Mình sẽ post một số đoạn mà mình thích trong fic này!
Trích chap 1: Đêm bình yên trước cơn bão dữ
-Cậu ấy nói là anh Kudo không xứng với chị Mori tí nào đấy ạ- Thế đấy, Ai lại chiếm phần thắng, vừa xoa dịu nỗi ngờ của Ran vừa quẳng cho Conan một cục tức to đùng.
- Hả? Không có chuyện đó đâu Haibara- Ran đỏ mặt bối rối xua tay- Anh ấy là người quá hoàn hảo, chị mới là …
-Chị với anh Shinichi rất xứng đôi, em nói thế nhưng Ai nghe nhầm đấy ạ- Conan hấp tấp xen vào
Trích chap 3: Hơi ấm giữa mùa đông
Sau một đoạn đã đến nhà, bác tiến sĩ đứng chờ cả hai trước nhà. Ran cúi đầu chào bác Agasa rồi tạm biệt hai cô cậu bé. Bỗng nhiên Conan lên tiếng.
-Đợi đã, Ran-neechan!!!
-Sao vậy Conan-kun?
-Chị cúi người xuống đây một chút đi nào- Conan yêu cầu.
Tuy không hiểu nhưng Ran vẫn làm theo. Và sau đó là cảm giác một làn môi âm ấm đang đặt nhẹ lên má phải khiến cô bất ngờ trong giây lát. Ran hơi có một tí ngạc nhiên bối rối bởi Conan chưa bao giờ có hành động như thế với cô cả.
-Sa…sao thế Conan-kun – Ran hỏi.
-Em chỉ muốn chúc chị ngủ ngon thôi ạ- Cậu ta gãi đầu, cười tít
mắt như một đứa trẻ để cố che giấu thái độ lúng túng và cố kiềm chế nhịp tim đang loạn xà ngầu của mình.
-Ai này, sao lúc nào cậu cũng thích chọc tớ nổi điên hết vậy. Nhất
là những chuyện có liên quan đến Ran ấy- Conan nhìn Ai bằng một cái nhìn thăm dò.
-Vì sao ư? Vì chẳng có gì làm cậu mất bình tĩnh và dễ bị tác động như chuyện của Ran cả
Trích chap 4: Kí ức giữa ngày tuyết rơi
Những cuộc cãi vã không ngừng giữa anh và cô trải dài suốt con đường mùa đông trắng xóa. Những lúc anh nhẹ đưa bàn tay giúp cô vuốt hạt tuyết vướng trên tóc rồi cười tinh nghịch chẳng chút ngượng ngùng mà không hề biết trái tim cô dường như đang loạn nhịp.
Trích chap 10: Đôi cánh
Shinichi nói gì đó, rất nhiều, nhưng Ran không còn nghe thấy được nữa. Người Ran cứng đờ như tượng, ngón tay cô dần bất động và run rẩy buông nhanh khỏi cò súng.
-Đôi cánh của cô vô dụng rồi, Thiên Thần ạ!
-RAN! COI CHỪNG! –Shinichi thét lớn, nhưng không kịp nữa rồi.
Vermouth nhanh như cắt rút ngay những mũi phi tiêu giấu sẵn trong áo phóng thẳng vào Ran. Cô nhẹ nhàng ngã xuống như một cánh bồ công anh khi trời ngưng gió. Khẩu súng lục rời khỏi tay Ran rơi ngay bên cạnh. Ran vẫn mở to đôi mắt đen tuyền của mình, nó vẫn không hề có một giọt nước mắt dù lúc này trên hai bên đùi, cổ tay và vai cô bê bết máu vì những mũi tiêu của Vermouth.
Tiếng những ai đó đang gọi Ran, thiết tha lắm, chân thành và đau đớn lắm…nhưng Ran không nhớ được đó là ai. Như thế này cũng tốt! Ít ra người gục ngã lúc này là Ran Mori chứ không là ai khác, nó không phải là cảnh tượng kinh hoàng trong cơn ác mộng của cô. Còn sau đó cơn ác mộng tiếp diễn thế nào, Ran không nhớ, cô vẫn đang hồi tưởng sau cú shock của mình…
Đôi cánh của thiên thần đã bị xé nát bởi sự dối lừa và phản bội!
Trích chap 12: Cuộc viếng thăm của thần chết
-Thế nào Cool Guy? Đó là điểm yếu của một thám tử tài năng đấy! Cậu chỉ có thể sánh ngang với Holmes nếu như cậu chọn kẻ đang bị đe dọa chứ không phải là người đã bị hạ. Holmes không bao giờ bị kẻ thù tóm được điểm yếu, vì ông ta không hề biết yêu…nhưng còn cậu thì…-Vermouth liếc nhìn Ran đang nằm dưới chân -Cậu coi cô bé này đây còn quý giá hơn chính mạng sống của mình nữa. Đúng không nào?
Đúng vậy, bà ta chẳng làm gì Ran cả, chi đơn giản là gỡ những ngón tay nhỏ đang nắm chặt gấu quần mình ra, và vuốt nhẹ lên má cô. Vermouth nói khẽ với Shinichi bằng Anh ngữ của một người Mĩ chính gốc.
-Do you belivie in angel, Cool Guy?
Sau một chút bất ngờ khi câu hỏi được đặt ra, Shinichi mỉm cười thật nhẹ như đã quên đi cái đau thể xác.
-Yes, I do!
Trích chap 13: Nước mắt của hoa hồng xám
Shinichi giữ chặt Ran như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức. Cô vẫn đang run rẩy trong vô thức vì trốn chạy cơn ác mộng vẫn bám theo từng phút một, cơn ác mộng của những cái chết!
-Xin lỗi Ran, đã đến lúc cậu nên quên tớ rồi! –Anh cười trong đau đớn khi nhìn những vết máu lem luốc trên người cô. Anh không muốn đem đến cho cô nỗi sợ hãi và đau khổ nữa
Trích chap 17: Mất dấu.
Shinichi tựa mình vào thành ghế và xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn rơi trắng xóa cả mặt đường vắng lặng. Đây là phút giây hiếm hoi của đêm tàn khốc này Shinichi có thể cởi bỏ vai trò thám tử của mình. Anh khẽ đặt tay lên túi áo, nơi yên vị của một tấm ảnh nhỏ…và quay cuồng với những câu nói đang vang vọng trong đầu mình.
“Cậu luôn xem tớ là người rất quan trọng với mình nên cậu chẳng bao… giờ lừa dối tớ. Shinichi nhỉ? Trả lời tớ đi Shinichi Kudo!”
“Shinichi Kudo, cậu và Ran Mori… rất giống nhau!”
“Tất cả những gì cậu và Ai đã làm cho tớ chỉ là dối trá hay là do tớ quá ngu ngốc nên mới đi tin vào những lời cô ta nói?”
“Do you belivie in angel, Cool Guy?”
“Tôi…tôi không… phải là Angel!”
“……..”
Shinichi nhíu mày và thở ra một tiếng thật dài, không chỉ vì vết thương đang dằn xé trên bụng. Anh đau vì sự tổn thương mà mình đã mang đến cho Ran, cô ấy không có lí do gì để nhận lấy sự đau khổ đó. Anh đặt tay lên trán và cảm thấy nhoi nhói trong lòng.
-Ran ơi! Dù cậu có phủ nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa, tớ vẫn luôn tin tưởng và biết rõ rằng…trên thế giới này vẫn luôn có một thiên thần!
Trích chap 21: Những cuộc gặp gỡ
-Ran Mori, cậu khóc rồi kìa –Kaito tiến đến và đưa cho Ran một chiếc khăn tay
-Tôi không cần đâu! –Ran gạt phắt đi nhưng Kaito vẫn tiếp tục dúi nó vào tay cô.
-Cậu bướng bỉnh quá đấy! Cậu không hiểu rằng Shinichi làm vậy tất cả chỉ vì cậu sao? Cậu ta đang phải đối mặt với kẻ thù và không muốn cậu phải lo lắng mà làm điều gì dại dột chỉ vì cậu ta. Cậu có biết với Shinichi, sự tồn tại của cậu có ý nghĩa đến mức nào không?
-Tôi …nhưng sao cậu biết? Cậu có phải là Shinichi đâu?
-Tôi đã tìm thấy cái này trong túi áo cậu ấy. Xin được thay mặt trả lại…vì vốn dĩ nó thuộc về cô!
Ran run rẩy đón lấy tấm ảnh nhỏ từ tay Kaito, máu đã thấm nhòa lên một phần gương mặt cô nữ sinh với nụ cười rạng rỡ. Ran bỗng lặng người đi trong chốc lát…
-Sự thật là như vậy đấy! Cô gái tên Shiho chỉ là một người đồng cảnh ngộ và là bạn tốt của Shinichi thôi. Ngay cả khi phải đối mặt với tất cả những gì nghiệt ngã nhất trên đời, ngay khi cả thế giới này có quay lưng lại với mình, cậu ấy cũng chỉ muốn có một người đồng hành đứng bên cạnh …và người đó chỉ có thể là Ran Mori!
-Tôi đã hiểu lầm Shinichi rồi…cậu ấy chẳng hề thay đổi! Và tôi cũng đã hiểu lầm một người bạn rất tốt…cô ấy vẫn là Ai-chan của tôi…
Nụ cười của cô gái nhỏ thoáng hiện ra cùng những giọt nước mặt, thật nhẹ nhàng và thanh thản. Kaito cứ thế đứng bên cạnh cô gái có gương mặt của Aoko, lặng nhìn cô ấy khóc.
“Aoko cũng đã từng khóc như thế sau khi phát hiện ra sự thật về mình!”- Kaito thầm nghĩ.
Một chốc sau Ran đã kiềm nén được nỗi đau. Cô ngước đầu nhìn Kaito và mỉm cười dịu dàng.
-Cảm ơn cậu rất nhiều, về chiếc khăn tay này! Tớ sẽ giặt nó và trả cậu sau…
-Không cần đâu! Cái đó…tôi lấy ở chỗ cậu thám tử ngốc của cậu mà! –Kaito nhe răng cười.
-Thế…à! –Ran áp chiếc khăn tay vào lòng, nó thật ấm áp! –Mà cậu chưa trả lời tôi đấy, cậu tên là gì?
Trích chap 24: Cuộc từ giã của những trái tim
Tuyết lại rơi trên con đường về nhà Shinichi, lạnh lùng nhưng vẫn đẹp. Con đường mà từng ngày không có anh cô vẫn cố nuốt nước mắt vào lòng, đợi chờ và đợi chờ trong vô vọng.
Nhưng hôm nay lại khác!
Là ngày anh sẽ đi đến một nơi rất xa, nhưng nơi đó cô đã có một niềm tin để trông đợi…
-Tuyết rơi rồi!
Ran tít mắt cười, cười như tất cả mọi chuyện khủng khiếp đã xảy ra vẫn là của ngày mai, cười như cô chưa từng đau khổ…
Và cười như Ran không bao giờ phải rời xa anh…
Nụ cười của cô giữa mùa lạnh giá vẫn trong và đẹp như Thiên Thần nhỏ ngày nào anh đã thấy, dù giờ đây nó ẩn chứa một điều gì đó thật kì lạ, nó khiến anh nhói lòng.
Chỉ cần cô có thể cười với anh đã là quá đủ…nhưng không phải là nụ cười như thế!
Cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn.
Những trái tim dù hòa nhịp với nhau lâu bền đến đâu đi nữa rồi cũng sẽ có lúc phải rời xa!
Anh đứng nhìn cô đưa tay đón tuyết bằng ánh mắt ấm áp và yêu thương. Anh tiến đến gần cô, thật gần…
-Ran à, cậu sẽ đợi tớ chứ?
-Hả? –Cô ngồi xuống nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.
-Tớ không biết sẽ là bao lâu, khi nào mới trở lại là Shinichi, và khi nào…cậu sẽ rung động trước một người khác…-Anh ngập ngừng.-….Nhưng cho đến khi cậu không còn cảm giác gì với Shinichi Kudo nữa Ran có thể đợi tớ quay về không ?
-…tất nhiên ! –Cô nhướn mắt gõ vào trán anh –Cậu nghĩ tôi là một kẻ “có mới nới cũ” sao ? Khi chưa biết sự thật tôi đã chờ đợi cậu đến chán chê và chai lì rồi…
-…vậy thì khóc đi ! –Anh đưa tay lên khóe mắt cô.
-………
-Đã cố gắng kiềm chế đến không chịu nỗi nữa thì hãy khóc đi, Ran vốn là như vậy mà.
-…CẬU LÀ KẺ NGỐC NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY ! ĐỒ NGỐC !!! NGỐC !!!
Cô hét lên và ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé của anh mà khóc. Cô trách anh nhiều lắm, trách anh đã nói những lời khiến đứa con gái yếu đuối trong cô phải trỗi dậy, trách anh sao không nói với cô rằng « hãy mạnh mẽ lên » mà lại là « vậy thì khóc đi ».
Cô làm sao biết được rằng nụ cười bây giờ của cô đã khiến anh đau biết chừng nào…và anh không cần nó. Cái anh cần là cô hãy tựa vào anh mà khóc để nước mắt cuốn trôi những đau khổ cô đã phải chịu đưng một mình suốt thời gian qua.
Anh vỗ nhẹ lên đôi vai không ngừng run rẩy của cô.
-Câu trả lời… đợi tớ trở về hãy nói, Ran nhé !
-Vâng !
…………..
….....
Trích chap 25: 3 năm
Đồ ngốc ! –Sonoko gõ nhẹ vào đầu Ran và họ cùng nở nụ cười. Cô gái tóc nâu hiểu rằng người bạn của cô có một trái tim chung thủy như thế nào, cô yêu nhất điều đó ở cô ấy. Sonoko lại đan tay mình vào tay Ran và siết chặt hơn, mỗi bước đi của họ lại đầy ắp tiếng cười, tình bạn vẫn mãi bền lâu theo từng năm tháng.
Sau khi tạm biệt Sonoko, cô lại rẽ sang nhà anh để nhìn vào ô cửa kính vẫn buông rèm đóng bụi.
Đã 3 năm…
Anh vẫn chưa trở về !
Đúng như Sonoko nói, Ran đã chờ đợi Shinichi rất lâu, cũng chính vì muốn hiểu, đồng cảm với anh và muốn tìm lại công lí cho những người bị oan ức nên cô đã theo học ngành cảnh sát. Thỉnh thoảng đến với cô là một anh chàng điển trai nào đó, vài lời mời hẹn hò, những bó hoa tươi thắm kèm theo những nụ cười, nhưng Ran vẫn chưa từng rung động.
Vì anh đã chiếm lấy trái tim cô và mang đi đâu đó thật xa !
Vì cô vẫn mãi chờ đợi anh đến khi những cảm xúc lứa đôi đã chai lì, và cô không thể yêu thương một người con trai khác nữa.
Anh có về với cô để trả lại những thứ từng thuộc về cô hay không ? Khi cô đã hơn một năm không biết gì về anh. Anh hiện nay sống chết như thế nào cô cũng không biết !
Chờ đợi như thế…có đúng là ngu ngốc và khờ dại như Sonoko đã nói ?
Cô cứ mãi nghĩ trong đầu như thế rất nhiều lần cho đến khi về nhà, và lần này cũng vậy.
Trích chap 26: Đông tan (chap mình thích nhất)
Đúng như Shinichi đoán !
Ran đã vào Tropical Land và đứng dưới vòng tròn có những cột nước thỉnh thoảng lại bắn lên, tiếp tục chờ đợi. Vì cô không muốn dính vào “một người nổi tiếng nào đó”.
Anh chầm chậm bước đến, chỉ nhìn cô và mỉm cười.
-Sao cậu biết tôi ở đây? –Cô không nhìn anh.
-Ran đợi lâu không? Xin lỗi…
-Đồ ngốc! Cậu lúc nào cũng bắt tôi phải chờ đợi và mãi lao đầu vào những vụ án –Cô ngoảnh mặt sang một bên.
-Câu nói sau 3 năm gặp lại…thật tệ quá!
-Vậy cậu muốn gì? –Cô đã hết mức chịu đựng –Cậu đã không liên lạc với tôi suốt một năm trời, cậu có biết là tôi lo lắng đến mức nào không? Dù là trong giấc mơ tôi cũng đã bao lần gặp ác mộng. Những lúc ấy, tôi thấy mình chỉ biết ôm lấy cái xác cứng đờ đầy máu của cậu mà khóc, tôi đã đau đớn như thế nào cậu có biết không?
-Anh biết…một năm qua là thời gian anh cố gắng từ bỏ những suy nghĩ về em để quyết tâm hoàn thành nốt quá trình điều trị, nếu cứ mãi nghĩ về em thì anh sẽ trốn chạy mất. Nhờ Shiho giúp đỡ nên anh mới có thể trở về nguyên vẹn là Shinichi như em đã thấy!
-Cậu…xưng hô kiểu gì vậy? –Cô lúng túng đỏ mặt.
-Chúng ta…đâu còn là bạn nữa. Không phải sao? –Anh cười. –Anh muốn nghe câu trả lời của em…cho “sự kiện” ở London.
-Vớ…vớ vẩn! Tôi không tha lỗi cho cậu đâu ! –Cô cuống cuồng lên.
-Người có tính cách như em thì chắc phải dùng tới cách này thôi…–Anh thở dài nhìn đồng hồ -Cho em vài phút, nếu tha lỗi cho anh vì đã trễ hẹn thì nói ngay đi!
-Cái gì mà vài phút…
Cột nước bắn lên không trung thật cao…và ai đó đang ôm Ran trong vòng tay thật chặt.
-Buông ra coi! –Hai má Ran nóng bừng. Cô không biết karatedo phải ra đòn như thế nào nữa.
-Nếu không trả lời thì sau vài phút nữa thôi, mọi người sẽ thấy hết đấy!-Anh vẫn ôm chặt lấy cô và nói thật to - Em đang làm một chuyện KHÔNG ĐỨNG ĐẮN VỚI MỘT ĐỨA CON TRAI tại cột nước này!
- Thả…thả ra! –Ran cô vùng vẫy nhưng sức lực đã bỏ cô đi đâu hết cả .
Những vòng nước ngày càng yếu đi…thấp dần…
-ĐƯỢC RỒI! EM THA LỖI!!!!
Sau tiếng hét của Ran, vòng tay đã buông ra thật nhẹ nhàng.
Anh cười rạng rỡ như tỏa ánh mặt trời. Lần đầu tiên sau 3 năm cô nhìn kĩ anh, cao lớn, điển trai và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nhưng ánh mắt và nụ cười dành cho cô vẫn dịu dàng ấm áp như ngày xưa
-Cám ơn em!
-Thật là…sao lại phải làm chuyện dồn ép kì quái như vậy chứ?!!? –Ran nhũn người ngồi bệt xuống.
-Cái đó…là Kaito và Shiho đã “hiến kế” cho anh trong khi đang trên đường đến đây. –Shinichi gãi đầu–Đúng là với một cô gái dễ xấu hổ như em thì cách này hơi…có hiểu quả.
-Cả Shiho cũng về rồi sao? –Ran tươi hẳn lên –Tớ nhớ cô ấy quá!
-Không được –Anh đưa tay lên miệng cô, ra vẻ –Phải gọi “anh” và xưng bằng “em”, rõ chứ?
-hifwgobnrg…
Cô vung tay thành nắm đấm và muốn đánh một phát vào mặt anh, nhưng cô không thể làm như thế với gương mặt đang đỏ lên như quả gấc được. Chỉ là cô…đang muốn che giấu sự bối rối và hạnh phúc của mình thôi. Nhất là giờ đây, anh đang đưa bàn tay vuốt nhẹ lên má cô.
-Anh thật sự rất vui mừng, vì bao nhiêu năm gặp lại em vẫn là Ran Mori mà anh từng biết…và từng yêu!
-Anh bây giờ dạn dĩ và thẳng thắn hơn trước, học tập tinh thần người Âu Mĩ à?–Cô khẽ mỉm cười nhìn sâu vào mắt anh –Bây giờ em trả lời được chứ?
-……
-Em yêu anh!
Tiếng nói tự đáy lòng suốt bao năm dài giấu kín đã tuôn ra thật nhẹ nhàng cùng những giọt nước mắt nóng ran của hạnh phúc.
Cô ôm chặt lấy anh, cố kìm lại đứa con gái yếu đuối ngày nào. Anh cũng chẳng bảo cô rằng “hãy nín đi” mà chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô như trước kia.
-Chẳng phải em rất xấu hổ khi để người khác thấy cảnh này sao? Nếu em cứ như thế này…anh sẽ hôn em đó!
-……..
-Anh…tối qua anh đã mơ thấy em trở thành một cô dâu xinh đẹp đứng cạnh anh, dưới một không gian màu trắng của ngày lễ thành hôn…
-Anh sẽ không biến mất nữa chứ?
Shinichi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thay cho lời hứa hẹn.
-Ngốc ơi! Anh trở về rồi!
Shinichi luôn là bờ vai duy nhất của cô mỗi khi buồn khổ, và mãi mãi là như vậy. Anh thấy lòng ấm áp hơn bao giờ hết, vì anh đã giữ chặt được cô trong vòng tay của mình.
Đông sắp tan, và cũng là lúc Shinichi đón lấy thứ quý giá nhất trong đời_Ran Mori.
Cô chính là hạnh phúc!
…………..........
..........
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét