Chap 8 : Điên loạn !
Mặt trời lặn, bóng tối bao trùm như muốn nuốt chửng mọi thứ, đâu đó chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch nhái kêu ẩm ương, tiếng côn trùng rả rích gọi về đêm...và...con người rất sợ khi đối mặt với bóng tối...họ sợ nghe thấy những tiếng kêu, tiếng gọi...nó giống như là tiếng khóc...nhưng kẻ sát nhân ấy thì lại khác... đêm đêm hắn ta quay trở lại khu rừng...chỉ với một mục đích duy nhất... đó chính là muốn nghe lại tiếng kêu cứu thảm thiết nhưng vô vọng của đứa trẻ...trong hắn bây giờ chỉ còn lại là bóng tối và thù hận !
« -Bố !Bố ! Đừng giết con ! Con xin bố ! -Đứa trẻ cầu xin trong vô vọng.
-Im đi ! Mày k fải con tao ! Mày với con đàn bà ấy đã gạt tao trong suốt 5 năm trời giờ thì còn cầu xin tao tha cho à! Tha này! Tha này! -Với những câu “Tha này” hắn liên tiếp rạch lên người đứa trẻ những vết dao.
-Không! Con là con của bố mà ! Bố ơi...bố đâu phải là người như vậy ?! –Đưa trẻ rên xiết trong đau đớn.
-Tao là người như vậy đấy ! Tao sẽ trả lại cho mẹ mày tất cả sự câm phẫn này...tao sẽ giết đứa con của ả ta với gã đàn ông khốn kiếp đó ! Tao sẽ giết mày -đồ con hoang !-Hắn nhe năng hung tợn như một con thú k đang lồng lộn như điên dại.
-Chẳng lẽ bố k còn nhớ những...kỉ niệm giữa con và...bố à...Bố k thương con sao bố...con có lỗi gì sao bố...- đứa trẻ vẫn cố gắng thuyết phục hắn...dù trong hơi thở yếu ớt, đứa trẻ vẫn hy vọng...
-Thương ?
Trong đầu hắn bấy giờ bất chợt hiện lên hình ảnh đứa bé 5 tuổi với nụ cười sáng đang ôm chằm lấy hắn, nũng nịu « Con yêu bố lắm ! », hắn chợt nhớ hắn đã từng có một gia đình hạnh phúc, hắn có một công việc ổn định, có vợ hiền, con ngoan...
-Mày thương tao àk ? Mày thật sự là con tao sao ? -Gịong hắn run lên, con dao trên tay rơi xuống đất.
-Con và mẹ đều...rất...rất...yêu bố...
« Yêu » người đàn bà đó à ?! Không ! Cơn thịnh nộ của hắn dâng lên, hiện lên trong khối óc là cảnh người đàn bà mà hắn từng yêu thương đang âu yếm một gã đàn ông khác, hắn đã ép mình phải bỏ qua nhưng ả ta thật sự nhẫn tâm « Nó k phải là con trai của ngươi đâu ! Người chỉ là một thằng ngốc ! Chỉ là một thằng ngốc !»
-Mày biết mày có lỗi gì trong chuyện này k ? Đó là...-Hắn nhặt con dao lên, dùng tay còn lại xiết chặt cổ đứa trẻ- Đó là việc mày dc sinh ra trên đời này... ả ta đã bảo...-Hắn nhếch mép cười trong sự vùng vẫn tuyệt vọng của đứa trẻ- Mày k fải là con tao !-Một nhát dao đâm mạnh vào giữa ngực đứa trẻ, máu tuôn ra không ngừng, ướt đẫm mặt đất.
-Mẹ...đã...nói...dối...- Đứa trẻ nói trong hơi thở khó nhọc -...con...con...thật sự là...con...bố...mà...
Mọi thứ trở nên im lặng :K còn tiếng khóc, k còn tiếng rên xiết, k còn tiếng dao đâm ngay cả côn trùng cũng k dám lên tiếng oán hận...chỉ còn tiếng cười là vang vọng. Hắn cười ! Sau những chuyện xảy ra, kẻ sát nhân ấy đã cười !
Ngày hôm ấy, trăng thật tròn, thật sáng, sáng đến nỗi ta dễ thấy trên khuôn mặt người đàn ông trung niên ấy...hai dòng nước mắt chảy dài ! »
Mười năm đã trôi qua nhưng nước mắt vẫn k ngừng chảy, máu vẫn k ngừng tuôn...Nghiệt ngã !
Về phần nhóm của Ran và Eisuke, thì họ đang bị lạc trong khu rừng âm u khi tìm đường đến nhà kho
-Ran này ! Cậu có chắc là nơi này k ?-Eisuke khẽ hỏi
-Tớ chắc mà ! –Ran nhíu mái-Tớ chỉ k biết cái chỗ ấy ở đâu thôi...nơi đây thay đổi quá nhiều...cây cối thế này, tớ khó lòng mà xác định dc !
-Cậu nói căn nhà hoang à ?
-Ừ ! Tớ nghĩ Sonoco bị nhốt ở đó ! Ở đây thì chỉ nơi ấy là k ai có can đảm đến gần !
-Tại sao vậy ?
-Nơi đó từng xảy ra vụ giết người rất ghê rợn 10 năm trước –Ran trở nên căng thẳng-Tớ k chắc lắm...nhưng ...nếu chúng ta k mau tìm ra Sonoco...tớ nghĩ mình sẽ phải chạm trán với tên hung thủ ấy...-Nét mặt Ran trở nên căng thẳng.
-Chưa bắt dc hung thủ sao ? –Eisuke thắc mắc.
-Ừ !Nên...tớ...phải như...có...Shinichi !-Ran thở dài-cô tự nhủ mình bản phải mạnh mẽ, mạng sống của Sonoco đang phụ thuộc vào cô
Thoáng thấy sự sợ hãi trên gương mặt Ran, rất tự nhiên, Eisuke tiến về phía trước và nắm lấy tay Ran.
-Eisuke...-Ran ngạc nhiên
-Ran hãy đi phía sau tớ! Dù kẻ sát nhân có ở đây...tớ cũng sẽ bảo vệ cậu...-Eisuke cương quyết
-...cám... ơn....
-K cần cám ơn đâu, Ran! –Eisuke k nhìn về phía Ran- Ran này! Nếu lần này, chúng ta thoát khỏi đây…cậu…-Eisuke ấp úng- Cậu cho tớ một cơ hội dc k?
-Cơ hội…gì?
-Tớ đã muốn nói với cậu từ rất rồi…-Eisuke lấy hết can đảm.- Tớ…
Á!!!! Á!!!! CỨU…CỨU TÔI!!!
Một tiếng la thất thanh vọng lại, làm cả Eisuke và Ran đều giật mình, điềm xấu rồi đây ! Cả hai cảm nhận ngay sự nguy hiểm đang hiện diện ở quanh đấy ! Nhanh chóng Eisuke kéo Ran chạy về phía phát ra tiếng la. Một cách mơ hồ, Ran cảm thấy dáng người phía trước của Eisuke lúc này....rất giống Shinichi. Đúng ! Lúc nào cũng thế, Shinichi luôn là người đứng phía trước Ran, cậu luôn ra sức bảo vệ Ran dù là bất cứ đâu, bất cứ khi nào... đôi lúc điều đó làm Ran cảm thấy hạnh phúc, an toàn... và đôi lúc dường như điều đó là k có thật, Shinichi đối với Ran vừa là 1 con người bằng xương bằng thịt...nhưng đôi lúc lại chỉ là chiếc bóng có vớt tay cũng k thể chạm vào ?! Vậy thật ra Shinichi là gì trong lòng cô đây ?!
« CỨU TÔI ! CỨU TÔI ! »
Dựa theo tiếng la ngày một lớn dần, Eisuke va Ran tìm ra dc người cần giúp đỡ, đó là một người đàn ông cao ráo, ông ta bị trật chân với khuôn mặt thất thần, tái xanh.
-Chú có sao k ạ ? –Ran hỏi
-Không…không…sao…
-Ơ-Eisuke ngạc nhiên vì người đàn ông trông rất giống…
-Có phải là thầy Uno dạy toán k ạ? Ran cũng ngạc nhiên k kém
-Sao hai em biết…tôi?!
