Chap 5 : Mất tích...
-Bác nói gì cơ !
-Ta đã bảo Ran ra ngoài từ sớm rồi...- Ông Mori gãi đầu.
-Chị ấy đi một mình àk ?-Conan hốt hoảng
-Nó đi chung với thằng Hondo gì đấy...
-Có bảo đi đâu k ạ ?
-Phiền quá ! Chú mày định theo dõi nó đấy àk...
Chưa nghe hết câu, Conan đã gọi ngay vào số máy của Ran...nhưng tiếng chuông điện thoại lại phát ra từ trong phòng cô ấy. Conan chạy vào phòng thì điện thoại đang nằm trên bàn. « Ran không mang điện thoại sao ? Phải liên lạc bằng cách nào đây ! ». Suy nghĩ một lúc Conan để ý thấy phần quà Ran chuẩn bị từ trước để tặng sinh nhật cậu, trên đó còn kèm tấm thiệp khá xinh. Việc Ran chuẩn bị quà không có gì đáng thắc mắc...nhưng từ trước tới giờ...Ran k bao giờ để người khác thấy quà mà Ran dành tặng cậu, bao giờ cô cũng giấu nó ở đâu đó không ai tìm ra...nhưng lần này lại khác...còn nữa... điện thoại cũng là vô ý để lại sao ?
« Cảm giác bất an này là gì đây ? »
Conan nhớ bác Mori bảo « Nó đi với cái thằng Hondo gì đấy... » nghĩa là... Rất nhanh chóng Conan bấm máy gọi cho Sonoco nhưng điện thoại đã bị khoá, cuối cùng cậu gọi về nhà Sonoco
-Alo !Cháu là Ran Mori bạn của Sonoco đây !-Conan giả giọng của Ran.
-Cháu gọi có gì không Ran ?
-Có Sonoco ở đấy không ạ ?
-Không !
- Vậy sáng nay Sonoco có nói với bác là đi đâu không ?
-Cháu nói gì vậy ? Sonoco đi du lịch đã 2 hôm nay rồi !
-Bác bảo sao ?
-À hai hôm trước nó có gọi về nói là đi du lịch tới Osaka vài hôm...
-Cô ấy đi một mình à ?
-Ừ nó nói sau kì thi muốn đi chơi một mình cho khây khoả.
-Vậy hai hôm nay Sonoco có gọi điện về báo tin không ạ ?
-Hình như là không ! Cô cũng k biết vì phải ở công ty suốt.
-Vậy...vậy cô có gọi điện cho Sonoco không ?
-Cô có gọi nhưng nó khoá máy với lại mấy hôm trước cô thấy nó có vẻ thất thần, buồn phiền gì đấy cô bảo nó rủ bạn bè đi du lịch cho vui nhưng nó từ chối...rồi hai hôm trước nó gọi điện là đang tới Osaka, cô nghĩ nó muốn thư giản cho tinh thần thoải mái nên cũng không muốn làm phiền nó...
-... « thất thần » « du lịch một mình »
-Mà cháu sao vậy...không phải hôm trước cháu cũng hỏi chuyện Sonoco rồi àk – Bà Tomoko thắc mắc.
- ! « Gì ? Ran cũng đã hỏi chuyện này sao ? »
-Người giúp việc nói với cô hôm trước cháu và cậu Hondo có đến nhà bác tìm Sonoco mà ?
-À...không...cháu cứ tưởng Sonoco đã về rồi...Vậy cháu chào bác !
-Chào cháu !
« Khỉ thật...sao tự nhiên bà chằn Sonoco lại có cái hứng vi vu một mình như vậy...lại còn khoá máy...cắt liên lạc... giống như nói cho thiên hạ biết mình...mất tích ? » Mất tích ! Một ý nghĩ có phần vội vàng hiện lên trong đầu Conan. Có lẽ cậu bị ám ảnh bới những vụ án bởi vì không có bất cứ điều gì nói lên rằng Sonoco bị mất tích và cần người đến giúp.Có thể là cô ấy đã đi du lịch... ở Osaka ?Ngay lập tức Conan gọi cho Hattori
-Cậu nói sao ? Bà chằn Sonoco mất tích àk ?
-Không ! Tớ chỉ suy đoán vậy thôi ! Mọi khi Sonoco rất ghét đi một mình, lúc nào cũng rủ Ran theo... đột nhiên bây giờ lại giở chứng...
-Con người phải thay đổi chứ Kudo- Hattori nói giọng giễu cợt.
-Không...mẹ Sonoco có nói trước khi Sonoco đi du lịch thì có biểu hiện rất lạ...
-Có thể...
-Tớ nghĩ Ran biết chuyện này!-Conan lo lắng.
-Vậy cậu thấy có gì bất thường không?
-Ừm…điều lạ là…cái áo chống đạn của bác râu kẽm lúc còn làm cảnh sát biến đâu mất...Ran thì để điện thoại ở nhà…
-Theo như cậu nói thì Ran cố ý để quên điện thoại sao?
-Ừ! Trong điện thoại của Ran có một tin nhắn của Sonoco gửi từ 2 hôm trước với nội dung khá lạ.
-Cậu gửi qua đi…-Hattori bắt đầu có hứng thú.
“Sonoco!
OSaka, tớ đã đi máy bay tới đó du lịch vài ngày, phong cảnh ở đấy làm tớ chợt nhớ lại những kỉ niệm của nơi vô cùng gắn bó giữa tớ và cậu thời tiểu học, tớ rất nhớ cậu!"
-Nội dung cũng bình thường thôi, không có dấu hiệu của sự kêu cứu. Có thể cô nàng đang gặp chuyện buồn nên ghi những dòng…khá lộn xộn và…-Hattori chợt mở to mắt như phát hiện điều gì rất quan trọng-Trong thư này có…
-Đúng vậy, những từ viết hoa là tín hiệu kêu cứu SOS!
-Ừm, vì thế mà mặt dù gửi tin nhắn từ chính máy của cô ấy cho Ran thì Sonoco vẫn ghi dòng đầu là “Sonoco!”…
-Cũng có thể cô nàng muốn người nhận thấy dc sự bất thường trong tin nhắn…
-Haha vui rồi đây!-Hattori cười nửa miệng.
-Hattori này, tớ nhờ cậu…
-Tớ biết rồi Kudo. Cậu muốn tới kiểm tra xem đã có ai tên Suzuki Sonoco đáp máy bay từ Tokyo tới Osaka này trong hai ngày vừa rồi đúng không?
-Ừm vì…trong thư có hai địa điểm dc nhắc đến:Một là Osaka và 2 là nơi mà Ran và Sonoco thường đến thời tiểu học.
-Nếu Sonoco ở Osaka thì nơi cô ấy đang bị giam giữ là nơi có phong cảnh giống như ở Tokyo…
-Còn không thì…Sonoco đang ở rất gần với chúng ta ngay tại Tokyo này!
-Bác nói gì cơ !
-Ta đã bảo Ran ra ngoài từ sớm rồi...- Ông Mori gãi đầu.
-Chị ấy đi một mình àk ?-Conan hốt hoảng
-Nó đi chung với thằng Hondo gì đấy...
-Có bảo đi đâu k ạ ?
-Phiền quá ! Chú mày định theo dõi nó đấy àk...
Chưa nghe hết câu, Conan đã gọi ngay vào số máy của Ran...nhưng tiếng chuông điện thoại lại phát ra từ trong phòng cô ấy. Conan chạy vào phòng thì điện thoại đang nằm trên bàn. « Ran không mang điện thoại sao ? Phải liên lạc bằng cách nào đây ! ». Suy nghĩ một lúc Conan để ý thấy phần quà Ran chuẩn bị từ trước để tặng sinh nhật cậu, trên đó còn kèm tấm thiệp khá xinh. Việc Ran chuẩn bị quà không có gì đáng thắc mắc...nhưng từ trước tới giờ...Ran k bao giờ để người khác thấy quà mà Ran dành tặng cậu, bao giờ cô cũng giấu nó ở đâu đó không ai tìm ra...nhưng lần này lại khác...còn nữa... điện thoại cũng là vô ý để lại sao ?
« Cảm giác bất an này là gì đây ? »
Conan nhớ bác Mori bảo « Nó đi với cái thằng Hondo gì đấy... » nghĩa là... Rất nhanh chóng Conan bấm máy gọi cho Sonoco nhưng điện thoại đã bị khoá, cuối cùng cậu gọi về nhà Sonoco
-Alo !Cháu là Ran Mori bạn của Sonoco đây !-Conan giả giọng của Ran.
-Cháu gọi có gì không Ran ?
-Có Sonoco ở đấy không ạ ?
-Không !
- Vậy sáng nay Sonoco có nói với bác là đi đâu không ?
-Cháu nói gì vậy ? Sonoco đi du lịch đã 2 hôm nay rồi !
-Bác bảo sao ?
-À hai hôm trước nó có gọi về nói là đi du lịch tới Osaka vài hôm...
-Cô ấy đi một mình à ?
-Ừ nó nói sau kì thi muốn đi chơi một mình cho khây khoả.
-Vậy hai hôm nay Sonoco có gọi điện về báo tin không ạ ?
-Hình như là không ! Cô cũng k biết vì phải ở công ty suốt.
-Vậy...vậy cô có gọi điện cho Sonoco không ?
-Cô có gọi nhưng nó khoá máy với lại mấy hôm trước cô thấy nó có vẻ thất thần, buồn phiền gì đấy cô bảo nó rủ bạn bè đi du lịch cho vui nhưng nó từ chối...rồi hai hôm trước nó gọi điện là đang tới Osaka, cô nghĩ nó muốn thư giản cho tinh thần thoải mái nên cũng không muốn làm phiền nó...
-... « thất thần » « du lịch một mình »
-Mà cháu sao vậy...không phải hôm trước cháu cũng hỏi chuyện Sonoco rồi àk – Bà Tomoko thắc mắc.
- ! « Gì ? Ran cũng đã hỏi chuyện này sao ? »
-Người giúp việc nói với cô hôm trước cháu và cậu Hondo có đến nhà bác tìm Sonoco mà ?
-À...không...cháu cứ tưởng Sonoco đã về rồi...Vậy cháu chào bác !
-Chào cháu !
« Khỉ thật...sao tự nhiên bà chằn Sonoco lại có cái hứng vi vu một mình như vậy...lại còn khoá máy...cắt liên lạc... giống như nói cho thiên hạ biết mình...mất tích ? » Mất tích ! Một ý nghĩ có phần vội vàng hiện lên trong đầu Conan. Có lẽ cậu bị ám ảnh bới những vụ án bởi vì không có bất cứ điều gì nói lên rằng Sonoco bị mất tích và cần người đến giúp.Có thể là cô ấy đã đi du lịch... ở Osaka ?Ngay lập tức Conan gọi cho Hattori
-Cậu nói sao ? Bà chằn Sonoco mất tích àk ?
-Không ! Tớ chỉ suy đoán vậy thôi ! Mọi khi Sonoco rất ghét đi một mình, lúc nào cũng rủ Ran theo... đột nhiên bây giờ lại giở chứng...
-Con người phải thay đổi chứ Kudo- Hattori nói giọng giễu cợt.
-Không...mẹ Sonoco có nói trước khi Sonoco đi du lịch thì có biểu hiện rất lạ...
-Có thể...
-Tớ nghĩ Ran biết chuyện này!-Conan lo lắng.
-Vậy cậu thấy có gì bất thường không?
-Ừm…điều lạ là…cái áo chống đạn của bác râu kẽm lúc còn làm cảnh sát biến đâu mất...Ran thì để điện thoại ở nhà…
-Theo như cậu nói thì Ran cố ý để quên điện thoại sao?
-Ừ! Trong điện thoại của Ran có một tin nhắn của Sonoco gửi từ 2 hôm trước với nội dung khá lạ.
-Cậu gửi qua đi…-Hattori bắt đầu có hứng thú.
“Sonoco!
OSaka, tớ đã đi máy bay tới đó du lịch vài ngày, phong cảnh ở đấy làm tớ chợt nhớ lại những kỉ niệm của nơi vô cùng gắn bó giữa tớ và cậu thời tiểu học, tớ rất nhớ cậu!"
-Nội dung cũng bình thường thôi, không có dấu hiệu của sự kêu cứu. Có thể cô nàng đang gặp chuyện buồn nên ghi những dòng…khá lộn xộn và…-Hattori chợt mở to mắt như phát hiện điều gì rất quan trọng-Trong thư này có…
-Đúng vậy, những từ viết hoa là tín hiệu kêu cứu SOS!
-Ừm, vì thế mà mặt dù gửi tin nhắn từ chính máy của cô ấy cho Ran thì Sonoco vẫn ghi dòng đầu là “Sonoco!”…
-Cũng có thể cô nàng muốn người nhận thấy dc sự bất thường trong tin nhắn…
-Haha vui rồi đây!-Hattori cười nửa miệng.
-Hattori này, tớ nhờ cậu…
-Tớ biết rồi Kudo. Cậu muốn tới kiểm tra xem đã có ai tên Suzuki Sonoco đáp máy bay từ Tokyo tới Osaka này trong hai ngày vừa rồi đúng không?
-Ừm vì…trong thư có hai địa điểm dc nhắc đến:Một là Osaka và 2 là nơi mà Ran và Sonoco thường đến thời tiểu học.
-Nếu Sonoco ở Osaka thì nơi cô ấy đang bị giam giữ là nơi có phong cảnh giống như ở Tokyo…
-Còn không thì…Sonoco đang ở rất gần với chúng ta ngay tại Tokyo này!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét