Mình định post từ đầu tới cuối, nhưng mà dài quá thêm phần bị bệnh lười nên thôi, chỉ post chap 26 và chap cuối vì đây là happy ending mà mình thích!
   Source: MCF
   Author: ruby-chan
   Link: http://conankun.yourme.net/t1938-long-fic-hi-kt-ca-mt-cuc-chin

   CHAP 26 : ĐÔNG TAN…

Shinichi chạy khắp nơi tìm Ran, đến chỗ hẹn nhưng không thấy. Anh bấm vội vàng vào điện thoại nhưng cô không nhấc máy liền gọi vào cho Heiji.
-Shinichi-kun ! Cậu đã về Nhật chưa ?

-Rồi ! Tớ đã hẹn Ran nhưng cô ấy biến đâu mất ! –Anh hét lên.

-Nhỏ tiếng nào…Kazuha đang ốm, vừa chợp mắt thôi. –Heiji áp chiếc khăn ướt lên trán Kazuha.

-Tớ xin lỗi, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy biến mất là tớ không giữ được bình tĩnh.

-Ai lại hẹn nhau vào trưa nắng…chắc cậu lại dính vào vụ án nào đó và bỏ quên cô ấy đúng không ?

-Thì…đại loại…

-Tớ nghĩ cô ấy không vì giận cậu mà đi lung tung đâu, Ran kiên nhẫn và giỏi chịu đựng đến mức nào cậu biết mà. Hẳn là cô ấy đã đến một nơi đầy ắp kỉ niệm nào đó giữa hai người đấy. Nơi ấy đã để lại cho Ran nhiều cảm xúc và ấn tượng sâu sắc!

-Nhưng…là nơi nào ?

-Hỏi ngố vậy sao tớ trả lời…chỉ có cậu và cô ấy mới biết thôi.

-À…

-Biết rồi thì…bye nhé. Tớ đi ra ngoài mua thuốc cho Kazuha đây, mẹ cô ấy đi chợ rồi.

-Cám ơn !

Sau cuộc gọi với Heiji, anh lại tiếp tục gọi cho ai đó để hỏi về vấn đề khác
-Kaito !

-Alo nhóc thám tử. Về rồi sao ? Tớ đang đi với Aoko…-Kaito liếc mặt nhìn Aoko đang dí tai vào điện thoại để…nghe ngóng.

-Nếu cậu hẹn với Aoko nhưng đến trễ hẹn và cô ấy không tha thứ cho cậu thì làm thế nào ?

-Ơ thì…

-Ôm thật chặt cho đến khi chịu tha thứ thì thôi ! –Aoko nhắc nhỏ Kaito rồi tít mắt cười gian.

-Tớ sẽ ôm thật chặt cho đến khi nào chịu tha thứ thì thôi ! –Kaito nói luôn

-……..(tắt máy)

-…..nhưng tớ chỉ đùa thôi…này, Shinichi ! Xin lỗi…tớ đùa thôi! (đính chính muộn ^^).

-Sao vậy ? –Aoko tròn mắt.

-Hình như hắn giận vì bọn mình đùa dai nên tắt máy rồi –Kaito nghiêm túc –Nhưng…nếu cậu giận thì tớ có thể làm vậy được hả ?!?

-Ơ…

Anh nhìn ánh mắt bối rối của cô rồi bật cười. Mỗi phút giây đi bên cô anh đều có thể gạt hết nỗi buồn lo như thế !
Viên đá hình bán nguyệt mà anh đã lấy từ chỗ bọn Áo Đen đích thực có ẩn chứa « nước mắt sao chổi »_phương thuốc của sự trường sinh. Nhưng cái gọi là trường sinh đó đã bị anh trả về với đất, viên đá ấy cũng bị phá hủy thẳng tay.
Đơn giản vì Kaito không có mong ước tầm thường ấy.
Trường sinh bất tử làm gì khi không có được hạnh phúc, cần điều đó làm gì khi anh đang được sống như một con người bình thường và ở bên người con gái mà mình yêu thương đến suốt cuộc đời !
…………
…………….
Sau khi ngắt liên lạc với Kaito, dường như cảm thấy không an tâm nên Shinichi lại gọi cho một ai đó đáng tin cậy hơn, không biết !
Và rồi anh lại chạy đi.
…….
Phía xa, cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đỏ cầm chiếc điện thoại trong tay đứng nhìn bóng anh khuất dần, và mỉm cười . Sau cô là anh chàng người ngoại quốc điển trai với mái tóc màu hung…đang nhấm nháp một túi bỏng ngô. Anh ta hỏi cô bằng một thứ tiếng Nhật kì lạ, nhưng Shiho vẫn có thể đoán ra anh muốn nói gì.

-Shiho-kan này ( anh ta muốn gọi là Shiho-chan cho giống người Nhật^^ )

-Green Bolton, yêu cầu anh gọi cho đàng hoàng vào. Hãy gọi em là Shiho chứ đừng phát âm không giống ai thế.

-Cậu ta chẳng phải đã có cuộc hẹn với cô bé tên Ran Mori à, sao lại còn gọi cho em và chạy lung tung thế này ?

-Cậu ta vừa gọi đến hỏi em cách để làm cô ấy không phải giận vì trễ hẹn, em nói bừa là cứ ôm chặt vào cho đến khi tha lỗi thì thôi. Thế mà hắn nói là Kaito cũng nói vậy và chạy biến luôn…đúng là ngốc ! Cứ chuyện gì dính đến Ran là cậu ta lại từ thiên tài trở thành một kẻ ngố chưa từng thấy…

-Anh…cũng vậy. Cứ chuyện gì dính vào em là anh cũng ngố như cậu ấy!

-Ran là tất cả với Shinichi.

-Cô ấy…không xinh bằng em ! –Anh ta nhe răng cười.

-Nhưng cô ấy có một trái tim đẹp hơn em rất nhiều, Green ngốc à ! –Cô thở dài liếc sang anh chàng mang tên Green đi cùng.

-…Với anh thì Shiho-kan là người có trái tim đẹp nhất ! Dù em có lạnh lùng như thế nào thì em vẫn là thiên thần tuyệt nhất trong lòng anh ! –Green nghiêm túc khẳng định.

-Gương mặt anh rất nghiêm túc, nhưng cái từ « Shiho-kan » anh thốt ra đã phá hỏng tất cả –Cô đưa tay đầu hàng.

-Anh nói thật đấy Shiho-kan !

-Nhưng ít ra anh cũng phải phát âm đúng là Shiho-chan chứ . Về thôi ! -Shiho lè lưỡi rồi quay lưng bỏ đi.

-Anh yêu Shiho-kan !

-Anh nói câu này suốt cả tháng nay là lần thứ 105 rồi ! Đừng có nói to như thế giữa phố chứ… -Mặt cô đỏ bừng lên khi thấy vài người xung quanh đang rúc rich cười.

-Em có đếm à ?

-Ngốc ! Đi nhanh lên !!!

Shiho nắm chặt lấy tay Green và chạy thật nhanh, cùng với nhịp tim đập rộn ràng
Cô đã gặp anh chàng này vào cái gày đầu tiên cùng Shinichi bước chân đến Mĩ. Anh là một thiên tài của ngành y học, viên thuốc suốt mấy năm ròng cô và Shinichi cùng nghiên cứu điều trị có phần rất lớn do công sức của Green. Anh ta chăm sóc cho cô rất chu đáo dịu dàng khi còn là Ai Haibara và nói yêu cô khi cô trở lại là Shiho vào một tháng trước. Chẳng biết từ lúc nào sự lạnh giá và tổn thương trong tim cô đã biến mất, nhờ anh chàng Green kia.
Cũng chính vì tình yêu dành cho cô mà anh đã giấu đi bí mật về viên thuốc APTX 4869 cùng cách giải độc, thứ có thể làm chấn động giới khoa học, đưa tên tuổi anh và Shiho lên tầm thế giới.
Vì Green muốn bảo vệ tâm hồn cô, không muốn nó phải chịu những tổn thương nào nữa !
Cô hạnh phúc khi Shinichi, người cùng cảnh ngộ với cô đã tìm thấy hạnh phúc.
Còn cô dường như cũng đã tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình.
Ai Haibara _Shiho đã từng là một cánh đồng xám đau buồn, cô độc.
Và giờ đây Green chính là người sẽ trả lại màu xanh cho cánh đồng ấy!
Kẻ có thể gieo vào trái tim cô đủ mọi cảm xúc trên đời và biểu hiện rõ nét trên mặt chỉ có thể là anh.
Cô hiểu điều trái tim mình muốn nói…
Nó nói rằng cô đã yêu Green!
…………..
………
Đúng như Shinichi đoán !
Ran đã vào Tropical Land và đứng dưới vòng tròn có những cột nước thỉnh thoảng lại bắn lên, tiếp tục chờ đợi. Vì cô không muốn dính vào “một người nổi tiếng nào đó”.
Anh chầm chậm bước đến, chỉ nhìn cô và mỉm cười.
-Sao cậu biết tôi ở đây? –Cô không nhìn anh.

-Ran đợi lâu không? Xin lỗi…

-Đồ ngốc! Cậu lúc nào cũng bắt tôi phải chờ đợi và mãi lao đầu vào những vụ án –Cô ngoảnh mặt sang một bên.

-Câu nói sau 3 năm gặp lại…thật tệ quá!

-Vậy cậu muốn gì? –Cô đã hết mức chịu đựng –Cậu đã không liên lạc với tôi suốt một năm trời, cậu có biết là tôi lo lắng đến mức nào không? Dù là trong giấc mơ tôi cũng đã bao lần gặp ác mộng. Những lúc ấy, tôi thấy mình chỉ biết ôm lấy cái xác cứng đờ đầy máu của cậu mà khóc, tôi đã đau đớn như thế nào cậu có biết không?

-Anh biết…một năm qua là thời gian anh cố gắng từ bỏ những suy nghĩ về em để quyết tâm hoàn thành nốt quá trình điều trị, nếu cứ mãi nghĩ về em thì anh sẽ trốn chạy mất. Nhờ Shiho giúp đỡ nên anh mới có thể trở về nguyên vẹn là Shinichi như em đã thấy!

-Cậu…xưng hô kiểu gì vậy? –Cô lúng túng đỏ mặt.

-Chúng ta…đâu còn là bạn nữa. Không phải sao? –Anh cười. –Anh muốn nghe câu trả lời của em…cho “sự kiện” ở London.

-Vớ…vớ vẩn! Tôi không tha lỗi cho cậu đâu ! –Cô cuống cuồng lên.

-Người có tính cách như em thì chắc phải dùng tới cách này thôi…–Anh thở dài nhìn đồng hồ -Cho em vài phút, nếu tha lỗi cho anh vì đã trễ hẹn thì nói ngay đi!

-Cái gì mà vài phút…

Cột nước bắn lên không trung thật cao…và ai đó đang ôm Ran trong vòng tay thật chặt.

-Buông ra coi! –Hai má Ran nóng bừng. Cô không biết karatedo phải ra đòn như thế nào nữa.

-Nếu không trả lời thì sau vài phút nữa thôi, mọi người sẽ thấy hết đấy!-Anh vẫn ôm chặt lấy cô và nói thật to - Em đang làm một chuyện KHÔNG ĐỨNG ĐẮN VỚI MỘT ĐỨA CON TRAI tại cột nước này!

- Thả…thả ra! –Ran cô vùng vẫy nhưng sức lực đã bỏ cô đi đâu hết cả .

Những vòng nước ngày càng yếu đi…thấp dần…

-ĐƯỢC RỒI! EM THA LỖI!!!!
Sau tiếng hét của Ran, vòng tay đã buông ra thật nhẹ nhàng.
Anh cười rạng rỡ như tỏa ánh mặt trời. Lần đầu tiên sau 3 năm cô nhìn kĩ anh, cao lớn, điển trai và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nhưng ánh mắt và nụ cười dành cho cô vẫn dịu dàng ấm áp như ngày xưa

-Cám ơn em!

-Thật là…sao lại phải làm chuyện dồn ép kì quái như vậy chứ?!!? –Ran nhũn người ngồi bệt xuống.

-Cái đó…là Kaito và Shiho đã “hiến kế” cho anh trong khi đang trên đường đến đây. –Shinichi gãi đầu –Đúng là với một cô gái dễ xấu hổ như em thì cách này hơi…có hiểu quả.

-Cả Shiho cũng về rồi sao? –Ran tươi hẳn lên –Tớ nhớ cô ấy quá!

-Không được –Anh đưa tay lên miệng cô, ra vẻ –Phải gọi “anh” và xưng bằng “em”, rõ chứ?

-hifwgobnrg…
Cô vung tay thành nắm đấm và muốn đánh một phát vào mặt anh, nhưng cô không thể làm như thế với gương mặt đang đỏ lên như quả gấc được. Chỉ là cô…đang muốn che giấu sự bối rối và hạnh phúc của mình thôi. Nhất là giờ đây, anh đang đưa bàn tay vuốt nhẹ lên má cô.

-Anh thật sự rất vui mừng, vì bao nhiêu năm gặp lại em vẫn là Ran Mori mà anh từng biết…và từng yêu!

-Anh bây giờ dạn dĩ và thẳng thắn hơn trước, học tập tinh thần người Âu Mĩ à?–Cô khẽ mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh –Bây giờ em trả lời được chứ?

-……

-Em yêu anh!

Tiếng nói tự đáy lòng suốt bao năm dài giấu kín đã tuôn ra thật nhẹ nhàng cùng những giọt nước mắt nóng ran của hạnh phúc.
Cô ôm chặt lấy anh, cố kìm lại đứa con gái yếu đuối ngày nào. Anh cũng chẳng bảo cô rằng “hãy nín đi” mà chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô như trước kia.
-Chẳng phải em rất xấu hổ khi để người khác thấy cảnh này sao? Nếu em cứ như thế này…anh sẽ hôn em đó!

-……..

-Anh…tối qua anh đã mơ thấy em trở thành một cô dâu xinh đẹp đứng cạnh anh, dưới một không gian màu trắng của ngày lễ thành hôn…

-Anh sẽ không biến mất nữa chứ?

Shinichi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thay cho lời hứa hẹn.

-Ngốc ơi! Anh trở về rồi!

Shinichi luôn là bờ vai duy nhất của cô mỗi khi buồn khổ, và mãi mãi là như vậy. Anh thấy lòng ấm áp hơn bao giờ hết, vì anh đã giữ chặt được cô trong vòng tay của mình.
Đông sắp tan, và cũng là lúc Shinichi đón lấy thứ quý giá nhất trong đời_Ran Mori.
Cô chính là hạnh phúc!
…………..........
..........


  

0 nhận xét:

Đăng nhận xét