Phần 59 : Cả nghĩ


« Shiratori đã qua cơn nguy kịch rồi thưa sếp. Cũng còn may là cậu ta chưa uống ly cà phê, mới chỉ liếm một giọt trên ngón tay thôi. Với lại đồng nghiệp đứng đó rất nhanh trí sơ cứu kịp thời … »


« Thế thì tốt rồi, » Hakuba Keiso thở dài. « Nhưng, chúng ta chưa hết việc được đâu, Yamashiro. Máy bán cà phê của cảnh sát bị bỏ độc – chuyện này cậu bảo tôi có tin nổi không đây ? »


« Đây là danh sách những người có mặt tại hiện trường xảy ra tai nạn thưa sếp, » người có tên Yamashiro đáp. « Nhưng tất nhiên lúc đó chẳng có ai để ý người nào đứng gần máy cà phê cả … không có ai ngờ được lại có kẻ nào táo tợn dám bỏ độc vào máy bán cà phê trong lòng trụ sở cảnh sát của thành phố hết … »


« Đã khám xét những người có mặt ở đó chưa ? » Hakuba cao giọng hỏi.

« Rồi thưa sếp. Chẳng tìm thấy dấu vết gì đáng ngờ, nhưng động cơ thì cũng có … »


« Động cơ gì ? »


« Người cuối cùng đụng vào máy bán cà phê trước Shiratori chính là Sato. Sếp còn nhớ chứ ? Xe hơi của cô ta bị ngầm phá hoại hôm trước … »


« Tóm lại lẽ ra cô ta mới là kẻ chịu nạn ? Mưu sát lầm đối tượng, huh ? » Hakuba bình luận. « Cái bọn mafia chết dẫm dám đục khoét nội bộ của ta … chúng ta cần phải loại bỏ bọn này càng sớm càng tốt … có thêm 2 tỉnh nữa nhờ Hattori mà tóm được bọn làm phản rồi. »

« Sếp định chừng nào ra quân vậy ? » Yamshiro hỏi.


« Cuối tuần này. Tôi có sẵn nguồn tin quý giá rồi. Lưới sẽ được giăng ra, và sẽ không có con cá măng nào thoát được khỏi tay tôi đâu. »


« Đừng vội đếm cua trong lỗ, sếp à, » Yamashiro buông một lời cảnh báo trước khi cúi chào cấp trên và quay về phía cửa ra vào.




Xxxxxxxxxxxxxxx




« Sếp Toyama, hình như có cái gì đang trôi lềnh bềnh trên mặt sông ! Trông như xác người ấy ! »


« Mau dừng xe, Otaki ! » Toyama vội ra lệnh cho thuộc cấp, lúc này xe của 2 người đang lướt qua cây cầu dẫn ra vùng ngoại ô. Toyama định liên lạc với Hattori qua radio để xin thêm chỉ dẫn nhưng khi liếc nhìn cái vật trôi lờ đờ trên mặt nước trong vài giây, ông bỏ qua luôn bước đó. Ông đã biết thừa đó là ai rồi. Nhờ vào cái áo khoác quen thuộc đó.


« Kazuha con ơi ! » Toyama chạy như bay dọc cây cầu cho đến khi đặt chân xuống bờ sông. 


« K-khoan đã sếp ơi ! » Otaki hoảng quá la lên, nhưng Toyama làm lơ luôn, dấn từng bước xuống dòng nước lạnh cóng để đón lấy cái xác trôi lềnh bềnh của con gái. May mắn làm sao, sóng có xu hướng đẩy xác cô gái vào gần bờ, ông ba của cô cũng không cần phải vất vả bơi ra giữa sông để bắt lấy cô. Toyama kéo con gái lên bờ, Otaki lúc này đã hối hả chạy tới nơi, trên tay cầm mấy tấm chăn cứu nạn có sẵn trên xe. Ông ba vội quấn chăn xung quanh người con gái và áp cô bé gần cơ thể mình, Kazuha đang run lên từng cơn bần bật. Cô vẫn còn sống.


« Hattori, » Toyama nói nhanh qua radio, « tôi tìm thấy Kazuha rồi, con bé trôi trên sông … không thấy Heiji đâu cả … nhưng Kazuha còn sống, may quá. .. » nói đến đây Toyama mới để ý thấy một bên má của con gái ông bị một vết xước dài và rỉ máu. Vệt xước rất thẳng và mỏng mảnh, khi động tay vào, ông mới nhận ra là mép vết thương có hơi xám lại như bị cháy.


« Trông như vết đạn bắn sượt vậy … » Toyama thốt lên thành tiếng, lúc này Kazuha chợt ho khù khụ rồi dần mở mắt ra.


« Ba … có phải là ba đấy không ? » cô gái lại nhắm chặt mắt vì run rẩy. « Ôi, lạnh quá … »


« Bây giờ con được an toàn rồi, con gái, » Toyama an ủi cô bé. « Con có bị thương ở đâu không ? Có chuyện gì đã xảy ra ? »


« Con không đau ở đâu cả, » Kazuha nói lâm râm, « nhưng lạnh quá, nước rất cóng … con bị rớt xuống sông … bởi vì … » đôi mắt của cô bỗng mở to kinh ngạc, cả thân mình nảy lên vì cố bật dậy.


« Heiji, Heiji đâu rồi hả ba ? » cô hét lên. « Bọn chúng sẽ giết cậu ấy mất ! Phải quay lại cầu ngay, có hai gã đàn ông đáng sợ lắm, chúng có súng, chúng sẽ giết chết Heiji mất thôi – 


« Kazuha ! » Toyama nắm chặt lấy vai con gái và lay mạnh để giúp cô bé trấn tĩnh lại. « Kazuha, con phải bình tĩnh nghe ba nói đây. Chú Hattori giờ đang ở thượng nguồn để kiếm Heiji rồi, chú ấy sẽ tìm ra nó nhanh thôi. Con bình tĩnh lại đi. » ông quay lại nói vào radio. « Anh nghe hết rồi chứ ? »


« Không sót một chữ nào. Tôi sẽ báo động khẩn cấp ngay bây giờ. Còn anh, mau đưa Kazuha đến nơi an toàn đi, tạm thời cứ mang con bé về nhà tôi, gần hơn mà lại trấn an được hai bà vợ của anh và của tôi, tôi dám chắc là vợ anh đang cùng nhà tôi lo lắng đến chết nếu như không nghe được tin tức gì khả quan. Còn bây giờ trong lúc Kazuha còn tỉnh táo thì phải cố gắng động viên con bé kể lại chi tiết câu chuyện vừa xảy ra. »


« Có hai gã đàn ông mặc đồ đen ngòm, » Kazuha nghẹn ngào nấc lên. « Cháu không nhìn rõ mặt chúng, nhưng 1 gã có tóc dài màu bạch kim, gã kia thì đeo kiếng mắt màu đen … » cô phải ngừng lời vì hắt xì hơi mấy cái liên tục.


« Không sao đâu con gái, » ba của cô an ủi rồi bế cô vào trong xe của Otaki. « Tạm thời bây giờ như thế là đủ rồi. Quan trọng nhất là cần tìm ra Heiji … »


« Gã nói cái gì đó về chuyện tò mò tọc mạch vào chuyện của gã … » Kazuha lẩm bẩm và dần thiếp đi.


« Ba rất tiếc nhưng lúc này con chưa thể ngủ được con ạ, » Toyama ngồi xuống cạnh con gái ở băng ghế sau. « Con phải kể cho ba nghe chi tiết chuyện vừa xảy ra. »


« Con biết rồi, » Kazuha cố mở to mắt và giữ tỉnh táo. « Lúc đó … tụi con đang trên đường đi về nhà thì … »




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Các em tử tế quá, cám ơn đã đồng ý đi cùng cô nhé, » Kobayashi vui vẻ nói với tụi nhóc trong khi cả đám người đang đi dọc con phố.


« Liệu chú Shiratori có thích chỗ hoa này không ? » Ayumi giơ cao một bó hoa nho nhỏ.


« Chắc chắn là có mà, » Kobayashi cười, nhưng trông vẫn còn phiền muộn lắm. « Thật không thể tin nổi … cà phê bị đầu độc … »


« Em chẳng hiểu ra thế nào cả, » Mitsuhiko nhíu mày đăm chiêu. « Bằng cách nào mà có kẻ lại bỏ được độc chất vào máy bán cà phê của tổ chuyên án hình sự của Sở cảnh sát được cơ chứ ?! »


« Bằng cách làm một thành viên của tổ chuyên án đó chứ sao, » Ai lẩm bẩm, đủ để Shinichi nghe thấy.


« Là bọn Chúng à ? » Shinichi dè dặt hỏi. Tối hôm qua hắn với Ran trò chuyện rất lâu, cô gái kể cho hắn khá nhiều chuyện, và cho đến giờ hắn đã có ít nhiều hình dung về thứ mà Kaito gọi là Tổ chức Bóng tối, Tổ chức Áo đen. Ran không biết gì nhiều về những kẻ này, những gì cô gái nghe được từ câu chuyện của Ai chỉ đủ để có cái nhìn chung chung nhất về tình hình hiện tại mà thôi.


Ai Haibara, để trả lời cho câu hỏi của hắn, chỉ gật đầu và liếc nhìn chung quanh với vẻ lo âu. Shinichi không thể không tò mò quan sát cô bé con mà mới hôm trước hắn phát hiện ra đích thị là một nhà khoa học thiên tài chuyên ngành hóa sinh bị teo nhỏ trong hình dạng một cô nhóc con học tiểu học, và đồng thời cũng là người góp phần khuấy tung cái mớ bòng bong hiện tại trong đời hắn. Lúc tan học xong, hắn chỉ muốn tới thẳng nhà bác Agasa và tới chỗ ba mẹ thật của hắn, ngôi nhà của hắn những mong tìm hiểu thêm chút ít về chính mình, nhưng rồi cả bọn được cô Kobayashi buồn bã báo cái tin Shiratori gặp nạn và hiện đang nằm viện …


« Nhưng chú ấy còn sống là tốt quá rồi, đúng không ? » Genta khoanh tay sau gáy, vừa đi vừa hỏi.


« Bác Megure nói là chất độc TTX, » Ran nói. « Cô Jodie từng giải thích một lần rằng nếu nọc độc đưa vào cơ thể người bằng đường tiêu hóa thì may ra còn có cơ hội sống sót trong gang tấc, mà anh Shiratori cũng chưa kịp uống li cà phê nên lượng độc chất cũng không nhiều. »


« Nếu nói là may, thì phải nói là kẻ thủ ác không dùng đến loại độc chất gây tử vong tại chỗ, như xyanua chẳng hạn, » Ai chêm vô.


« Ôi trời, thôi đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa đi, » Kobayashi rùng mình, còn Shinichi, Ran, Ai và tụi trẻ con không ai bảo ai cùng đồng loạt cười đầy ẩn ý. « Mấy người cười gì vậy ? »


« Cô Kobayashi thích cảnh sát Shiratori rồi, » Ayumi cười khúc khích khiến cô giáo đỏ mặt.


« Sao nào ? » cô vội nói. « Anh ấy với cô là bạn bè mà … là bạn thì có gì là xấu đâu nào ? »


« Thì tụi em đã nói gì đâu, chưa ai khảo mà cô đã xưng rồi, » Mitsuhiko ráng nhịn cười.


« A bệnh viện đây rồi ! » Kobayashi cố đánh trống lảng để giấu đi cặp má đỏ bừng. Tuy nhiên ngươi phụ trách lại báo một cái tin khiến cô gái phải ỉu xìu ngay lập tức.


“Anh ta tỉnh rồi, nhưng trong phòng hiện giờ chật như nêm cối, những cảnh sát là cảnh sát,” anh ta nói. “Nếu muốn vào thăm thì phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa.”


“Chúng cháu đợi được mà!” Ayumi vội nói, Mitsuhiko và Genta lần lượt gật đầu, tuy cậu mập Genta có hơi miễn cưỡng một tí.


“Ôi, vậy là không được rồi …” Shinichi liếc đồng hồ đeo tay. “Tớ phải … ơ … đi gặp mẹ tớ.”


“Chị sẽ dẫn Conan tới đó,” Ran đáp. “Còn anh Shiratori thì có lẽ mình sẽ quay lại vào ngày mai.”


“Ôi, cậu phải đi luôn rồi à?”Ayumi phàn nàn.


“Tụi tớ sẽ chuyển lời hỏi thăm giùm cậu,” Ai nói.


“Ừ đúng rồi, gặp mẹ quan trọng hơn mà,” cô Kobayashi vui vẻ nói. “Biết đâu sẽ giúp trò mau lấy lại trí nhớ hơn.”


“Thế hẹn mai gặp nhé,” Mitsuhiko còn gọi với theo Ran và Shinichi.



“Không thăm hỏi được anh Shiratori thật ngại quá,” Shinichi thú nhận. “Nhưng mà anh đang cần phải tìm hiểu mấy chuyện …”


“Em hiểu mà,” Ran cố vỗ về cậu bạn. “Em hiểu những gì anh đang trải qua, em cũng từng mất trí nhớ một thời gian … khoảng 1 năm trước … lúc đó em hơi hoảng sợ vì không biết phải bắt đầu từ đâu.”


“Ran từng mất kí ức à?” Shinichi hỏi. “Rồi nhờ vào cái gì mà nhớ lại được?”


“À, nhờ vào … Shinichi,” Ran mỉm cười kín đáo. “Nhưng mà trường hợp của em có hơi khác. Nguyên nhân của em là do 1 cú shock mạnh về tâm lí … còn như Shinichi thì tới giờ vẫn chưa ai biết tại sao. Nhưng em tin là chúng ta sẽ tìm ra nhanh thôi.”


“Hi vọng thế …” Shinichi đáp với giọng nghi hoặc. Từ cái lần gặp gỡ Kaito, hắn luôn cảm thấy hắn biết một cái gì đó rất quan trọng về thân phận của tên trộm, nhưng không nhớ là cái gì … ước chi hắn có thể nhớ được ra thì đỡ quá.


“Tới nhà Shinichi rồi đây,” Ran đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, lúc này hai đứa đang đứng trước một căn biệt thự đồ sộ kiểu Âu, ngay sát nhà bác Agasa.


“Wow …” Shinichi trầm trồ quan sát căn nhà một hồi lâu, rồi đổi hướng nhìn chiếu vào 2 chiếc xe hơi ở lối vào. “Xe của những ai thế này?”


“Xe màu bạc là xe thuê của ba mẹ anh,” Ran đáp, rồi nhíu mày nghiêng đầu nhìn chiếc xe kiểu cổ hơn, “cái này thì em cũng không biết là của ai.”


Lúc cả hai bước vào nhà, Shinichi im lặng tuyệt đối. “Có ai ở nhà không ạ?” Ran cất tiếng gọi. Ngay lập tức một người phụ nữ còn trẻ và xinh đẹp với mái tóc nhuộm màu nâu sáng và hơi xoăn xuất hiện ở cửa.Trông người này quen quen, Shinichi nghĩ bụng.


“Shin con yêu!” bà ta reo lên ngay khi trông thấy hắn. “Bé Ran nữa … chú Yuu nói là hôm nay hai con sẽ đến đây, quả là thế thật …” Shinichi hơi choáng váng vì cách xưng hô thân mật của người phụ nữ. “Thế hai con đến chơi là vì …?”


“Ran kể cho con nghe vài chuyện,” Shinichi hiểu ý, đáp lời. “Nhưng con vẫn thấy … mơ hồ lắm. Có đúng cô là mẹ của con không?”


“Ừ,” Yukiko cúi xuống nhìn vào mặt con trai. “Thế ra con đã …?”


“Con … không nhớ ra cụ thể, » Shinichi thú nhận. « Nhưng đúng là trông cô rất quen, nên con đoán vậy, con sẽ gọi cô là mẹ. »



« Nhà ta có khách ạ, thưa cô ? » Ran tò mò hỏi.


« Ừ, nãy giờ cô chú ngồi trò chuyện với ba mẹ của con đó, bé Ran. » Yukiko dường như đang cố nín cười, « cô xin lỗi phải nói câu này, trông cái vẻ mặt của ba Kogoro của con khi chúng ta nói cho ảnh nghe sự thật, thực sự là … buồn cười không thể chịu được … nhưng cô thấy ba của con cư xử rất mẫu mực, phản ứng không tồi trước chuyện đó đâu. Rồi sau thì có cậu Hakuba tới nữa. »


« Hakuba ấy ạ ? » Ran nhướn mày.


« Ai vậy Ran ? » Shinichi hỏi.


“Hakuba Saguru cũng là thám tử như Shinichi vậy đó,” Ran giải thích.


“Cậu ta còn dẫn tới đây một cô bạn với một mớ lí thuyết kì quái nhằm giải thích cho chứng mất trí nhớ của Shin nữa cơ,” Yukiko dẫn hai đứa trẻ vào phòng khách, “nhưng theo cô quan sát thì chính cậu Hakuba cũng sửng sốt và ngán ngẩm cô gái đó lắm.”




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




“Heizo căng mắt ra nhìn như muốn xuyên thủng màn tuyết rơi dày đặc. Trận bão tuyết sắp ập đến rồi, và Heiji thì chưa biết sống chết ra sao cả. Heizo bắt đầu lo rằng cái việc ông lao ra tìm kiếm dấu vết một kẻ giết người hàng loạt sẽ không còn là một cái cớ hoàn hảo nữa.


Bất chợt ông để ý thấy một bóng người mặc đồ đen bước ra từ lùm cây cạnh bờ sông. Ngay lập tức Heizo nhấn còi báo động và kẻ lạ mặt chạy nhanh như chớp tới gần xe gắn máy rồi phóng đi cái vèo. Heizo hét vào radio.


“Tập hợp ở bờ sông phía tây ngay lập tức!” ông gào lên. “Hattori đây. Có một gã mặc đồ đen chạy trốn bằng xe gắn máy, hiện đang hướng tới đường quốc lộ. Mau chặn xe và bắt giữ. Tôi sẽ đích thân lo liệu quanh bờ sông.” Nói dứt lời là thắng xe cái két và kéo mũ trùm kín đầu rồi bước từng bước khó khăn giữa gió và tuyết.


Ông cảnh sát trưởng lừng danh thận trọng giữ chặt khẩu súng giấu sẵn trong vạt áo khoác, ông nhớ Kazuha nói rằng có hai gã đàn ông mặc đồ đen, nhưng vừa rồi rõ ràng chỉ thấy có một. Chẳng bao lâu sau, bờ sông đã ở ngay trước mặt ông. Ông giật mình đứng sững lại. Có một cái gì đó sẫm màu đang nằm dài ở đó, lấp ló sau gò tuyết. Không phải là màu đen – chỉ là sẫm màu thôi. Một bàn tay có nước da sẫm màu thò ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình.



“Heiji con ơi!” ông cảnh sát rít lên thành tiếng và lao về phía trước. Sau đó ông mới giật mình cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng không có động tĩnh gì của kẻ thù cả: không có kẻ áo đen nào thập thò quanh đó cả. Heizo buông súng xuống và chạy vội tới cái xác người nằm sấp kia.


Cho đến lúc này ông mới nhận ra có cái gì đó rất kì cục.


Ý là, ống tay áo đó rộng và dài quá – quá mức bình thường. Bàn tay thò ra thì quá nhỏ …


Heizo quỳ sát xuống thân hình nằm dài bất động, kinh ngạc nhấc bổng lên một cậu bé con trong bộ đồ to quá cỡ đang dần đông cứng lại vì gió lạnh. Chỉ cần nhìn thoáng qua 1 cái là Heizo đủ nhận ra đó là Heiji con trai của ông, chứ không ai khác. Nhưng tại sao …


“Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này?” Heizo thì thào nhìn đăm đăm gương mặt con nít đang bất tỉnh nhân sự kia. Ông lay lay thằng bé vài cái để đánh thức nó dậy, nhưng cậu bé chỉ rên lên nho nhỏ và nhích lại gần hơi ấm của cơ thể ông trong vô thức mà không hề mở mắt ra. Heizo thở hắt ra một tiếng, may quá, thằng bé còn sống … Nhưng tại sao …?


Tại sao con trai ông lại nhỏ xíu thế này?



Heizo vội bế cậu con về xe của mình, lột bộ đồ đã đông cứng vì lạnh của cậu bé ra rồi quấn quanh người nó một cơ số mền cứu hộ trên xe mà không thông báo cho đội quân còn lại một tiếng nào. Xong xuôi việc sơ cứu, Heizo đặt cậu bé ở băng ghế sau rồi lặng lẽ nổ máy phóng thẳng về nhà trước khi bất cứ ai trông thấy hành động đó.



Xxxxxxxxxxxxxxxx




“Chúng định ra tay vào cuối tuần này …”



Chúng ta sẽ xử lý nhanh gọn hơn thế nhiều … rồi bọn còn lại sẽ sợ mất vía thôi … mất đi người bảo hộ mà.”


“Hay là để tôi khử lão nhé?”


Người của Sake sẽ lo vụ đó. Còn anh chỉ cần ở cùng một phòng bên cạnh lão để có chứng cứ ngoại phạm tuyệt đối là được. Khi lão lìa đời, anh sẽ được cất nhắc thế vào cái ghế đó, nghĩa là lợi thế lại thuộc về ta.”


“Hiểu rồi. Sáng mai lúc 8.30 tôi có hẹn với lão.”


“Tới 9h là lão ngắm củ cải từ dưới đất rồi. Anh nhớ dụ lão đứng gần cửa sổ nhé.”


“Đương nhiên rồi.”


“Đừng sơ xuất đấy, Schnapps.”


“Tôi đã bại trận bao giờ đâu nào?”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét