Chap 2: Một giấc mơ…
-Tớ tìm thấy rồi nhé!
-Sao cậu hay thế! Cậu đang chơi bóng mà vẫn biết tớ đang trốn ở đâu à?! –Ran từ hốc cây to chui ra
-Chẳng phải ban đầu cậu gợi ý là cậu sẽ trốn ở nơi nhìn thấy chỗ tớ đang chơi bóng sao?-Shinichi nháy mắt.
-Ừm…thì sao?
-Hôm nay trường tiểu học teitan đóng cửa, cậu không thể trốn lên các lớp học nhìn xuống sân chơi bóng được…
-Ừm – Ran tỏ vẻ không hiểu
-Chỗ có thể trốn được làm tớ nghĩ tới hốc cây to gần sân bóng mà tụi nhóc vẫn hay trốn…-Shinichi cười đắc thắng.
Cả hai đứa trẻ cùng hướng ra phía con sông gần trưởng tiểu học teitan, hoàng hôn xuống, ánh vàng cam lan dần trên mặt đất.
-Có phải cậu sẽ luôn tìm ra tớ không Shinichi - bất giác Ran hỏi
-Ừm…tớ luôn tìm ra cậu dù cậu ở đâu! –Shinichi nhún vai
-Thật nhé!
-…
-Vậy bây giờ nếu tớ biến mất khỏi mắt cậu…cậu hãy đi tìm tớ nhé!
Ran cười nụ cười chan hoà trong nắng rồi sau một cái chớp mắt cô biến mất khỏi tầm nhìn của Shinichi.
-Ran…cậu làm trò gì thế…cậu ở đâu vậy…-Shinichi hốt hoảng, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
“Hãy đi tìm tớ đi Shinichi! Gợi ý nhé…tớ sẽ đợi cậu ở nơi mà chỉ có duy nhất một mình cậu biết…nghĩa là sẽ không ai tìm ra tớ …ngoài cậu…” tiếng của Ran vang vọng trong không trung, từng chữ rõ ràng.
-Ran đừng đùa nữa. Ran!


-Ran! ĐỪNGGGG!!!!!!!!!!!!!
Thì ra chỉ là một gíâc mơ. Conan thức dậy người đẫm mồ hôi. « Gíâc mơ gì thế này » -Conan thầm nghĩ. Thấy không yên tâm cậu chạy đến phòng của Ran, cô vẫn đang ngủ. « Có thật Ran sẽ biến mất như vậy không ?! »

Sáng hôm sau,Conan thức dậy thật sớm để chuẩn bị đi học cùng Ran. Cậu nghĩ dù thế nào thì cậu cũng nên theo sát cô ấy.
-Ran –nee chan!-Conan gọi.
-…
-Chị và anh Shinichi giận nhau à ? Hôm qua chị trông lạ lắm !
-Không ! Chị có làm sao đâu ! Chỉ là...chị đang nghĩ...nếu chị trở thành một trong những nạn nhân của một vụ giết người nào đấy...thì anh ấy liệu có về Tokyo ngay không ?!
-Ran-nee chan chị đừng suy nghĩ như vậy! Dù anh Shinichi không có ở đây nhưng anh ấy vẫn đang dõi theo bảo vệ chị…và…còn có em…em sẽ không để chị có chuyện gì đâu!
-Ừm! Ran ngẩng nhìn trời-Biết đâu được nếu có ngày chị phải biến mất
“Biến mất”-hai từ làm Conan nhớ về giấc mơ hôm qua. Gíâc mơ có ý nghĩa gì sao?
-Em còn nhỏ lắm không hiểu dc đâu Conan-kun…những thứ đại loại gọi là số mệnh hay linh cảm…-Ran lại cười nhưng không thể giấu được nổi buồn trên gương mặt, ít nhất là trước mặt cậu!
-…
-Conan-kun-tiếng gọi của bọn nhón lớp 1-B
-Ayumi, Mitsu, Genta…
-Chúng em chào Ran-nee chan! -Tụi nhóc cùng đồng thanh.
-Chào các em!
-Hôm nay cậu đi học với chị Ran à? Đi sớm thế!- Ayumi ghen tỵ.
-Sao cậu trông có vẻ buồn thế Conan! –Mitsu nói nhỏ với Conan
-Đâu…tớ không sao!
Conan vẫn còn nghĩ đến hai từ “linh cảm” và giấc mơ đêm qua, như có một sự sắp xếp…hay chẳng qua do cậu suy nghĩ nhiều về thái độ khác lạ của Ran? Không! Gĩưa cậu và Ran luôn có một sợi vô hình nào đó và cảm giác bất an này hẳn phải có lý do nào đấy!
-Các em đi trước nhé! Chị có chút chuyện không thể đi cùng các em được. –Ran vẫy tay chào bọn nhóc và rẽ vào con hẽm dẫn đến bải đất trống phía sau trường trung học Teitan.
-Này, các cậu, tớ cũng có chút chuyện…các cậu đi trước vậy!
-Cậu đi theo chị Ran phải không? –Ayumi nắm tay Conan, kéo lại.
-Kh…không…
-Cậu theo dõi chị Ran à ?! –Genta thắc mắc.
-Không mà!
-Tớ có cảm giác…có phải cậu thích Ran-nee chan không? Ayumi lên tiếng
-…gì…
-Đúng đấy! Conan rất thích Ran-nee chan! –Haibara lên tiếng từ đằng sau.
-…chuyện…-Conan đỏ mặt.- Làm gì có! Cậu thật là…Các cậu đi trước nhé! –Conan thừa cơ chạy mất.
-Rắc rối rồi đấy Kudo! –Haibara cười nửa miệng.
Conan đi theo phía sau Ran và thấy Eisuke đã chờ Ran từ trước, cậu đưa cho Ran một bức thư, hai người nói gì đó rồi Eisuke bỏ đi! Conan không biết có chuyện gì, chỉ thấy Ran cầm bức thư một hồi lâu dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng
Có thể là bức thư gì chứ! Eisuke đưa nó cho Ran để làm gì?! Thật ra là chuyện gì đây ! « Chết tiệt ! Thằng Eisuke này muốn gì đây ?! »

0 nhận xét:

Đăng nhận xét