Phần 51: Vị khách không mời mà đến



Yukiko rảo bước trong bãi đậu xe, cả ngày hôm nay đầu óc bà cứ căng lên như dây đàn, trong lòng cực kì bất an, như thể đang bị theo dõi vậy. Cũng có thể đó là hậu quả của việc phải đeo mặt nạ hóa trang quá lâu chăng? Yukiko nảy ra ý định ghé qua nhà Agasa trước rồi mới về nhà mình sau – bà muốn trò chuyện với Ai một chút. Cô bé đó trông lẻ loi và buồn bã quá. Yukiko muốn cô nhóc ăn uống đầy đủ hơn một chút. Bà luôn đinh ninh rằng trẻ con ở độ tuổi đó nhất định cần ăn thật nhiều thì mới đủ năng lượng để lớn lên được – nhất là Ai và Shinichi thì lại càng ăn nhiều hơn bất cứ đứa trẻ nào khác.



Yukiko vừa kịp lôi chìa khóa xe hơi ra khỏi bóp thì bị buộc phải ngước mặt lên nhìn. Không hiểu tại sao nhưng có cái gì đó khiến bà không thể không nhìn được. Bà thấy một người phụ nữ đang tựa người vào chiếc xe thuê màu bạc của bà. Một dáng người quen thuộc. Một gương mặt không xa lạ chút nào.


Yukiko đánh rơi chìa khóa cái “cạch”.


“Vẫn hậu đậu như ngày nào, Yuki nhỉ,” Sharon Vineyard nhếch mép cười tự phụ. “Em chẳng thay đổi chút nào vậy à?”


“Chị cũng thế thôi, chị Sharon,” Yukiko thầm cám ơn kĩ năng diễn xuất của bà đã nặn ra được một giọng nói bình thản đến độ kinh ngạc để đối đáp với người bạn cũ.


“Chị thấy con trai của em dũng cảm thật đấy, báo chí nói tùm lum như thế mà vẫn bình chân như vại,” Sharon bật cười nho nhỏ. “Nhưng cánh thám tử đúng là còn tệ hơn cả lũ phóng viên báo lẻ tẻ, nhỉ? Dù gì thì cái bộ mặt lúc này của em cũng đủ để đánh lừa mấy người đó rồi đấy.”


“Chị đã làm gì con trai em?” Yukiko hỏi. « Anh Yuusaku nói rằng chính chị đã bắt cóc Shin nhà em. Chị đã làm cái gì đó khiến nó mất trí nhớ đúng không ? Rốt cuộc chị đã làm gì con trai em vậy ? » giọng của Yukiko chỉ chực vỡ òa trước cái ý nghĩ rằng người bạn cũ của mình đã ra tay hãm hại con mình, nhưng bà cố nuốt ngược đi dòng nước mắt đó.


« Thằng bé thế nào rồi ? » Sharon hỏi, giọng rất khó đoán. « Không đến nỗi hỉ mũi không sạch chứ hả ? »


« Nó luôn bối rối và hoảng hốt vì chính những kí ức của nó đang dần dần quay trở lại, » Yukiko cay đắng nói, trong giọng điệu có pha chút hờn giận và ác nghiệt khiến chính bà cũng phải ngạc nhiên. « Em muốn con trai em trở lại như xưa, Sharon. Tại sao? Tại sao chị phải hại nó ? »


Sharon – hay là đích thị là người nào đó khác, thì có trời mới biết – nhìn thẳng vào mặt Yukiko một hồi lâu với gương mặt tỉnh và lạnh y hệt Kuroba Toichi năm xưa. Lòng Yukiko chợt quặn lên khi nhớ tới người bạn cố tri năm nào, nay đã không còn nữa.


« Còn nữa, có đúng là như thế không ? » giọng Yukiko chua chát tựa axit. « Có đúng là chính chị đã bán đứng Toichi cho … bọn Chúng không ? »


« Chỉ là thiếu cân nhắc trong một tíc tắc thôi mà, » Sharon chậm rãi nói. « Chị có nói vài câu bình luận vu vơ và tình cờ có kẻ đã lợi dụng điều đó … chuyện là như vậy. » Người phụ nữ bí ẩn chợt mỉm cười buồn bã. « Còn về lí do chị làm như vậy … liệu có cần phải giải thích không ? Có cần thiết phải có một lí do không ? »


« Sao cơ ? » Yukiko nhíu mày, chưa hiểu gì cả.


« Có rất nhiều lí do để giết người, » Sharon đưa mắt nhìn qua chỗ khác, « nhưng nếu để cứu một người thì đâu cần bất cứ tư duy logic nào. Có lẽ đó là nguyên nhân đấy. »


« Chị Sharon à, » Yukiko lên tiếng, và Sharon quay lại nhìn bà rồi bật cười.
« Em cứ luôn như thế, nên chị mới yêu quý em, Yukiko à, » người đàn bà vẫn đang cười. « Chị là kẻ gián tiếp giết chết một người bạn thân thiết của em, và là người xóa đi kí ức của con trai em, thế mà em vẫn gọi chị là chị Sharon như ngày xưa. » Sharon mỉm cười. « Chị khuyên em một điều. Hãy đưa con của em đi khỏi chốn này, để nó quên đi tất cả mọi chuyện và sống một cuộc đời khác bớt sóng gió hơn. Có lẽ nó sẽ trở thành Edogawa Conan chứ không phải là Kudo Shinichi, nhưng dù sao còn sống sót và được an toàn đã là tốt lắm rồi, đúng không ? »


Yukiko nhìn người bạn cũ không chớp mắt, bà đang cố nén đi môt tiếng nấc. 


« Bỏ lại tất cả mớ bòng bong này cho người lớn giải quyết đi. Tại chúng tôi mà có ngày hôm nay … nên chính chúng tôi sẽ là người được hưởng lợi hoặc bị trừng phạt. » Nói dứt lời là người đàn bà quay lưng bỏ đi ngay, bà ta lùi lại và nhảy phốc lẹ làng qua lan can xuống khu vực thấp hơn của bãi đậu xe. Yukiko vội chạy tới nơi và cúi gập người nhìn xuống, tưởng đâu mục kích một cái xác nát vụn, nhưng không, bà chỉ thấy bóng một chiếc xe gắn máy đang rồ ga phóng như bay đi xa.


Yukiko ngã xụi lơ tại chỗ vì quá run rẩy, hai bàn tay bà trắng bệch vì nắm quá chặt thành lan can. Bà căn chặt môi dưới để ngăn một tiếng thét, không hiểu là do tức giận hay là sợ hãi. Yukiko nhăn mặt khi cảm thấy một vị mằn mặn tanh tanh lan dần trong miệng mình.


« Chị ấy đang làm gì vậy ? Chị ấy rốt cuộc là muốn gì đây ? » có tiếng gào thét dữ dội vọng trong óc Yukiko. « Chị ấy đã làm hại Shin … nhưng … »



« Thử cái này xem sao. Nhìn đây nhé, nếu em đội tóc giả lên trước rồi sau đó bôi kem nền thì … »
« Ôi, em hiểu rồi ! Trông cứ như thật ấy ! Woa, chị Sharon, tiền bối Sharon ! »
“Đừng có gọi chị như thế, nghe già quá, mà lại có cảm giác trách nhiệm nặng nề …”
“He he thế thì em sẽ gọi chị là Sharon nhé!”
“Được thôi nhưng chị cũng sẽ gọi em là Yuki!”
“Hai cô đến đây để học nghệ thuật hóa trang hay là để tám chuyện thế hả?”
“Một người phụ nữ hấp dẫn thì phải đa năng mà, thầy Toichi!”



“Chị rốt cuộc bị cái gì vậy, Sharon? Có chuyện gì xảy ra khiến chị thay đổi như thế?” 
Yukiko nghĩ thầm. Ngay cả lúc này khi bà đã biết sự thật trần trụi về Sharon Vineyard cũng đồng thời là Vermouth, bà vẫn không thể nào đồng nhất hình ảnh người chị, người bạn đẹp người đẹp nết thân thiết trong suốt 20 năm trời của mình với một tên tội phạm nguy hiểm tầm cỡ quốc tế - một kẻ bắt cóc trẻ con và là sát thủ máu lạnh, thành viên chủ chốt của một băng nhóm tội phạm nguy hiểm cấp toàn cầu. 


Con người thực là phức tạp, chẳng thể nào trông mặt mà bắt hình dong … cứ tưởng là mình hiểu rõ bạn bè lắm … thế mà cuối cùng thành ra chẳng biết gì về họ cả. Mình từng nghĩ người như chị ấy sẽ chẳng làm hại ai bao giờ, nhất là Shin, thế nhưng …”


“Hãy đưa con của em đi khỏi chốn này, để nó quên đi tất cả mọi chuyện và sống một cuộc đời khác bớt sóng gió hơn …”


“Lạ quá …” Y
ukiko nhíu mày. “Chị ta chưa từng báo cáo với Tổ chức về tung tích của Shin … cứ như thể đang cố gắng bảo vệ thằng bé vậy. Nhưng … tại sao chứ?”


“Có cần thiết phải nêu một lí do để cứu người không?”



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




“Hóa ra tôi không phải là người duy nhất nghi ngờ đường đi nước bước của Edogawa Fumiyo,” Jodie chậm rãi nhấp ngụm café, “nhưng cho phép tôi được nói câu này nhé, tôi thấy việc này thuộc phạm trù của chồng chị hơn là chị đó chứ.”


“Nếu không phải là đang phá án thì Kogoro chỉ là một tên ngốc lơ đễnh thôi,” Eri khịt mũi. “Tôi với anh ta là bạn thân từ thuở nhỏ nên tôi cũng học được nhiều ngón nghề trinh thám lắm. Ví dụ như phát hiện thấy bất cứ điều gì phi lí bất thường thì phải theo dõi ngay chứ không được bỏ qua. Cũng giống như chi tiết hai cái điện thoại di động khác nhau của bà ta vậy: chiếc mà bà ta dùng trong toilet không phải là chiếc mà tôi để ý thấy từ trước, cái lúc bà ta gọi điện đặt vé máy bay.”


“Có nghĩa là chị cũng để ý cả chi tiết người đó đổi giọng điệu và cung cách ăn nói khi trò chuyện qua điện thoại đúng không?” Jodie hỏi.


“Đương nhiên không qua được mắt tôi,” Eri đáp. “Chưa kể cái chuyện bà ta nói về Ran rất thân mật trong khi bình thường đâu có gần gũi với con bé nhà tôi đến vậy. còn nữa, cô ta chỉnh sửa lại lớp phấn son trên mặt liên tục. Tôi biết là son môi rất dễ bị phai màu, nhưng ngay cả thứ phấn nền rẻ tiền nhất cũng phải quá vài giờ đồng hồ mới bong ra cơ mà …”


“Đơn giản là bởi vì bà ta không dùng phấn trang điểm thông thường,” Jodie gằn giọng. “Bà ta buộc phải đụng tay vào lớp mặt nạ hóa trang liên tục, không thể làm khác được.”


“Cái gì cơ?!” Eri shock thực sự.


“Tin tôi đi, tôi đã truy đuổi một ả đàn bà rành hóa trang suốt bao nhiêu năm nay rồi,” giọng Jodie vững như bàn thạch. “Nếu phải đeo mặt nạ trong một thời gian dài thì người giả dạng buộc phải chạm tay vào nó liên tục để đảm bảo lớp cao su đặc biệt đó đủ độ đàn hồi, đôi khi chỉ cần đổ mồ hôi một chút là mặt nạ sẽ biến dạng ngay, chị để ý cả cái cách bà ta day day hai bên thái dương chứ?” Eri gật đầu. “Chẳng hạn nếu tiết trời quá lạnh thì mặt nạ cũng có xu hướng co và nhăn lại, cho nên người đó buộc phải gỡ nó ra để thay bằng cái khác co giãn tốt hơn … nói tóm lại là người đàn bà đó vào toilet liên tục để đụng tay vào lớp mặt nạ hóa trang. Còn một cách khác nữa, đó là tháo mặt nạ cũ và thay bằng cái mới, nhưng nếu khuôn mặt thật lại khác xa mặt giả thì sẽ tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị …”


“Nói chung cô ta là một kẻ mạo danh?” Eri hỏi.


« Chưa biết là ai, nhưng chắc chắn không phải là Edogawa Fumiyo, » Jodie đáp. « Tôi check qua loa về thân thế bà ta rồi. Tòa soạn báo mà bà ta và chồng làm việc, hoàn toàn không có thật. Tòa nhà ở địa chỉ đó đang là công trường xây dựng. Số điện thoại tuy có thật, nhưng chẳng ai dùng. Trường hợp điện thoại di động của bà ta chắc cũng vậy thôi. »


« Có nghĩa là điện thoại mà cô ta dùng để nghe máy trong toilet ban nãy mới chính thức là của cô ta, » Eri ngẫm nghĩ. « Rốt cuộc người đàn bà này là ai … »


« Tôi cũng có giả thuyết riêng, nhưng tạm thời chưa nói được, » Jodie nói. « Không cần biết bà ta là ai, chỉ biết đó không phải là mẹ ruột của Edogawa Conan. Điều quan trọng nhất là phải bảo vệ nhóc Conan, trong khi chưa xác định được danh tính thực sự của bà ta thì phải để ý thu xếp cho cậu nhóc không được ở một mình bên cạnh bà ta. »


« Và phải tìm hiểu cho ra mẹ thật của cậu ta là ai, có chuyện gì đã xảy ra với cô ta. » Eri nói thêm, còn Jodie thì nhướn mày. « Trước đây cô ta có tới văn phòng thám tử vài lần, tôi nghe Ran kể chuyện, cô ta ngay từ đầu đã giới thiệu là mẹ của Conan. Thằng bé rất thông minh sáng dạ, nên khó mà lừa gạt được nó nếu có ai giả vờ là mẹ nó, nhìn cái cách nó đối phó với Kaitou KID nhiều lần là biết. nhưng hiện tại Conan đang mất trí nhớ, lần trước khi đông người tập trung ở quán Poirot để thăm hỏi thằng bé, nó hoàn toàn không nhận ra bà ta. Trong khi Ran và Kogoro thì rất hiếm khi tiếp xúc với bà ta, có nghĩa là ở quán Poirot hôm đó, chẳng có ai đáng tin cậy để kiểm chứng xem bà ta có đúng là Edogawa Fumiyo hay không. Biết đâu lại chẳng có sự tráo đổi nào đó … »


« Nếu giả thiết của tôi là đúng, thì Edogawa thật đã bị giết rồi, » Jodie nhíu mày, « có lẽ chồng bà ta cũng vậy, ông ta cũng chưa từng xuất hiện lần nào đúng không ? »


« Thế cô nghĩ kẻ bắt cóc Conan là ai ? » Eri đột nhiên hỏi khiến Jodie sém chút nữa là sặc nước.


« Thì, như người ta nói đó, là KID, » Jodie cố bình thản lại thật nhanh.


« Nhưng tôi nghe nói có kẻ giả dạng cơ mà, » Eri nói, « mà trên đời có phải mỗi mình KID rành thuật hóa trang đâu. Tôi khó mà tin được Kaitou KID lại giết chết hai mạng người và cả gan bắt cóc một đứa bé. Chưa hết, hồi tôi và Ran ở Osaka để đón Conan về, tôi được biết Kaitou KID cung cấp tin tức về vụ bắt cóc cho Hattori Heiji rất đều đặn … »


« Thú vị thật đấy, » Jodie nhìn sang hướng khác.


« Thế rốt cuộc cô thực sự thuộc về tổ chức nào ? » Eri buột miệng hỏi. « Cô đang theo dõi một người mà cô gọi là nghi phạm, cô còn biết những thông tin lưu hành nội bộ mà công chúng không biết đến. Cô là ai ? Interpol à ? Hay là FBI ? »


« A secret makes a woman woman, » Jodie nháy mắt điệu nghệ. “Bây giờ điều cần làm đâu phải là tìm hiểu về thân thế của tôi, mà là phải ưu tiên bảo vệ nhóc Conan, đúng không nào? Tôi sẽ tiến hành song song với chị để theo dõi người phụ nữ có hành tung đáng ngờ kia … chị giúp tôi cách li hai mẹ con họ được chứ ? »


« Đương nhiên … » Eri ngập ngừng. « Nhưng mà … tôi vẫn ngờ ngợ hình như đã gặp người đàn bà đó ở đâu rồi, nhất định là như thế … giọng của cô ta khi nói chuyện điện thoại nữa, tôi thề là đã từng nghe thấy trước đây. Bây giờ tôi chưa nhớ ra là ai, chỉ biết đó chắc chắn không phải là một tội phạm giết người. »


« Tôi hi vọng chúng ta sẽ vén bức màn bí mật sớm , » Jodie nói. « Ngay sau khi lột được mặt nạ của bà ta … »


Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx



« Thưa thiếu gia, có người tới tìm cậu đấy ạ, » bà giúp việc đứng tuổi nói. Saguru nhướn một bên lông mày, hết sức ngạc nhiên. Thanh tra Nakamori, Sato, Takagi và Megure đều đang ở đây tìm kiếm lục lọi chỗ hồ sơ tư liệu cũ. Thế thì còn có ai muốn gặp hắn ở cái giờ này nữa nhỉ ? Trong số những người ở đây, đâu có ai hé răng về chuyện họp hành bí mật này cho người ngoài chứ ?


« Ai vậy ? » Saguru cảnh giác.


« Tôi không biết, thưa thiếu gia, » người quản gia đáp. « Ông ta chỉ nói rằng tới đây để lấy lại tài liệu của mình. »


« Tài liệu của ông ta ư ? Nhưng mà ở đây mình chỉ có tư liệu lưu hành nội bộ của cảnh sát thôi mà … » Saguru nghĩ mãi mới nhớ ra một người và đáp nhanh. « À, để tôi ra gặp ông ta ! »


Hắn rảo bước về phía sảnh. Mọi nghi ngờ của hắn đều được kiểm chứng ngay khi hắn nhận ra dáng người dong dỏng của một người đàn ông ngoài cửa.


« Chú Kudo, cháu chào chú ! » Saguru cúi chào ông tiểu thuyết gia. « Có việc gì vậy chú ? Cháu tưởng đâu chú quay về L.A rồi cơ mà. »


« Không sai, chính chú muốn tất cả mọi người nghĩ như vậy, » Yuusaku lặng lẽ đáp. Trông ông ta xanh xao và kiệt sức hơn cả cái lần Saguru tình cờ gặp ở đống đổ nát của căn hộ nhà Kuroba, vẻ mặt và cử chỉ đều cho thấy một vẻ căng thẳng và lo âu cực độ.


« Là vì lo cho nhóc Conan nên mới như thế à ? » Saguru tự hỏi. « Có vẻ như ông này thân thiết với cậu ta lắm thì phải … ông ta đang điều tra vụ bắt cóc thằng bé à ? Cho nên mới nói dối là đã quay về Mỹ ? »


« Thế ? Cháu tập hợp được những nhân vật nào rồi ? » Yuusaku cắt đứt dòng suy đoán miên man của Saguru và rảo bước về phía phòng làm việc.


« Chú Nakamori, bác Megure bạn của chú, chị Sato và anh Takagi ạ, » Saguru lần lượt giơ từng ngón tay lên kể lể. « 3 người còn lại trừ thanh tra Nakamori được Hattori đảm bảo, cậu ta còn nói đó là quyết định của con trai chú … »


« Ừ, họ là những người đáng tin cậy, » Yuusaku bước vào trong phòng. « Xin chào, mọi người có khỏe không ? »


« Yuusaku đấy à ? » Megure la lên nho nhỏ. « Tôi cứ ngỡ là anh và Yukiko quay về Mỹ rồi chứ ? »


« Yukiko thì về rồi, còn tôi thì có vài công chuyện cần giải quyết ở đây, » Yuusaku nói. « Thực ra tôi muốn nói chuyện riêng với anh Nakamori đây một chút … không quá phiền mọi người chứ ? »


« Được thôi, » Nakamori đứng dậy ngay. Bất giác ông thanh tra liếc Saguru một cái rất sắc .


“Cháu đi theo có được không chú?” Saguru biết ý, vội hỏi. Yuusaku dò xét hắn một hồi rồi cũng gật đầu.


“Được,” ông nói. “Chúng ta đi thôi.”


“Có phải chuyện liên quan tới Kuroba không thưa chú?” Saguru không nén được tò mò, phải hỏi ngay trên đường tới phòng đọc.


“Gần như là thế,” Yuusaku đáp, “và ý kiến riêng của chú Nakamori đây về vấn đề đó …”


“Thì cũng như anh đoán từ trước rồi đấy, chẳng phải là chuyện quá bất ngờ,” Nakamori thở dài và châm lửa vô tẩu thuốc.


“Nếu ba cháu mà bắt gặp cảnh này thì chú sẽ chết từ từ trong đau đớn đấy,” Saguru giơ một ngón tay lên nhắc nhở, còn Nakamori chỉ nhún vai thờ ơ.


“Vào việc chính, cậu Hakuba đây có kể sơ sơ cho tôi về mấy người bí ẩn đó rồi …” ông thanh tra trỏ vào Saguru, “bọn chúng có cài được cả người trong nội bộ cảnh sát và đều có chức vị khá cao, đúng không? Cho nên mới tự do được đến bây giờ … tránh được mọi đợt khởi tố, theo đuôi được KID và ngăn mọi can thiệp từ phía cảnh sát …”


“Chính xác,” Yuusaku nói. “Nhưng nếu được cha của cậu Hakuba đây giúp môt tay thì tôi dám chắc chắn chúng ta sẽ sớm vô hiệu hóa được lũ chuột đội lốt cảnh sát thôi … bây giờ chắc chúng đều bị đánh động cả rồi, nhưng nếu chúng chưa biết người thực sự đứng sau điều tra thì có lẽ …”


“Tuyệt,” Nakamori gật đầu. “Thành thật mà nói tôi không biết tôi có thể bắt giữ Kaito được không … nhưng chắc chắn tôi sẽ không đào huyệt chôn thằng bé. Có phải anh đang muốn nghe điều này từ miệng tôi không?”


“Cũng không hẳn là thế,” Yuusaku mỉm cười buồn bã. “Cách đây 15 năm tôi đã biết chuyện rồi. Tôi đã giữ bí mật để ngầm giúp đỡ Toichi và ngăn chặn bàn tay của Chúng.”


“Ông ta nghĩ gì thế nhỉ? Muốn đạt được cái gì bằng cách đi ăn trộm vậy?” Saguru nhăn nhó. “Ông ta rốt cuộc đã cố tìm cho ra cái gì thế?” bỗng dưng Saguru nhớ ra một chuyện, và buột miệng hỏi luôn. “Pandora là cái gì? Một viên đá quý phải không?”



Trông Yuusaku như thể mới bị ai bất ngờ thụi cho một cú rõ đau, Saguru tự dưng thầm ước ngay lúc đó hắn có trong tay một máy ảnh hoặc camera ghi hình. Thế rồi ông nhà văn khẽ gật đầu.


“Pandora là thứ mà Chúng luôn khao khát có được, hơn bất cứ mục tiêu nào khác,” ông nói. “Nó đích thị là một viên đá quý đấy. Nghe đâu Pandora là một viên ngọc kép – còn có người đồn rằng chỉ có thể kiểm chứng được điều đó bằng cách giơ nó lên để ánh trăng rọi qua.”


“ … viên đá máu …” Saguru lẩm bẩm trong miệng.

“Chính là nó đấy,” Yuusaku nói. “Tương truyền là viên đá ánh lên màu đỏ rực như máu. Sao cháu biết vậy?” ông tò mò hỏi. “Cháu cũng nghe kể rồi à?”


“Không ạ, có một người quen của cháu cứ nói đi nói lại về chuyện đó miết, ra rả cả ngày …” Saguru nhăn mặt. “Cái cô Koizumi ấy ạ.”


“Con bé đó kì quái lắm,” Nakamori thêm vào. “Có khi cô bé biết điều gì đó cũng nên. Hay là cháu cứ thử hỏi xem sao, nhé?”


“Tôi tìm kiếm dữ liệu khắp nơi bằng đủ cách nhưng không có bất cứ tài liệu ghi chép nào về nó cả …” Yuusaku nhíu mày. “Chỉ biết nó có liên quan mật thiết tới truyền thuyết về trường sinh bất tử … không cần biết tính chất hiện thực của sự việc lớn đến đâu, nhưng chi tiết viên ngọc kép là có thật. Tôi đang nghi ngờ nó sắp quay về Nhật Bản, không lâu nữa đâu …”


“Ý anh nói viên kim cương đó hả,” Nakamori lầm bầm. Đột nhiên ông ta nhoẻn cười tự đắc, không giấu diếm ánh lửa nhiệt tình trong cặp mắt. “Tôi hiểu rồi … Kaito sẽ cố trộm viên kim cương … và thế là mấy thằng khốn sát thủ kia sẽ cho người tới rình rập thằng bé …”


“Nhưng anh cũng sẽ có mặt ở đó,” Yuusaku cười nửa miệng. “Để bắt Kaitou KID, đúng không?”


“À, đương nhiên,” Ginzo đáp lời, ánh mắt lại càng bừng sáng hơn nữa. Với nét mặt đó, đôi mắt đó cộng thêm ngọn khói nghi ngút từ tẩu thuốc bốc lên, trông ông ta lúc này không khác gì một con quỷ đến từ địa ngục - ông thanh tra đã quyết sống mái với tụi sniper rồi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét