Phần 67 : Căng thẳng đến phút chót
Shinichi há hốc miệng kinh ngạc khi nhận ra 1 nửa số cảnh sát trong phòng bắt đầu nổ súng hàng loạt nã vào những người còn lại. Nhờ vóc dáng của một đứa trẻ mà Shinichi thoát chết dù những làn đạn liên tiếp phóng vèo vèo trên đầu hắn – tuy vậy Hakuba cũng theo phản xạ đẩy Shinichi ngã sấp xuống đất chỉ sau Kuroba đúng vài giây. Tất nhiên, phần bại thuộc về nửa số cảnh sát xịn có mặt trong phòng. Shinichi nhắm mắt lại cố trấn tĩnh trước cái cảnh kinh dị khi xác người lần lượt đổ rạp xuống như những con rối bị cắt đứt dây.
Ai chết rồi thì cứ nằm ì ở đó mãi, còn kẻ sống – trong đó có 6 gã thành viên của Tổ chức cũng bắt tay luôn vào việc của chúng, cụ thể là khiêng đống hiện vật triển lãm bao gồm bình cổ và phù điêu chặn hết cửa ra vào. Hệ thống đèn điện trong thang máy đương nhiên đã bị ngắt từ 1 tiếng trước đó – vốn để phòng ngừa KID đột nhập. Nakamori gầm lên 1 tiếng dữ tợn và bật dậy nắm chắc khẩu súng ngắn, nhưng rồi 4 tên Quạ đen đồng loạt chĩa vũ khí vào ông ta cùng Kaito và Aoko buộc ông phải hạ súng xuống. 2 gã khác thì tiến tới chỗ Hakuba và Shinichi, hất khẩu súng trong một điệu bộ ra hiệu đứng thẳng lên.
« Có 5 đứa, thưa sếp, » một gã trong số đám Quạ lên tiếng, lúc này cả 5 người bao gồm Hakuba, Shinichi, ông Nakamori, Kaito và Aoko đang xếp thành 1 hàng ngay trước bệ đặt viên kim cương.
« Đông vui quá nhỉ, ta cần bắt con tin để thoát ra khỏi đây, » một gã có bộ ria hình ghi đông xe đạp, có vẻ như là thủ lãnh, lạnh lùng nói. Thế rồi, đột ngột gã chĩa thẳng súng vào ngực Kaito và bóp cò. Tên ảo thuật gia trẻ tuổi shock nặng và ngã sấp xuống sàn, máu dần loang đỏ quanh ngực hắn và chảy tùm lum. Aoko thét lên sợ hãi, ông Nakamori vội đặt tay lên vai con gái trấn an, tuy nhiên cũng kinh hoàng không kém khi chằm chằm nhìn cái xác.
« Có cần phải làm như thế không ?! » Hakuba giận quá hét lên, hai nắm đấm siết chặt đến trắng bệch.
« Không phải việc của mày, dù sao nó cũng đang bị nghi ngờ là KID, » gã đàn ông nhe răng hăm dọa, « mà kể cả nó có là Kudo Shinichi thật, và KID thì ẩn nấp ở đâu đó trong đám này, tao cũng không cần biết. Cả hai đứa nó đều đáng chết. »
Shinichi giận điên người. Không thể tin nổi KID lại bị giết lãng xẹt như thế, vô ích như thế. Nhưng chính mắt hắn chứng kiến viên đạn bắn thẳng vào tim của KID, hắn nhìn thấy rõ mồn một biển máu lai láng đang dần đông lại quanh xác của KID.
Shinichi chợt nhíu mày.
Cái gì thế kia ? Hắn có hoa mắt không vậy ?
« Dù sao tao cũng chỉ cần bắt 1 con tin thôi mà, nên cứ đứa nào ho he định nổi loạn là tao khử hết cho gọn, » gã đàn ông tiếp tục lải nhải. Aoko thì cố nén tiếng nấc, mắt vẫn chưa rời cái xác dưới sàn. Một vài gã trong đám Quạ đập bể kính và thò tay định lấy viên kim cương ra.
« Ổn rồi, » gã có bộ ria xấu xí gật đầu. « Chúng mày biết cách làm rồi đấy, không cần nói nhiều. 4 chúng ta sẽ đi khỏi đây, kèm theo 2 con tin. Hiện trường còn lại sẽ la liệt bọn cớm vô tội bị thương. »
« Vâng thưa sếp ! » những gã còn lại trong nhóm khủng bố hiểu ý tên Quạ thủ lãnh, chúng lần lượt tự bắn vào vai hoặc tay nhau để giả làm cảnh sát bị trúng đạn. Shinichi nhíu mày căng thẳng.
« Sao lại là hai con tin ? » Hakuba gằn giọng.
« Tao sẽ mang theo con bé và thằng nhóc kia, » gã đàn ông thô bạo nắm lấy cổ áo Shinichi. « Lũ cớm có lòng từ bi lắm mà, hà hà. Còn hai đứa mày thì khác … »
Tên Quạ không có cơ hội nói hết câu. Gã rú lên như bị chọc tiết khi bị một quả bom quang giáng trúng 1 bên mắt.
Hakuba nhanh nhẹn kéo tay Aoko nằm sát xuống đất khi những tên người xấu còn lại giơ súng lên, nhưng chúng chỉ kịp bắn vỡ tan thêm vài tấm kính cửa sổ đồng thời khiến bệ đỡ viên kim cương sụp xuống. Shinichi cũng trong nháy mắt bật nắp đồng hồ đeo tay của hắn lên – hôm trước bác tiến sĩ đã giải thích khá dài dòng cho hắn nguyên tắc hoạt động của mấy loại phụ kiện đi kèm này – khiến bây giờ hắn sử dụng chúng cực kì thành thục : này thì bắn kim thuốc mê hạ gục 1 tên và tặng 1 gã khác 1 trái banh cao su như trời giáng vào giữa mặt. Nakamori thì không chậm trễ lấy một giây, chụp gọn lấy khẩu súng rớt trên sàn và bắn mấy tên cảnh sát rởm cùng với Hakuba. Lại nói về cái gã có bộ ria như ghi đông xe và đen nhánh như nhựa hắc ín, gã đang che một bên mắt. Thêm 2 tên khốn nữa đang nằm bất tỉnh chỏng gọng, KID thoắt ẩn thoắt hiện sau mấy cột nhà và chém gọn vào cổ một gã khiến gã sụp xuống như sung chín.
Shinichi lôi điện thoại ra và bấm số gọi nhanh cho Jodie, nói như hét. « Xin viện trợ gấp, lên bằng lối thang máy ! » Hắn vội núp đằng sau một cái cột to khi thấy 6 gã Áo đen đang bắn trả dữ dội vê phía Hakuba và Nakamori, đồng thời cũng cố bắn hạ KID – lúc này tên trộm ảo thuật đang lộn nhào khắp căn phòng tựa như 1 trái banh sinh động.
Bỗng dưng ông Nakamori rít lên 1 tiếng, té ra ông ta bị trúng đạn vào cánh tay, Hakuba vội bắn nát tay cầm súng của tên Áo đen. Shinichi vì quá nhỏ con nên tạm an toàn sau cột nhà mà khỏi cần lo co rúm người lại, đoạn hắn chụp lấy khẩu súng và cũng bắn liên hồi khiến hai cha con nhà Nakamori trố mắt nhìn kinh ngạc. Không hiểu sao mà hắn lại bắn dễ dàng thoải mái thế được nhỉ ? Chắc là trước đây hắn từng học bắn chính quy ở đâu đó rồi đúng không ta ? Shinichi tự hỏi mình như vậy.
« Thằng nhãi ranh khốn kiếp kia ! » một gã trong số Áo đen rú lên vì đau và tức giận khi Shinichi bắn rơi khẩu súng trên tay gã. Gã trả đũa bằng cách nhặt súng của đồng bọn và bắn bể một chiếc bình gốm đặt cheo leo cạnh cái cột mà Shinichi đang núp. Shinichi giật mình vội tránh qua bên cột khác, kịp tránh mảnh vỡ của cái bình. Dúng lúc đó, không hiểu từ đâu bay tới một viên đạn bắn xuyên qua cửa sổ, đập vỡ tan kính cửa và quan trọng nhất là trúng tay cầm súng của gã Áo đen, cứu mạng Shinichi trong tích tắc. Tiếp tục lại là những viên đạn bí ẩn từ một thiện xạ không tên kia, lần lượt bắn hạ từng gã trong số nhóm khủng bố, vừa kịp lúc Jodie và chừng 1 tá cảnh sát xịn vượt qua được cái cầu thang bị chặn, vũ khí giương lên hằm hằm.
« Thằng chết tiệt này ! » gã có bộ ria xấu xí gầm lên khi KID nhằm chém vào cổ gã nhưng kết quả lại chặt vào cổ tay cầm súng của gã. « Tao phải giết mày ! »
« Chúng ta phải tính sổ với nhau thôi, Snake ạ, đến lúc rồi, » KID vừa nói vừa né một cú đá từ phía địch thủ.
« Tao có chết cũng phải lật mặt nạ của mày ! Thằng ranh ! » Snake gào lên và hất tung mũ của tên trộm xuống sàn. Tuy nhiên gương mặt mà lúc này gã đang nhìn thấy, lại chẳng phải là của Kuroba Kaito.
« Tao là Inogo Montoya, » bộ mặt người La Mã cười như điên như dại vào mặt Snake. « Mày đã ám hại cha ta, hãy giác ngộ và đền tội đi ! Hầy, tao đã lặp đi lặp lại câu nói này trong bao nhiêu năm nay chỉ để hét vào mặt mày thôi đấy. » KID vừa nghiêng người né một viên đạn xé gió bay tới, vừa nhanh nhẹn chụp lấy cái mũ trắng bạc. Shinichi vẫn đang tiếp tục bắn cái gã đang cay cú hắn, nhưng lần này thật đen đủi cho Shinichi, gã bắn chính xác một bức tượng cỡ nhỏ khiến nó rớt trúng đầu hắn.
Thám tử miền Đông tí hon lại bất tỉnh nhân sự lần thứ 1 ngàn lẻ 1.
Xxxxxxxxxxxxxxxx
Kaito thấy cậu nhóc lăn ra ngất xỉu thì nhanh như chớp lao tới lượm cậu ta tránh khỏi trận đấu súng giao tranh nẩy lửa giữa Tổ chức và FBI. Tuy nhiên trong lúc này chính Kaito cũng bị trúng đạn. Hắn giật nảy mình cố cắn răng không rên lên vì đau khi một vài viên đạn bắn trúng lớp áo chống đạn ngay trước ngực. Không đau làm sao được, áo hắn mặc đúng là đồ ngon lành có thể ngăn đường đi của đạn thật đấy, nhưng dù gì vẫn không chặn được áp lực đạn tạo ra mà.
« Bọn mày lo giết nó đi, tao sẽ lấy viên kim cương ! » Snake gào lên và chạy như điên tới chỗ viên đá đang nằm chỏng chơ trên sàn, lẫn giữa 1 đống nát vụn của mảnh kính. Kaito né đạn lia lịa nhưng không quên bắn súng card khiến 1 gã Áo đen đang tấn công hắn phải bỏ súng xuống. Kaito lao đến dùng sức quật tên này xuống sàn, đúng lúc hắn nhận ra có một người khác cũng đang lao về phía viên đá như Snake, chỉ là từ hướng đối diện mà thôi.
Là Aoko.
« Đừng làm thế ! » Kaito thét lên 1 tiếng kinh hoàng khi thấy Snake giương súng lên nhằm vào Aoko. Kaito bắn vào tay gã và nhảy như con choi choi để tránh 2 viên đạn, tuy nhiên 2 viên này đã trúng lưng hắn, thêm 1 viên đạn khác xé gió bay cái vèo lướt qua tóc hắn. Kaito tung một trái bom quang về phía sau khiến 1 vài cảnh sát kinh nghiệm phải lôi kính râm ra đối phó, còn lũ Quạ thì tạm làm người mù trong 1 thời gian ngắn. Lợi dụng lúc này, cảnh sát lao tới khống chế chúng.
Aoko kiên quyết chụp lấy viên kim cương nhưng rồi phải há miệng kinh ngạc khi thấy Snake chụp lấy cổ tay của cô. Gã bóp mạnh tay cô gái và gằn giọng.
« Đưa cho tao ! »
« Còn lâu ! » Aoko giận quá hét to lên và giằng tay ra khỏi gã. Snake giật lại còn mạnh hơn. Kaito chạy tới nhưng không được nhanh nhẹn lắm vì có vẻ xương sườn đang thi nhau rạn nứt, cố bắn vài lá bài để Snake không kịp tấn công Aoko. Snake, một bên mắt gần như lòa hẳn vì trái bom quang hồi nãy, giật mình lùi về đằng sau mấy bước để tránh lá bài, tay kia của gã vẫn bóp chặt cổ tay của Aoko …
… và cả hai cùng rơi ra ngoài cửa sổ kính đã vỡ tan tành.
« AOKO con ơi ! » tiếng hét của ông Nakamori hòa lẫn vào tiếng gào tức tối và tiếng la kinh sợ của Aoko khi cả hai con người cùng rơi xuống bên dưới. Kaito không dừng một nhịp chân nào, vội nhảy vèo ra khỏi cửa sổ.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxx
Aoko sợ quá hét toáng lên khi nhận ra sức nặng của gã đàn ông kia đã kéo tuột cô khỏi cửa sổ, tiếng kêu sợ hãi dần chuyển sang tiếng rên đau đớn khi bắp chân cô bị một mảnh kính vỡ cắt ngọt qua. Aoko vẫn đang nắm chặt viên kim cương, cổ tay vẫn bị tay gã kia bóp chặt rất đau đớn. Aoko quay đầu lại trong lúc rơi tự do, thời gian lúc này dường như đang trôi thật chậm. Thế rồi cô chợt nhìn thấy một cái bóng trắng bạc cũng lao xuống từ phía cửa sổ và xoay xoay về phía cô.
Khuôn mặt của KID rất mờ ảo và bí ẩn vì bị che giấu bởi bóng đêm và cái mũ sùm sụp, nhưng không hiểu bằng cách nào đó, Aoko vẫn nhận thấy cái ánh cương nghị và lanh lợi trong mắt anh ta. Anh ta với 1 cánh tay về phía cô khi cả hai đến gần nhau. Aoko cũng rất tự nhiên chìa tay ra, tay còn lại buông dọc theo thân, vẫn siết chặt viên đá quý và thêm Snake đeo lủng lẳng. KID nắm chặt lấy cổ tay cô, và rồi giương đôi cánh bạc lên.
Quá bất ngờ vì gió tác động đột ngột lên đôi cánh khiến Aoko giật nảy người, thật may là KID vẫn vững vàng siết chặt tay cô. Còn gã Áo đen kia thì xui xẻo hơn nhiều.
Aoko bay lơ lửng trong tư thế treo đu đưa trên không trung một lúc, cô nhìn xuống phía dưới đủ nhận ra mình chỉ cách mặt đất chừng 5 tòa nhà, và kịp chứng kiến nét mặt hoang dại của tên Quạ đen khi hình dáng gã cứ nhỏ dần, nhỏ dần khi rơi xuống bên dưới, một tay gã nắm lấy viên kim cương với cái cười man dại nhất mà cô từng biết.
« SHIT, » KID rít lên và kéo cô úp mặt vào ngực áo anh ta. « Đừng nhìn nữa. »
« Aoko, con đừng có nhìn ! » ba cô thét lên và dúi mặt cô vào áo của ông. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô nghe thấy. Là tiếng động đó, thật kinh khủng kinh khủng ….
Đó là một hợp âm rợn gáy và kì quái của một cái rắc, một cái bụp, và một cáiphụt xối xả, cái hỗn hợp âm thanh ghê rợn mà Aoko đã từng nghe một lần, cách đây rất lâu rồi. Aoko chợt rùng mình và run rẩy, nép sát vào ngực áo đẫm mồ hôi của KID. Lúc này KID đang quàng 1 tay qua vai cô, 1 tay giữ chặt eo cô. Không hiểu sao Aoko cảm thấy bình yên và thoải mái cực kì trong tư thế đó – cho dù ở 1 góc nào đó trong đầu, lí trí của cô đang nhắc nhở rằng đây là kẻ thù không đội trời chung của ba cô – cũng có nghĩa là của cô. Có lẽ là vì cô biết ơn anh ta đã cứu mạng mình chăng ?
Hình như trong viện bảo tàng đã ngừng đấu súng rồi. Đã kết thúc rồi ư ?
« Thưa tiểu thư, nếu cô cho phép, » KID nói với điệu bộ lịch thiệp hào hoa thường ngày, nhưng hình như trong giọng nói có cái gì đó thô ráp và nặng nề hơn. « Cách đây không xa có một nơi mà tôi có thể thả cô xuống dưới mặt đất để cô tiếp tục đi con đường của cô. » Hơi thở của KID ngắn và gấp, Aoko đoán là do anh ta bị thương.
« Ít nhất anh ta cũng phải trúng cả chục viên đạn, » Aoko lo lắng nghĩ thầm. Lúc này cô tạm dẹp đi cơn thù giận siêu đạo chích KID – cô đang rất quan tâm đến tình trạng thương tích của anh ta.
« Tới nơi rồi, » Kid nới cánh tay vòng qua eo của Aoko ra để chụp lấy cái gì đó, rồi cụp đôi cánh lại. Aoko giật nảy người khi thấy mình lại đang đứng trên mặt đất và khẽ nhăn mặt vì bên chân bị thương. KID giúp cô lấy lại thăng bằng, còn bản thân anh ta, dường như không tự làm được điều đó thì phải. Aoko chớp mắt vài lần cho quen với bóng tối, cô nhìn quanh cố đoán xem mình đang ở đâu.
« Là bãi đậu xe à ? » Aoko ngạc nhiên nói.
« Từ cái lần vây bắt trước, hệ thống camera bị bắn hư mà người ta vẫn chưa chịu thay, nên tôi chọn chỗ này, tiện cả đôi đường » KID buông Aoko ra và lùi lại phía sau mấy bước. Ánh đèn hắt lại mờ tỏ phản chiếu trên chiếc kính một mắt của KID. « Bây giờ thì cô nên quay về nhà trước khi người cha của cô điên lên vì lo lắng thì hơn … hoặc là tới chỗ cảnh sát để tố giác tôi, nhưng có điều trong thời gian đó tôi đã cao chạy xa bay trên con đường của tôi rồi. »
« Ơ … cám ơn anh, » Aoko rụt rè nói. « Ý tôi là, anh cứu mạng tôi, thế nên … »
« Không cần phải cám ơn tôi đâu, » KID dịu dàng nói. « Làm sao mà tôi có thể để em rơi xuống như thế được ? »
Aoko cảm thấy có cái gì đó kì cục trong câu trả lời của KID. « Làm sao mà tôi có thể ư ? » Aoko băn khoăn. « Nghe thân thiết vậy sao ? » cô nói thành tiếng. « Không phải thế, ý tôi là, nếu anh chữa trị những vết đạn bắn đó thì sau này việc nhận diện anh sẽ dễ dàng hơn. »
« Trong trường hợp tôi đến bệnh viện thôi, » KID dựa lưng vào tường.
« Cái gì ?! » Aoko kinh ngạc. « Không thể thế được, anh định tự chữa mấy vết thương đó hay sao thế ? Chúng … »
« … không đến nỗi nghiêm trọng như em nghĩ, » KID ngắt lời Aoko bằng một thái độ cục cằn hiếm thấy. « Máu mà em thấy chỉ là đồ giả để diễn xuất thôi mà, em không cần lo lắng, tôi nói thật đấy. » KID ho sù sụ mấy tiếng rồi nói tiếp. « Tệ nhất là rạn xương sườn thôi, mà tôi thì quá quen với chuyện này rồi. Em mau đi ngay đi. »
Aoko lùi lại mấy bước. KID làm sao thế nhỉ ? Anh ta đang cư xử thật lạ : gay gắt, lịch thiệp nhưng cũng thật ác nghiệt làm sao …
Dột nhiên Aoko nổi giận. Cô quên luôn sự thật rằng anh ta vừa mới cứu cô, bao nhiêu thù ghét giận dữ dành cho tên tội phạm luôn đùa giỡn coi thường luật pháp và chiếm hết thời gian rảnh của cha cô từ đâu ùa tới, y hệt như cậu ấy, cái con người mà cô luôn thầm yêu quý, lúc nào, lúc nào cũng giấu diếm cô mọi chuyện.
Cơn giận bùng phát xúi Aoko giơ thẳng tay giáng vào mặt tên trộm hào hoa một cú tát nảy lửa khiến khuôn mặt anh ta bị lật qua một bên, đồng thời mũ và kính cũng bị hất tung rớt xuống đất. Aoko nghiến răng dồn sức mạnh vào năm đầu ngón tay, níu chặt lớp da trên mặt KID, những mong lột được lớp mặt nạ hóa trang ngu ngốc kia ra để xem bộ mặt thật của anh ta.
Aoko trợn mắt ngó KID khi anh ta từ từ quay mặt lại nhìn cô, tiếng cạch của chiếc kính một mắt nghe rõ mồn một chi chạm vào mặt sàn của khu đỗ xe vắng vẻ tĩnh lặng.
Ngọt ngào nhưng lạnh lùng …
« K … » Aoko há hốc miệng lùi lại sau mấy bước, lớp mặt nạ hóa trang bằng cao su từ tay cô rớt bịch xuống đất. Aoko run rẩy cố tìm cho ra một lời giải thích hợp lí cho những gì cô đang chứng kiến. Nhưng không, cô không tìm thấy cái gì khác, ngoài sự thật : mà sự thật là, những vết cào từ móng tay cô đang hằn lên trên má của một người con trai … một người con trai mà cô biết rất rõ. « Kaito ư ?! »
Nét mặt của hắn ta không biểu lộ 1 tí cảm xúc nào, duy chỉ có ánh nhìn u ám và buồn bã khi hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt cô. « Ừ, Aoko … »
« K-không, » Aoko lắc đầu thì thầm. « Không phải thế chứ, Kaito, cậu thật sự … không … »
« Aoko à, » Kaito vội nói, « tớ xin lỗi, tớ … »
« Không ! »
Aoko không thể tiếp tục đứng đó mặt đối mặt với người này được nữa. Cô không thể tiếp tục lắng nghe người này nói được nữa. Cô chỉ còn biết làm theo đúng một ý nghĩ duy nhất nảy ra lúc đó.
Cô bỏ chạy.
Kaito không nhúc nhích một li nào ngay cả khi thấy Aoko chạy đi thật xa. Nhưng hắn có nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ trong lồng ngực. Hắn biết hắn nên bỏ trốn ngay lúc này nếu không cảnh sát sẽ sớm tìm ra tung tích của hắn. Nhưng hắn không tài nào cử động nổi.
Thế là hết. Aoko đã biết sự thật. Và rồi cô ấy sẽ căm ghét hắn.
« Mình đã từng mong mỏi … từng cầu nguyện biết bao nhiêu lần … rằng cô ấy sẽ tha thứ cho mình, ít nhất cũng chịu lắng nghe mình nói … thế nhưng … hết thật rồi. »
Dúng rồi, làm sao mà cô ấy có thể tha lỗi cho hắn được ? Cô ấy ghét KID hơn bất cứ thứ gì trên đời này – cô ấy căm ghét KID còn hơn cả việc quan tâm lo lắng cho hắn, cho Kuroba Kaito. Có nghĩa là, đến nước này thì nỗi lo sợ lớn nhất của hắn đã thành sự thật : cô ấy không yêu hắn, hoàn toàn không yêu hắn một chút nào hết. Cô ấy chỉ coi hắn là một người bạn thân thôi, không hơn. Nếu lát nữa cô ấy quay lại đây tìm hắn, chắc chắn là sẽ cùng cảnh sát, và rồi chú Nakamori nhất định sẽ tống hắn vào tù đúng như chú ấy đã thề thốt cả trăm lần biết bao nhiêu năm nay.
Nhưng hắn mặc kệ. Lòng hắn đang tan nát vô cùng. Có khi vào tù lại hay. Ngồi tù thì không phải gặp Aoko, không phải đụng chạm những người mà hắn quen biết một thời gian.
Kaito ngồi sụp xuống góc tối. Hắn ngồi đợi Aoko tới để ra lời phán quyết cho số phận của hắn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét