Phần 63 : Sát khí


« Ở đây đang diễn ra một trò phi lí bỉ ổi, » Hakuba giáng hai bàn tay cái rầm xuống mặt bàn, khiến túi plastic đựng viên đạn cũng rung lên bần bật trên nền gỗ, « mà tôi biết chắc chắn nó là cái gì. »


Năm con người đang tụ họp tại dinh thự của nhà Hakuba, trong phòng làm việc rộng lớn : Hakuba, Nakamori, Megure, Jodie và đương nhiên không thể thiếu Yuusaku. Buồn cười ở chỗ, mỗi người trong số họ đều đang ngầm thắc mắc vì sao người đó/kẻ đó lại có mặt ở đây.



« Cậu đang cầm cái gì thế ?! » Jodie kinh ngạc hỏi.


« Viên đạn giết chết ba của tôi, » Hakuba bình tĩnh đáp, nhưng trong giọng nói vẫn có cái gì đó thô ráp và đay nghiến, đồng hành với ánh lấp lánh dữ dằn trong đôi mắt khiến cậu thám tử trông có nét khang khác so với mọi ngày.


« Nhưng đây đâu phải là loại đạn dành cho súng bắn tỉa ! » Nakamori chăm chú quan sát viên đạn trong túi nhựa.


« Cháu lấy viên đạn đó ở đâu ra vậy ? » Megure há hốc miệng. « Cho dù là con trai của người quá cố thì cháu cũng không gan đến mức độ lẻn vào nhà xác và kiếm bằng chứng chứ ? »


« Tôi đoán ra người đó là ai rồi, » Yuusaku liếc nhìn vẻ nhăn nhó trên mặt Hakuba, « tôi cần phải nói luôn, nếu đã có ý đinh hợp tác với nhau lâu dài thì nhất định phải tin tưởng nhau, cũng có nghĩa là không cần thiết lúc nào cũng phải tra khảo về cách thức kiếm tang chứng của người kia. »



« Tôi thì hoàn toàn thông cảm được mà, » Nakamori yên ủi và chuyền túi đạn cho Megure.


« Anh Nakamori nói đúng đó, viên đạn này có phải là đạn sniper đâu ! » Megure la lên.


« Không sai, nó không phải là đạn từ nòng sniper, » Hakuba gằn giọng. « Tôi đã nghe lời khai của nhân chứng trực tiếp. Chỉ có 1 viên đạn trong số 3 viên của sniper bắn vào văn phòng ba của tôi, hai viên còn lại đây. » Hakuba nói đoạn vứt lên bàn một túi nhỏ khác. « Viên đạn duy nhất đó đập bể kính cửa sổ, ba tôi và Yamashiro bắn trả. Và thế là viên đạn này tìm đường chui vào sọ ba tôi. »


« Cháu đang ý nói là có kẻ nào đó đã bắn chết ba cháu chứ không phải là gã sniper đó, » Yuusaku kết luận.


« Và là người của bọn Chúng … » Jodie lặng lẽ nói.



« Nhưng đội pháp y báo cáo lại đó là đạn của sniper cơ mà, » Nakamori hỏi.


« Thế thì cái gã bác sĩ pháp y đó là người của bọn Chúng chứ sao, » Jodie phản pháo ngay.


« Khoan khoan, cái gì thế này … » Megure nãy giờ vẫn đang chăm chú quan sát viên đạn trong túi nhựa, lần này tháo khẩu súng bên người và lấy đạn ra. « Xem này … » ông thanh tra mập giơ cao viên đạn trong súng và viên trong túi ngang tầm mắt những người có mặt ở đó để tiện so sánh. « Viên đạn hung khí là đạn xuất từ trong kho của cục cảnh sát toàn Nhật … nghĩa là một cảnh sát đã bắn viên đạn này ! »



« Và cảnh sát duy nhất có mặt trong phòng lúc đó, » Hakuba gần như gầm lên. « Chính là cái tên Yamashiro Yuuta – Tân cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Tokyo hiện tại. »



« Cái gì ?! » Nakamori há hốc miệng không nói nên lời.


« Tôi đã cảnh báo anh là vụ việc rất nghiêm trọng mà, » Yuusaku lặng lẽ bình phẩm. « Rằng người của Chúng leo rất cao. Cũng may là chưa cao đến độ ta không với tới nổi. »


« Anh nói thế là sao ? » Megure hỏi. « Sao mà anh biết được người của Chúng không leo cao hơn nữa ? Giả sử Tổng thanh tra cũng là ?! »


« Không đâu, » Yuusaku bình tĩnh giải thích. « Thử nghĩ mà xem. Trong trường hợp của anh Nakamori, của Sato và Takagi, luôn có cấp trên cảnh cáo các anh không được điều tra sâu hơn. Cho tới giờ thì Chúng chỉ truy sát Sato và Takagi bởi vì hai người này công khai lờ đi điều đó. Nếu như Chúng có cài nhân vật nào cao cấp hơn ba của Hakuba thì Chúng trước tiên sẽ phải đe dọa ông ấy trước. Đằng này hoàn toàn không có, phải không ? »


« Không có, » Hakuba xác nhận. « Nói thẳng ra Tổng thanh tra là chỗ dựa của ba tôi mà. »


« Chính xác đấy, » Yuusaku nói. « Tóm lại Chúng chỉ leo tới đây thôi. Chính vì thế mà ba của cháu phải chết. »



« Nhưng mà chẳng phải bây giờ Chúng đã nắm toàn quyền sinh sát tại Sở cảnh sát Tokyo rồi sao ?! » Megure kêu lên.

« Cứ cho là thế, thì Chúng cũng không điều khiển được toàn bộ lực lượng cảnh sát trên nước Nhật, » Yuusaku nói. « Thêm một điều nữa, Tổng thanh tra không phải là người của Chúng. Giờ ta có thể mang bằng chứng này tới nói chuyện với ông ta để tìm cách phanh phui chuyện của Yamashiro. Tôi cho rằng Chúng vẫn tự tin nghĩ là chưa có ai khác biết sự thật đằng sau vụ ám sát Cảnh sát trưởng. Đó là 1 lợi thế về phía ta. Trước tiên cần phải tóm được Yamashiro, rồi sau đó lục soát khám xét nhà gã. Bằng cách đó, ta sẽ nắm rõ được danh sách cảnh sát sâu mọt trong Sở còn có những kẻ nào. »



« Đúng là nhà Kudo có bộ óc hơn người , » Jodie mỉm cười thầm nhủ. « Tôi sẽ gọi cho James để điều tra thêm về thân thế Yamashiro. »


« Cần phải tiến hành nhanh gọn trong ngày mai hoặc ngày kia, » Yuusaku tiếp tục nói. « Trước ngày 25 – hẹn với KID. Chúng nhất định sẽ giăng bẫy vì muốn sát hại KID. Mà tôi có cảm giác là trận bắt KID lần này không chỉ là cái cớ để giết KID không thôi … mà còn lấy mạng vài người khác có dính líu và gây hại cho Chúng. Chẳng hạn như Nakamori và Hakuba … » 


« Thế thì cứ đến mà giết, rồi sẽ biết mèo nào cắn mỉu nào, » Nakamori gầm lên. « Chúng ta sẽ tấn công bọn khốn và đảm bảo an toàn cho KID chạy trốn. Nhất định tên nhóc sẽ quay lại cho mà xem. Nó không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của ánh đèn sân khấu đâu. »



Xxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Thưa tiểu thư Akako ? » con yêu quái vội né qua một bên nhường đường cho cô phù thủy lao qua.


« Chết.Tiệt ! » Akako rít lên dữ tợn. « Không thấy gì cả ! Tên Hakuba đó chắc đã nói đúng – chỉ là một câu chuyện truyền miệng từ thời xa xưa và được kể lại cho đến tận bây giờ mà thôi … » cô quăng mình xuống giường và búng tay đốt sáng một ngọn nến đen thui cháy yếu ớt. « Ta cần phải chiu vào đầu cái kẻ kể chuyện đó để tìm ra viên đá đang nằm ở đâu – và làm thế nào để hủy diệt nó mới được. » 



Akako lơ đi lời khẩn cầu của tên đầy tớ, nằm xuống giường và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh giương, ngọn nến cháy bập bùng đầy bí hiểm.



Cái chết – nhiều người chết quá – cô cảm thấy bóng dáng của Thần Chết ở mọi nơi, ngay cả khi ông ta đã hoàn thành công việc tại gia đình Hakuba, ông ta vẫn chưa có ý định dừng tay lại. Ông vẫn còn trong tay một danh sách rất dài.


Akako thấy mình đang trôi bồng bềnh trong khoảng không vô tận. Cô không biết mình đang ở đâu nữa, chỉ biết trước mặt cô là một mặt trời đỏ ối tròn vành vạnh. Bóng đêm và quạ đen bay sát rạt ngay bên cạnh cô, nhưng mỗi lúc chúng lại bay lảng đi – hoặc bị đẩy ra xa bên trên vầng sáng trắng bao quanh mặt trời – chúng tập hợp thành những đám đen dày đặc. Akako cứ chơi vơi ở đó, bên cạnh mặt trời tỏa hơi ấm, chẳng muốn rời đi.


Một hồi sau, Akako nhận ra chỉ còn một mình cô ở đó, và mặt trời càng ngày càng nóng lên. Cô sợ quá nên lùi lại tránh hơi nóng, nhưng không gian chung quanh cô mỗi lúc một nóng hơn lên, nó sáng bừng, rực rỡ và thiêu đốt không khí. Dột nhiên bóng tối đằng xa xa với hơi lạnh mời gọi cô, nhưng mỗi khi cô bước tới và cố với lấy bóng đêm thì cô lại bị giam bởi một cái lồng bằng thủy tinh. Akako đấm bồm bộp vào nan lồng, nhưng nó ở khắp nơi, và rất kiên cường không dễ gì bị bẻ gãy, càng ngày nó càng kéo cô tới gần mặt trời đỏ rực kia hơn.


Akako ngước lên nhìn bên trên.


Một đồng xu bằng bạc đang từ từ rơi xuống mỗi lúc một nhanh. Akako nhìn thấy cả 2 mặt sấp và ngửa của đồng xu, vì khi rơi nó lần lượt xoay xoay. Nhưng rồi đồng xu càng ngày càng rơi nhanh hơn, quay nhanh hơn đến mức Akako bắt đầu thấy 2 mặt đồng xu dần nhập thành một, đồng xu càng rơi xuống gần phía cô thì nó càng xoay nhanh và biến đổi hình dạng nhanh hơn. Hai mặt của đồng xu biến mất khi nó biến hình thành một viên đạn bạc, phóng như bay tới chiếc lồng thủy tinh.


Cuối cùng thì viên đạn cũng bắn trúng cạnh của chiếc lồng – nhưng không đập bể được nó. Viên đạn rơi xuống và lại chuyển thành hình đồng xu bạc, bây giờ nó đang tỏa sáng lung linh trong bóng đêm. Dần dần Akako cảm thấy dễ chịu, cô đã có thể quay lại ẩn mình trong bóng tối, vì mặt trời đỏ đã bị đẩy đi xa. Nhưng nếu cô bỏ đi, đồng xu cũng sẽ bị bóng đêm nuốt chửng mất ! Vì bóng đêm đen đặc đang lấn át dần ánh sáng nhỏ nhoi màu bạc kia …



Thế rồi Akako thấy một luồng ánh sáng khác nữa xuất hiện.


Một bóng người nhẹ nhàng lướt qua cô, tạo thành một quầng sáng thanh khiết, đẹp tựa như một thiên thần. Cô gái đẹp như tiên đó vươn tay ra nâng lấy đồng xu bạc và âu yếm nó trên đôi bàn tay rồi mỉm cười thật đẹp. Thiên thần cùng với đồng xu cùng tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng trắng bạc lan tỏa khắp nơi, ban đầu là những tia sáng đơn độc nhỏ bé, nhưng dần dần chúng tụ lại thành một quầng sáng mạnh mẽ, đẹp lạ lùng, đủ để xua đi toàn bộ bóng tối bủa vây xung quanh. Quạ đen rít lên những tiếng thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống chết gục …



Dột nhiên cô nghe thấy đâu đây có tiếng nói « và họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, » như thể người đó đang kể một câu chuyện vậy. Quan trọng là, cô biết giọng nói đó …




Akako giật mình tỉnh dậy.



Cô phù thủy thở hổn hển một lúc lâu, cố nhớ lại chi tiết giấc mơ vừa rồi. Ngọn nến đen đã cháy được quá nửa, bị tách ra làm đôi. Akako vò tóc một hồi để trấn tĩnh lại, và nhìn chằm chằm ngọn nến. 


« Giấc mơ đó, » Akako bật lên thành tiếng. « Lần này là một giấc mơ hoàn chỉnh. Chính là lời liên tri … nhưng làm thế nào mà ?! »


« Tiểu thư Akako, cô có sao không ? » con yêu quái lo lắng hỏi. « Cây nến bị tách ra chừng vài phút trước khi cô tỉnh dậy. »


« Thế à ?! » Akako la lên kinh ngạc. Cây nến đó là thứ giúp cô xâm nhập vào giấc mơ của người khác. Nếu như ngọn nến bị hủy hoại có nghĩa là giấc mơ đã thay đổi bằng cách nào đó … thế có nghĩa là phần cuối của giấc mơ … giọng nói quen thuộc đó là …



« Hả, đó là giấc mơ của chính mình ư ? » Akako thì thào. Không phải là một lời tiên tri. Mà giống một kiểu kí ức hơn.



« Ta đâu có kí ức, » Akako lẩm bẩm. « Ta đánh đổi nó rồi cơ mà. »


« Tiểu thư Akako, cô cũng biết cái giá phải trả nếu như cố tình phục hồi lại kí ức rồi đấy, » con yêu quái cảnh cáo Akako. « Cô đã lựa chọn rồi cơ mà. »


« Đúng vậy … » Akako thầm nghĩ và liếc nhìn những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay của minh. « Mình đã tự tử bao nhiêu lần không thành … thế rồi Lucifer cho mình lối thoát và mình đã chọn cách đó. Nhưng tại sao bây giờ mình lại mơ thấy viên đá chứ ? Hay là trước kia mình có biết điều gì về nó ? Mình có nên lấy lại trí nhớ để tìm ra viên đá hay không ? Mình sẽ bị trừng phạt, nhưng mà … »


Akako nhớ lại gương mặt đau đớn trầm u của Kuroba đứng trước nấm mộ cha hắn, nét mặt tái xanh hoảng hốt của Hakuba Saguru khi biết tin ba hắn bị bắn chết, và dáng ngồi cô đơn của Aoko, và cả vẻ mặt thiên thần trong giấc mơ nọ …



« Không được … mình nhất định phải cứu họ … cho dù mình phải trả giá đắt, mình cũng phải giúp họ ! »


Akako ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố giữ lại những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Bây giờ không phải là lúc để đưa ra quyết định sống còn.



Hoặc là, chưa phải lúc.




Xxxxxxxxxxxxxxxxx





« Tớ đề nghị cậu uống một liều thuốc giải tạm thời, » Ai ngoắc tay ra hiệu cho Shinichi bước vô phòng. « Có khi ở trong cơ thể thực sự của cậu lại giúp cậu nhớ ra điều gì thì sao. Có điều cần phải tính toán mốc thời gian thật chính xác để phòng ngừa rủi ro. »




« Ừ … » Shinichi ậm ừ đáp lời cô bạn trong khi mải đọc qua loa vài báo cáo ghi chép về quá trình nghiên cứu thuốc APTX. Yuusaku và Ai đã kể cho hắn nghe kĩ về Tổ chức, hoặc là kĩ trong phạm vi hiểu biết của hai người này. Bây giờ thì hắn đã hiểu hơn về Tổ chức nhưng đó là « kiến thức » chứ không phải là « trí nhớ ». Hắn vẫn mơ hồ cảm thấy hắn đang giữ bí mật lớn lao nào đó, một bí mật mà hắn chưa thổ lộ với bất cứ ai ngay cả người gần gũi nhất với hắn.



« Mà cũng đúng, » Shinichi nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của hắn từ màn hình máy tính của Ai, « mình thậm chí còn dám giấu diếm cả gương mặt này. »

« Bây giờ cậu định làm gì ? » đột nhiên Ai hỏi.


« Tớ có lẽ sẽ đến dự tang lễ của nhà Hakuba. Rồi sau đó cũng muốn tới vụ KID nữa … tớ cần nói chuyện thêm với thằng cha đó. »


« Lại lao đầu vào chỗ nguy hiểm ngay lập tức, hả ? » Ai hơi nhếch mép. « Vẫn chứng nào tật đấy nhỉ. »


« Thì tớ vẫn là tớ thôi, cho dù ngay bây giờ tớ không dám chắc trước kia mình là người như thế nào, » Shinichi đáp trả. « Tớ làm sao mà đứng yên nhìn cái ác lộng hành đây ? »


« Đúng, cậu không thể, » Ai thở dài. « Đó là con người thật của cậu. Cậu biết không, chính vì điều này mà cậu trở nên đặc biệt và thu hút người khác. »


« Cậu nói sao ? » Shinichi ngẩng lên nhìn cô bạn.


« Cậu không để ý à ? » Ai giải thích. « Tất cả những con người đang đấu tranh chống lại thế lực đen tối của Tổ chức đều dần tìm đến bên cạnh cậu. Ngay cả khi cậu vắng mặt thì họ cũng tìm cách liên kết lại với nhau. Họ tạo thành đội ngũ mạnh mẽ vì có cậu … họ chống lại Tổ chức cũng vì cậu. »


« Tớ có làm được gì đâu ngoài việc tự gây ra rắc rối cho chính mình và những người xung quanh, » Shinichi lầm bầm.


« Không phải đâu, những gì cậu đã làm là cống hiến và đóng góp cực kì to lớn và có ý nghĩa với tất cả mọi người trong cuộc chiến chống lại Tổ chức, » Ai nói. « Còn hơn thế nữa … cậu giống như chất xúc tác quan trọng để Tổ chức sụp đổ. Cuối năm nay khi sao chổi xuất hiện sẽ là thời khắc quyết định. Lúc đó mọi người sẽ rất cần khối óc của cậu. »


« Sao chổi nào cơ ? » Shinichi thắc mắc.


« Sao chổi Pandora, » Ai đáp. « Cũng là tên một viên đá quý mà KID đang theo đuổi. Nếu Chúng không kịp tìm ra viên đá trước lúc sao chổi bay ngang … thì sẽ là ngày tận thế đối với Chúng. Lí do vì sao thì tớ không rõ lắm, nhưng … cậu có thấy buồn cười không ? Chúng ta có thể tiêu diệt Chúng mà chẳng cần phải làm tổn thương Chúng chút nào cả. » Ai nhìn thẳng vào mắt Shinichi và hơi mỉm cười. « Cậu biết không … để thay đổi được thế giới thì không nhất thiết phải thực hiện được chiến công gì quá vĩ đại. Mỗi người góp sức lại có thể tạo nên sức mạnh lớn lao. Giống như những giọt nước nhỏ nhoi vậy, ngày một hòa nhập và lớn thêm lên … tạo thành dòng chảy, dòng suối, dòng thác xuyên được cả núi đá hay một con sông lớn đủ sức cuốn trôi cả một vùng bao la. Trong vài tháng tới đây, Tổ chức hoặc là sẽ lớn mạnh đến độ không ai đe dọa được Chúng nữa, hoặc là sụp đổ hoàn toàn, nhất định sẽ là một trong hai hướng đó mà thôi. Muốn có được dòng thủy triều mạnh mẽ đó thì những giọt nước li ti cần phải hợp sức lại. Cậu sẽ làm được điều đó. Nhất định là như thế. »



« Haibara này, » Shinichi tò mò nhìn cô gái. « Nói ra được những lời đẹp đẽ như thế mà sao cậu lại tự nhận mình là sứ giả của bóng tối được nhỉ ? »



Ai ngay lập tức đỏ mặt. « Trong suốt hai năm qua, cậu lúc nào cũng nói với tớ những lời như thế. Giống như cậu nói đấy, tớ vẫn là tớ thôi, tớ đâu thể thay đổi con người thật của mình dễ dàng thế được. »


« Ừm, nói hay lắm, Haibara, » Shinichi cười. « Cậu có thể áp dụng lí thuyết giọt nước tạo thành sông lớn trong trường hợp của cậu được đấy. »




Xxxxxxxxxxxxxxxx





Heiji ngó trân trân hai tờ giấy có hình vẽ nguệch ngoạc, cố nặn óc gán cho chúng vài ý nghĩa dễ hiểu nào đó. Hắn biết là lẽ ra giờ này hắn nên đi ngủ rồi, nhưng hai hình vẽ đó cứ ám ảnh mãi tâm trí khiến hắn bồn chồn không yên, với lại sáng mai đi Tokyo, nằm trên xe tha hồ mà gà gật, cũng không lo lắm. Heiji Hattori gần như đang cầu xin ông trời gợi ý cho hắn bất cứ điều gì có thể để giải mã được hai bức hình.



Xem nào … Eta nghe còn có lí, chứ Veta … chẳng biết là cái quái gì. Eta – kí tự thứ 7 trong bảng chữ cái Hy Lạp cổ, cũng đồng thời là số 8 … nghĩa là sao đây ? Nếu là bảng chữ cái La tinh thì sẽ là H … Thử xem … Egyptian Tourist Authority, Electronic Travel Authority, Estimated Time a'Arrival, Eric the Actor … ừ thì đều là chữ viết hoa cả đấy, nhưng như thế thì đơn giản quá đúng không? Có phải là Eta Carinae không nhỉ?



Có thể lắm chứ. Heiji nhớ lần trước cái lúc Kudo mới được nhặt về, hắn ta ngồi xem chăm chú bản tin tức buổi sáng trên TV nói về một ngôi sao chổi nào đó sắp theo định kì vài nghìn năm quét qua bầu khí quyển của Trái Đất, hắn ta nói là hình như cái tin đó gợi cho hắn cái gì đó quen thuộc, nhưng không rõ là cái gì. Ran thì đoán là trước đây thằng nhóc xem nhiều chương trình trên truyền hình quá, nên cũng dễ hiểu, nhưng trước khi gặp nạn, Kudo có thèm để ý đến mấy tin tức liên quan đến sao chổi hay thiên văn linh tinh đâu. Liệu có chuyện gì xảy ra lúc hắn ta bị bắt cóc nhỉ? Eta Carinae là một ngôi sao kép khổng lồ … Thế còn V?



“Chắc là ẩn dụ gì đó,” Heiji khịt mũi kinh dị. “Dù gì đây cũng là 1 dạng mật mã … không thể nào có chuyện toạc móng heo được. V có phải là Vermouth không nhỉ? Kudo mà dễ dãi thế à? Đau đầu thật. Mình nghĩ là Eta thì có thể hiểu như vừa rồi, nhưng V thì cần phải phức tạp hơn thế … nói tóm lại là mình bó tay thôi.”


Heiji chán nản ngó tờ giấy nhàu nhĩ thứ hai mà Kudo vẽ. Mẩu giấy nhăn nhúm và nhòe ở các góc cứ như thể Kudo vẽ nó trong tình trạng tay bị khống chế vậy. Hắn ta đâu có bị thương? Thế thì nguyên nhân là …? Heiji thấy mình đang nghĩ lan man nên vội quay lại vấn đề chính: bức vẽ nguệch ngoạc.


« Một chiếc kính bọc ngoài một viên đá kép … » Heiji nhíu mày. « Có phải là ám chỉ KID hay không ? Nghĩa là KID đang tìm kiếm viên đá này ? Nhưng trông viên đá quý này ngồ ngộ thế nào ấy … như thể là bị nứt vỡ vậy. »


Thám tử tí hon miền Tây nước Nhật vò đầu bứt tai đầy đau khổ, hắn cố gắng tránh nhìn vào đôi bàn tay giờ đây đang nhỏ xíu của mình. 


« Kudo … cậu đúng là đồ đáng ghét. Đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của cậu sinh ra là để giải mật mã, tớ công nhận, nhưng nếu trong trường hợp chính cậu là người làm ra đám mật mã chết dẫm thì đúng là người trần mắt thịt chúng tớ không tài nào hiểu nổi. Tốt nhất là cậu hãy cố lấy lại trí nhớ thật nhanh đi, để nói cho tớ biết rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra xung quanh chúng ta thế này … »


0 nhận xét:

Đăng nhận xét