Phần 49 : Ngờ vực


Eri gõ gõ cây viết lên tập hồ sơ của thân chủ, nhưng đầu óc bà đang không dành chỗ cho án mạng và bào chữa. 


Bà đang ngẫm nghĩ về Conan và Ran.


Con gái bà quấn quýt không rời thằng bé nửa bước từ cái hôm tìm thấy nó ở Osaka, cứ khăng khăng rằng thằng nhóc cần ở cạnh một gương mặt quen thuộc, hoặc đơn giản chỉ là con bé không muốn nó lại mất tích thêm một lần nữa. Kẻ bắt cóc đã thực sự bốc hơi khỏi mặt đất. 


Chính vì thế mà bà vẫn đang ở đây, bà vẫn chưa đi, Eri tự nhắc mình. Ran con gái bà hiện tại đang chịu rất nhiều áp lực, không chỉ vì việc chăm sóc Conan. Eri để ý thấy Ran liếc nhìn điện thoại di động trên dưới chục lần trong ngày, như thể đang mong một cuộc gọi. Và bà biết thừa người gọi là ai. Eri chợt nhớ lại Ran và Shinichi hôm Giáng sinh, nhớ ra hai đứa trẻ hạnh phúc bên nhau như thế nào. Shinichi Kudo hiện giờ đang ở đâu ?


Eri liếc nhìn Kogoro đang trở mình trên ghế bành. Bà không muốn cất lời khen thái độ lịch sự nhường phòng ngủ cho mình của ông chồng, thế nhưng …


« Thôi ngay đi, » bà luật sư bướng bỉnh nghĩ thầm. « Mi ở đây là vì Ran, nhớ chưa. Quên Kogoro đi. Tên ngốc đó ra sao ai mà thèm quan tâm. »


« Ôi thôi đi mà, » có tiếng thì thầm nào đó trong đầu bà đang phản bác lại. « Thú nhận đi. Ran chỉ là cái cớ hoàn hảo để quay về thôi đúng không ? Mi có thể quay lại thời gian trước kia nếu chịu dẹp tự ái đi mà … »


« Im ngay, » Eri lầm bầm và đứng phắt dậy. Gần đến giờ ăn trưa rồi. Có lẽ bà nên đi kiếm bữa trưa cho đầu óc thư thả môt chút.


Eri đi dọc con phố và rẽ vào một tiệm cafe ở cuối đường. Quán cafe đang vắng người. Bà ngồi xuống và nghĩ ngợi về chứng mất trí nhớ của Conan để giết thời gian. Thằng bé bắt nhịp với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày khá nhanh, nhưng thường xuyên không trả lời khi người ta gọi tên nó. Tối nay mẹ ruột của nó sẽ quay lại thăm nom nó, nhưng trông nó chẳng có vẻ quan tâm gì chuyện bà mẹ đến hay đi. Thằng nhóc cư xử với người mẹ của nó cũng chẳng khác gì cách nó đối xử với Eri. 


Nó cứ nhìn không chớp mắt khung hình trên bàn học của Ran trong lúc Ran nói chuyện với nó về chuyện tối nay mẹ nó sẽ đến thăm.


« Hay quá đúng không Conan ? » Ran cất giọng vui vẻ. Con bé trông còn thiếu sinh khí hơn cả mọi hôm lúc sáng nay, cứ như thể có thêm một gánh nặng vô hình gì đó mới giáng lên đầu nó vậy.
“À … vâng,” Conan lơ đễnh đáp lời, mắt không rời tấm hình. Rồi nó chỉ tay vào khung hình và hỏi. “Ai đứng ở đó cùng chị vậy, chị Ran?”
“Người đó hả?” Ran ngạc nhiên rồi mỉm cười dịu dàng. “Đó là Kudo Shinichi. Hôm qua chị nói với em rồi đúng không?”
“Anh … Shinichi à?” Conan vẫn nhìn chăm chú bức ảnh với một ánh mắt kì lạ. Bỗng nhiên nó lắc đầu và chạy đi tìm cặp sách để đi học.




“Nó lúc nào cũng là một cậu bé khó hiểu,”
 Eri thầm nghĩ đến những lúc chạm trán cậu nhóc ở những vụ án mạng. “Rốt cuộc kẻ bắt cóc nó là ai … và tại sao phải xóa đi kí ức của nó … mình không thể không đặt dấu chấm hỏi.” 


Eri nhấp một ngụm café và suy nghĩ miên man. Có lẽ bà nên thử nói chuyện với Edogwa Fumiyo vào tối nay khi bà ta tới. Có lẽ bà ta có nhiều lí do chính đáng để bỏ lại Conan ở Nhật Bản hơn là chuyện để thằng bé ở trong môi trường quen thuộc. Có lẽ bà ta sợ hãi cái gì đó rất khủng khiếp …


Có lẽ …




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Akako bực bội ném sách và từ điển, lần lượt hết cuốn này tới cuốn khác xuống sàn nhà. Cô đang tìm thông tin trong thư viện. Một thiếu niên bị biến thành một đứa trẻ … hiện tượng mất kí ức kì bí … và giờ lại còn có chuyện trường sinh bất tử ở đây nữa chứ!


“Mình nhất đinh phải tìm cho ra cái gì đã biến cậu ta thành trẻ con,” cô lật nhanh những trang sách. “Mình đã thử tìm hiểu … nhưng cái đó không phải là ma thuật … mà là một ranh giới sinh lí nào đó … một kiểu khoa học. Sao mà mình ghét khoa học thế không biết. Nó phủ nhận tất cả những gì liên quan đến ma thuật … và còn có cái gì đó khóa kí ức của cậu ta lại. Không phải là do ý chủ quan của cậu ta, cũng không phải là pháp thuật, vậy đó là cái gì mới được? Rốt cuộc cái người bất tử đó đã làm gì?



Trường sinh bất lão … chính chi tiết đó kì lạ hơn cả. Không phải là Akako không tin vào chuyện đó – thì chính cô cũng có được sắc đẹp và tuổi trẻ vĩnh viễn đó thôi, nhờ có Lucifer. Nhưng cái người đã bắt Kudo đi, và cũng là khí khác thường cô cảm nhận được ở bảo tàng – lại không phải là phù thủy. 30 năm qua Akako đã gặp gỡ khá nhiều phù thủy, nhưng khí của họ đều hắc ám, không bất thường và trái tự nhiên như luồng khí lực ở viện bảo tàng đó. Cũng không hẳn là nó … ma quỷ. Chỉ là rất … kì lạ mà thôi.



Bất thường.


Không đúng.



Đó không phải là một phù thủy như Akako, cũng không phải pháp sư Wicca (Wicca không tìm kiếm trường sinh, vì coi đó là một khao khát ích kỉ - Akako ghét những “người tốt” đó). Nhưng bất tử … Lucifer là kẻ duy nhất có thể mang lại với một cái giá để trao đổi. Nếu như cái người bất tử mà Lucifer nhắc tới không phải là phù thủy … thì làm thế nào mà người đó lại thành bất tử được?



“Những giọt nước mắt từ viên đá màu máu …”


“Viên đá màu máu … nó là cái thứ gì vậy”
 Akako lật hấp tấp một quyển từ điển về đồ tạo tác để tìm từ “viên đá màu máu”. “Phải có đến cả nghìn viên đá quý liên quan đến máu … nhưng chẳng có cái nào liên quan tới sao chổi hay là sự trường sinh cả … ngược lại chúng còn mang đến cái chết và sự hủy diệt là đằng khác …” Akako bực bội thảy quyển sách xuống sàn và chuyển sang cuốn khác. “Chết tiệt thật … chẳng hiểu gì cả!”


“Ngươi có biết ý Lucifer nói viên đá màu máu là sao không?” cô quay sang tên đầy tớ.


“Tôi không biết,” con yêu quái trả lời. “Đó không phải là sản phẩm của Ngài ấy.”


“Không phải là do Lucifer tạo ra à?” Akako thất vọng nhìn lên dãy sách trên kệ. « Thế thì không tìm được gì ở đây cũng phải thôi. »


« Thưa tiểu thư Akako, » con yêu quái cất giọng tò mò. « Vì sao tiểu thư lại muốn cứu cậu bé đó vậy ? Nó là gì đối với tiểu thư ? »


« Nó chẳng là gì đối với ta hết, » Akako lướt ra khỏi phòng đọc. « Chẳng là gì hết. Nhưng … đối với Kuroba thì khác. Nó có thể cứu sống hắn ta. »


Một lúc sau, tất cả sách bị vứt la liệt trên sàn nhà tự động bò lên trên vị trí cũ trên kệ sách, chúng nuốt gọn luôn lũ nhền nhện trên đường đi trong phòng đọc rộng thênh thang không một bóng người.



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Jodie lật qua lật lại thẻ kinh doanh của Edogawa Fumiyo, đôi lông mày của cô chau lại vẻ sốt ruột thấy rõ. Cô đã kiểm tra số điện thoại trên thẻ, không có vấn đề gì đáng ngờ cả, với lại nhìn cách bà ta đối xử với Conan, không ai phủ nhận được là bà ta là mẹ ruột của thằng bé …


« Giống như khó mà tin được Sharon Vineyard và Chris Vineyard cùng là một người không hề già đi theo năm tháng vậy thôi, » Jodie nhắc nhở mình. « Thôi được rồi, mình sẽ làm một việc cuối cùng để xua đi cái cảm giác không yên này : check giấy ủy nhiệm từ ban báo chí … »



Thay vì vào thẳng địa chỉ website có trên card, Jodie search trên Google tìm danh sách các tờ báo trước. Kết quả tìm kiếm cho ra một cơ số những tờ báo tương tự nhau, nhưng không phải là tờ báo cô đang cần. Vì vậy cô gọi cho Andre, anh này đang ở N.Y - cũng là nơi có cơ sở của tòa soạn báo mà nhà Edogawa đang làm việc.



« Hey, Jodie. Tôi nghe chuyện về Conan rồi. Có tiến triển gì không?”


“Rất tiếc là không,” Jodie nói. « Tôi chỉ hơi thắc mắc … anh có tìm đến tòa soạn báo có tên New Reporter đó chưa ? Cơ sở là ở N.Y đấy … »



« Tôi chưa đến. Mà tôi nghi ngờ nó không hề tồn tại. Ở New York không nhiều tòa soạn lắm đâu, mà đó là tôi đã nhờ đến giới xã hội đen tìm hiểu rồi đấy. Nếu nó có cơ sở chính ở đây, thì tôi ắt phải nghe tới vài lần rồi. Cô đang điều tra ai đấy ? »


« … Edogawa Fumiyo, » Jodie đáp. « Phải rồi … anh có thể nào giúp tôi tìm hiểu về người đó được không ? Thử lần theo địa chỉ này. » Jodie đọc nhanh địa chỉ in trên card. « Anh giúp tôi được chứ ? »


« Edogawa … phải chăng là mẹ của nhóc Conan ? »


« Có vẻ là như vậy, » Jodie nói, « cẩn tắc vô lo, đúng không ? Cám ơn anh trước, Andre. » Cô cúp máy.

« Nếu như tòa soạn và địa chỉ đều là giả … vậy bà ta là ai ? Có liên quan gì đếnCool Kid và quá khứ của nó ? Vì sao nó dính dáng đến Tổ chức ? Có liên quan gì đến Kudo Shinichi hay không ? Bí mật đó là gì mà sao ngay cả cha mẹ của cậu ta cũng phải nói dối … và họ có phải cha mẹ thật của nó hay không ? »



Có hai thứ đang bám lấy tâm trí của Jodie lúc này. Cool Kid và vẻ lãnh đạm khi gặp lại người mẹ của nó, và sự thật rằng cô đã truy đuổi Vermouth từ bấy đến nay. 


Cô biết một cái mặt nạ hóa trang tài tình là như thế nào.





Xxxxxxxxxxxxxxx



« Suýt chút nữa thì rắc rối to, nhỉ ? » Sato thở dài và vặn vẹo cổ một hồi trong khi cùng Wataru ngồi đàng hoàng trong phòng làm việc sang trọng.


« Xin lỗi hai anh chị, » Hakuba thiếu niên đã quay lại với một chồng giấy tờ trên tay. « Nhưng anh chị cũng nên thông cảm cho em, cái cách hai người để ý đến 2 vụ án này thật sự rất khả nghi đối với em, cho tới khi em nghe Hattori đảm bảo. Có vẻ như cậu ta cũng tin tưởng tuyệt đối vào chú Kudo và nhận định của con trai chú ấy. Nhất định phải có lúc em gặp cậu Kudo Shinichi đó mới được. »


« Không sao đâu, » Wataru nói. Anh cũng không biết trong đời mình cái gì đáng sợ hơn : suýt nữa bị bắt giữ vì tội làm gián điệp cho mafia hay là đụng độ với những đầu óc như của Kudo Shinichi và Hattori Heiji. « Giờ thì em tin tưởng chúng tôi rồi chứ ? »


« Cũng chưa 100% đâu, anh chị đừng tự ái, em hiếm khi nào tin được người khác hoàn toàn lắm, » Hakuba thở dài đánh sượt. « Làm như thế khác nào khuyến khích kẻ thù của mình. » Saguru giật mình khi thấy hai vị khách đồng loạt nhìn hắn chằm chằm nên hơi ngượng. 


« Dù sao thì … quay lại việc chính thôi. Ở đây có sẵn vài hồ sơ mà FBI cung cấp, tất cả đều liên quan đến Tổ chức … có một vài cái là hồ sơ cá nhân mà chú Kudo tự thu thập lấy. Có lẽ anh chị sẽ gặp vài cái tên quen thuộc đấy. »


« Hm … cái này là … » Sato lẩm bẩm lật hết tập này tới tập khác. Bỗng nhiên cô thiếu úy tròn mắt, suýt đánh rơi chồng hồ sơ. « Ôi trời ơi … Conan đó à ? »


« Cái gì cơ ?! » Wataru nhoài người tới cùng xem chỗ tài liệu. Đó là báo cáo về một cuộc tấn công hoành tráng và sắp xếp cài ngược một nhân viên cấp cao của CIA vào nội bộ Tổ chức mà không để lại dấu vết gì đáng ngờ về phía Chúng … tất cả ý tưởng và kế hoạch đó thuộc về một nhân viên FBI đã chết và …


« Ôi trời ơi … ý em là nhóc Conan chính là một trong những người chỉ đạo kế hoạch hành động này đó hả ? » Wataru thở hắt ra.


« Có vẻ như FBI đánh giá rất cao trí tuệ của cậu bé đó, » Hakuba nói. « Có lẽ cũng là một động cơ đằng sau vụ bắt cóc nọ. FBI cố gắng xóa mọi dấu vết liên quan tới cậu ta và cả ông Mori … để đảm bảo an toàn cho họ. Nhưng có vẻ không phải lúc nào cũng thành công. »


« Ôi … em biết thằng bé là thần đồng nhưng … » Sato vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tay lật nhanh chỗ tài liệu còn lại. « Nhưng nó rốt cuộc là ai vậy ? »


« Rất bí ẩn đúng không, » Hakuba thở dài. « Nhưng có vẻ như đều dính dáng tới vụ mất tích của Kudo Shinichi cả đấy … và có lẽ liên quan cả đến Kaitou KID nữa. »


« Thế ra lí do mà Kudo-kun luôn nhắc cảnh sát không để lộ danh tính của cậu ta trong hồ sơ vụ án là vì … » Wataru nhướn mày.


« Kinh khủng thật … » Sato vẫn đang shock. « Nếu như chúng ta có thể check tất cả các vụ này thì sẽ có cơ hội tìm ra những kẻ mật thám trà trộn trong cảnh sát là ai … và có lẽ chính chúng là kẻ bắt cóc Conan … »


« Và hiểu được bọn chúng đã làm gì với cậu nhóc, » Wataru bình luận. « Nghe đâu KID là thủ phạm … »


« Không phải đâu. Chính KID là người đầu tiên đi tìm kiếm thằng bé. »


Cả Wataru lẫn Miwako đều nhảy dựng lên khi thấy ông Nakamori Ginzo bước vào phòng cùng với Hakuba Saguru. 


« Thanh tra Nakamori à ?! Sao ông lại ở đây ? »


« Chú Nakamori đây cũng quan tâm đến việc bắt giữ những kẻ xấu trong vụ này, » Hakuba đứng ra giải thích. « Chúng đồng thời là sát thủ muốn giết KID, tạm thời chúng ta chưa biết rõ nguyên nhân. »


« Mấy người phải đảm bảo với tôi là KID phải được sống, » Nakamori lầm bầm. « Cháu có chắc chắn hai anh chị đây là trong sạch chứ ? Tôi nghe đâu ông Hattori ở Osaka bắt được cả nửa tá gián điệp nằm vùng cơ đây … »


« Cháu đảm bảo mà, » Hakuba yên ủi ông thanh tra. « Hai anh chị này để ý tới vụ của Edogawa Conan vì lí do cá nhân, giống như chú với vụ của KID ấy. »


« Thôi nào, chúng ta bắt tay vào việc đi, » Sato thở dài. « Tôi đề nghị loại luôn sếp Megure ra khỏi danh sách tình nghi. Ong ấy là người đáng tin cậy và là bạn tốt của ông nhà văn Kudo nhiều năm nay, đồng thời là bạn của Kudo Shinichi nữa. »


« Tôi có biết con người của Megure, » Nakamori cằn nhằn. « Xấu tính thích chúi mũi vào chuyện của người ta, nhưng là người tốt. Bây giờ chúng ta cần một vài sự trợ giúp khác để xác định nghi phạm và lôi cổ chúng ra. »


« Có lẽ chúng biết ai là kẻ bắt cóc Conan, » Wataru trầm ngâm. « Ý tôi là, nếu không phải là KID thì chắc là do bàn tay của mấy gã này thôi. »


« Em cũng tin là như vậy, » Hakuba nói. « Giờ thì tôi sẽ nói cho mọi người nghe những gì tôi tìm hiểu được từ phía Hattori Heiji … »



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Dạo này hay lạc bầy quá nhỉ. »

« Xin lỗi. Anh biết em ghét phải ngồi yên một chỗ rồi mà … »

« Cả nghĩ quá rồi. Không gì có thể làm hại chúng ta đâu, ở đây cũng vậy, ở bất cứ nơi đâu cũng thế. »

« Đâu phải là vĩnh viễn. »

« Anh biết chứ ! » chiếc bàn rung bần bật lên vì cú đấm bất ngờ giáng xuống, chiếc ly thủy tinh bể tan tành khiến chất lỏng màu hồng ngọc loang lổ vương khắp mặt gỗ. Nếu là người bình thường, cử chỉ đó đủ khiến họ tái mặt. Nhưng người phụ nữ vẫn thốt lên một tiếng nào. Ong không có thời giờ đâu mà để ý đến tâm tư đàn bà vào lúc này. « Chết tiệt thật … Sake còn đảm bảo với ta là thằng nhãi Kuroba sẽ lìa đời trước năm mới … thế mà bây giờ hắn để mất dấu thằng lỏi, không biết đường nào mà lần ! Lại còn lòi ra vụ Sở cảnh sát Osaka bắt giữ gần hết thành viên của ta cài trong đó nữa chứ ! »


« Cũng chưa phải là tất cả đâu. Nhờ có Saku nhanh nhẹn tay chân mà đầu mối được bịt hết rồi đó kìa. Một hành vi đáng khen đấy. Biết đâu sau này ta có thể cân nhắc đưa hắn ta vào Nội các cũng nên. » Ông nhếch mép khi nghe câu nói đùa quen thuộc của người đàn bà. 


« Cũng là một ý hay. Nhưng hắn cũng đâu xác định được kẻ nào đã ngấm ngầm lật tẩy người của ta, hả ? Rốt cuộc là kẻ nào ? Và bằng cách nào kẻ đó lùng sục được chỗ tài liệu lưu hành nội bộ của Sở cảnh sát như thế ? »


« Có vẻ như chúng ta đang gặp vận đen thì phải, » người phụ nữ vẫn đang mỉm cười. « Nhưng sau đêm tối bao giờ cũng là bình minh đúng không nào ? »


« Rạng đông đang tới gần rồi. Rồi rạng đông sẽ thuộc về chúng ta … còn đêm đen dành cho phần còn lại của thế giới. Có điều cuộc đời trong đêm mịt mùng của chúng … sẽ không có bình minh. »


« Anh có tâm hồn thi sĩ nhỉ. »


« Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc đấy. » 


Bỗng một cánh cửa mở toang sau lưng người đàn bà. Người đàn ông gật đầu ra hiệu cho người kia bước vào phòng. Bà không hề nao núng lấy một khắc trước cái nhìn băng giá của người đàn ông mới tới, trái lại bà nở một nụ cười quyến rũ và khêu gợi hướng về phía anh ta.


« À, em nên đi khỏi đây thôi, vì hai người có vẻ muốn nói chuyện giữa đàn ôngvới nhau, » bà cất tiếng đùa cợt.


« Ở lại Tokyo đi, Vermouth. »


« Sẽ làm như anh mong muốn, Red, » người phụ nữ quay lưng, tay vẫy vẫy thay lời chào. 


Gin nhìn theo bà ta.


“Ngài cưng chiều cô ta quá mức rồi đấy,” gã gầm lên. “Tại sao ngài phải nhẫn nhịn với một thuộc cấp loại đó? Cô ta dám cả gan gọi mật danh của ngài, mà lại còn không phải là mật danh đầy đủ nữa chứ.”


“Vermouth có những tài năng rất đặc biệt,” Red xác nhận, giọng bình tĩnh và đầy tự chủ. “Dù cô ấy có bay nhảy ở tận nơi đâu, thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ trở về bên cạnh ta. Vermouth không bao giờ phản bội ta.”


“Tôi không tài nào tin tưởng cô ta như ngài được,” Gin thận trọng nói.


“Thì cậu có tin tưởng ai bao giờ đâu, hả Gin,” Red hơi nhếch mép lên. “Nhưng ta đánh giá cao điều đó. Ở Osaka đang cần cậu. Trong khi Sake đang bận đi săn ma thì ta cần cậu tìm cho ra kẻ đứng sau vụ bắt giữ kia.”


“Rồi sau đó thì sao?”


“Xem thế nào hợp lí thì tự xử lí,” Red nói. “Tất nhiên ưu tiên số 1 là phải làm sao cho kẻ đó không gây thêm thiệt hại cho ta nữa … mà chuyện đó thì cậu luôn luôn là chuyên gia số một.


“Không phải lúc nào cũng thế đâu,” Gin đáp.


“Ta không đồng tình với cậu. Cho tới nay không hề có manh mối gì chứng tỏ thằng nhóc con còn sống … có vẻ như cái chết của nó đã bị lãng quên hoàn toàn, hoặc chẳng ai phát hiện ra cả. Chất độc từng phát tác trên cơ thể biết bao nhiêu kẻ khác cơ mà, chả có vấn đề gì sai sót cả. Cho nên cậu được phép sử dụng nó trong trường hợp thấy cần thiết. Ta tin tưởng vào quyết định của cậu.” Người đàn ông nhếch mép. “À, ta cũng chẳng tin tưởng ai hoàn toàn cả đâu. Trong nghề nghiệp của chúng ta, đó là điều tối kị. Ta chỉ có thể nói là ta tin vào trí tuệ của cậu thôi.”


Gin bỏ đi ngay. Gã biết cái câu nói vừa rồi. Gã không tài nào quên được cái lần đầu tiên chứng kiến ông trùm của gã xung trận. Gã biết nếu gã thử chĩa súng vào người đàn ông đó, gã sẽ tắt thở trước khi viên đạn kịp phóng ra khỏi nòng.



Và quan trọng là, ông trùm biết rằng hắn hiểu chuyện. Chính vì thế mà Gin luôn nghe và làm theo mệnh lệnh của ông ta. Răm rắp không sai lấy một chữ.


Để rồi sẽ có ngày … gã có thể chiếm vị trí đó của ông ta.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét