Chap 9: Sự thật!
Tóm tắt phần trước
Đội của Ran quyết định chia làm 2 nhóm: Ran đi cùng thầy Uno và Eisuke sẽ đi một mình. Hai nhóm chia nhau đi theo hai hướng khác đề phòng kẻ bắt cóc ra tay khử cả đội. Nhưng liệu đi riêng sẽ an toàn hơn?
Trong lúc Eisuke tìm đường đến nhà kho, cậu cảm giác có người theo dõi mình, liếc mắt nhìn xung quanh một cái bóng thoáng vụt qua rất nhanh, cái bóng lẫn vào màn đêm, biến mất. Trấn an mình rằng nếu đó là kẻ bắt cóc thì có nghĩa Ran sẽ k gặp nguy hiểm. Eisuke nhanh chóng rẽ sang đường khác nhầm tránh trường hợp gặp lại nhóm của Ran. Khi đi đến gần hẽm vực, Eisuke dừng lại:
-Người ra dc rồi đấy!
-…
-Bây giờ chỉ còn mình ta với ngươi…ra đây đi!
-Haha…làm gì mà…hung hăng thế! Cái bóng từ trong lùm cây bước ra…
-Hả? –Eisuke ngạc nhiên
-Em đâu có ý chống đối với cao thủ Taekwondo…-Thì ra người theo dõi Eisuke là Conan.
-Conan-kun…sao lại ở đây!
-À!Mai bác Agasa định tổ chức trò chơi cho tụi nhóc…nên nhờ em…vào đây giấu mật thư…ý mà –Conan cười ngượng.
-Thôi đi! Ở đây k có Ran, cậu k cần đóng kịch làm gì Kudo!-Eisuke từ vẻ mặt ngạc nhiên liền nở một nụ cười đầy khiêu khích.
-Ừ!Tớ vào đây vì ngửi thấy điều bất thường từ tin nhắn để lại của Sonoco trong điện thoại của Ran –Conan nhún vai
-Vậy là Ran cố tình để quên điện thoại à!
-Chắc vì Ran muốn để lại dấu vết gì đó cho ông bác Mori phòng trường hợp gặp nguy hiểm.
-Không ngờ…người đó lại là cậu! Cậu đến sớm hơn dự tính đấy Kudo!
-Tớ làm sao có thể ngồi yên khi mà Ran đang gặp nguy hiểm…tớ cũng phải đề phòng cậu “ra tay” chứ hả!-Conan liếc nhìn Eisuke.
-Haha…ánh mắt gì đây! “Ra tay” thì đương nhiên rồi…nhưng phải sau vụ lần này! Trước khi đi Mĩ…tớ phải nghe con tim mình mách bảo.
-Ừ! Đợi mà xem…cậu sẽ làm gì! –Conan khiêu khích
-Thôi mà! Căng thẳng thế! –Eisuke bật cười -Chuyện quan trọng là tìm cho ra Sonoco và thông báo ngay với Ran!
-Vậy Ran k đi với cậu à !-Conan thắc mắc
-Ban đầu thì đi chung…nhưng sau đó tách ra làm 2 nhóm. Ran đi chung với thầy Uno!
-Thầy Uno?
-Thầy Uno là giáo viên dạy toán của trường ấy!
-Thầy ấy vào đây làm gì?
-Thầy bảo thấy 1 kẻ lạ mặt mặc đồ đen còn cầm theo con dao chạy vào đây…nhưng sau đó vì đuổi theo tên lạ mặt thầy bị trượt ngã, nghe tiếng thầy kêu cứu bọn tớ đã chạy đến giúp!
-Thầy k bị tên lạ mặt công à?-Conan lo lắng
-Hình như là k! Ban đầu tớ nghĩa tên lạ mặt đó là kẻ bặt cóc. Tớ cũng đã thắc mắc vì sao thầy kêu cứu lớn như vậy mà tên đó k ra tay khử thầy rồi tớ nghĩ vì hắn muốn gom tất cả mọi người lại mới ra tay nên quyết định tách làm 2 nhóm!
-Chuyện quái gì đây!
-À!Tớ nhớ rồi ! Thầy bảo thầy nghe thấy tiếng khóc của 1 cô gái vọng lại từ phía sau nên bọn tớ nghĩ chắc là Sonoco nên quyết định tiến sâu vào rừng đế tìm căn nhà hoang...sau đó tớ phát hiện có kẻ theo dõi nên đánh lạc hướng bằng cách rẽ sang đường khác...nhưng k ngờ lại là cậu...
-Tiếng khóc từ trong rừng vọng lại sao ? Nhưng…k fải…căn nhà hoang gần ngay ở hẽm vực sao ? –
Conan hốt hoảng.
-Sao...sao cậu biết !
-Tớ dùng chiếc kính của tiến sĩ Agasa, nó có khả năng nhìn thấy vật cản trong phạm vi 100m. Ban đầu tớ đã định vị dc vị trí của nhà kho đó nhưng rồi tớ thấy còn có 3 mục tiêu di động, 2 mục tiêu đi chung và 1 mục tiêu khác cùng tiến vào rừng. Tớ nghĩ 2 mục tiêu kia là cậu và Ran nên tớ đã đuổi theo một mục tiêu còn lại nhầm cản chân hắn...nhưng...k ngờ lại là cậu đấy Eisuke !
-Và k ngờ vô tình mà tớ tìm ra đường đến nhà kho !Như vậy thầy Uno đã nói dối ?
-Thầy Uno ư ? Hắn là tên bắc cóc thì đúng hơn ! –Conan quả quyết.
-Vậy Ran...
-Bây giờ ta phải giải thoát cho Sonoco và cứu cả Ran ! Vậy nhé cậu hãy chạy thẳng theo hướng hẻm vực đến nhà kho cứu Sonoco trước, khi cậu cứu dc Sonoco thì hãy bắn pháo sáng ra hiệu, tớ sẽ đi tìm Ran và...liên lạc với tiến sĩ Agasa điều tra một vài thứ !
-Vậy là cậu lại là người giải quyết phần hay nhất rồi!
-Đây đâu phải là lúc chúng ta canh tranh !Hãy đợi khi vụ này có happy ending đã !
-Đương nhiên rồi !
Trong lúc ấy, theo sự dẫn đường của « kẻ bắt cóc » Ran vẫn đang tiến sâu vào rừng
« Ran !Ran ! Cậu nghe tớ nói k…hãy cẩn thận…”-tiếng Eisuke phát ra từ chiếc huy hiệu
“Gì vậy Eisuke! “-Ran trả lời.
“Hãy cẩn thận, kẻ bắt cóc đang ở gần cậu…là…”-Gịong Eisuke nhỏ dần rồi k còn tín hiệu nào nữa
“Eisuke cậu nói gì…tớ k nghe…Eisuke”
-Gì vây Mori?-Thầy Uno hỏi
-À! Đây là huy hiệu truyền tin, Eisuke vừa mới phát hiện ra điều gì đấy...nhưng...sóng ở đây yếu quá...em chẳng nghe rõ dc gì cả !-Ran chau mài.
-Nơi đây đúng là thuận lợi để ...kẻ lạ mặt đó ẩn nấp !
-Nếu hắn có ra tay cũng khó lòng đỡ nổi ! –Ran lo lắng
-Chắc thầy là gánh nặng cho em rồi !
-Không !Có thầy đi chung em đỡ sợ hơn ấy chứ...em rất ghét đến những nơi tăm tối như thế này...rất đáng sợ !
-Vậy ư ? Thầy thì khác...vì thầy rất thích mạo hiểm !-Thầy Uno cười xảo trá.
-Vậy thầy có sở thích giống Shinichi rồi !-Ran nói khẽ
-Shinichi ?
-Shinichi là bạn thuở nhỏ của em ! Cậu ấy là một thám tử học sinh, cậu ấy rất thông minh, k có vụ án nào cậu ấy k phá nổi...
-Em nói Shinichi Kudo à ?
-Thầy biết Shinichi sao ?-Ran ngạc nhiên
-Trước khi về về trường thầy có nghe nói…nhưng chưa lần nào gặp.
-Cũng đúng…lúc đó Shinichi đã bận phá một vụ án nào đó ở nước ngoài…cậu ấy k hề nói cho em biết tr đó…em đã rất lo lắng…luôn luôn là em…-Ran thoáng buồn khi nghĩ về Shinichi.
-…
-Không biết đến khi nào tên ngốc đó mới biết làm người khác lo lắng là tội k thể tha thứ nhỉ?!-Ran tự nhủ.
-Em có cảm tình với cậu Kudo đó à?
-Gì cơ-Ran giật mình-Không! Không! Em k dại dột gì dính dáng đến tên rắc rối đó…-Ran đỏ mặt.
-Các cô cậu thời nay thật lạ -Thầy Uno cười-Quý mến ai đó lại k dám nói!
-Thầy…-Ran thở dài- Để mến tên ngốc đó thật sự k dễ! –Ran khẽ cười.
-Ừ…yêu ai đó thì lại đau khổ hơn…
-Thầy đã yêu ai rồi à ?-Ran ngạc nhiên –Em cứ tưởng…em nghe mấy giáo viên nữ nói thầy có trai tim bằng đá ấy!
-Haha…trước khi hoá thành đá…nó đã từng chảy máu vì một chữ “yêu”-Thầy Uno cười cay đấng.
-…
-Thầy đã từng có một gia đình rất hạnh phúc có một đứa con ngoan …thầy đã từng yêu bằng cả trái tim mình…nhưng….người đàn bà đó đã cướp mất tất cả! Người đàn bà đó thật nhẫn tâm!
-Thầy…
-Mười năm đã trôi qua mà ngươi vẫn tiếp tục chìm đắm trong thù hận như vậy à! Chính ngươi là người đã tự tay bóp chết hạnh phúc của mình…chính người đó kẻ sát nhân tàn nhẫn.
-Conan-kun
Tóm tắt phần trước
Đội của Ran quyết định chia làm 2 nhóm: Ran đi cùng thầy Uno và Eisuke sẽ đi một mình. Hai nhóm chia nhau đi theo hai hướng khác đề phòng kẻ bắt cóc ra tay khử cả đội. Nhưng liệu đi riêng sẽ an toàn hơn?
Trong lúc Eisuke tìm đường đến nhà kho, cậu cảm giác có người theo dõi mình, liếc mắt nhìn xung quanh một cái bóng thoáng vụt qua rất nhanh, cái bóng lẫn vào màn đêm, biến mất. Trấn an mình rằng nếu đó là kẻ bắt cóc thì có nghĩa Ran sẽ k gặp nguy hiểm. Eisuke nhanh chóng rẽ sang đường khác nhầm tránh trường hợp gặp lại nhóm của Ran. Khi đi đến gần hẽm vực, Eisuke dừng lại:
-Người ra dc rồi đấy!
-…
-Bây giờ chỉ còn mình ta với ngươi…ra đây đi!
-Haha…làm gì mà…hung hăng thế! Cái bóng từ trong lùm cây bước ra…
-Hả? –Eisuke ngạc nhiên
-Em đâu có ý chống đối với cao thủ Taekwondo…-Thì ra người theo dõi Eisuke là Conan.
-Conan-kun…sao lại ở đây!
-À!Mai bác Agasa định tổ chức trò chơi cho tụi nhóc…nên nhờ em…vào đây giấu mật thư…ý mà –Conan cười ngượng.
-Thôi đi! Ở đây k có Ran, cậu k cần đóng kịch làm gì Kudo!-Eisuke từ vẻ mặt ngạc nhiên liền nở một nụ cười đầy khiêu khích.
-Ừ!Tớ vào đây vì ngửi thấy điều bất thường từ tin nhắn để lại của Sonoco trong điện thoại của Ran –Conan nhún vai
-Vậy là Ran cố tình để quên điện thoại à!
-Chắc vì Ran muốn để lại dấu vết gì đó cho ông bác Mori phòng trường hợp gặp nguy hiểm.
-Không ngờ…người đó lại là cậu! Cậu đến sớm hơn dự tính đấy Kudo!
-Tớ làm sao có thể ngồi yên khi mà Ran đang gặp nguy hiểm…tớ cũng phải đề phòng cậu “ra tay” chứ hả!-Conan liếc nhìn Eisuke.
-Haha…ánh mắt gì đây! “Ra tay” thì đương nhiên rồi…nhưng phải sau vụ lần này! Trước khi đi Mĩ…tớ phải nghe con tim mình mách bảo.
-Ừ! Đợi mà xem…cậu sẽ làm gì! –Conan khiêu khích
-Thôi mà! Căng thẳng thế! –Eisuke bật cười -Chuyện quan trọng là tìm cho ra Sonoco và thông báo ngay với Ran!
-Vậy Ran k đi với cậu à !-Conan thắc mắc
-Ban đầu thì đi chung…nhưng sau đó tách ra làm 2 nhóm. Ran đi chung với thầy Uno!
-Thầy Uno?
-Thầy Uno là giáo viên dạy toán của trường ấy!
-Thầy ấy vào đây làm gì?
-Thầy bảo thấy 1 kẻ lạ mặt mặc đồ đen còn cầm theo con dao chạy vào đây…nhưng sau đó vì đuổi theo tên lạ mặt thầy bị trượt ngã, nghe tiếng thầy kêu cứu bọn tớ đã chạy đến giúp!
-Thầy k bị tên lạ mặt công à?-Conan lo lắng
-Hình như là k! Ban đầu tớ nghĩa tên lạ mặt đó là kẻ bặt cóc. Tớ cũng đã thắc mắc vì sao thầy kêu cứu lớn như vậy mà tên đó k ra tay khử thầy rồi tớ nghĩ vì hắn muốn gom tất cả mọi người lại mới ra tay nên quyết định tách làm 2 nhóm!
-Chuyện quái gì đây!
-À!Tớ nhớ rồi ! Thầy bảo thầy nghe thấy tiếng khóc của 1 cô gái vọng lại từ phía sau nên bọn tớ nghĩ chắc là Sonoco nên quyết định tiến sâu vào rừng đế tìm căn nhà hoang...sau đó tớ phát hiện có kẻ theo dõi nên đánh lạc hướng bằng cách rẽ sang đường khác...nhưng k ngờ lại là cậu...
-Tiếng khóc từ trong rừng vọng lại sao ? Nhưng…k fải…căn nhà hoang gần ngay ở hẽm vực sao ? –
Conan hốt hoảng.
-Sao...sao cậu biết !
-Tớ dùng chiếc kính của tiến sĩ Agasa, nó có khả năng nhìn thấy vật cản trong phạm vi 100m. Ban đầu tớ đã định vị dc vị trí của nhà kho đó nhưng rồi tớ thấy còn có 3 mục tiêu di động, 2 mục tiêu đi chung và 1 mục tiêu khác cùng tiến vào rừng. Tớ nghĩ 2 mục tiêu kia là cậu và Ran nên tớ đã đuổi theo một mục tiêu còn lại nhầm cản chân hắn...nhưng...k ngờ lại là cậu đấy Eisuke !
-Và k ngờ vô tình mà tớ tìm ra đường đến nhà kho !Như vậy thầy Uno đã nói dối ?
-Thầy Uno ư ? Hắn là tên bắc cóc thì đúng hơn ! –Conan quả quyết.
-Vậy Ran...
-Bây giờ ta phải giải thoát cho Sonoco và cứu cả Ran ! Vậy nhé cậu hãy chạy thẳng theo hướng hẻm vực đến nhà kho cứu Sonoco trước, khi cậu cứu dc Sonoco thì hãy bắn pháo sáng ra hiệu, tớ sẽ đi tìm Ran và...liên lạc với tiến sĩ Agasa điều tra một vài thứ !
-Vậy là cậu lại là người giải quyết phần hay nhất rồi!
-Đây đâu phải là lúc chúng ta canh tranh !Hãy đợi khi vụ này có happy ending đã !
-Đương nhiên rồi !
Trong lúc ấy, theo sự dẫn đường của « kẻ bắt cóc » Ran vẫn đang tiến sâu vào rừng
« Ran !Ran ! Cậu nghe tớ nói k…hãy cẩn thận…”-tiếng Eisuke phát ra từ chiếc huy hiệu
“Gì vậy Eisuke! “-Ran trả lời.
“Hãy cẩn thận, kẻ bắt cóc đang ở gần cậu…là…”-Gịong Eisuke nhỏ dần rồi k còn tín hiệu nào nữa
“Eisuke cậu nói gì…tớ k nghe…Eisuke”
-Gì vây Mori?-Thầy Uno hỏi
-À! Đây là huy hiệu truyền tin, Eisuke vừa mới phát hiện ra điều gì đấy...nhưng...sóng ở đây yếu quá...em chẳng nghe rõ dc gì cả !-Ran chau mài.
-Nơi đây đúng là thuận lợi để ...kẻ lạ mặt đó ẩn nấp !
-Nếu hắn có ra tay cũng khó lòng đỡ nổi ! –Ran lo lắng
-Chắc thầy là gánh nặng cho em rồi !
-Không !Có thầy đi chung em đỡ sợ hơn ấy chứ...em rất ghét đến những nơi tăm tối như thế này...rất đáng sợ !
-Vậy ư ? Thầy thì khác...vì thầy rất thích mạo hiểm !-Thầy Uno cười xảo trá.
-Vậy thầy có sở thích giống Shinichi rồi !-Ran nói khẽ
-Shinichi ?
-Shinichi là bạn thuở nhỏ của em ! Cậu ấy là một thám tử học sinh, cậu ấy rất thông minh, k có vụ án nào cậu ấy k phá nổi...
-Em nói Shinichi Kudo à ?
-Thầy biết Shinichi sao ?-Ran ngạc nhiên
-Trước khi về về trường thầy có nghe nói…nhưng chưa lần nào gặp.
-Cũng đúng…lúc đó Shinichi đã bận phá một vụ án nào đó ở nước ngoài…cậu ấy k hề nói cho em biết tr đó…em đã rất lo lắng…luôn luôn là em…-Ran thoáng buồn khi nghĩ về Shinichi.
-…
-Không biết đến khi nào tên ngốc đó mới biết làm người khác lo lắng là tội k thể tha thứ nhỉ?!-Ran tự nhủ.
-Em có cảm tình với cậu Kudo đó à?
-Gì cơ-Ran giật mình-Không! Không! Em k dại dột gì dính dáng đến tên rắc rối đó…-Ran đỏ mặt.
-Các cô cậu thời nay thật lạ -Thầy Uno cười-Quý mến ai đó lại k dám nói!
-Thầy…-Ran thở dài- Để mến tên ngốc đó thật sự k dễ! –Ran khẽ cười.
-Ừ…yêu ai đó thì lại đau khổ hơn…
-Thầy đã yêu ai rồi à ?-Ran ngạc nhiên –Em cứ tưởng…em nghe mấy giáo viên nữ nói thầy có trai tim bằng đá ấy!
-Haha…trước khi hoá thành đá…nó đã từng chảy máu vì một chữ “yêu”-Thầy Uno cười cay đấng.
-…
-Thầy đã từng có một gia đình rất hạnh phúc có một đứa con ngoan …thầy đã từng yêu bằng cả trái tim mình…nhưng….người đàn bà đó đã cướp mất tất cả! Người đàn bà đó thật nhẫn tâm!
-Thầy…
-Mười năm đã trôi qua mà ngươi vẫn tiếp tục chìm đắm trong thù hận như vậy à! Chính ngươi là người đã tự tay bóp chết hạnh phúc của mình…chính người đó kẻ sát nhân tàn nhẫn.
-Conan-kun
0 nhận xét:
Đăng nhận xét