cô gái ngốc, một chàng thám tử ngốc. –Rồi cô rẽ sang hướng ngược với phòng mình, cô đi về phía phòng thí nghiệm. -Chỉ lần này thôi đấy! Tớ k nghĩ mình sẽ có lần thứ hai.-Haibara cười.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét