Phần 32 : Câu đố trong lòng bí ẩn
« Cầu vồng … vậy thì màu đỏ nghĩa là màu máu … một viên đá quý bất kì nhưng không phải là màu đỏ … ý là sao ? »
Saguru vô thức gõ gõ ngón tay lên desktop của hắn, trên màn hình đang chình ình mật thư gần nhất Kaito KID gửi tới. Hắn bất giác thấy bứt rứt không yên chút nào. Từ hôm đón giao thừa tới giờ hắn chưa nhìn thấy mặt mũi Kuroba ở đâu cả, Aoko cũng không biết gì hết, ông già Jii có nói lại với hắn rằng Kaito mới đáp chuyến tàu thâu đêm tới Kyoto tới thăm nhà một nhà ảo thuật hồi trước từng là bạn thân của ông Toichi. Một cái cớ hoàn hảo không chê vào đâu được , Saguru nghĩ thầm, để đối phó với mấy kẻ khả nghi đang lởn vởn trước nhà tên ảo thuật gia tuổi teen.Saguru ghé qua nhà Kaito mấy lần rồi, từ bữa năm mới trở đi, nhưng căn nhà trống không, hắn đủ tinh tường để nhận ra chiếc xe cực kì khó chịu đậu trước nhà tên bạn cùng lớp. Hắn có cả tá lí do để nghi ngờ cái xe đó, bởi biển số xe của chiếc này giống y đúc biển số của chiếc mà hôm trước nữa hắn cũng thấy quanh ngôi nhà. Cả 2 con xế hộp này có đặc điểm chung là cực kì khó ghi nhớ. Saguru thừa hiểu không thể có chuyện 2 chiếc xe khác nhau mang chung một biển số xe, trừ phi một trong số chúng là không dễ phát hiện ra được nên được tái sử dụng. Dến khi hắn bất ngờ đụng phải Kudo Yuusaku và một thằng bé Edogawa Conan mặt tái nhợt quanh ngôi nhà đó thì hắn hoàn toàn tin chắc vào giả thuyết của mình.
Flashback :
« Cậu ta có trong nhà không ? » Yuusaku hỏi ngay mà không cần phải nhắc tên cái nhân vật chính của tấn thảm kịch ra nữa.
« Không có, » Saguru đáp. « Có người nói lại rằng hắn đi thăm một người bạn cũ của cha hắn ở Kyoto bằng một chuyến tàu qua đêm, nghĩa là vài ngày vừa qua không có nhà. »
« Tất nhiên hắn sẽ chẳng quay lại đây chừng nào Chúng còn theo dõi căn nhà, » Conan lầm bầm. « Tôi dám chắc với anh – con xế hộp đó là do bọn Chúng phái tới.
Tôi từng nhìn thấy cái biển số đó một lần rồi. Anh Saguru, anh tốt hơn hết đừng quay lại đây nữa. »
« Nhưng trong xe đâu có người, » Saguru cãi.
« Là bởi vì nếu một người cứ ngồi lì trong xe suốt cả ngày thì sẽ gây chú ý, nhưng một cái xe trống trơn đậu suốt buổi thì không, » Yuusaku giải thích. « Chắc chắn trên xe có gắn camera theo dõi hoặc là gài máy nghe lén – nhiều khả năng là cả hai.Bọn Chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra việc cháu thường xuyên tới đây nghe ngóng tình hình. Nếu cháu không muốn thu hút sự chú ý của Chúng thì nên nghe lời khuyên của chú, bằng không cháu sẽ gặp rắc rối to với cái kiểu tự ý điều tra thế này.»
« Chú khỏi cần nói, cháu sẽ không từ bỏ chuyên án của cháu đâu, » Saguru lắc đầu.
« Thôi cháu nói chuyện khác, Kid mới gửi tới cảnh sát một tuyên bố mới, nghĩa là
Kuroba sẽ có mặt ở Tokyo vào thời gian của vụ vây bắt, ít nhất là như thế … »
« Sao, KId có gửi lời thách đố à ? » Conan ngạc nhiên hết sức. « Sao tôi không nghe gì hết vậy ? »
« Bởi vì nhà chức trách lần này rất kín tiếng với bên truyền thông, hơn nữa ông
thanh tra Nakamori đang cố giữ bí mật sao cho càng ít người biết tới càng tốt, » Saguru giải thích. « Không hiểu sao lần này ông ấy lại khó chịu với đám đông thế. »
« Cháu cho chú bản copy của KID được chứ hả ? » Yuusaku lôi ra một cuốn sổ tay nhỏ gọn từ trong túi áo. Saguru, không chần chừ cũng rút một cây viết và hí hoáy vài nét chữ tháu nguyên xi lời thách thức gần nhất của KID, tất nhiên hắn chừa lại cái hình mặt biếm họa cười nhăn nhở của tên trộm.
End flashback
Saguru xoay xoay tờ gốc thông cáo của KID trên tay và nhíu mày rất lâu. « Cầu vồng thủy tinh rực rỡ muôn màu chỉ trừ màu máu sẽ rớt xuống từ bầu trời cao vào tay tôi ngay sau chuyến viếng thăm bậc minh quân đáng kính và ngay trước khi những bóng đen u tối kịp trườn tới. »
Hắn, ông Yuusaku và nhóc Conan nhanh chóng đi đến 1 kết luận đơn giản là cái khúc « ngay sau chuyến viếng thăm của bậc minh quân đáng kính » ám chỉ việc khai trương trước công chúng vài tầng hầm trong Cung điện Hoàng gia vào ngày mùng 2 tháng 1 này, đại ý muốn nói đó là cơ hội để dân chúng được « thăm viếng » « vị đế vương hay tướng lĩnh tối cao ». KId gửi tới cảnh sát thông báo này vào tối ngày mùng 2, cho nên Saguru dám khẳng định là cái chỗ « ngay sau khi » mà KID mập mờ có nghĩa là ngày hôm sau, tóm lại là vào ngày mùng 3, là đêm nay. Không khó để đoán ra mục tiêu sáng giá của tên trộm lừng danh lần này, chắc chắn không đi đâu xa ngoài bộ sưu tập những viên đá quý mới được khám phá ra dưới lòng đất của viện Bảo tàng Beika. Nhưng câu đố của KID vẫn còn một đoạn bí ẩn nữa mà hắn phải tìm cho ra. Chính là cái chỗ «chỉ trừ màu máu » … và hắn đã ngồi bần thần như thế suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đá sa-phia ! Chắc hẳn phải là đá sa-phia, hắn vỗ tay vào đùi cái chát. Nhiều người hay lầm tưởng sa-phia chỉ có thể là một màu cố định, thực ra đá sa-phia có thể mangbất cứ màu sắc nào, thậm chí không màu, nghĩa là trong suốt. Màu sắc không quy định bản chất của sa-phia – chính cấu trúc phân tử của nó mới là yếu tố quan trọng nhất. Tuy nhiên, vẫn có trường hợp đặc biệt, đó là sa-phia đỏ, người ta gọi nó bằng cái tên khác – hồng ngọc (ruby). Quay trở lại với câu đố rối rắm kia, KID nói viên đá quý có thể mang bất cứ màu nào ngoại trừ màu đỏ - màu của máu. Mục tiêu chắc chắn phải là một viên sa-phia, không thể nhầm được. Nhưng đen đủi cho Saguru là 9 viên ngọc được trưng bày trong viện bảo tàng đêm nay đều là đá sa-phia cả, ông Nakamori đã đưa hắn xem danh sách từ hôm trước.
« Hắn nhắc tới cầu vông, có nghĩa là viên đá sa-phia hắn muốn lấy sẽ mang bất cứ màu sắc nào, » Saguru day day hai bên thái dương. « Tập trung nghĩ đi nào Hakuba … mình cần thêm một đầu mối nữa mới xong … »
A, là bầu trời ! Phải rồi, KID có nói tới bầu trời. Ai mà chẳng biết cầu vồng hiện lên trên bầu trời ! Đúng đúng, hai khái niệm đó đi kèm với nhau là hợp lí quá rồi còn gì. KID muốn ám chỉ bầu trời. Và màu sắc của bầu trời người ta hay nghĩ đến nhất là màu …
« Màu thanh thiên, » Saguru búng tay. “Có 3 viên saphia màu xanh lơ, có lẽmình nên tập trung bảo vệ 3 viên này.” Tuy nhiên hắn lưỡng lự một chút. Có cái gì đó không đúng lắm. Nếu câu đố của Kid chỉ có thế thôi thì lộ liễu quá, không giống phong cách của hắn từ trước tới nay. Còn có một cái gì đó khác mà hắn chắc hẳn phải bỏ qua. Không phải cái đoạn KID tự mãn sẽ đoạt lấy được viên ngọc hắn muốn,cái đó thì không có gì lạ, nhưng còn phần cuối của câu đố có cái gì đó khiến Saguru bồn chồn không yên ”ngay sau chuyến viếng thăm bậc minh quân đáng kính và ngay trước khi những bóng đen u tối kịp trườn tới”. Hắn đoán là chỗ “trước khi những bóng đen u tối kịp trườn tới” ý chỉ “trước khi mặt trời mọc”, có nghĩa là khi ánh dương buổi sớm chiếu rọi thì bóng tối sẽ phải lẩn trốn và biến mất thật nhanh, thế nhưng hắn có linh cảm không lành về cái ẩn ý đằng sau ẩn dụ đó của KID. Cái gì đó quái đản và đáng sợ vô cùng. Hắn chợt nhớ tới lời cô bạn Akako.
Những bóng đen trườn tới và bao vây chú bồ câu trắng muốt …
Hắn thở dài và chớp mắt mấy cái thật mạnh cho tỉnh táo. Phải báo cáo hướng suy luận này cho ông Nakamori thôi kẻo không còn kịp nữa.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Tại biệt thự nhà Kudo ở phố Beika, hai cha con nhà Kudo cũng vừa mới giải sơ sơ câu đố của siêu đạo chích KID nhằm tìm ra mục tiêu săn đuổi và cách thức đánh cắp viên ngọc của tên trộm lừng danh. Nhưng không giống như Hakuba, hai con người này không gặp chút khó khăn nào trong việc giải mã phần cuối của lời thông cáo.
“Đêm nay,” Yuusaku đột nhiên lên tiếng. “Trước khi những bóng đen u tối kịp trườn tới …”
“Nghĩa là bọn Chúng cũng đang theo đuổi mục tiêu này,” Shinichi tiếp lời ông ba hắn. Hắn vừa mới lấy cái cớ cũ rích là tới nhà bác tiến sĩ chơi để tạm thời chuồn ra khỏi Văn phòng thám tử Mori, không, nói chính xác là tránh mặt Ran Mori. Vì sao ấy à? Vì mấy ngày gần đây hắn phải đương đầu với một tình huống cực kì tréo cẳng ngỗng với cô bạn gái kiêm chị gái hờ, chẳng hạn chỉ cần với tay lên bàn và tình cờ chạm vào bàn tay cô gái là đủ khiến hắn đỏ dừ hết cả người. Ran thì ngược lại, tỏ ra rất vui vẻ với những va chạm vô tư đó với cậu em nhận đáng yêu, khiến hắn thấy một niềm thương cảm trào lên tới tận họng. Cô ấy vui vẻ và hạnh phúc thì có gì mà hắn phải băn khoăn cơ chứ, không, thề có Chúa, hắn đã tự hứa với bản thân sẽ dùng cả quãng đời còn lại của hắn để mang lại cho cô gái này bình an và hạnh phúc từ lâu lắm rồi. Điều làm hắn bứt rứt không yên chính là cái vẻ mừng rỡ quá thể của Ran. Hắn tự hỏi mình liệu hắn có bao giờ hiểu được cho nỗi cô đơn và buồn tủi mà cô gái phải trải qua chưa, rõ ràng là hắn đã quên điều đó, lơ đi cái sự thật rành rành rằng Ran của hắn đã chịu đựng tất cả mọi buồn đau để mà sống thật mạnh mẽ như thế từ rất lâu rồi. Nhận ra điều đó khiến lòng hắn đau như cắt, đau không thể nhẫn nhịn nổi. Thật ra hắn chạy đôn chạy đáo đi kiếm tung tích của Kuroba không phải vì hắn muốn làm như thế, hắn sẵn sàng làm tất cả để tự nhắc nhở mình đừng bao giờ buông xuôi phó mặc cho số phận, đừng bao giờ bỏ cuộc mà phải đứng lênđấu tranh, hắn phải tìm, tìm cho ra bọn Chúng để đòi lại cuộc đời bị cướp mất, để cuối cùng có thể trở về với Ran của hắn …
“Nếu đã chắc chắn mục tiêu là đá sa-phia thì ,” giọng của ông Yuusaku ngắt giữa chừng dòng suy nghĩ miên man của hắn, ông đang liếc tới liếc lui trên trang sách của một cuốn từ điển bách khoa chuyên về đá quý, trên bàn là bản danh sách liệt kê bộ sưu tập ngọc quý. Ông ba hắn gật gù quay lại ngó bản copy lời thách đố của KID và tiếp tục câu chuyện bỏ dở, “Có 9 viên sa-phia cả thảy, 5 viên trong số đó thì to cỡ 1 cái móng tay người lớn, ba đoán Kid không nhắm mấy cái này đâu. Còn lại 4 viên bự thì 1 viên là trong suốt, hai viên màu xanh lơ và 1 viên màu đen. Khá là đẹp đấy.”
“Con nghĩ là hắn muốn lấy viên màu đen thưa ba,” Shinichi lên tiếng. “Ngoài cái liên hệ màu sắc giữa nó với Tổ chức thì trong câu đố còn nhắc tới bầu trời nữa. Thông thường người ta sẽ nghĩ màu trời là màu xanh thanh thiên nhưng đúng ra màu sắc của bầu trời cũng đủ loại đấy chứ, tùy thuộc mình nhìn vào khoảng thời gian nào trong ngay. Ngoại trừ màu xanh lá cây. Con chưa thấy màu trời xanh lá cây bao giờ.”
“Quan trọng hơn nữa là,” Yuusaku gập quyển từ điển lại, “màu đen của bầu trời cũng có liên hệ mật thiết với những lần xuất quỷ nhập thần của siêu trộm KID – kẻ trộm luôn hành sự vào ban đêm, mà màu trời đêm thì đen, ai cũng biết.”
“Chính xác thưa ba,” Shinichi gật đầu. “Tốt nhất là chúng ta nên để mắt kĩ tới viên sa-phia đen. Còn nữa, con rất cần nói chuyện với Kuroba.”
“Ba hiểu ý con,” Yuusaku đáp. “Bởi vậy ba có một ý này.”
“Ý của ba là?” Shinichi nhướn một bên lông mày lên.
“Con nhìn đây.” Yuusaku lôi ra từ trong ngăn kéo của bàn làm việc một bản đồ chi tiết khu vực phố Beika. “Vừa rồi ba mới check lại dự báo thời tiết trên Internet, người ta nói đêm nay gió sẽ thổi từ hướng tây, nghĩa là KID sẽ phải bay về hướng đông. Ba thừa nhận đôi cánh lượn đó là một phương thức tẩu thoát khá ấn tượng và hiệu quả, nhưng dù gì nó cũng hoàn toàn phụ thuộc vào chiều gió. Nghĩa là nếu con dự đoán trước được hướng gió thổi thì … con hiểu rồi chứ? Trước đây ba thường dùng cách này để chặn hậu chú Toichi. Hồi ở Osaka ba không thèm để ý tới yếu tố này là bởi vì ba biết thừa Kaito nó sẽ không chạy trốn bằng cách dùng cánh lượn, nhưng bây giờ tình hình có hơi khác …”
“Con biết rồi,” Shinichi nheo mắt. “Để coi nào … chúng ta cần bố trí mai phục ở mấy địa điểm như sau … có thể là tòa cao ốc và những công trình vắng vẻ …”
“Còn chỗ này con thấy sao?” Yuusaku gõ gõ tay lên mặt bản đồ. “Là một chỗ đậu xe phức hợp nhiều tầng đúng không? Ngay cạnh còn có một cửa hàng bách hóa tổng hợp thì phải …”
“Vâng,” Shinichi chậm rãi đáp. “Được đấy. Địa điểm đó khá thông thoáng lại không có cấu trúc nhiều cửa ra vào, chỉ có vài trạm barrier yêu cầu vé thôi … nếu là đi bộ thì có thể ung dung đi vào ngay … chắc là sẽ có camera, nhưng đối với HẮN ta mà nói thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát đâu …” hắn đột nhiên nhíu mày. “Khoan đã. Con tưởng là mới tối nay gió còn thổi từ hướng đông bắc lại cơ mà?”
“Ừ, không sai, nhưng tới nửa đêm gió sẽ đổi chiều con ạ,” Yuusaku thủng thẳng đáp.“mà ba thì dám cá cậu ta sẽ chỉ đến sau nửa đêm thôi.”
“Sao cơ? Nhưng ngày thứ BA cơ mà …” Shinichi phản đối, còn ba hắn chỉ lắc đầu.
“Nói thật, ba không tin cái chỗ KID ám chỉ “bậc minh quân” là Nhật hoàng đâu con à,” ông lặng lẽ đáp. “Đối với Kuroba Kaito mà nói thì không chỉ dừng ở đó thôi đâu …”
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Bạn Nakamori?” Saguru gọi với theo một cô gái đi đằng trước. Hắn đang trên đườngtới căn hộ nhà Nakamori để thảo luận với ông thanh tra thì giữa đường gặp một cảnh tượng khiến hắn phải kinh ngạc. Aoko đang rảo bước đi đâu đó, cô gái mặc trênngười một bộ áo đầm trắng muốt cực kì chỉnh chu và trang trọng quá mức cần thiết,bàn tay cô nắm chặt một bó hoa hồng đỏ chói.
“Bạn Hakuba đấy à?” nghe tiếng gọi tên mình, Aoko quay lại chào cậu bạn cùng lớp.
“Cậu đang đi đâu thế?”
“Tớ định tới nhà cậu để bàn bạc với ba cậu một số chuyện về buổi vây KID đêm nay,” hắn nhã nhặn đáp. “Ba cậu có ở nhà không?”
“Không, ba tớ tới viện bảo tàng lâu rồi,” Aoko đáp và quay người tiếp tục bước đi.
“Hình như chú Kudo có gọi điện cho ông ấy.”
“Cậu đi đâu mà mang theo hoa thế?” Saguru vừa tò tò đi theo cô bạn vừa hỏi, trong lòng thấy thoải mái đôi chút với ý nghĩ ông nhà văn thông thái đang đóng vai trò tích cực trong việc vây bắt KID, bởi hắn bây giờ đang tò mò cái chuyện mục đich chuyến đi này của Aoko ra sao. Hắn trỏ tay vào bó hoa hồng nhung. “Có phải là có dịp kỉ niệm gì đáng nhớ hay không?”
“À, ừ, cũng có thể gọi là như vậy!” Aoko định nói tiếp nhưng bị một giọng nữ khác chen vào khiến cô phải quay ra nhìn.
“Aoko! Hakuba! Lại gặp hai cậu rồi!”
“Bạn Koizumi?!” Saguru trợn mắt nhìn dáng người dong dỏng cao của cô bạn học tới gần. Cô nàng này hôm nay mang một cái áo đầm ngắn tay màu tím nhạt, thêm một chiếc áo khoác đen bên ngoài, rõ ràng là BỚT quái dị và bí ẩn đi rất nhiều so với những lần tới lớp. “Còn cậu, đang đi đâu thế?”
“Này, có đúng là bạn Kuroba đã về Tokyo rồi không?” Akako lơ luôn câu hỏi của Saguru mà ngoảng mặt sang phía Aoko.
“Ừ, hình như là vậy đấy, dù tớ chưa gặp …” Aoko đáp.
“Hình như thôi à? Tại sao lại thế?” Saguru suýt nữa thì đâm sầm vào cô bạn khi Aoko đột ngột rẽ ngoặt hướng đi vào một nghĩa trang. “Hả bạn Nakamori?”
Nhưng rồi hắn phải im bặt ngay bởi trong nghĩa trang có cái gì đó lạ lắm. Không khí vẫn thường tĩnh lặng thế nhưng ngay bây giờ có âm thanh gì đó … tiếng đập cánh và
tiếng … gù?
Và không lâu sau hắn chứng kiến cảnh tượng đó.
Là những chú bồ câu trắng muốt, chúng đang bay thành từng hàng từng vòng tròn, lần lượt sau mỗi giây lại có một con xuất hiện phía sau những tấm bia mộ, đan vào nhau thành một tấm thảm màu trắng tinh. Aoko xoay người bước rất nhanh khiến Saguru phải giật mình đứng sững lại, phía sau lưng hắn Akako cũng suýt vấp ngã.
Phải có đến cả chục tá bồ câu trắng ở đó … thậm chí còn nhiều và sinh động hơn cái hôm khi mà Kaito ngáp lên ngáp xuống trong giờ Toán và quyết định biến lớp học của hắn thành một cái chuồng chim di động. Saguru vẫn chưa nghĩ ra làm sao tên ngốc đó có thể mang theo bồ câu vào trong trường được , mang theo gần 3 chục con chim giấu biến trong bàn giáo viên trót lọt không ai hay biết gì cả. còn bây giờ, ngay trong nghĩa trang này, hắn thấy bồ câu trắng ở khắp nơi, chúng đang vỗ cánh lượn lên lượn xuống không xa mặt đất, còn phía sau bức màn trắng sinh động đó là
… một ngôi mộ và một dáng người cao cao, cũng mang đồ trắng nốt.
Saguru thề rằng phút đầu tiên nhìn thấy người đó, hắn nghĩ ngay đến KID, nhưng khi nghía kĩ lại hắn không thấy đâu chiếc áo choàng, nón cũng không, kính một mắtkhông, găng tay trắng cũng không. Tuy phải nhìn toét mắt mới xuyên qua nổi bức màn bồ câu, Saguru cũng kịp nhận ra người đó đeo một cái nơ màu trắng tinh chứ không phải cravat màu đỏ sẫm. người đó không ai khác là Kuroba, và tên bạn cùng lớp đang mang một vẻ mặt kì lạ khiến Saguru phải kinh ngạc.
Một nỗi đau, chính xác là thế, trên một gương mặt u tối và khắc khổ - những tính từ mà từ trước tới giờ chẳng ai dùng để miêu tả về Kuroba Kaito vừa ngốc nghếch vừa tinh quái. Tên ảo thuật gia tuổi teen lúc này đang cúi đầu nhìn chằm chằm tấm bia mộ, ánh nhìn hun hút và thăm thẳm và gần như là … giận dữ, thân hình cao ráo của hắn bất động nổi bật giữa một quang cảnh hỗn độn của lũ chim câu. Buồn bã. Đau đớn.
“Kaito ơi!” Aoko reo lên vui sướng. “Tớ biết mà, cậu nhất định sẽ về vì hôm nay là ngày giỗ của chú …”
“A … ra là thế,” Saguru nghĩ thầm.
« Aoko đấy à ? » Kaito dường như bị tiếng gọi của cô bạn lôi mạnh ra khỏi cơn mê sảng. Trong tíc tắc ánh nhìn u tối biến mất, gương mặt hắn lại nhanh chóng chuyển về trạng thái đùa cợt vui vẻ thường ngày. « Cậu tới rồi đó à … Ủa ? » hắn bây giờ mới để ý tới Saguru và Akako – đúng là một phản ứng quá chậm đối với Kuroba Kaito. « Còn hai cậu làm gì ở đây vậy ? »
« Trên đường tới đây, tớ gặp hai bạn ấy nên các cậu ấy theo tớ đi luôn, » Aoko nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng nhung cạnh bó hoa hồng đen thẫm. « Ô, ba tớ đã tới đây rồi này ! »
« Ngày giỗ à ? » Akako thắc mắc. « Bạn Kuroba … hôm nay là kỉ niệm ngày mất của ba cậu à ? »
« À … ừ, » Kuroba Kaito dùng bên tay lành lặn khỏe mạnh của mình vò nhanh mái tóc vốn đã xù bông chẳng theo trật tự gì của hắn. Saguru buộc phải băn khoăn liệu tên trộm trời đánh này có cần thiết phải bày ra trò thách đố với cảnh sát đêm nay thế không, với một cánh tay còn đang bó bột chưa khỏi. « Đã là 10 năm rồi. » Kaito đáp.
Saguru và Akako không ai bảo ai cùng tiến gần hơn tới chỗ ngôi mộ. Lúc này đàn chim câu trắng vẫn cản tầm nhìn của hắn, nhưng dòng chữ ngắn gọn súc tích trên bia mộ cũng kịp lọt vào trí nhớ chàng thám tử : Kuroba Toichi, bậc thầy của ảo ảnh. Một người bạn chí tình, một người chồng tận tâm, một người cha tốt.
Có một cái gì đó trong dòng chữ khiến Saguru phải giật thột, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa lí giải được đó cụ thể là gì. Hắn đành nói với Kaito.
« Thành thật chia buồn với cậu, tớ không biết hôm nay lại là ngày đặc biệt như thế. »
« Ừ, cám ơn, cậu không biết cũng phải thôi, » Kuroba đáp lời hắn.
« Cậu đứng ở đây cả ngày hôm nay à, Kuroba ? » Akako nói, mắt không rời tấm bia mộ.
« Ừ, » Kuroba trả lời, một tay đưa lên đón lũ bồ câu xinh đẹp. « Tớ mới về Tokyo sáng nay bằng chuyến tàu qua đêm … tới thẳng đây luôn. Tớ mới nói với ba tớ là năm nay mẹ tớ không tới thăm ba được, nhưng chắc ba chẳng trách mẹ đâu, có lẽ ba chỉ chúc cho mẹ chóng tỉnh lại thôi. »
« Thế bây giờ tình hình sức khỏe của mẹ cậu ra sao ? » Aoko hỏi. Saguru bên cạnh cô cũng thử dang một tay ra, một vài chú chim trắng muốt cũng sà xuống đậu trên cánh tay hắn. Saguru để ý thấy Kaito kể chuyện về người cha đã quá cố mà lại luôn đặt câu ở thì hiện tại. Hắn thầm nhủ liệu Kaito có từng chứng kiến giây phút lâm chung của người cha hay chăng. « Tai nạn » khủng khiếp đó xảy ra trên sân khấu mà nhỉ, nếu vậy thì … một đứa con sẽ mang những kí ức như thế nào về cái chết ấy, hắn cũng không dám trả lời nữa.
« Vẫn đang ngủ say, » Kuroba đáp lời Aoko.
« Trông cậu xanh xao lắm ấy Kaito ạ, » Aoko lo lắng nói. « Cậu có ăn uống ngủ nghỉ đúng mực không đấy ? »
« Trên tàu thì tớ không ngủ nổi, » Kaito thở dài. « Còn chuyện ăn uống, cậu thực sự nghĩ là TỚ biết tự nấu cho mình một bữa ra hồn hay sao hả Aoko ? » hắn nhoẻn cười nhưng nụ cười sao mà yếu ớt và méo xệch thế, chẳng giống mọi ngày một chút nào.
Nếu đây là bộ mặt lạnh giả tạo của Kuroba Kaito thì, Saguru thầm hỏi, thực sự bên dưới lớp mặt nạ ấy hôm nay là cái gì.
« Hay là tụi mình quay về nhà cậu rồi tớ nấu bữa trưa, cậu nghĩ sao ? » Aoko đề nghị.
« Ờ, nhưng mà … » Kuroba ngập ngừng, vẻ mặt thoáng chút lo âu. Saguru tất nhiên là hiểu lí do. Nếu như chiếc xe đó vẫn còn rình rập trước nhà Kuroba thì … tốt hơn hết là nên kiếm một nhà hàng hay tiệm bánh nào đo thay vì về nhà …
« Tớ thấy ý kiến hay đấy, » Akako nhanh miệng nói trước hắn. « Mấy bạn biết đấy, tớ chưa tới nhà bạn Kuroba bao giờ. Với lại tớ muốn biết liệu có bóng đen nào đang lởn vởn ở quanh đó không. Chúng đang chuẩn bị săn đuổi bồ câu trắng đấy. »
« Hả ? Là sao ? » Aoko nhíu mày không hiểu gì cả, còn Kuroba Kaito thì lại bình thản lạ lùng.
« Ừ, thế thì đi thôi, » hắn đáp. Akako là một cô bạn khá quái dị, nhưng đôi khi cô ta nói có lí. Dù gì Tổ chức cũng sẽ rút quân khỏi nhà hắn để tập trung cho đêm nay săn KID.
« Thế cái tin KID xuất hiện đêm nay là thật hả ? » Kuroba quay ra hỏi trong lúc cả
nhóm bạn rời khỏi nghĩa trang. Một nửa số bồ câu hồi nãy bay lập lờ theo chân hắn.
« Chỗ bồ câu đó không phải tất cả đều là của tớ, » hắn giải thích. « Một ít là của những ảo thuật gia bạn cũ của ba tớ, chắc là đến viếng mộ sớm hơn tớ. Họ về nhà nhưng lũ chim thì vẫn bay lượn quanh đó một lúc. Sau rồi chúng sẽ tự bay về. »
« Ra là thế, » Saguru nói hờ hững rồi lại tiếp tục câu chuyện về KID. « Ông Nakamori đang cố giữ kín về vụ vây bắt với dư luận, nhưng cái tin KID xuất hiện đêm nay là hoàn toàn chính xác đấy … »
Vài giờ sau, khi chú chim bồ câu trắng cuối cùng bay khỏi khu nghĩa trang, một người khách lạ và cô độc lặng lẽ tới gần ngôi mộ, trên tay ông siết nhẹ một bó hồng bạch.Người đàn ông nhẹ đặt bó hoa xuống ngay bên cạnh hai bó còn lại, rồi lật bó hoa của mình lại để lộ ra một cây bài át bích gài sẵn phía sau.
« Thằng bé cũng lẻ loi y như anh vậy, Toichi ạ, » người khách chậm rãi nói nhỏ. « Tôi bây giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào nó, rằng sẽ có cái gì đó đổi khác đi … dù sao tôi cũng từng hứa với anh, sẽ không để nó phải vùi xác trong tấm áo choàng trắng bạc của KID, đúng không ? Bởi vì dù là chính nó hay là KID đi chăng nữa thì đều đang gặp nguy hiểm như nhau cả … »
Người đàn ông ngồi đó rất lâu, tựa hồ đang cố gắng bắt liên lạc với vong linh người đã khuất. Cuối cùng ông ta lên tiếng, « Tôi không biết liệu thằng bé đã biết đến phần còn lại của huyền thoại Pandora chưa. Tôi đoán là chẳng có ai biết cả đâu. Chỉ là may mắn và kĩ xảo giúp anh đó thôi. Nếu chuyện đó là thật … tôi cũng không biết nữa, liệu ai trong số tụi nó sẽ phải đứng ra đương đầu. Cũng có thể sẽ có người khác … tôi còn ước sẽ chẳng có ai cả … nhưng dù sao thì hi vọng luôn là một điều tốt đẹp, đúng không anh ? Điều bí ẩn vẫn còn đang ở đâu đó bên trong chiếc hộp. Tôi bây giờ chỉ có thể làm một việc duy nhất đó là dõi theo tụi nhỏ, giống như tôi đã từng hứa với anh năm xưa. »
Một hồi lâu sau, bóng dáng của người khách đã biến đâu mất. Chỉ còn lại trong nghĩa trang yên tĩnh âm thanh của làn gió vô hình vô sắc đang đùa giỡn trên những cánh hoa và rồi lật tung lá bài tây lên khiến mấy chú chim bồ câu còn sót lại đậu trên tấm bia mộ phải giật mình ngơ ngác nhìn theo chữ kí của người khách nọ đằng sau lá át bích.
!
Nhưng dấu chấm than thì có ý nghĩa gì đâu với những chú chim bồ câu nọ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét