Tập 76 : Nguồn thông tin đáng giá




« Chà … » Shinichi buông một lời bình phẩm trong lúc hơi tựa người vào thành giường của Kaito. « Không ngờ mọi chuyện lại to tát đến mức độ thế này đấy. » (1)



« Cũng chính là cảm giác của tôi, » Kaito nhún vai và ngay lập tức nhăn mặt vì đau.



Hai đứa ngồi nói chuyện đã được một lúc lâu. Ran đã quay về văn phòng thám tử, Kazuha và Heiji thì cũng trốn ra một góc nói chuyện riêng, Ai thì đã lẩn vào trong phòng thí nghiệm để vùi đầu vào cái gì thì chỉ có cô nàng biết và … trời biết, vậy là Kaito và Shinichi cuối cùng cũng có dịp trao đổi thẳng thắn với nhau cho ra nhẽ. Kaito mới bật lại cuộn băng cát-xét cho Shinichi nghe, để tên thám tử cùng chia sẻ cảm nghĩ về cái lời tiên tri quái ác kia.



« Ba tôi nói đúng, » Shinichi thở dài, « vấn đề không phải là Chúng tin hay không tin vào lời tiên tri, mà chính là ở chỗ người tin là chính Chúng chứ không phải ai khác. Mặc dù tôi cũng phải công nhận là Chúng đã tự tạo ra cái kết cho chính mình bằng cách tránh né nó. »



« Nói tóm lại là chúng ta phải hủy diệt viên Pandora ngay khi tìm ra nó để đảm bảo đánh một đòn chí mạng, » Kaito nói. « Hiện tại Chúng đang rình mò ở đâu đó, và chúng ta sẽ đập nát viên đá. Đó là tất cả những gì mà tôi muốn làm, nói thật đấy. Tôi dám cá bọn người đó không biết yêu thương là gì, cho nên tôi muốn phá nát cái thứ quan trọng nhất đối với Chúng. Tôi muốn Chúng phải rơi vào cái tình cảnh mà Chúng từng đẩy tôi vào. Thế thôi. »




« Tôi hiểu, » Shinichi thở dài. « Còn tôi thì muốn lấy lại cuộc đời của tôi … tôi muốn lấy lại kí ức, lấy lại cơ thể thật sự và cuộc sống thật sự của tôi … »





« Nếu như cái cô nàng Haibara đó mà nói đúng thì một trong 3 mục tiêu đó của cậu đã ở trong tầm với rồi đấy, » Kaito nhoẻn cười an ủi bạn, « còn lại thì phụ thuộc vào cậu thôi, đúng không nào ? »




Xxxxxxxxxxxxxxx





« Đã là hai ngày rồi, » Jodie nói. « Chúng tôi phát hiện ra vài tên Áo đen lảng vảng ngoài phố, nhưng chúng chưa có dấu hiệu áp sát đối tượng. Chúng đã để ý thấy FBI đang bảo vệ gia đình ông. Thời gian tới có lẽ ông và gia đình nên xuất ngoại, việc đó chúng tôi sẽ lo … »




« Cũng không ích gì, dù sao Chúng cũng sẽ theo sát chúng tôi thôi. Tôi không muốn liên lụy tới ai khác nữa. Tôi cũng có một ý này. À đúng rồi, còn nhà Mori thì sao ? Chúng đã thấy mặt của bé Ran chưa ? »



« Chắc chưa đâu, » Jodie nhíu mày. « Tôi không thấy có đối tượng nào đáng ngờ ở quanh văn phòng thám tử cả. »



« Thế thì có thể tạm yên tâm. Nói đúng ra thì tay sát thủ khét tiếng nhất của Chúng đang bị thương nặng, còn những tên khác cũng đang ở trong tay cảnh sát. Tạm thời Chúng đang rút quân đấy, nhưng sau đó … »



« Tôi biết chứ, nhất định bọn người đó đang âm mưu gì quỷ quyệt cho mà xem, » Jodie thở dài. « Lúc nào mà chẳng thế. »



« Tình hình sức khỏe của cô thế nào ? »



« Vẫn đang bó bột, » Jodie khịt mũi tức tối. « Thằng khốn đó đã đập bể xương bánh chè của tôi rồi. Thanh tra Nakamori thì ra viện trong hôm nay. À vậy còn … con trai anh và … ? »




« Vết thương ở mắt cá chân của Shinichi không quá nghiêm trọng, chỉ là trúng động mạch nên thành ra mất máu hơi nhiều. May một cái nữa là bả vai cũng chỉ là tổn thương phần mềm – nghĩa là không vấn đề gì. Thằng bé nhà tôi đang cố gắng khỏi thật nhanh vì nó làm cái gì cũng bằng tay trái không tiện một chút nào. Mấy cái xương sườn của Kaito cũng đang lành lặn nhanh chóng … lẽ ra phải để bác sĩ theo dõi thường xuyên nhưng cậu ta cứ khăng khăng là khỏe rồi. Tóm lại là việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ còn chờ đợi thôi. »



« Vấn đề là chờ đợi cái gì. »


« Tôi có một ý này … »


« Ông thì lúc nào mà chẳng có ý kiến ?! » (2)





Xxxxxxxxxxxxxxx




Ninzaburo sung sướng nhấp một ngụm đồ uống. Cuối cùng thì anh cũng được phép uống thứ mình thích – sau cả tháng nằm viện vì bị ngộ độc thì điều này quả thực là một món quà lớn.



Sumiko cứ thắc mắc về chú nhóc Conan mãi - cô ấy muốn biết cậu bé đã khỏe hẳn chưa, phải rồi, cô ấy là cô giáo chủ nhiệm của cậu ta cơ mà. Ninzaburo phải nói dối cô ấy là Conan đã theo ba mẹ nó về Hoa Kỳ rồi. Mấy hôm trước Sato đã kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng Ninzaburo không nói láo về chuyện gia đình cậu nhóc hiện đang được FBI bảo vệ. Anh cảm giác như anh chỉ mới biết được một phần nhỏ của sự thật, nhưng trong thời điểm hiện tại, anh cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn. Anh thấy áy náy vì phải nói dối Sumiko, nhưng anh không muốn khiến cô gái phải lo lắng …



Ninzaburo nhìn quanh quất quán rượu. Sato cứ khăng khăng là nếu anh chịu đến đây uống thì sẽ là giúp đỡ cho cô ấy lắm lắm. Sato và Takagi không thể tới vì cả hai đều đang bị theo dõi. Họ dặn anh chỉ cần ngồi uống, rồi ông chủ quán đưa cho cái gì thì cầm cái đó về, và đảm bảo là cái thứ đó sẽ được mang tới địa chỉ 2-21 phố Beika trong … bí mật. Ninzaburo liếc nhanh Sumiko 1 cái và vẫy tay ra hiệu cho chủ quán tới tính tiền.




« 3 ngàn yên, thưa quý khách, » người đàn ông đứng tuổi nở một nụ cười thân thiện.



« Cũng xứng đáng, » Sumiko gật đầu.



« Để anh trả cho, » Ninzaburo gạt đi và chìa ra một tờ tiền giấy, kèm theo cái card mà ông Nakamori có đưa cho anh từ trước. Chủ quán cầm cả tiền cả card mà không nói gì, nhưng Ninzaburo kịp thấy một thoáng nhếch mép cười hài lòng của ông lão.



« Cám ơn quý khách, » ông ta cúi nhẹ lịch sự sau khi đã vung tay tung một cái túi nhỏ và để nó rơi ngay sát gót giày của Ninzaburo trong một cử chỉ ít ai để ý.




Ninzaburo cũng lặng thinh cúi xuống nhặt cái túi lên và cùng Sumiko sánh bước ra cửa, hướng đến trạm xe lửa, bỏ lại sau lưng trong quán rượu cái túi rỗng không mà ban nãy anh mang theo người khi vào quán. (3)




« Gặp lại anh thật tốt quá, » Sumiko mỉm cười dịu dàng. « Thỉnh thoảng ta lại gặp nhau được chứ ? Em thích kết thân với những người cao hơn em một cái đầu lắm. »



« Anh rất sẵn lòng, » Ninzaburo bật cười lớn. « À đúng rồi, » anh giơ cái túi ban nãy ra. « Gần đây tụi anh có vướng vào một vụ án, nên phải mượn cái này để làm bằng chứng. Em giúp anh đưa lại cho cô bé Haibara Ai nhé ? Cô bé cũng là học trò của em đúng không ? »



« Mấy hôm nay không thấy cô bé đi học, » Sumiko lo lắng nói. « Ông tiến sĩ nói là bé bị cúm. Nhưng nếu ngày mai mà bé vẫn chưa đi học thì em sẽ đưa cho tụi nhóc bạn của bé, anh đừng lo. »



« Thế thì tốt rồi, cám ơn em, » Ninzaburo nhoẻn cười vui vẻ.




Xxxxxxxxxxxxxx





Ran hờ hững ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cầm bút gõ gõ thờ ơ trên cuốn tập – cô đã làm xong hết bài tập về nhà, và đang mải quan sát một bóng người đang ngồi bất động trên mái nhà đối diện căn hộ nhà cô. Cô không biết đó là người của FBI hay là của bọn Chúng. Dù là ai thì tốt nhất là cũng làm ra vẻ mình không biết gì về sự tồn tại của họ thì hơn, Ran nghĩ vậy.




Ran nghe mơ hồ như có tiếng ba mẹ cô tranh luận và cãi nhau vặt vọng vào, nhưng cô không quá bận tâm về chuyện đó. Gần đây những trận tranh cãi như thế thường kết thúc bởi một tràng cười khoái chí vang lên giòn giã, khi thì là của mẹ, lúc thì là của ông ba, và cũng có khi là của cô. Không phải là những trận cãi vã nảy lửa cùng những lời hạ nhục mạt sát và trách cứ như những ngày thơ bé cô phải nghe, những lần mà kết thúc bằng bầu không khí im lặng tức thở đầy đau đớn và bằng một tiếng xe taxi. Ran bất chợt mỉm cười : mẹ cô đã quay lại với cô, Shinichi cũng trở về với cô rồi. Còn gì tốt đẹp hơn thế nữa ?




Ran đã có ngay câu trả lời chuẩn xác chỉ vài phút sau đó. Tất nhiên là mọi chuyện đến lúc này đã là quá tốt đẹp đối với cô, nhất là khi căn hộ nhà cô bị thổi bay thành từng mảnh vụn bởi một quả bom nổ chậm cài trong tiệm cafe ngay dưới nhà.





Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





Lời bình luận đầy hài hước của Eri ngay lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng nổ long trời từ phía dưới nhà vọng lên. Kogoro hét lên một tiếng và kéo Eri lại gần mình, trong lúc sàn nhà bắt đầu nứt ra và đổ sụp dưới chân họ. Ông thám tử vội đẩy mạnh bà vợ về phía cửa phòng riêng của Ran.








Phòng riêng của Ran nằm ở vị trí hơi chếch so với tiệm cafe Poirot, nơi mà chắc chắn lũ khốn đã đặt bom, đã không đổ sập xuống mà chới với bên cạnh cái hố nham nhở trong văn phòng thám tử. Kogoro thấy Ran chạy ra và chụp lấy bà mẹ và đẩy Eri vào chỗ vững chãi hơn, còn ông thì dần rơi xuống.





« Ông xã ! » Eri hét lên và chụp lấy cổ tay Kogoro và tạo thành một chuỗi mắt xích người nối nhau : Ran dùng cả hai chân chặn ở cửa phòng, hai tay nắm chặt tay bà mẹ, còn Eri thì kéo Kogoro, chân ông này đung đưa trong không khí. Kogoro nghiến răng với tay túm lấy phần còn lại của cái cửa tả tơi, cố gắng bám vào cái gì khác để bật lên. Ran thở dốc vì phải chịu sức nặng của cả ba và mẹ. Kogoro ráng gỡ tay ra khỏi tay Eri.



« Buông ra đi ! » ông thám tử gào lên khi thấy cử động của mình chỉ khiến căn nhà đổ sụp xuống nhanh hơn. Vợ và con ông chạy thật nhanh về hướng cầu thang thoát hiểm (dẫn sang nóc nhà bên cạnh), ông cũng bò cả bốn chi để cố với tới cửa sổ phòng Ran. Bàn tay Kogoro vừa chạm tới mép cửa sổ cũng là lúc nguyên sàn nhà đổ xuống cái rầm.




Bên ngoài trời tối đen như mực – quả bom đã được gài cho phát nổ vào đúng nửa đêm – rõ ràng là bọn người này đã đánh giá sai về cái trình độ cãi vã và thức đêm + mất ngủ triền miên của đại gia đình nhà Mori. Nói thẳng ra là trái bom này sức công phá cũng không quá lớn – nếu muốn Chúng hoàn toàn có thể thổi bay cả người lẫn nhà lên 9 tầng mây là đằng khác. Kogoro vẫn chưa nghĩ ra quả bom đó được cài vào lúc nào và giấu ở đâu, và chân tướng của kẻ gài bom nữa. Toàn bộ nền nhà đã bị vỡ vụn, và cả tường của tầng 1. Cả căn hộ còn chưa đổ sụp có lẽ là nhờ vào tòa nhà cao và vững hơn ở bên cạnh. Kogoro đặt chân tới lối thoát hiểm vừa kịp lúc cả ngôi nhà rung lên một cái và đổ ầm xuống lòng đường. Ngay cả ban công thoát hiểm cũng đã nghiêng ở góc 45 độ, và cả ba người : ba, mẹ và con gái vừa bò vừa chạy hối hả qua mái nhà bên cạnh. Ran nhảy xuống trước và lộn một vòng theo bản năng của con nhà võ. Eri theo sau. Kogoro nhảy cuối cùng, nghe tiếng động lớn hơn hai người phụ nữ nhỏ con, nhưng nhìn chung giữ được cái mạng.



« Ôi trời … hai cha con có sao không ? » Eri hấp tấp hỏi, mắt vẫn không rời căn nhà đang sụp xuống, lúc bấy giờ hàng xóm lân cận đã bật sáng đèn và ngó nhìn cái cảnh tượng khủng khiếp với những tiếng xôn xao. « Ông xã, anh bị thương rồi kìa ! »



Korogo nghe thế bèn liếc nhìn vết cắt dài và sâu trên chân, có lẽ là trong lúc sàn nhà sập xuống. « Không sao đâu, » ông khăng khăng. « Hai mẹ con ổn chứ ? »



« C-con không sao, » Ran run run đáp. « Có ch-


Có cái gì đó kêu lên « cạch » 1 tiếng cách Ran có vài phân. Kogoro, theo phản xạ, đẩy Eri và Ran chạy thật nhanh vào một chỗ núp tạm. Quả thực, sau đó vài giây là một tràng đạn bay tới liên tiếp kêu lanh canh trên mặt bê tông, rồi đột ngột dừng lại. Kogoro lúc bấy giờ mới thận trọng ló ra nhìn về phía bắn tới, kịp thấy một hình người bất động nằm dài ra cùng với một nòng súng bắn tỉa chuyên nghiệp ở phía nóc nhà đối diện.



« Thì ra người đó là sniper ! » Ran há hốc miệng kinh ngạc, nhớ lại cái bóng người bất động mà cô lén quan sát từ trước. Kogoro chẳng nói chẳng rằng, chạy vèo xuống cầu thang bộ của tòa nhà đang đứng, cố tình lơ đi cái chân bỏng rát và hàng chục cặp mắt tò mò kinh ngạc, ông trèo lên trên nóc nhà đối diện. Tới lúc ông thám tử bò lên tới nơi thì chỉ còn thấy cái xác của gã sniper đang nằm lăn ra đó với một phát đạn vào giữa trán, còn kẻ nào đó đã ra tay thì biến mất không chút dấu tích.



Kogoro quay lại đúng lúc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi tới nơi cùng với đội cứu hỏa và xe cứu thương. Sĩ quan cảnh sát hối hả xua người dân quay về nhà mình, nhân viên cứu hỏa thì tức tốc dập lửa, còn bác sĩ thì dắt Ran và Eri vào xe cứu thương.



« Ba ơi ! » Ran la lên. « Có chuyện gì vậy ba ? »



« Trên nóc nhà đó có một cái xác của sniper, » Kogoro nói với người cảnh sát gần nhất, rồi cùng với hai mẹ con vào xe cứu thương để băng bó lại một bên chân. « Ba nghĩ bom được gài ở dưới tiệm cafe. Chỉ là một lượng nhỏ thôi. Chắc chắn là cái đó ! Cái hộp cà phê mà người ta chuyển tới hôm nay ấy ! Asuza nói là hôm nay chưa cần, hôm sau mới dùng tới nó, nên đã không mở ra. Thằng cha sniper rình ở đó là để đảm bảo chúng ta sẽ chết không vì sập nhà thì cũng dưới tay hắn. Chỉ có điều có ai đó đã giết hắn trước. Và biến mất luôn rồi … »



« Chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra thưa ông, » một cảnh sát vỗ vai an ủi Kogoro. « Ông may mắn thật đấy, thoát nạn ngay trong đường tơ kẽ tóc. Cứ như là ông có một thiên thần hộ mệnh ấy. »




« Thiên thần hộ mệnh ư ? » Kogoro lẩm bẩm và liếc nhìn cô con gái. « Con nghĩ đó là ai ? »




« Con không biết nữa, » Ran thì thào và ngó đôi bàn tay. « Con có nghĩ tới một người … người đó hiện đang bị thương nặng, nhưng lại hay liều mạng ngốc nghếch y như Shinichi vậy … nhưng mà người đó nhất định không ra tay giết chóc. Với lại anh ta cũng không bao giờ mang súng thật. Trong khi tay sniper đó bị bắn chết, đúng không ba ? » (4)




« Viên đạn xuyên từ sau gáy ra đằng trước, » Kogoro xác nhận.






« Chắc không phải là FBI rồi … con chịu không thể đoán được là ai … » Ran lẩm bẩm. « Nhưng mà hôm trước … »



« Con nói cái hôm trước lúc mà con và Shinichi … gặp chuyện à ? » Eri rùng mình nghĩ lại cái buổi tối con gái bà quay về nhà và nằm vật ra giường, lầm bầm cái đó về súng nổ, bị thương và những kẻ lạ mặt mặc đồ đen. Kogoro thì căng như dây đàn trong mấy hôm liền vì e ngại có gã mafia nào tới hại con gái ông vì chúng kịp nhìn thấy mặt cô bé.



Và cuối cùng mọi việc thành ra như thế này đây …





« Có ai đó đã giúp tụi con bắn bị thương mấy gã mặc đồ đen đó, » Ran kể lại. « Là một sniper. Dấu vết còn để lại trong nhà của Shinichi, nhưng anh ta cũng biến mất không dấu vết ngay sau đó. Người ta còn nói lần vây bắt KID gần nhất anh ta cũng xuất hiện nữa … bây giờ vẫn chưa rõ danh tính của người đó. »



« Chắc là một điệp viên đang nằm vùng con ạ, » Kogoro lẩm bẩm. « Chắc hẳn phải có một ai đó biết rõ về bọn người đó chứ … »



« Này anh, ta đang tới bệnh viện nào vậy ? » Eri hỏi tài xế.



« Bệnh viện Beika thưa bà, » anh ta đáp.



« Anh có thể nào chở chúng tôi tới bệnh viện trung tâm Haido được không ? » bà luật sư đẩy kính lên nói tiếp. « Chúng tôi có bác sĩ quen thân ở đó, dù gì cũng tiện hơn, và có thể tiết kiệm được chút đỉnh, anh biết đấy. »



« Không vấn đề gì, » người tài xế đáp lời.



« Sao lại thế hả mẹ ? » Ran trợn mắt nhìn Eri.



« Mẹ nói dối, được chưa, » bà thì thầm đáp trả, « nhưng thử đoán xem ở bênh viện trung tâm Haido ta sẽ gặp ai nào ? »



Kogoro nhe răng cười hiểu ý bà vợ. « FBI chứ ai vào đây nữa. »



Xxxxxxxxxxxxxxx




« Ông tới đúng lúc tôi đang lo ngay ngáy không có ai bầu bạn đây, Shiratori ra viện mấy hôm rồi, » Wataru nói đùa và gãi đầu bằng cái tay lành lặn.



« Trông thế chứ vết thương của tôi nhẹ lắm, » Kogor nói. « Eri và Ran thì ổn cả, tạm thời chúng tôi chẳng biết đi đâu cho an toàn cả, nên tới đây. Thực ra cũng còn nhà của Eri nhưng … »



« Ở đó đã bị gài máy nghe trộm nhiều tới mức lượm không xuể rồi thưa ông, » Jodie cất giọng và cố cử động bên chân bó bột trắng xóa. « Chắc hẳn Chúng đoán là ông bà sẽ lui tới đó nên đã sắp xếp trước. Chúng tôi cũng có cài người bí mật bảo vệ nhiều nơi trong số đó có văn phòng luật sư của bà nhà. Còn lại thì tập trung theo dõi địa chỉ số 2-21 và 2-22 phố Beika. »



« Ôi trời, » Ran giật mình la lên. « Thế còn Shinichi ? »



« Tạm thời bây giờ cậu ta và gia đình được an toàn, » Jodie nói. « Thực tế là thời gian này cư dân quanh đó đều đi nghỉ đông hết cả, chỉ còn lại hai căn nhà cuối phố. Có thể nói là FBI chúng tôi đã đóng đô ở đó cho tới giờ cũng không sai. Chúng tôi đề nghị gia đình ông bà và nhà Kudo ngay lập tức tạm lánh qua Hoa Kì một thời gian. Để tránh móng vuốt của Chúng. »



« Em chỉ đi chừng nào Shinichi và cô chú Kudo đi, » Ran nài nỉ. « Cô làm ơn đi mà, để em và ba mẹ em tới nhà Shinichi rồi cùng đi với họ … »



« Không được, như thế có khác nào bỏ tất cả trứng vào chung một giỏ, » Jodie lắc đầu và đáp khô khốc. « Nhưng thôi được rồi, nếu em muốn tới đó đến thế, thì có thể ở trong vòng vài ngày, sau đó sẽ phải rời đi ngay và giao phó lại trách nhiệm cho FBI. Em phải nhớ rõ như thế, và nếu có dịp thì nhắn cho cả cái con người bí ẩn nào đó đã bắn chết hai sniper của Tổ chức vào đêm hôm qua nữa … »



« Khoan, » Kogoro ngắt lời Jodie, « cô vừa nói … hai á? »

0 nhận xét:

Đăng nhận xét