Tập 71 : Mối liên hệ chưa được khám phá 




« Nó là cái gì mới được chứ ? » Ai gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. «Rốt cuộc là có mối liên hệ gì ? »



Cô đang tập trung hết sức vào APTX4869, cô có thể thề rằng chắc chắn phải có một sự tương đồng nào đó giữa cơ địa của cô, Kudo và Hattori nên cả 3 mới chịu cùng một tác động từ liều thuốc như vậy. Thế nhưng thỉnh thoảng đầu óc cô vẫn vẩn vơ nghĩ tới Vermouth, vì không dám tin là mụ ấy đã chết rồi. Cái cảm giác tự do và thư thái ấy thật dễ chịu, khi biết được rằng cuối cùng thì ác ma ám ảnh đời cô đã biến mất, bà ta sẽ không bao giờ làm hại được cô hay Kudo nữa. Từ lúc gặp Vermouth lần đầu tiên trong đời đến nay, cô mới có được cái cảm giác này.


Ai nhớ lại, vào năm 16 tuổi cô đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc và trở về Nhật bắt tay vào công trình nghiên cứu đang bỏ dở từ khi ba mẹ cô chết – đồ án APTX. Tuần đầu tiên khi cô đang mải sắp xếp đồ đạc và phụ tùng trong phòng thí nghiệm và nơi ở gần đó thì Vermouth tìm tới.


Flashback :


« Thế ra cô bé là người chịu trách nhiệm chính cho Đồ án lần này cơ đấy, » bà ta nói bằng cái giọng nhẹ tênh trong lúc quét ánh nhìn quanh phòng thí nghiệm. « Ái chà, nhưng không phải là cô còn quá trẻ hay sao ? »


« Tôi đủ trình độ để tiếp tục công trình nghiên cứu này, » Sherry gắng giữ cho giọng nói và nét mặt của mình lạnh tanh và vô cảm, hệt như cử chỉ của Vermouth, nhưng có vẻ như người đàn bà này vào giây phút đó đã tự giải nghĩa câu nói đó của cô thành một lời khẳng định xấc xược. « Mật danh của tôi là Sherry. »



« Ta là Vermouth, » người phụ nữ nhếch mép cười. « Ta và cô sẽ không gặp nhau nhiều lắm đâu, nhưng ta báo trước là sẽ kiểm tra đôn đốc công việc của cô liên tục. Hôm nay ta tới đây cũng là để nhắc nhở cô về mục tiêu mà ba mẹ cô từng hướng tới. »



« Theo tôi được biết thì nó là một nỗ lực nhằm giảm thiểu và làm chậm quá trình lão hóa, » Sherry đáp.



« Không phải là làm chậm lại – mà là ngừng lại hẳn kìa, » Vermouth nói mà như hát. « Cô, cũng giống như ba mẹ cô, sẽ phải tìm kiếm cách tái chế Thuốc trường sinh bất lão. » Không hiểu sao mà bà ta nghiến ngấu những từ ngữ cuối cùng ấy với một cái giọng nửa như trêu ghẹo, nửa như … thù hận.


Sherry ngó bà ta trân trân. « Trường sinh bất tử ư ? »



« Cô không tin vào chuyện đó ư ? » Vermouth quắc mắt. « Đồ án này là do Anokata chỉ thị. Nếu như cô cảm thấy không đủ năng lực thì … »


« Tôi đủ giỏi chứ, » Sherry ngắt lời người phụ nữ. « Sao, trường sinh bất lão à ? Nghe hay đấy. Sẽ là một thách thức không nhỏ. Nhưng lâu lắm rồi tôi chưa bị thử thách lần nào cả. »



« Tốt lắm, » Vermouth đáp lại bằng một giọng lạnh như tiền. Sherry ngay vào giây phút đó đã cảm thấy rõ rệt một điều rằng người này cực kì ghét cô, không hiểu tại sao.



« Còn nữa, cô bé … đồ án này có thể rất quan trọng, và cô cũng có thể khá thông minh, nhưng điêu đó không có nghĩa là cô được phép vênh mặt, cô vẫn có thể bị thanh trừng bất cứ lúc nào đấy, hiêu chưa ? »



End flaskback




Có nghĩa là, ngày từ cái lần đầu tiên chạm trán, giữa cô và Vermouth đã nảy sinh vấn đề cực kì căng thẳng, về phía Ai mà nói thì cái thái độ ghét Vermouth dần phải chuyển sang sợ hãi e ngại bởi vì vị trí cao ngất của bà ta trong Tổ chức, mà cái vị trí ấy thì cho phép bà ta có quyền sinh sát tuyệt đối với cô và chị gái cô. Mọi thứ đối với cô còn trở nên tồi tệ hơn khi bắt đầu kết bạn với Gin.




Gã là một sát thủ chuyên nghiệp – hiển nhiên là gã chẳng dính líu gì tới Đồ án hết – đơn giản thế thôi. Thậm chí cô còn không hiểu tại sao gã lúc nào cũng tự hào về cái sự thật rằng gã là sát thủ máu lạnh. Gã và Ai thường ở bên cạnh nhau, cả ở trogn phòng thí nghiệm lẫn bên ngoài.




Bây giờ có thời gian ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, Ai mới cảm thấy mình thật khờ khi từng nghĩ rằng mình và Gin đã từng là bạn bè, thậm chí đôi khi còn tưởng là cái gì đó hơn thế nữa. Không cần biết thực hư cái thứ tình cảm đó ra sao, chỉ cần biết gã đã làm trái tim cô tan nát khi gã thẳng tay giết chết chị Akemi – người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của cô, và đau đớn nhất đối với cô là khi cô chợt nhận ra, đối với gã, cô cũng chỉ là một cái mạng quèn như bao nhiêu kẻ khác, chẳng qua là tài năng của cô vẫn còn có giá trị với Tổ chức mà thôi.



« Nhớ lại cái chuyện đó thật là … » Ai mỉm cười buồn bã khi hình dung lại lúc gã suýt giết chết cô trên sân thượng ngập tuyết của khách sạn Haido.



« Ta đã có thể giết chết cô, nhưng lúc đó nghĩ là bộ quần áo thật không hợp … 

« Đối với một kẻ như thế, nói được 1 câu ra hồn người kể cũng lạ. »



« Em đang làm gì vậy, bé Ai ? » 



Cô ngẩng lên nhìn, thấy Kazuha bước vào, trên tay mang khay trà. « À, chị Toyama … »



« Cứ gọi chị là Kazuha đim » cô gái năn nỉ. « Chị không chợp mắt nổi, cho nên nghĩ hay là vào đây xem em có ổn không … cô Yukiko cứ phàn nàn cái chuyện em ăn uống ngủ nghỉ không hợp lí hoài … »




« Cám ơn chị, » Ai chụp lấy 1 cái bánh sandwich. « Hình như là vẫn chẳng đâu vào đâu cả, xin lỗi chị nhé. Em biết chị đang lo lắng cho cái anh Hattori đó. » 




« Không sao, ít nhất thì cái tên ngốc đó vẫn chưa bắt chị phải chịu đựng nhiều như Ran mà, » Kazuha khịt mũi tỏ ý giận dữ. « Mà chị nghĩ hắn ta cũng không có đủ dũng khí làm cái chuyện như thế, Heiji là Heiji, chẳng bao giờ giấu diếm được ai điều gì cả. Ô thế mà cuối cùng cũng dám giấu chuyện của Kudo, đến tận bây giờ, khủng khiếp thật … »




Ai bật cười nhẹ để cô gái kia được vui, thực ra đầu óc cô vẫn đang mông lung lắm.



« … đấy, em biết không, nếu mà con người ta lớn tuổi hơn một chút thì cái thuốc này thực sự có giá trị đấy, » Kazuha tiếp tục nói một mình. « Ý chị là, chẳng hạn ở độ tuổi ngoài 40, gần 50, uống vài viên thuốc của em vào, a lê hấp, bụp 1 cái lại thành 29 tuổi như thường … »



« Phải rồi, tiếc 1 cái là những người đã từng uống thuốc lại chỉ có 10 năm tuổi đời để lùi lại thôi … » Ai cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng rồi giật mình khi chợt nhân ra điều gì. « Trời ơi, đơn giản thế mà mình không nghĩ ra sớm ! » cô vội xoay ghế quay lại màn hình vi tính. »



« Có chuyện gì vậy ? » Kazuha nhíu mày, hỏi.



« 3 nạn nhân bị teo nhỏ lần lượt ở độ tuổi 16, 17 và 18, » Ai nói liến thoắng. « Trước đó người trẻ nhất uống thuốc – người chết trẻ nhất trong danh sách thí nghiệm – là 28 tuổi. Đó chính là khoảng cách 9 năm – tính từ mốc người lớn tuổi nhất bị teo nhỏ và người trẻ nhất chết. »



« Ừ … rồi sao nữa ? » Kazuha không hiểu gì cả, nhưng vẫn cố kiên nhẫn lắng nghe nhà khoa học trẻ tuổi nói hết.




« Không có nạn nhân nào ở độ tuổi từ 21 tới 25 cả, » Ai trình bày tiếp bằng giọng vội vã, « đó là thời kì kết thúc phát triển khi cơ thể đủ trưởng thành. Nói cách khác, cơ thể của con người vẫn tiếp tục phát triển cho tới khi chạm mức 21 và 25, cho tới lúc đó thì nó luôn sản sinh ra 1 loại hooc-môn tăng trưởng cực mạnh giúp cơ thể lớn lên nhanh chóng trong giai đoạn dậy thì và tiền trưởng thành … »


« Chị hiểu rồi ! » Kazuha kêu lên. « Em đang nói là … nếu như APTX có phản ứng với những hooc-mon tăng trưởng đó thì … »



« Điều đó giải thích tại sao thuốc lại gây ra phản ứng khác thường trong trường hợp của em, của Kudo và Hattori, » Ai vừa giải thích vừa lẩm nhẩm đọc thành tiếng vài dữ liệu sinh hóa. « Trong cơ thể của cả 3 đều có sẵn hooc môn sinh trưởng … hệ thần kinh, trí nhớ và bộ óc vẫn nguyên vẹn của cơ thể cũ không hề thay đổi, quá trình đồng hóa dị hóa vẫn diễn ra bình thường. Trong lúc đó thuốc vẫn liên tục phản ứng với hooc môn … trời ơi, có thế mà mình không nghĩ ra ! »



« Tất cả nhờ vào em đấy, » Kazuha đứng dậy và đi ra ngoài, « nhưng mà cũng phải ngủ đấy nhé ? »



Ai khẽ gật đầu lơ đễnh vì đang mải mê dán mắt vào những công thức hóa học dài ngoằng chạy trên màn hình vi tính.


Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Hôm nay chú xuất viện hả, chú Shiratori ? » Shinichi ló đầu vào trong phòng bệnh của Shiratori và Takagi – trông nét mặt của Shiratori vẫn còn xanh như tàu lá, nhưng anh ta đang đứng dậy vững vàng. 




« Ừ, bác sĩ có khuyên phải thận trọng, » anh cảnh sát đáp. « Còn Takagi chắc còn nằm chơi ở đây thêm mấy ngày nữa nhỉ ? »



« Tôi còn biết làm thế nào được ? » Takagi nhún một bên vai không bị thương. « May mà Sato không có mặt trong trận đấu súng hôm qua. »



« Thôi đừng nhắc lại vụ đó nữa, » Shinichi nhăn mặt. Hắn bị giữ lại bệnh viện cả đêm qua mặc dù chẳng có thương tích gì đáng kể, cũng may là giờ có thể đi được rồi. Còn cả tá hoặc hơn thế, cảnh sát còn phải nằm viện dài dài, và 20 người bị giết kia thì đương nhiên là vĩnh viễn không thể đóng góp gì thêm. Càng nghĩ về mức độ tàn bạo và sức mạnh của Tổ chức, Shinichi lại càng thấy kinh tởm, không biết Chúng còn sẵn sàng xuống tay với bao nhiêu sinh mệnh nữa, chỉ để có được viên đá đó.



Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Chúng đang tuyệt vọng lắm rồi. Bí mật bị khám phá, gián điệp bị tóm gọn trong tay cảnh sát. Chúng đang hết sức tuyệt vọng, nhưng cũng trở nên nguy hiểm và tàn nhẫn hơn bao giờ hết, ngay cả khi thiếu vắng Vermouth.




« Không, em không có mặt ở đó, mà lại vướng vào một trận hỏi cung chẳng đi đến đâu cả, » Sato thở dài khi bước vào buồng bệnh. « Yamashiro vẫn câm như hến. Ngay cả khi nghe gọi bằng mật danh Schnapps, vẫn không cạy miệng gã ra nổi. À phải rồi, nhân tiện chúc mừng anh luôn, anh Shiratori ạ. »




« Chúc mừng vì dịp gì chứ ? » Shiratori nhíu mày. « Vì tôi may mắn thoát chết hả ? »



« Không, cái đó tôi đã nói rồi mà, » Sato hơi mỉm cười. « Vụ thanh trừng vừa rồi khiến hàng ngũ của cảnh sát ta thiếu vắng vài vị trí chủ chốt. Sếp Matsumoto giờ đã được đề bạt lên vị trí của Cảnh sát trưởng rồi đấy, anh biết chưa ? »



« Thật thế à ? » Takagi ngạc nhiên nói . « Tuyệt quá ! Nhớ chuyển lời chúc mừng tới ông ấy cho anh nhé. »




« Có mà, chắc chắn rồi, » Sato an ủi anh bạn trai. « Thanh tra Megure cũng được thăng chức luôn ! Và thế vào chỗ của ông ấy, người ta đã đề cử … »



« Tôi hả ? » Shiratori nói chêm vào.



« A, chúc mừng chúc mừng ! » Shinichi la lên. « Thế có nghĩa là cảnh sát sẽ vẫn tiếp tục săn bon tội phạm nguy hiểm này, đúng không ? »



« Đương nhiên rồi, » Sato nói. « Chúng tôi đang phối hợp với bên FBI, họ có một vài yêu sách, nhưng không sao. Tôi thấy chấp nhận được hết, nghĩ mà xem, chúng ta đang đồng tâm hiệp lực chống lại một trong những tổ chức tội phạm khét tiếng nhất trong lịch sử loài người chứ không đùa đâu … »




« À, nhóc Conan đây rồi ! »



Shinichi quay đầu lại, ông Yuusaku đang tiến tới gần chỗ hắn đứng. « Chú đến đón cháu về nhà đây, » ông nhà văn giải thích. « Tiện thể cũng tìm gặp Ginzo luôn. À, phải rồi, tôi có nghe tin thăng chức từ phía Megure, » ông quay sang nhìn mấy sĩ quan trong phòng. « Chúc mừng nhé ! »



« Chào các cô chú ! » Shinichi quay lại la lớn sau khi theo chân ông Yuusaku ra về.




« Con thấy trong người thế nào ? » Yuusaku hỏi, khi đã đảm bảo không còn ai nghe thấy.



« Con hơi đau đầu 1 chút, một vài cảnh giết chóc thảm sát kinh dị mới được chêm vô bộ não đã quá tải chuyện kinh dị của con, » Shinichi thờ ơ đáp, « nhưng cũng may là chưa chết. Ba đã tìm thấy chưa ? »



« Rồi con ạ, » Yuusaku bước vào phòng của Nakamori. « Chào Ginzo, vết thương thế nào ? »




« Chẳng bị làm sao cả, tôi nói mãi mà bác sĩ không chịu cho xuất viện, » Nakamori cằn nhằn, trỏ vào cái tay đang băng bó. « Rảnh thế thì nên chăm sóc cho những cảnh sát bị thương nặng hơn, có tốt hơn không. À, chào cháu, Conan … cháu làm ta sợ quá, bỗng dưng chụp lấy khẩu súng ngắn rồi bắn lia lịa … mà lại còn bắn khá chuẩn nữa cơ đấy. »




« Không đâu, bạn Mitsuhiko giỏi hơn cháu nhiều, bạn ấy chơi trò bắn Robo cừ lắm, » Shinichi reo lên vui vẻ.



« Ấy thế mà người ta cứ chỉ trích video game khuyến khích bạo lực đấy, » Yuusaku bật cười bình luận. « Cũng may là anh vẫn an toàn … Kaito và Aoko cũng vậy. »



« Anh gặp chúng rồi à ? » Nakamori vội hỏi. « Chuyện như thế nào ? »



« Tôi tình cờ gặp hai đứa, vào đúng cái địa điểm mà Kaito chọn để hạ cánh, » Yuusaku giải thích. « Kaito giờ đang tạm nghỉ ở nhà tôi để chữa lành mấy cái xương sườn bị rạn. Tôi và vợ tôi nói dối bác sĩ rằng đó là Shinichi, vì hai đứa quá giống nhau. Shinichi cũng biết chuyện, trong thời gian này thằng bé nhà tôi cũng không được phép lộ diện, nên cái đó không thành vấn đề. Tôi cũng đưa cô bé Aoko về nhà anh rồi. Cô bé ứng phó với tình hình rất tốt, mặc dù tôi nghĩ trước đó hai đứa đã nói chuyện phải quấy rồi. Lúc tôi tới thì thấy một bên má của Kaito sưng tấy đầy vết móng tay cào, ai mà biết được hai cô cậu đã phân tích vấn đề đến đâu rồi ấy. Nhưng nói chung hai đứa nó giờ ổn cả rồi. Cô bé có nói là sẽ quay lại bệnh viện thăm anh, nhưng chắc là mệt quá nên ngủ một mạch, giờ vẫn chưa tỉnh dậy. »




« Thế là cả hai đứa nó đều bình an khỏe mạnh … » Nakamori thở phào nhẹ nhõm. « Thằng bé có nói là để viên kim cương thật ở đâu không ? Cái viên mà tôi nhặt được cạnh đống bầy nhầy của thằng cha kia là giả mà. »




« Tạm thời bây giờ thì viên đá đang ở chỗ đảm bảo, đừng lo, » Yuusaku đáp lại nhẹ tênh. « Quan trọng nhất là tụi trẻ được an toàn, đúng không ? »





« Cám ơn trời đất, » Nakamori thở dài đánh sượt, trông thư giãn hiếm thấy. « Bí ẩn còn lại là làm sao để cái lũ kia chịu khai ra mọi chuyện, và còn cái tên sniper đó nữa … »




« Sniper nào ? » Yuusaku hỏi.




« Đêm qua rõ ràng có người nào đó đã bắn tụi khốn đó, » Nakamori rên lên. « Không phải người của cảnh sát, cũng không phải quân của FBI, và không có ai bước vào vành đai 600 thước bảo vệ cả - có nghĩa là kẻ đó đã phải ngắm bắn từ khoảng cách 650 thước từ xa … »



« Tổ chức Áo đen có nhiều tay sniper kinh khủng lắm, » Yuusaku nói. « Shinichi con tôi từng nhắc tới 1 ả sniper có thể ngắm bắn từ khoảng cách 600 thước, và có nhiều khả năng gã đồng bọn Korn còn tài hơn thế nữa kìa … »



« Nhưng cái con người bí ẩn này đang nhắm hạ Tổ chức đấy thôi, » Nakamori nhắc nhở.




« Có vẻ là như vậy thật, » Yuusaku gật gù, « nhưng đó là sau khi KID ra tay và khi đạn đã bay vèo vèo rồi. Nói cách khác, rất có thể đây là một phi vụ giết người bịp đầu mối được che đậy khéo léo … biết đâu lại chẳng để giết Snake ? »




« Thôi không nghĩ đến nữa, » Ginzo rùng mình, « Snake bị mù 1 bên mắt do quả bom quang cơ mà, làm sao mà sống sót nổi nếu bị trúng đạn. Nhắc mới nhớ, cái thằng bé ngốc đó làm thế nào mà sống được thế nhỉ ? Chắc là nó mặc áo chống đạn, nhưng còn máu me bê bết thì sao ? »




« Máu giả ấy mà, » Shinichi nhún vai. « Hắn ta chắc là đã để sẵn vài túi máu giả gần ngực. Chắc cũng đoán trước được tình huống như thế, nên cố tình sắp đặt để cho Chúng nghĩ hắn đã bị hạ để tranh thủ thời cơ phản khang … lúc đó cháu để ý thấy máu đông lại và khô quá nhanh, nên đã nhận ra ngay ... » Shinichi đang nói dở dang thì phải ngừng lại khi thấy chuông điện thoại reo. 




« A lô ? » hắn nhận cuộc gọi, còn ba hắn và ông Ginzo quay ra tiếp tục bàn chiến thuật.



« Kudo, tớ vừa mới tìm ra một hướng giải quyết quan trọng, nên cần cậu thử thuốc vào ngày mai, cậu có sẵn sàng không ? »




« Tớ đã bao giờ từ chối đâu, » Shinichi thở hắt ra.



« Ý tớ là, ngày mai phải đi học, cho nên … »



« Học hành gì với cái lớp 3 tiểu học, » Shinichi vội nói. « Tớ sẽ tranh thủ tới vài địa điểm quen thuộc để gợi trí nhớ, có lẽ là Tropical Land … »




« Tốt lắm. Cả Hattori cũng sẽ thử thuốc vào ngày mai, nhưng hai cậu sẽ uống hai liều khác nhau, tớ đang cần kiểm tra vài chi tiết … nếu như tớ tính toán đúng thì … à thôi bỏ đi, có nói mấy thứ chuyên ngành này thì cậu cũng chẳng hiểu được. Nhưng đại loại nếu tớ không nhầm thì đây rất có thể là liều thuốc giải thực sự. »



« Không đùa đấy chứ … » Shinichi thở mạnh. « Tuyệt quá ! »



« Chúng ta phải hết sức thận trọng … thôi, chừng nào cậu về thì gặp nhau sau. Rất mừng là cậu vẫn bình an. »


« Tớ còn lâu mới chết, » Shinichi nói. « Tạm biệt. »


« Ai vậy ? » Yuusaku hỏi. 



« Là Haibara, bạn ấy mời cháu tới nhà chơi ! » Shinichi lại nhập vai trẻ con.



« Thế thì chú sẽ đưa cháu đến đấy, » Yuusaku nói. « Ginzo, anh bảo trọng nhé. Coi chừng tăng huyết áp đột ngột đấy. »



« Vui tính quá thể, » Ginzo khịt mũi.



Xxxxxxxxxxxxxxxx




Saguru cố nén một tiếng ngáp dài, hắn không hiểu nổi rốt cuộc lại quyết định đến lớp học làm cái gì. Mãi đến 3h sáng hắn mới mò mẫm về đến nhà – cho đến lúc đó thì làm việc làm việc và nghiên cứu không ngừng. Chắc là hắn đang cô đơn quá – nói thẳng ra là như thế. Kuroba thì rõ ràng sẽ không có mặt ở lớp rồi, Saguru không ngạc nhiên chuyện đó, Aoko cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Mà cả Akako cũng vậy, quái lạ thật.




Dạo gần đây Akako cư xử rất kì cục, từ cái hồi Kuroba bắt đầu chính thức bước vào cuộc chơi. Thì đúng là bình thường Akako cũng đã kì quái rồi, nhưng Saguru cũng đã quen với cái kiểu quái dị của cô ta, cho nên bây giờ hắn thấy hơi lạ lẫm. Akako không còn buông ra những lời bóng gió khó hiểu như hàng ngày, mà cô ta ngồi im lặng, mải mê theo đuổi những ý nghĩ xa xôi nào đó. Vài ngày nay, cô gái đó còn không ngừng nắn bóp cổ tay trái.




Saguru rất thắc mắc về điều đó. Hắn để ý thấy cô nàng chẳng bao giờ chịu mặc đồng phục áo ngắn tay vào mùa hè, luôn luôn ăn mặc theo phong cách Goth Loli nhưng cái chính là chẳng bao giờ mặc áo ngắn tay. Chỉ có một lí do duy nhất để người ta phải che giấu cổ tay của mình thôi, Saguru cứ không yên với cái ý nghĩ đó. Vì hắn không thể tưởng tượng nổi cái cảnh cô nàng tự tin ngất trời lại bước vào trong phòng tắm và cầm dao cạo cứa nát cổ tay mình ra – nói thì nói thế, nhưng mà Saguru có biết gì nhiều về quá khứ của cô gái ấy đâu, đúng không ?




Không cần biết cái quá khứ đó là như thế nào, nhưng chỉ biết nó đã biến cô nàng thành phù thủy có ma thuật hắc ám – Saguru nhăn măt, hắn không muốn thừa nhận điều đó chút nào, giống như thái độ đối với những câu chuyện cổ tích vậy. Chỉ biết, quá khứ đó rất có thể liên quan tới một thứ gì đó cực kì nguy hiểm. 



« Mà căn cứ vào tình hình lúc này, thì liệu những chuyện kì quái đó có dính dáng tới Chúng không đây ? »


0 nhận xét:

Đăng nhận xét