-Em là Ran trong đội Karate của trường còn đây là Eisuke học sinh mới đến từ Mỹ -Ran giới thiệu -Dạo trước thầy có đến lớp em dạy thay cô Yume ấy ạ!
-Ừ…tôi k nhớ rõ lắm…-Thầy Uno nhíu mài.
-Thấy k nhớ em sao…em là Ran Mori đội trưởng CLB karate của trường ạ…năm vừa rồi thầy có đến hướng dẫn hoạt động cho CLB ấy!
-Thầy Uno…cũng là...
-Ừ!Thầy Uno là cao thủ Karate ấy! Thầy rất giỏi! Em rất ngưỡng mộ thầy! –Ran quay sang nhìn thấy Uno.
-À!Tôi nhớ cô bé rồi ! Em cũng làm tôi rất ấn tượng...thế thủ của em rất tốt !
-Sao thầy lại vào đây một mình ?-Eisuke thắc mắc.
-Lúc đi ngang qua đây...thầy thấy một kẻ mặc áo đen, có vẻ lén lút cầm theo con dao chạy vào đây...thầy đuổi theo thì bị trượt ngã...
-Thầy thấy kẻ lạ mặt chạy vào đây à ? –ran vừa băng bó vừa dò xét tình hình.
-Ừ !Nhưng đuổi theo vào đây thì hắn biến mất...
« -Cậu có nghĩ đó là kẻ bắt cóc k ? –Eisuke nói nhỏ với Ran.
-Có lẽ vậy ! Tớ nghĩ kẻ bắt cóc biết thầy theo dõi hắn ...
-Vậy thì lạ thật ! Tại sao khi nghe thầy Uno kêu cứu hắn k ra tay khử thầy nhỉ vì dù sao thầy cũng đã bị thương?!
-Đúng vậy ! Thầy đã kêu cứu rất lớn mà...
-Ừ ! Hay hắn ta biết còn có người vào đây ...nên mới muốn gom tất cả lại và ra tay cùng một lúc !-Eisuke đưa mắt nhìn xung quanh.
-...
-Bây giờ chúng ta có 3 người... đi chung sẽ rất nguy hiểm nên tớ nghĩ...cần chia ra làm hai nhóm đi tìm căn nhà đó !
-Vậy tớ sẽ đi cùng thầy Uno...dù sao tớ cũng biết võ...với lại bây giờ thầy bị thương đi với cậu sẽ rất bất tiện...-Ran góp ý
-Nhưng...-Eisuke lo lắng.
-Cậu đừng như vậy chứ! Tớ k sao…tớ chỉ lo…cậu đi một mình sẽ nguy hiểm hơn…
-Tớ sẽ k sao đâu! –Eisuke khẽ cười (Ran k biết khi ở Mỹ Eisuke từng là cao thủ Taekwondo và hơn 1 tháng dc FBI huấn luyện các kĩ năng sống để thoát khỏi nguy hiểm trước khi cậu từ chối chương trình bảo vệ nhân chứng)- Cậu cầm lấy cái này! –Eisuke đưa cho Ran huy hiệu truyền tin của đội thám tử 1-B
-Đây là…
-Tớ mượn của bọn nhóc 1-B ấy! Nếu phát hiện ra điều gì…chúng ta sẽ liên lạc bằng chiếc huy hiệu này!-Eisuke đặt nó vào tay Ran.-Cậu nhớ này…dù có phát hiện ra ngôi nhà đó thì…đừng hành động vội vàng…hãy đợi tớ đến nhé!
-Shin…
-Hãy bảo vệ mạng sống của mình…có như vậy mới có thể mong cứu dc Sonoco!-Eisuke quả quyết!
-Shinichi…
-Gì!
-Không! Không! Vẻ mặt lo lắng lúc nãy của cậu rất giống Shinichi!
--Tớ thật k thích cậu bảo tớ giống Shinichi! Tớ muốn là Eisuke trước mặt Ran thôi! –Eisuke nhìn Ran
-À…ừ…-Ran lẫn tránh ánh nhìn của Eisuke, ánh nhìn quả quyết của Eisuke thật sự rất giống…Shinichi!”
Mặt trời lặn, bóng tối bao trùm như muốn nuốt chửng mọi thứ, đâu đó chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch nhái kêu ẩm ương, tiếng côn trùng rả rích gọi về đêm...và...con người rất sợ khi đối mặt với bóng tối...họ sợ nghe thấy những tiếng kêu, tiếng gọi...nó giống như là tiếng khóc...nhưng kẻ sát nhân ấy thì lại khác... đêm đêm hắn ta quay trở lại khu rừng...chỉ với một mục đích duy nhất... đó chính là muốn nghe lại tiếng kêu cứu thảm thiết nhưng vô vọng của đứa trẻ...trong hắn bây giờ chỉ còn lại là bóng tối và thù hận !
« -Bố !Bố ! Đừng giết con ! Con xin bố ! -Đứa trẻ cầu xin trong vô vọng.
-Im đi ! Mày k fải con tao ! Mày với con đàn bà ấy đã gạt tao trong suốt 5 năm trời giờ thì còn cầu xin tao tha cho à! Tha này! Tha này! -Với những câu “Tha này” hắn liên tiếp rạch lên người đứa trẻ những vết dao.
-Không! Con là con của bố mà ! Bố ơi...bố đâu phải là người như vậy ?! –Đưa trẻ rên xiết trong đau đớn.
-Tao là người như vậy đấy ! Tao sẽ trả lại cho mẹ mày tất cả sự câm phẫn này...tao sẽ giết đứa con của ả ta với gã đàn ông khốn kiếp đó ! Tao sẽ giết mày -đồ con hoang !-Hắn nhe năng hung tợn như một con thú k đang lồng lộn như điên dại.
-Chẳng lẽ bố k còn nhớ những...kỉ niệm giữa con và...bố à...Bố k thương con sao bố...con có lỗi gì sao bố...- đứa trẻ vẫn cố gắng thuyết phục hắn...dù trong hơi thở yếu ớt, đứa trẻ vẫn hy vọng...
-Thương ?
Trong đầu hắn bấy giờ bất chợt hiện lên hình ảnh đứa bé 5 tuổi với nụ cười sáng đang ôm chằm lấy hắn, nũng nịu « Con yêu bố lắm ! », hắn chợt nhớ hắn đã từng có một gia đình hạnh phúc, hắn có một công việc ổn định, có vợ hiền, con ngoan...
-Mày thương tao àk ? Mày thật sự là con tao sao ? -Gịong hắn run lên, con dao trên tay rơi xuống đất.
-Con và mẹ đều...rất...rất...yêu bố...
« Yêu » người đàn bà đó à ?! Không ! Cơn thịnh nộ của hắn dâng lên, hiện lên trong khối óc là cảnh người đàn bà mà hắn từng yêu thương đang âu yếm một gã đàn ông khác, hắn đã ép mình phải bỏ qua nhưng ả ta thật sự nhẫn tâm « Nó k phải là con trai của ngươi đâu ! Người chỉ là một thằng ngốc ! Chỉ là một thằng ngốc !»
-Mày biết mày có lỗi gì trong chuyện này k ? Đó là...-Hắn nhặt con dao lên, dùng tay còn lại xiết chặt cổ đứa trẻ- Đó là việc mày dc sinh ra trên đời này... ả ta đã bảo...-Hắn nhếch mép cười trong sự vùng vẫn tuyệt vọng của đứa trẻ- Mày k fải là con tao !-Một nhát dao đâm mạnh vào giữa ngực đứa trẻ, máu tuôn ra không ngừng, ướt đẫm mặt đất.
-Mẹ...đã...nói...dối...- Đứa trẻ nói trong hơi thở khó nhọc -...con...con...thật sự là...con...bố...mà...
Mọi thứ trở nên im lặng :K còn tiếng khóc, k còn tiếng rên xiết, k còn tiếng dao đâm ngay cả côn trùng cũng k dám lên tiếng oán hận...chỉ còn tiếng cười là vang vọng. Hắn cười ! Sau những chuyện xảy ra, kẻ sát nhân ấy đã cười !
Ngày hôm ấy, trăng thật tròn, thật sáng, sáng đến nỗi ta dễ thấy trên khuôn mặt người đàn ông trung niên ấy...hai dòng nước mắt chảy dài ! »
Mười năm đã trôi qua nhưng nước mắt vẫn k ngừng chảy, máu vẫn k ngừng tuôn...Nghiệt ngã !
Về phần nhóm của Ran và Eisuke, thì họ đang bị lạc trong khu rừng âm u khi tìm đường đến nhà kho
-Ran này ! Cậu có chắc là nơi này k ?-Eisuke khẽ hỏi
-Tớ chắc mà ! –Ran nhíu mái-Tớ chỉ k biết cái chỗ ấy ở đâu thôi...nơi đây thay đổi quá nhiều...cây cối thế này, tớ khó lòng mà xác định dc !
-Cậu nói căn nhà hoang à ?
-Ừ ! Tớ nghĩ Sonoco bị nhốt ở đó ! Ở đây thì chỉ nơi ấy là k ai có can đảm đến gần !
-Tại sao vậy ?
-Nơi đó từng xảy ra vụ giết người rất ghê rợn 10 năm trước –Ran trở nên căng thẳng-Tớ k chắc lắm...nhưng ...nếu chúng ta k mau tìm ra Sonoco...tớ nghĩ mình sẽ phải chạm trán với tên hung thủ ấy...-Nét mặt Ran trở nên căng thẳng.
-Chưa bắt dc hung thủ sao ? –Eisuke thắc mắc.
-Ừ !Nên...tớ...phải như...có...Shinichi !-Ran thở dài-cô tự nhủ mình bản phải mạnh mẽ, mạng sống của Sonoco đang phụ thuộc vào cô
Thoáng thấy sự sợ hãi trên gương mặt Ran, rất tự nhiên, Eisuke tiến về phía trước và nắm lấy tay Ran.
-Eisuke...-Ran ngạc nhiên
-Ran hãy đi phía sau tớ! Dù kẻ sát nhân có ở đây...tớ cũng sẽ bảo vệ cậu...-Eisuke cương quyết
-...cám... ơn....
-K cần cám ơn đâu, Ran! –Eisuke k nhìn về phía Ran- Ran này! Nếu lần này, chúng ta thoát khỏi đây…cậu…-Eisuke ấp úng- Cậu cho tớ một cơ hội dc k?
-Cơ hội…gì?
-Tớ đã muốn nói với cậu từ rất rồi…-Eisuke lấy hết can đảm.- Tớ…
Á!!!! Á!!!! CỨU…CỨU TÔI!!!
Một tiếng la thất thanh vọng lại, làm cả Eisuke và Ran đều giật mình, điềm xấu rồi đây ! Cả hai cảm nhận ngay sự nguy hiểm đang hiện diện ở quanh đấy ! Nhanh chóng Eisuke kéo Ran chạy về phía phát ra tiếng la. Một cách mơ hồ, Ran cảm thấy dáng người phía trước của Eisuke lúc này....rất giống Shinichi. Đúng ! Lúc nào cũng thế, Shinichi luôn là người đứng phía trước Ran, cậu luôn ra sức bảo vệ Ran dù là bất cứ đâu, bất cứ khi nào... đôi lúc điều đó làm Ran cảm thấy hạnh phúc, an toàn... và đôi lúc dường như điều đó là k có thật, Shinichi đối với Ran vừa là 1 con người bằng xương bằng thịt...nhưng đôi lúc lại chỉ là chiếc bóng có vớt tay cũng k thể chạm vào ?! Vậy thật ra Shinichi là gì trong lòng cô đây ?!
« CỨU TÔI ! CỨU TÔI ! »
Dựa theo tiếng la ngày một lớn dần, Eisuke va Ran tìm ra dc người cần giúp đỡ, đó là một người đàn ông cao ráo, ông ta bị trật chân với khuôn mặt thất thần, tái xanh.
-Chú có sao k ạ ? –Ran hỏi
-Không…không…sao…
-Ơ-Eisuke ngạc nhiên vì người đàn ông trông rất giống…
-Có phải là thầy Uno dạy toán k ạ? Ran cũng ngạc nhiên k kém
-Sao hai em biết…tôi?!
-Em là Ran trong đội Karate của trường còn đây là Eisuke học sinh mới đến từ Mỹ -Ran giới thiệu -Dạo trước thầy có đến lớp em dạy thay cô Yume ấy ạ!
-Ừ…tôi k nhớ rõ lắm…-Thầy Uno nhíu mài.
-Thấy k nhớ em sao…em là Ran Mori đội trưởng CLB karate của trường ạ…năm vừa rồi thầy có đến hướng dẫn hoạt động cho CLB ấy!
-Thầy Uno…cũng là...
-Ừ!Thầy Uno là cao thủ Karate ấy! Thầy rất giỏi! Em rất ngưỡng mộ thầy! –Ran quay sang nhìn thấy Uno.
-À!Tôi nhớ cô bé rồi ! Em cũng làm tôi rất ấn tượng...thế thủ của em rất tốt !
-Sao thầy lại vào đây một mình ?-Eisuke thắc mắc.
-Lúc đi ngang qua đây...thầy thấy một kẻ mặc áo đen, có vẻ lén lút cầm theo con dao chạy vào đây...thầy đuổi theo thì bị trượt ngã...
-Thầy thấy kẻ lạ mặt chạy vào đây à ? –ran vừa băng bó vừa dò xét tình hình.
-Ừ !Nhưng đuổi theo vào đây thì hắn biến mất...
« -Cậu có nghĩ đó là kẻ bắt cóc k ? –Eisuke nói nhỏ với Ran.
-Có lẽ vậy ! Tớ nghĩ kẻ bắt cóc biết thầy theo dõi hắn ...
-Vậy thì lạ thật ! Tại sao khi nghe thầy Uno kêu cứu hắn k ra tay khử thầy nhỉ vì dù sao thầy cũng đã bị thương?!
-Đúng vậy ! Thầy đã kêu cứu rất lớn mà...
-Ừ ! Hay hắn ta biết còn có người vào đây ...nên mới muốn gom tất cả lại và ra tay cùng một lúc !-Eisuke đưa mắt nhìn xung quanh.
-...
-Bây giờ chúng ta có 3 người... đi chung sẽ rất nguy hiểm nên tớ nghĩ...cần chia ra làm hai nhóm đi tìm căn nhà đó !
-Vậy tớ sẽ đi cùng thầy Uno...dù sao tớ cũng biết võ...với lại bây giờ thầy bị thương đi với cậu sẽ rất bất tiện...-Ran góp ý
-Nhưng...-Eisuke lo lắng.
-Cậu đừng như vậy chứ! Tớ k sao…tớ chỉ lo…cậu đi một mình sẽ nguy hiểm hơn…
-Tớ sẽ k sao đâu! –Eisuke khẽ cười (Ran k biết khi ở Mỹ Eisuke từng là cao thủ Taekwondo và hơn 1 tháng dc FBI huấn luyện các kĩ năng sống để thoát khỏi nguy hiểm trước khi cậu từ chối chương trình bảo vệ nhân chứng)- Cậu cầm lấy cái này! –Eisuke đưa cho Ran huy hiệu truyền tin của đội thám tử 1-B
-Đây là…
-Tớ mượn của bọn nhóc 1-B ấy! Nếu phát hiện ra điều gì…chúng ta sẽ liên lạc bằng chiếc huy hiệu này!-Eisuke đặt nó vào tay Ran.-Cậu nhớ này…dù có phát hiện ra ngôi nhà đó thì…đừng hành động vội vàng…hãy đợi tớ đến nhé!
-Shin…
-Hãy bảo vệ mạng sống của mình…có như vậy mới có thể mong cứu dc Sonoco!-Eisuke quả quyết!
-Shinichi…
-Gì!
-Không! Không! Vẻ mặt lo lắng lúc nãy của cậu rất giống Shinichi!
--Tớ thật k thích cậu bảo tớ giống Shinichi! Tớ muốn là Eisuke trước mặt Ran thôi! –Eisuke nhìn Ran
-À…ừ…-Ran lẫn tránh ánh nhìn của Eisuke, ánh nhìn quả quyết của Eisuke thật sự rất giống…Shinichi!”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét