Chap 4: Có lời hứa nào không?
-Lúc chị kể câu chuyện này cho Shinichi nghe. Chị cũng đã hỏi câu hỏi giống y như vậy và…
-Anh ấy có lẽ đã nói rằng vì nàng tiên quá ngốc để không nhận ra hạnh phúc của mình…-Conan bất giác lên tiếng.
-Sao em biết…-Ran ngạc nhiên.
-À…vì…em…em cũng…-Conan ấp úng.
-Chắc vì ai cũng nghĩ như vậy. –Ran thở dài- Nhưng tại sao mọi người không nhận ra là…người ngốc nghếch mới là anh tiều phu nhỉ?...vì anh ta đã k giữ dc tình yêu của mình…
“Anh ấy ngốc nghếch sao…Cậu đã nghĩ như vậy sao…Ran?!”
-Em…em không hiểu điều chị muốn nói…Ran-nee chan!
-Em k hiểu được đâu! –Ran hít một hơi thật sâu- Chúng ta về thôi…chị còn phải nấu bữa tối. –Ran nắm lấy tay Conan. Phía sau lưng họ chỉ còn những cơn gió lạnh lùng.
Those petals fly in the whirling wind
As if stroking the water's surface
In my anguish, I treasure each and every one...
(Time after time)
Những cánh hoa bay trong cơn gió xoáy
Như thể đang vuốt ve mặt nước
Niềm đau của em, em tích lũy nó từng ngày.....

Tối đó, Conan đến nhà tiến sĩ Agasa và Conan…không…Shinichi đã gọi cho Ran. Cậu gọi vì chuyện của Eisuke?…Không…cậu lấy tư cách gì để xen vào chuyện giữa Ran và Eisuke chứ…cậu thậm chí không biết lá thư đó có nội dung là gì…cậu chỉ biết…nếu lần này cậu không gọi…thì cậu sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất của mình…có thể…đó là cái mà Ran gọi là “linh cảm” chăng? Và cậu có rất nhiều thứ cần phải nói với Ran…để phần nào xua tan cái cảm giác bất an của cô ấy…cũng như là của chính mình.
-Ran đấy àk? Cậu sao rồi? Vẫn ổn chứ!
-Shin…Shinichi…-Ran ngạc nhiên.
-Sao cậu ngạc nhiên thế Ran!
-Vì…vì…àk…không…tớ ổn... (“Vì đây là lần đầu Shinichi gọi cho Ran mà không liên quan đến bất kì vụ án nào”)
-Conan nói với tớ…dạo này…cậu rất lạ…
-Tớ vẫn ổn mà –Ran cắt ngang.
-Conan nói cậu hay nói những thứ kì lạ và khó hiểu…thậm chí…cậu “linh cảm” rằng...
-Tớ chỉ bất chợt…nhớ về những kỉ niệm hồi nhỏ giữa tớ và cậu thôi mà…và những cảm xúc lộn xộn của tớ…thế nên Conan mới nói với cậu như vậy…
-…
-Tớ muốn thu lượm hết tất cả những kỉ niệm đó để vào một cái hộp…khoá chúng lại…
-…
-Shinichi…cậu biết tớ sợ điều gì không?...giữa tớ và cậu vốn không có một lời hứa nào cả…và…tớ sợ…sẽ không bao giờ có…
-Ran tớ không biết làm gì…nhưng tớ xin cậu đấy…cậu đừng nói ra những điều đại loại thế dc không? Những câu như vậy làm tớ khó chịu…tớ xin cậu…làm ơn…hãy nói thật những điều cậu nghĩ có dc k?-Shinichi cứng rắn.
-Tớ đang nghĩ…giữa Ran Mori và Shinichi Kudo liệu có tồn tại một lời hứa nào không?
-…
-Có hay không?
-…
-Sao cậu lại im lặng vậy…
-…
-Khó lắm sao Shinichi Kudo
-Không phải…-Shinichi làm sao có thể nói với Ran hãy đợi cậu…và sẽ đợi đến khi nào?
-…-Ran im lặng. Trong phút chốc những điều cô muốn với Shinichi từ rất lâu trong những ngày tháng mong mỏi lại đông cứng nơi cửa miệng.
-Ran…tớ muốn nói…-Shinichi lấy hết can đảm.
-Đợi!
-!
-Hãy đợi đến khi sinh nhật cậu…và nếu cậu có gặp tớ…thì hãy nói những gì muốn nói vào lúc ấy…tớ cũng sẽ thế…
-…- Thì ra là thế…
-Vậy nhé Shinichi !-Ran cúp máy. Cô không thể nói tiếp dc nữa...bởi vì...nước mắt đã lăn dài.

-Sao thế Shinichi
Tiến sĩ Agasa gọi cậu nhưng lúc này cậu k thể tập trung dc nữa, cậu thất vọng vì Ran k hiểu cô ấy đối với cậu quan trọng như thế nào. Với cô ấy giữa cô ấy và cậu chỉ là « đợi » thôi sao ?
-Những thứ k nói sẽ k bao giờ dc nói ! –Haibara lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng.
-...-Conan giật mình
-Gì thế Haibara ? tiến sĩ Agasa hỏi.
-Àk không ! Cháu chị chợt nhớ lại những gì mà trước đây chị cháu vẫn thường nói thôi ạ ! Cũng khuya rồi cháu đi ngủ đây.
-Shinichi cháu cũng ngủ ở đây luôn nhé !Bác vừa mới phát minh ra những thứ khá hay cho cháu đấy !-Tiến sĩ Agasa cười tự tin.
-...
Những gì không nên được nói sẽ không bao giờ được nói...
Những gì không nên biết sẽ không bao giờ được biết...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét