Author: shinran
Source: MCF
Link: http://conankun.yourme.net/t1036-fic-shinxran-th-quan-trng-nht
Chap 1: Một chút gió
-Shinichi này! Ba ngày nữa là sinh nhật của cậu...cậu có về Tokyo k ? – Ran nói qua điện thoại.
-À ! À ! Tớ còn bận vài vụ án nên chắc k về Tokyo được đâu ! Tớ đang ở Nagoia !
-...
-Nhưng Ran này ! Tớ sẽ rất vui nếu cậu cùng đón sinh nhật với tớ…-Conan nói với giọng có lỗi
-…Shinichi này…nếu tớ có…có chết…thì cậu có bỏ những vụ án mà về đây không? – Ran nói với giọng nghẹn ngào.
-Sao lại hỏi vậy?-Conan hoảng hốt.
-À không…chỉ vì…tớ…tớ có linh cảm…tớ…
-Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu! Điều đó là chắc chắn!
-Ừm! –
Ran kết thúc cuộc nói chuyện, đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước, mọi lần đều là Shinichi, người gọi cho Shinichi là cô, người luôn phải nghe tiếng píp píp cũng là cô và người chờ đợi luôn là cô…vậy còn Shinichi? Cậu ấy biến đi đâu trong suốt một năm đến cả sinh nhật của mình cũng không thể về…những vụ án đối với cậu ấy quan trọng đến thế à? Cậu ấy luôn muốn giúp người khác tim ra sự thật, cậu ấy vui khi bắt dc hung thủ…nếu vậy cô cũng muốn là một trong những nạn nhân…để cậu ấy quan tâm đến! Ý nghĩ điên khùng ấy thoáng qua trong đầu Ran…nhưng nó nhanh chóng biến mất…chỉ để lại trong cô một khoảng trống đáng sợ. Cô muốn có một sự thay đổi chăng?
Nghe Ran nói những điều khó hiểu, Conan rất lo lắng, dường như Ran đang có vấn đề gì đó mà không thể nói cho cậu biết. Conan chạy như bay về nhà…nhưng khi đến nơi thì cửa đã khoá ngoài, không một lời nhắn. Conan gọi cho Ran thì điện thoại cũng bị khoá. Conan cảm thấy bất an mọi khi đi ra ngoài Ran luôn để lại lời nhắn trên cửa cho cậu, ít nhất luôn bắt máy phòng trường hợp cậu gọi đến. Có thể là cô ấy có việc gấp nên quên ghi lời nhắn…có thể là điện thoại hết pin nên không liên lạc được…có thể là cô ấy giận cậu nên mới nói những lời khó hiểu…Cậu không thể nào bình tĩnh mà suy nghĩ được…nếu lỡ Ran gặp nguy hiểm?! Và Conan chạy đi…tìm Ran! Không biết Ran đang ở đâu và cậu muốn đến đâu…cậu chỉ biết không thể đứng đợi như vậy được. Tất cả mọi chuyện khi liên quan đến Ran, cậu đều trở nên hoảng loạn…
Cậu chạy đến siêu thị, đài quan sát, khu mua sắm, cả văn phòng luật của mẹ Ran nhưng đều không tìm dc. Cuối cùng cậu gọi cho bác Mori
-Bác Mori ơi, chi Ran bị bắt cóc rồi!
-Chú mày nói gì thế!
-Cháu nói thật đấy! Cháu về nhà không thấy chị ấy đâu, gọi điện cũng không ai bắt máy, lại chẳng có lời nhắn nào cả…chị Ran…
-Ran mới gọi điện cho ta bảo hôm nay có về ăn cơm không mà? –Ông Mori vừa nói điện thoại vừa hét toáng lên khi đến màn trình diễn của Yoko
-Gì chứ!
-Ranh con đúng là rắc rối...về nhà nhắn với Ran là hôm nay ta về muộn – Mori chưa nói hết câu thì đầu bên kia đã cúp máy.
******
-Ran-neechan! -Về đến nhà thấy cửa mở, Conan xông thẳng vào bếp…nhưng chẳng có một ai.
-Ran-nee chan! Ran-nee chan! -Cậu không ngừng gọi Ran
-Gì thế Conan-kun! –Ran từ ngoài bước vào.
-Chị đi đâu thế Ran- nee chan! Sao em gọi điện cho chị không được, cả lời nhắn cũng không…chị đi đâu thế! – Conan tức giận
-Em sao thế Conan-kun, chị chỉ ra ngoài mua ít đồ ăn thôi mà…ừm chị xin lỗi không để lại lời nhắn cho em- Ran cười nhẹ
-Không…không…vì em cứ tưởng chị gặp chuyện gì…- Conan ấp úng khi nhìn vào mắt Ran.
-Em lo lắng quá rồi đấy! – Ran quay vào bếp chuẩn bị bữa tối…
-Anh Shinichi nói với em hôm nay chị nói chuyện với anh ấy rất lạ…-Conan cũng theo vào bếp.
-…
-Anh ấy bảo…khi nào chị về hãy gọi điện thoại lại cho anh ấy…
-Hôm nay em muốn ăn gì nào? –Ran cố tình phới lờ lời đề nghị.
-Ran- nee chan…anh Shinichi bảo em…khi nào chị về hãy gọi lại cho anh ấy…-Conan lặp lại một lần nữa
-Gọi để làm gì?!
-Anh ấy rất lo cho chị…anh ấy muốn biết chị đang gặp phải vấn đề gì?!
-Chị chẳng sao cả! – Ran lạnh lùng
-Chị Ran…anh ấy xin chị hãy gọi lại cho anh ấy! -Câu nói cứng rắn của Conan làm Ran suy nghĩ giây lát.
-Vậy tại sao…chị luôn phải là người gọi cho Shinichi?! -Ran nhìn Conan với ánh mắt quả quyết.
-…chị Ran…
-Nếu muốn anh ấy có thể gọi cho chị…nhưng…có lẽ là anh ấy không muốn như vậy! –Một thoáng buồn Ran lại cười.
Conan không hiểu câu nói đó là có ý gì, càng không hiểu nụ cười đó muốn nói lên điều gì. Cậu chỉ biết…có điều gì đó không ổn!
-Shinichi này! Ba ngày nữa là sinh nhật của cậu...cậu có về Tokyo k ? – Ran nói qua điện thoại.
-À ! À ! Tớ còn bận vài vụ án nên chắc k về Tokyo được đâu ! Tớ đang ở Nagoia !
-...
-Nhưng Ran này ! Tớ sẽ rất vui nếu cậu cùng đón sinh nhật với tớ…-Conan nói với giọng có lỗi
-…Shinichi này…nếu tớ có…có chết…thì cậu có bỏ những vụ án mà về đây không? – Ran nói với giọng nghẹn ngào.
-Sao lại hỏi vậy?-Conan hoảng hốt.
-À không…chỉ vì…tớ…tớ có linh cảm…tớ…
-Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu! Điều đó là chắc chắn!
-Ừm! –
Ran kết thúc cuộc nói chuyện, đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước, mọi lần đều là Shinichi, người gọi cho Shinichi là cô, người luôn phải nghe tiếng píp píp cũng là cô và người chờ đợi luôn là cô…vậy còn Shinichi? Cậu ấy biến đi đâu trong suốt một năm đến cả sinh nhật của mình cũng không thể về…những vụ án đối với cậu ấy quan trọng đến thế à? Cậu ấy luôn muốn giúp người khác tim ra sự thật, cậu ấy vui khi bắt dc hung thủ…nếu vậy cô cũng muốn là một trong những nạn nhân…để cậu ấy quan tâm đến! Ý nghĩ điên khùng ấy thoáng qua trong đầu Ran…nhưng nó nhanh chóng biến mất…chỉ để lại trong cô một khoảng trống đáng sợ. Cô muốn có một sự thay đổi chăng?
Nghe Ran nói những điều khó hiểu, Conan rất lo lắng, dường như Ran đang có vấn đề gì đó mà không thể nói cho cậu biết. Conan chạy như bay về nhà…nhưng khi đến nơi thì cửa đã khoá ngoài, không một lời nhắn. Conan gọi cho Ran thì điện thoại cũng bị khoá. Conan cảm thấy bất an mọi khi đi ra ngoài Ran luôn để lại lời nhắn trên cửa cho cậu, ít nhất luôn bắt máy phòng trường hợp cậu gọi đến. Có thể là cô ấy có việc gấp nên quên ghi lời nhắn…có thể là điện thoại hết pin nên không liên lạc được…có thể là cô ấy giận cậu nên mới nói những lời khó hiểu…Cậu không thể nào bình tĩnh mà suy nghĩ được…nếu lỡ Ran gặp nguy hiểm?! Và Conan chạy đi…tìm Ran! Không biết Ran đang ở đâu và cậu muốn đến đâu…cậu chỉ biết không thể đứng đợi như vậy được. Tất cả mọi chuyện khi liên quan đến Ran, cậu đều trở nên hoảng loạn…
Cậu chạy đến siêu thị, đài quan sát, khu mua sắm, cả văn phòng luật của mẹ Ran nhưng đều không tìm dc. Cuối cùng cậu gọi cho bác Mori
-Bác Mori ơi, chi Ran bị bắt cóc rồi!
-Chú mày nói gì thế!
-Cháu nói thật đấy! Cháu về nhà không thấy chị ấy đâu, gọi điện cũng không ai bắt máy, lại chẳng có lời nhắn nào cả…chị Ran…
-Ran mới gọi điện cho ta bảo hôm nay có về ăn cơm không mà? –Ông Mori vừa nói điện thoại vừa hét toáng lên khi đến màn trình diễn của Yoko
-Gì chứ!
-Ranh con đúng là rắc rối...về nhà nhắn với Ran là hôm nay ta về muộn – Mori chưa nói hết câu thì đầu bên kia đã cúp máy.
******
-Ran-neechan! -Về đến nhà thấy cửa mở, Conan xông thẳng vào bếp…nhưng chẳng có một ai.
-Ran-nee chan! Ran-nee chan! -Cậu không ngừng gọi Ran
-Gì thế Conan-kun! –Ran từ ngoài bước vào.
-Chị đi đâu thế Ran- nee chan! Sao em gọi điện cho chị không được, cả lời nhắn cũng không…chị đi đâu thế! – Conan tức giận
-Em sao thế Conan-kun, chị chỉ ra ngoài mua ít đồ ăn thôi mà…ừm chị xin lỗi không để lại lời nhắn cho em- Ran cười nhẹ
-Không…không…vì em cứ tưởng chị gặp chuyện gì…- Conan ấp úng khi nhìn vào mắt Ran.
-Em lo lắng quá rồi đấy! – Ran quay vào bếp chuẩn bị bữa tối…
-Anh Shinichi nói với em hôm nay chị nói chuyện với anh ấy rất lạ…-Conan cũng theo vào bếp.
-…
-Anh ấy bảo…khi nào chị về hãy gọi điện thoại lại cho anh ấy…
-Hôm nay em muốn ăn gì nào? –Ran cố tình phới lờ lời đề nghị.
-Ran- nee chan…anh Shinichi bảo em…khi nào chị về hãy gọi lại cho anh ấy…-Conan lặp lại một lần nữa
-Gọi để làm gì?!
-Anh ấy rất lo cho chị…anh ấy muốn biết chị đang gặp phải vấn đề gì?!
-Chị chẳng sao cả! – Ran lạnh lùng
-Chị Ran…anh ấy xin chị hãy gọi lại cho anh ấy! -Câu nói cứng rắn của Conan làm Ran suy nghĩ giây lát.
-Vậy tại sao…chị luôn phải là người gọi cho Shinichi?! -Ran nhìn Conan với ánh mắt quả quyết.
-…chị Ran…
-Nếu muốn anh ấy có thể gọi cho chị…nhưng…có lẽ là anh ấy không muốn như vậy! –Một thoáng buồn Ran lại cười.
Conan không hiểu câu nói đó là có ý gì, càng không hiểu nụ cười đó muốn nói lên điều gì. Cậu chỉ biết…có điều gì đó không ổn!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét