Phần 36 : Cát bụi lại trở về với cát bụi
« Chào anh Yuusaku, » James bắt tay người bạn cũ. « Lâu rồi không gặp anh. »
« Đúng vậy, đã lâu lắm rồi, » Yuusaku mỉm cười gượng gạo. « Nghe đâu giờ anh lên lon sĩ quan rồi hả. »
« Anh đang làm gì ở đây thế ? » James liếc nhìn đống tro bụi và đổ nát mà lính cứu hỏa đang khiêng dần ra. Trông cảnh tượng tan hoang và thê thảm hết biết.
« Tôi cũng định hỏi anh câu đó, » ông nhà văn lặng lẽ nói. « Không lẽ anh thực sự không thắc mắc vì sao căn nhà của Kuroba bị đốt cháy rụi chỉ hai tuần sau khi Tổ chức ra tay giết 2 mẹ con nhà họ và ngụy tạo thành một vụ tai nạn giao thông ? »
« Anh biết vụ đó sao ? » James quay lại nhìn thẳng vào mắt Yuusaku sau khi ra hiệu cho ông nhà văn tránh đường cho lính cứu hỏa bận rộn và lui vào một góc yên tĩnh kín đáo để bàn chuyện quan trọng. « Nói thẳng ra nhé – anh biết gì về Tổ chức Áo đen ? »
« Anh biết đấy, đâu phải có mình FBI là theo dấu bọn tội phạm nguy hiểm đó, » Yuusaku ôn tồn đáp. « Anh có biết tại sao ngay cả những CẬU NHÓC lanh lợi cũng theo đuổi Chúng không ? »
« Anh ý nói nhóc Conan hả ? » James hỏi. « Chúng tôi cũng đang lo lắng cho cậu bé lắm. Nghe đâu nó bị bắt cóc bởi … KID. »
« Không hẳn thế đâu, » Yuusaku nói. « Thế ra anh không để ý mối liên hệ giữa những tai nạn kì quái trong mỗi vụ vây KID và hoạt động của Tổ chức à ? »
« Jodie cũng có đưa ra ý đó vài lần, » James nói. « Tôi đang nghi ngờ thông tin của chúng tôi không còn bí mật trong nội bộ nữa. »
« Tôi đã nói rồi, FBI đâu phải là lực lượng duy nhất lần theo dấu vết Tổ chức, »
Yuusaku bật cười nho nhỏ, « theo như tôi được biết thì anh và bên CIA cũng mới chịu bắt tay nhau thôi đúng chứ ? Nhưng tôi thì không làm việc cho bên nào cả. Nhóc Conan nhà tôi đúng là bị bắt cóc thật, nhưng tôi đang ngờ là do bàn tay của Vermouth cơ, chứ không phải KID. »
James há hốc miệng. Là Vermouth ư ? Ông thật không dám để hở chuyện đó ra với Jodie. Cô ta đã đủ lo sốt vó về cậu nhóc rồi, chưa nói đến chuyện nó đang nằm trong thay của BÀ TA chứ không phải ai khac. « Làm thế nào mà anh biết được ? »
« Cảnh sát nói trông thấy TÔI là người bắn bể camera, » Yuusaku giải thích, « nghĩa là kẻ giả dạng tôi rất giỏi hóa trang, vì cùng lúc tôi và cậu Hakuba đang đuổi theo KID trong bảo tàng mà, có rất nhiều người có thể làm chứng. Còn nữa, KID không dùng súng THẬT và đạn THẬT nên hắn không phải là người hủy camera, chỉ có thể là một kẻ giỏi hóa trang y như KID mới làm được điều đó. Tôi nghĩ ngay đến Sharon Vineyard và theo điều tra của tôi thì đồng thời cũng là Chris Vineyard và Vermouth. Tôi lấy thông tin từ cháu họ và con trai mình, anh không cần phải lo lắng cái chuyện hệ thống bảo mật bị rò rỉ đâu. »
« Cháu họ và …sao cơ ? Thế ra nhóc Conan là cháu của anh à ? »
« Con trai của một người họ hàng xa. Chúng tôi xưng hô thế cho tiện. »
« Thế còn con trai của anh … có phải là Kudo Shinichi không ? Cậu thám tử trung học lừng danh mà mất tích vài năm trước ? »
« Thằng bé buộc phải biến mất bởi vì nó nhìn thấy một thứ nó lẽ ra không nên thấy, » Yuusaku lặng lẽ đáp, « suýt chút nữa là bị thủ tiêu vĩnh viễn rồi. Bọn Chúng nghĩ thằng bé đã chết và không điều tra gì thêm. Từ đó tới nay con trai tôi vẫn theo dấu Tổ chức dưới một thân phận giả . » Có một âm điệu gì đó khác lạ trong lúc Yuusaku nhắc đến từ « thân phận khác » khiến James có cảm giác ông nhà văn không nói hết sự thật. Nếu như cậu thiếu niên đó mai danh ẩn tích được 2 năm rồi thì chắc hẳn nó cũng không cần có FBI bảo vệ. Nhưng nếu như nó có thông tin gì hữu ích thì FBI rất cần hợp tác với nó.
« Thế nhóc Conan làm thế nào mà bị liên lụy được ? » James thắc mắc.
« Thằng bé cũng … thấy luôn. » Yuusaku đáp. « Nhưng Chúng không biết về thằng bé. Nó rất sắc sảo và cứng cỏi, nói cho anh biết luôn. Dạo gần đây nó gặp nhiều rắc rối vì việc chuyển thông tin tới lui. »
« Nghĩa là nguồn tin mật của Conan từ trước tới nay chính là từ Kudo Shinichi à ? » James hỏi. « Chúng tôi cứ băn khoăn không hiểu vì sao một cậu nhóc lại có nhiều thông tin giá trị đến thế. »
« Anh nghe đây, » giọng ông Yuusaku nôn nóng. « Rất ít người biết Shinichi còn sống, và việc đó sẽ vẫn cần phải giữ bí mật. Còn việc bây giờ cần làm là tìm ra Conan. »
« Vâng tất nhiên rồi, » James đáp. « Tôi sẽ báo cho Jodie ngay lập tức. Rồi Jodie sẽ tìm cách liên hệ với nhân vật đang cài trong Tổ chức, có lẽ người đó biết được Vermouth định làm gì với cậu nhóc. Tôi cũng sẽ đặt hệ thống báo động ở mức cao nhất trên toàn nước Nhật. »
« Còn 1 việc này nữa, » Yuusaku nói nhanh. « KID cũng đang lần theo dấu vết Vermouth. Nếu giữa đường đụng phải hắn thì có nghĩa là FBI đang đi đúng hướng ròi đấy. »
« Anh còn muốn chia sẻ gì nữa không, hay là cũng im lặng kín tiếng hệt như Conan ? » James nhún vai.
« Tôi e là phải làm anh thất vọng, tôi sẽ giữ mồm miệng thôi, » Yuusaku cố mỉm cười. « Dẫu có mất mạng. Nhưng tôi sẽ cố giúp anh. Oh còn 1 chuyện này nữa … người mà đang điều tra Tổ chức ở Osaka chính là con trai của ông cảnh sát trưởng, cậu ta tên Hattori Heiji. Cậu bé cũng kịp rút lui rồi, nhưng Conan từng nói với tôi anh có thắc mắc chuyện đó, nên tôi nghĩ tốt nhất nên nói luôn với anh phòng trường hợp anh mất công vạch trần thằng bé. »
« Càng ngày tôi càng có cảm giác năng lực quyền hạn của FBI bị đánh giá thấp đi đấy, » James cằn nhằn. Ông Yuusaku vỗ vỗ nhẹ lên lưng người bạn cũ an ủi.
« Không đến nỗi thế đâu, ít nhất cũng còn oai chán, » Yuusaku nói. « Bây giờ tôi cần gặp thêm vài người nữa. Xin phép anh tôi đi … »
« Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ hả ? » James nói với theo. « Anh biết đấy, bạn cũ hàn huyên tâm sự ấy mà … »
« Ý hay đấy, » Yuusaku cười, đáp. Ong vừa quay đi vừa vẫy tay tiến lại gần một cậu thiếu niên có mái tóc sáng màu nhưng có nhiều nét Á đông trên gương mặt, cậu này đang đứng hỏi thăm mấy nhân viên cứu hỏa. Còn James thì bấm số gọi cho Jodie.
« Cô Jodie, » ông nói gọn lọn. « Có hai tin. Thứ nhất, nguồn thông tin từ trước tới nay mà Conan cung cấp là từ Kudo Shinichi. »
« Té ra cậu ta cũng bị liên lụy … cái đó cũng dễ hiểu. Còn điều thứ 2 là ? »
« KID không bắt cóc Conan, thực ra tên trộm cũng đang trên đường tìm kiếm cậu bé. Kẻ bắt cóc là Vermouth. »
James buộc phải ghé chiếc phone ra xa khỏi tai để tránh thủng màng nhĩ do ở đầu dây bên kia Jodie đang gào lên hung tợn bằng một tràng chửi rủa Anh Nhật lẫn lộn. Khi đã chắc chắn cô gái bình tâm lại, ông mới dám dí điện thoại vào tai, thế mà cơn lầm bầm chửi thề vẫn còn dư âm đâu đó.
« …ác độc, vô nhân tính, giết người không gớm tay, trẻ không tha già không thương … »
« Jodie cô nghe đây, » James sốt ruột cắt ngang. « Báo động cho toàn nhân viên trên toàn nước Nhật ngay lập tức. Vermouth có thể cải trang thành ai đó nhưng Conan thì không. Còn nữa, KID không vừa lòng với cái tội danh đó nên giờ đang bám theo dấu vết của bà ta. Cả hắn ta và nhóc Conan đều nhiều khả năng sẽ để lại tín hiệu gì đó. Vấn đề đang rất nghiêm trọng và cấp bách cô hiểu không ? »
« Mụ ta liệu có thể đi hướng nào ? »
« Không biết. Có thể là bà ta đã rời khỏi Tokyo rồi … »
« Kir sắp gọi tới rồi. Tôi sẽ thử hỏi cô ta. Gặp sau nhé. »
Xxxxxxxxxxxx
« Kuroba không bao giờ làm chuyện như vậy đâu, » Saguru lắc đầu. « Cháu không nói là cháu thích thằng ngốc đó hay là gì, nhưng cháu biết con người của hắn ta, hắn sẽ không bao giờ hành động như thế đâu, trừ phi để bảo vệ thằng bé, nếu như thế thì hắn đâu cần phải hủy điện thoại lúc chú cố liên lạc. »
« Kaito có đáp chuyến tàu đó thật không ? » Yuusaku hỏi. Saguru thở dài.
« Đương nhiên là không, » Saguru khẽ gạt mớ tóc mái hơi dài qua một bên. « Tụi cháu chỉ tiễn hắn tới bến tàu thôi chứ có ai thấy hắn lên tàu đâu ạ. Hắn nói sẽ đi lưu diễn với một vài ảo thuật gia là bạn cũ của ba hắn, rõ ràng là đã có sẵn ý định mai danh ẩn tích một thời gian … »
« Chú không nghĩ là thằng bé biến mất để tìm ra Conan, » Yuusaku nói.
Saguru còn lắc đầu mạnh hơn. « Cháu vừa nói rồi đó thôi ? » hắn đáp. « Cháu nghĩ là hắn ta cố tình lùa lũ người bí ẩn đó ra đấy. Chúng chắc chắn biết thân phận thực sự của KID, » Saguru ngoắc tay về phía đống đổ nát của căn nhà như thể làm bằng chứng, « cho nên cháu đoán hắn ta ở lại đây sẽ là một việc ngu hết sức. » Cậu thám tử thiếu niên đưa tay vò đầu vẻ sốt ruột. « Cháu có lẽ phải báo cáo cho thanh tra Nakamori về chuyện này thôi, nhưng cháu thật sự không biết chú ấy sẽ phản ứng thế nào nếu như nhận ra tên trộm mà chú ấy truy đuổi cả 20 năm trời nay hóa ra lại là người bạn thân nhất và con trai của ông ta. Cháu có đầy đủ thông tin về những tay bắn tỉa giấu mặt muốn sát hại KID, nhưng vừa rồi chú ấy sém bị đuổi việc vì cứ khăng khăng muốn tham gia điều tra vụ tai nạn giao thông của 2 mẹ con nhà Kuroba, cấp trên liên tục khiển trách chú ấy đã nhúng mũi vào vụ không thuộc quyền hạn của mình. »
« Ít ra thì ông ấy cũng biết có những kẻ bắn tỉa như thế TỒN TẠI rồi, » Yuusaku nói. « Chỉ là chưa rõ chúng là ai và làm việc cho kẻ nào thôi. Vào vụ vây KID cuối cùng trước khi chú Toichi chết, có một tay sniper ngắm bắn chú ấy và vô tình giết chết một cảnh sát viên. Ong Nakamori có cố gắng thanh tra vụ đó nhưng rồi như cháu nói đấy, lại bị ngăn cản bởi không thuộc quyền hạn trách nhiệm của ông ta. Có nghĩa là trong nội bộ Sở cảnh sát Tokyo, mà đặc biệt là ở hàng sĩ quan cấp cao, cũng có người của bọn Chúng. »
« Thế mà chú ấy vẫn đang cố điều tra đấy, trời ạ ! » Saguru la lên nho nhỏ. « Chú ấy sẽ gặp nguy mất. »
« Cháu nên cảnh báo ông ta về chuyện đó, » Yuusaku nói. « Nghe này, chẳng phải ba cháu là đại tướng Hakuba Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Tokyo đấy là gì ? »
« Vâng, không sai ạ, » Saguru xác nhận. « Chính bởi thế cháu mới từng nghĩ đến chuyện vạch chân tướng bọn khốn đó trong Sở … »
« Chúng có NHIỀU chân rết lắm đó, » Yuusaku cảnh cáo. « Cho nên chú đề nghị cháu liên lạc trực tiếp với bạn cũ của chú là ông James nếu như muốn tiến hành điều tra. » ông ra dấu về phía người đàn ông người Mỹ, người đứng tuổi và có mái tóc + bộ ria dày màu bạc. « Ông ta là người của FBI đấy. Bọn họ cũng theo dõi hoạt động của Tổ chức một thời gian dài tuy nhiên giữ kín chuyện đó với bên cảnh sát, chú nhắc lại một lần nữa, cần phải hết sức thận trọng vì chắc chắn Chúng cài CỰC KÌ nhiều tay sai trong nội bộ cảnh sát. Nếu cháu muốn xác định danh tính những kẻ đó thì cháu cần trao đổi kĩ với ông ta. Chú nói câu này cháu đừng giận, nhưng cháu có dám đảm bảo cha cháu trong sạch không ? »
« Cái gì cơ ?! » Saguru giật mình trợn mắt nhìn chằm chằm vào nhà văn kiêm thám tử kiêm cái gì đó nữa thì có trời mới biết, đang đứng trước mặt hắn. « Tất nhiên là ông ấy trong sạch rồi … » bỗng nhiên hắn nhíu mày. « Cháu … cháu không biết nhiều về ba lắm nhưng, » hắn chậm rãi nói, lúc này bản năng trinh thám đã chế ngự được những cảm xúc đời thường, « nhưng không đâu. Cháu dám chắc là ông ấy không thể nào giấu diếm chuyện gì đen tối xấu xa với CHÁU được. »
« Nhưng cháu vẫn có chút lưỡng lự đó kìa, » Yuusaku buồn bã nói. « Thật sự cháu KHÔNG thấy ông ấy có biểu hiện gì như thế chứ hả ? »
« Vâng, không … » Saguru lắc đầu. « chú nghe này, cháu sẽ nói chuyện với cái ông FBI bạn chú ngay bây giờ. Nhưng về ba cháu thì cháu đảm bảo là ông ấy trong sạch. Chừng nào cháu tìm ra những con sâu mọt trong nội bộ cảnh sát thì ba cháu với quyền hạn chức vụ sẽ giúp chúng ta loại bỏ và tấn công đồng loạt lũ người đó. »
« Cần phải bí mật thanh tra toàn bộ nhân viên trong Sở,” Yuusaku nói. « Cũng như trên toàn nước Nhật, cần phải đảm bảo Ủy viên hội đồng thành phố cũng trong sạch nữa, hoặc ít nhất các cảnh sát trưởng ở mỗi tỉnh thành không dính líu gì tới Tổ chức mới được. Lúc này thì chú có thể tin tưởng tuyệt đối vào cảnh sát trưởng của Sở cảnh sat Osaka, nghĩa là ba của cậu Hattori, và vài người khác nữa mà chú có thân quen từ lâu, nhưng còn ít nhất 40 người nữa cần phải kiểm chứng. Việc chúng ta nên làm là xác định danh tính những con mối mọt, tìm đươc bằng chứng cụ thể kết án chúng và giao cho cấp trên có quyền hạn cao nhất để xử, tất nhiên đã qua check. »
« Chú nói cứ như thể đã sẵn sàng cho việc như thế này từ lâu rồi ấy, » Saguru lặng lẽ bình phẩm.
« Chú đã … biết đến sự tồn tại của Tổ chức từ lâu rồi, » Yuusaku thừa nhận. « Mất một thời gian khá dài mới có thể kiểm chứng được ai thực sự trong sạch và ai là kẻ trà trộn, bởi Chúng có đào tạo được vô số những DIỄN VIÊN xuất sắc. Cho đến bây giờ thì … cứ cùng sát cánh với FBI đã. Chú không muốn nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào bị tổn thương nữa. »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
« Vậy tóm lại là đống này nổ tung vào khoảng … »
« Một tiếng trước, Hei-chan à … »
« Chẳng phải trùng hợp quái gì đâu chú Otaki à. »
Heiji đá mẩu than cháy đen thui qua một bên, hắn đang đi lòng vòng quanh đống đổ nát của một công ty cung ứng điện cỡ nhỏ.
« Thông thường tai nạn xảy ra khi có mặt ai đó, hoặc là người ta đi khỏi mà quên không tắt hết công tắc điện, » hắn giải thích, « nhưng đằng này nó lại diễn ra vào lúc 2h sáng – chẳng có hồn nào ở đây cả, ít nhất trong khoảng thời gian đó. Cho nên cháu kết luận đây là 1 sự việc do ai đó cố ý gây ra và đã được tính toán chu đáo kĩ lưỡng. Hơn nữa, tìm mỏi mắt nãy giờ cũng chưa thấy có dấu hiệu gì khả nghi hết, thường thường sau khi phóng hỏa thủ phạm sẽ không loanh quanh ở nơi xảy ra đám cháy, nên có thể kiếm ra được giấy tờ hay đĩa mềm hay bàn ghế đại loại có cái gì đó chưa cháy hết. Nhưng không, không có gì cả. Cháu lặp lại làKHÔNG có gì cả. Tóm lại có hai khả năng thế này : một là có kẻ nào đó ở lì lại đây để đảm bảo tất cả vật chứng đều bị thiêu cháy hết, hai là trước khi gây án hắn đã dọn dẹp cả rồi. Còn một chuyện này nữa cần phải làm đây, cháu nghe đâu ông chủ tịch hội đồng quản trị của công ty sống ngay trong căn hộ trong tòa nhà đằng sau lưng chú cháu mình đây. »
« Cũng đâu có gì bất thường hả Hei-chan, » ông Otaki nói, giọng đầy hoài nghi. « Cũng có vài vị chủ tịch khác cùng sống ở đó mà … »
« Vâng, không sai, » Heiji thừa nhận, « nhưng gã này thì bất thường đấy ạ bởi vì dù cháu không quay lại nhưng cháu biết thừa lão cứ lườm hai chú cháu mình từ nãy đến giờ cháy cả lưng. Dựa hơi cảnh sát mà được phép đi lại lung tung thế đấy, chú à, » nói đến đây ông Otaki giật mình đánh thót khiến Heiji vội nhắc ngay. « ĐỪNG nhìn lão. Cháu phải nói cái này, lão cũng nhúng tay vào vài vụ tai tiếng mà cháu có nhờ chú điều tra giùm lần trước đó – chú thử nghĩ xem, nếu một vài cơ sở điện lực và dược phẩm mà bị chôn vùi bởi bàn tay bà Hỏa thì ai sẽ là người hưởng lợi lộc hơn cả trong cái tình hình như thế này ạ ? Mà chú đã hỏi cung toàn bộ nhân viên trong công ty chưa ạ ? »
« Họ lúc đó đang bù khú với nhau cùng chơi mạt-chược cháu à, » Otaki đáp, « cùng xem vụ vây Kaitou KID trên truyền hình nữa thì phải. Ai cũng khăng khăng đáp là tất cả đều ở quán đó cả, không ai rời đi đâu … nghĩa là chẳng có ai trong số họ có thể ra tay phóng hỏa. »
« Trừ phi họ bao che cho nhau thì, vâng, » Heiji nhún vai, quay nhanh lại chỗ xe cảnh sát bên vệ đường. « Thôi được rồi, cám ơn chú đi cùng cháu nhé. Chừng nào có báo cáo chính thức thì cho cháu ngó qua 1 tí có được không chú ? »
« Chắc cũng không có vấn đề gì, Hei-chan à, » ông Otaki theo Heiji sát gót, « vì, có vẻ như sự việc là một tai nạn đơn thuần mà. »
« Tạm thời thì chưa có kết luận gì khác được, » Heiji ngán ngẩm đáp. « Cháu tính sẽ lục lọi thêm ít hồ sơ ở 2 địa điểm khác nữa. Cháu không biết về phía chú thì thế nào, riêng cháu, cháu không thể đồng ý là 3 cơ sở kinh doanh riêng biệt chả liên quan gì nhau mà lại cùng bị thiêu rụi trong một đêm là việc tình cờ được, đặc biệt khi 3 vụ phóng hỏa diễn ra cùng lúc với sự kiện trong viện bảo tàng … cùng với 2 vụ phá sản, 1 vụ « đình chỉ sản xuất nhằm cải tổ tái kiến thiết công ty » … mà chỉ nằm trong tay đúng một tên chủ sòng với cái đường dây làm ăn phức tạp rối rắm bậc nhất mà cháu từng biết đến … »
Hắn ngừng lời vì đột nhiên thấy di động rung lên bần bật. Hắn ra hiệu cho ông Otaki vào trong xe trước, còn hắn cũng bắt máy sau khi đã yên vị trên băng ghế sau. « A lô ? »
« Hattori đấy à cháu ? Chú là Kudo Yuusaku đây. »
« Ba của Kudo ạ ? » Heiji nhướn mày ngạc nhiên và ngoắc tay cho ông Otaki nổ máy. Hắn muốn rời khỏi cái đống đổ nát nghi ngút khói kia càng sớm càng tốt, ánh nhìn dao găm của lão chủ tịch công ty khiến hắn ớn quá thể, hắn thầm hi vọng lão nhanh chóng bỏ qua cho cái tật tò mò của hắn. « Có chuyện gì vậy chú ? »
« Shinichi mất tích rồi. Chú đang nghĩ Vermouth bắt cóc nó. »
« Cái gì cơ ?! » Heiji hét lên. « Cái chuyện quái quỉ gì vậy ? »
« Chú không có nhiều thời gian để giải thích chi tiết cho cháu đâu, nhưng chú có nhiều lí do để tin là bà ta chưa giết thằng bé, nhưng sau này thì chú không dám chắc. Chú không biết bà ta đã biến đi đằng nào luôn. Cho nên chú gọi cho cháu để nhắc cháu chú ý theo dõi tình hình. Ở Tokyo đã giăng lưới rồi nhưng chú không tin bà ta còn ở lại đó đâu … »
« Làm sao mà chú chắc như đinh đóng cột vậy ? » Heiji vẫn còn đang shock nặng.
« Vermouth dàn dựng để đổ tội bắt cóc cho KID, tất nhiên thằng bé này không đời nào chịu đeo gông vô cổ như thế. Nó tới lấy cắp cặp kiếng dò tìm, bởi vậy chú nghĩ cậu ta đang theo dấu vết của Vermouth. KID có nhiều biệt tài để tìm ra kẻ bắt cóc nhưng cậu ta không có quyền hạn chức vụ cần thiết để giải quyết vấn đề, cho nên chú nghĩ cậu bé sẽ cố tình để lại vài dấu hiệu dành cho FBI và cảnh sát bám theo. Tạm thời chưa có tin tức gì mới cho nên chú đoán cả 3 đã rời khỏi Tokyo rồi. Chú chỉ muốn cảnh báo để cháu chú ý theo dõi diễn biến thôi. Bà ta chắc chắn vẫn còn ở trong nước thôi – mang theo Shinichi thì không dễ gì mà chuồn ra nước ngoài được, hiện lệnh truy nã kẻ bắt cóc trẻ em cũng đã phát trên toàn nước Nhật rồi, nếu đi về hướng Nam thì có thể bà ta sẽ phải đi qua Osaka. Sẽ rất căng thẳng cho nên cháu nên tỉnh táo từng giây phút một đó Hattori. »
« Cháu biết rồi, » Heiji rên lên thành tiếng. Hắn thấy khiếp đảm thực sự. Kudo tất nhiên là rất khá … nhưng hắn giờ chỉ là một cậu bé con thôi, chết tiệt thế đấy, nếu lũ người ác độc đó biết được thân phận thực sự của cậu nhóc đó thì ôi thôi …
« Nhân tiện chú hỏi cháu luôn, có đúng là cháu đang điều tra đường dây của Tổ chức trong nội bộ Sở cảnh sát Osaka không ? »
« Vâng, chính thế, » Heiji xoay chiếc nón lưỡi trai vẻ nôn nóng. « Phát hiện ra được ít nhất 5 cảnh sát viên chắc chắn có vấn đề, còn lại vài nhân vật khả nghi khác có dính líu tới vài cơ sở làm ăn phi pháp … cộng thêm vài tên nữa đại loại vậy. Chịu khó bỏ ra ít thời giờ mà chúi đầu vào đống giấy tờ hồ sơ thì 100% tìm ra vài phi vụ khác, nếu đã được chôn vùi KĨ đến thế thì không thể có chuyện HỢP PHÁP cho được. »
« Chú nghĩ cháu và cậu Hakuba nên bắt tay với nhau đấy. Cậu ta giờ cũng đang điều tra đường dây của Chúng ở Tokyo. Chắc là cậu nhóc sẽ muốn nghe kinh nghiệm của cháu trong chuyện này đấy. »
« Với điều kiện cơ bản là phải tin tưởng được ít nhất 3 cảnh sát viên kì cựu. Vấn đề của cháu bây giờ là nếu cháu có nhu cầu xác nhận cái gì đó thì cháu buộc phải giải thích cho ba cháu vì sao cháu nhúng mũi vào toàn bộ chuyện này, mà chắc chắn sẽ là một câu chuyện cực kì dông dài. O nhỉ, chả phải ông già của tên Hakuba đó là Đại tướng Cảnh sát trưởng sở cảnh sát Tokyo đấy là gì ? Con ông cháu cha. » Heiji nhíu mày. « Ôi trời … chắc thằng cha đó sẽ không sao đâu chứ hả … »
« Ai cũng hi vọng như vậy cả, » giọng nói của Yuusaku tuy vẫn trầm lặng như mọi khi, nhưng bây giờ ông nhà văn không còn giữ được vẻ tự tin vui vẻ nữa. « Còn một việc này nữa … cháu có gặp Okiya Subaru bao giờ chưa ? »
« Cha nào vậy chú ? » Heiji giật mình vì tự dưng ông Yuusaku đổi sang một đề tài mới và một cái tên lạ hoắc. « Chưa nghe bao giờ ạ. »
« Hmm … cũng phải thôi, cậu ta tới sống ở đây cũng chưa được bao lâu mà … »
« A lô ? Này chú ơi ? Gã là ai vậy ạ?” Heiji sốt ruột cắt ngang tràng độc thoại của Yuusaku.
“Cậu ta là cậu sinh viên đang ở nhờ nhà cô chú, Shinichi cho phép cậu ta ở tạm vì căn hộ cậu ta bị cháy rụi vài tháng trước … bây giờ thì cậu ta thuộc dạng người quen biết với tiến sĩ Agasa và “Conan”, còn nhóc Ai thì không thích cậu ta lắm. Lúc gặp gỡ Okiya có nói với cô chú cậu ta sẽ về nhà người quen đón năm mới, lẽ ra hôm nay là phải trở lại rồi, thế mà giờ vẫn không thấy đâu cả, chú thử gọi điện thì không ai bắt máy … số máy đó có thật, chỉ là chủ nhân không nhấc máy thôi. Tiến sĩ Agasa thì không biết nhiều về cậu ta nhưng có nói lại là Shinichi tỏ ra tin tưởng … có thể cũng không có chuyện gì cả … chỉ là chú thấy chuyện hơi kì quái, thế thôi.”
“Nghe thì có vẻ khả nghi đấy, nhưng nếu Kudo tin tưởng anh ta thì …” Heiji hơi lưỡng lự một chút. “Bình thường Kudo hắn thận trọng và hay nghĩ ngợi trước sau lắm mà.“
“Phải rồi. Thôi thế nhé … cháu chú ý giùm chú … thật cẩn trọng trong hành động … cho thằng bé, và cho bản thân cháu nữa.”
“Có chuyện gì không hay hả Hei-chan?” ông Otaki ngoái lại nhìn Heiji vẻ lo lắng. Heiji không đáp ngay mà chỉ thở dài.
“Đang rối như tơ vò, sắp ngày tận thế rồi chú ạ,” hắn nói. “Chú giúp cháu một việc nha chú? Đưa cháu về trước cửa nhà cháu. Cháu cần phải lục lọi đống tài liệu đó một lần nữa. Nhớ nhắc cháu nói chuyện phải quấy với ông già cháu nữa nha.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét