Phần 61: Chào nhé, bạn đồng cảnh ngộ!
Heiji lơ mơ tỉnh dậy. Hắn nhớ mang máng lúc trước khi ngất đi, hắn bị thiêu đốt, nóng khủng khiếp, và đau đớn nữa. Thế rồi hắn lạnh, tê cóng khắp mình mẩy, đến nỗi át cả cơn đau. Còn bây giờ hắn thấy ấm áp và êm dịu. À phải, hắn đang nằm trên giường. Có phải là giường bệnh viện không vậy? Chắc là người ta đưa hắn vô viện đúng không? Hắn bị đầu độc cơ mà. Không cần biết, giả sử là nhập viện đi chăng nữa thì cũng còn tốt chán, nằm viện nghĩa là chưa chết, đúng không?
Hắn mở mắt ra, chớp chớp vài lần và cố vận động lại bộ óc. Đây không phải là giường bệnh, mà là phòng riêng của hắn. Nhưng sao trông nó kì kì thế nhỉ. Quái lạ thật đấy …
“Heiji, cậu tỉnh rồi à?”
Đột nhiên gương mặt lo âu của Kazuha lọt vào tầm mắt hắn. Đôi mắt cô gái sũng nước, một bên má còn băng kín nữa.
“Heiji phải không?” cô gái lại run run hỏi. “Cậu có nghe thấy tớ nói không?”
“Kazu …ha đấy à ,” Heiji lên tiếng, rồi giật mình. Hắn đang định hỏi xem cô bạn gái có khỏe không, nhưng rồi phải dừng lại vì thấy giọng hắn có vấn đề gì đó. Cổ họng hắn có đau đớn gì đâu nhỉ, thế sao giọng hắn lại lạ tai quá đi mất …
“ … không để lại dấu vết …”
Giọng nói đứt quãng ghê người của gã áo đen đột ngột xuyên qua tâm trí hắn.
“Có đúng là cậu đấy không?” Kazuha lại hỏi, lần này giọng còn bối rối hơn cả trước.
“Chứ còn ai vào đây nữa?!” Heiji lầm bầm và gượng dậy, nhưng rồi phải nhăn mặt lại vì cả lồng ngực đau nhói. “Chết tiệt thật … cái thằng cha tóc bạch kim chắc phải bẻ mất mấy cái sườn của mình rồi cũng nên …”
“Cậu nằm yên đi,” Kazuha nói. “Cậu bị rạn xương sườn, nhưng may là chưa gãy … Tớ mừng là cậu hết sốt rồi, cả đêm qua cậu cứ trằn trọc suốt không thôi … ba tớ tìm được tớ trên sông, rồi đưa tớ về đây, rồi sau đấy ba cậu tìm thấy cậu ngay trước lúc cơn bão ập đến. Tớ với ba tớ ở lại dây từ đêm qua.”
“Thế cậu có … làm sao không?” Heiji không dám nói to, vì vẫn đang ngờ ngợ với giọng nói của mình. Cũng không hẳn là nó xa lạ, chỉ là … kì kì, thế thôi.
“Ừ, tớ ổn cả … ơ …” Kazuha rứt rứt đuôi tóc, một cử chỉ mỗi khi cô băn khoăn ngần ngại điều gì.
“Có đúng là cậu đấy không?”
“Sao cậu cứ nhai đi nhai lại câu đó thế hả? Không phải là tớ thì là ai ?! » Heiji bực quá phải la toáng lên. Kazuha, thật kì cục, chẳng hề đốp chát lại hắn như mọi lần, mà chỉ nhoài người với lấy cái gương cầm tay ở đầu giường.
« Thì … tại vì … » cô đưa cho hắn cái gương rồi ngập ngừng.
Heiji trợn mắt ngó hình ảnh phản chiếu của một cậu bé con 6 tuổi trong gương.
« Mày không phải là thằng nhãi đầu tiên mà bọn ta khử đâu … »
OH … SHIT …
Ngay sau đó đúng một giây, 4 con người còn lại trong nhà bị dựng dậy bởi một tiếng hét vỡ tường kèm theo một tràng chửi bới loạn xạ mà chắc chắn không phù hợp 1 tí nào với cái giọng trẻ con phát ra.
Xxxxxxxxxxxxx
“Ối!” Kaito giật nảy người rồi nhanh như cắt núp vào một hẻm nhỏ khi chợt thấy bóng dáng chiếc xe sơn đen trùi trũi ló ra khỏi tòa tháp. Hắn vội ẩn nấp không phải vì cái xe, mà là vì người lái xe kìa.
Là Snake.
Trái đất này quả là rất tròn.
Một gã đàn ông mặc áo khoác đen chui ra khỏi xe, tay xách một ca táp tài liệu cũng đen nốt. Đó không phải là Snake, chỉ là tay chân của gã thôi, Kaito nhận ra tên này, hắn còn lạ gì cố nhân quý hóa lần nào cũng rình mò bắn tỉa hắn. Tóm lại: gã là một tay sniper chuyên nghiệp.
Kaito tự nhắc nhở mình rằng hắn vẫn đang cải trang, bởi vậy cứ ung dung mà qua đường không việc gì phải sợ - nói thế chứ, đứng trước trụ sở của Sở cảnh sát Tokyo dù sao vẫn thấy ớn – Kaito lẻn vô tòa nhà. Hắn nín thở khi băng qua chiếc xe hơi – nhưng Snake không có vẻ gì là nhận ra người quen cũ, may quá – trái lại gã lái xe bỏ đi luôn. Kaito cố ghìm cơn giận và thèm đuổi theo bắt giữ tên khốn, thay vì thế hắn bám tên sniper sát gót.
Có vẻ như hôm nay Kaito gặp vận đỏ - hắn gần như chẳng phải cố gắng lẻn vào tòa nhà chút nào. Trước cửa chờ thang máy lúc này đang có một đám đông lố nhố, gã sniper lẫn vào trong số đó, và đương nhiên Kaito cũng vậy. Thông qua câu chuyện phiếm của đám người, Kaito kịp hiểu là hôm nay một văn phòng công ty sẽ mở tiệc ăn mừng, dịp gì thì hắn cũng chả để ý nữa.
“Ra là thế, gã sniper tính toán rằng đám đông này sẽ không phát hiện ra nếu có xuất hiện thêm 1 vài người lạ mặt,” Kaito giấu đi một nụ cười nửa miệng.
Cửa thang máy bật mở, đám người lần lượt bước ra ngoài và đi về hướng có nhạc nhẽo phát ra vui vẻ, trong lúc đó tên sniper lặng lẽ bỏ đi, Kaito theo gã bén gót. Cuối cùng cuộc săn đuổi kết thúc ở một nhà vệ sinh dành cho nhân viên văn phòng. Trong mỗi gian WC lại có một cửa sổ khá cao. Kaito lẻn vô gian bên cạnh gian của tên sniper, hắn nhanh nhẹn lôi ra một mảnh gương rồi đặt khéo léo sao cho hình ảnh phản chiếu từ gian bên kia hắt vào từ khe hở trên cùng. Những gì hắn nhìn thấy, tuy không khiến hắn quá đỗi ngạc nhiên, nhưng cũng đủ làm cho hắn sởn gai ốc. Gã sniper quả thực đang lôi ra một cây súng bắn tỉa chuyên dụng và lắp nòng giảm thanh vô thành thục.
Kaito lao ra khỏi gian WC của mình, nhanh tay tháo chốt gian bên cạnh rồi đâm sầm vào bên trong, ôm chặt lấy cánh tay của tên sniper trong tuyệt vọng đúng cái lúc gã nổ phát súng đầu tiên.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“ Chuyện quái quỷ gì đây?!!” Heiji cuối cùng cũng kết thúc tràng gào thét như sấm của mình để nhìn chằm chằm vào tấm gương. Hắn chạm tay vô mép gương, trong lòng những mong đó chỉ là một tấm ảnh cũ từ hồi bé, nhưng mọi mơ tưởng của hắn đổ sụp trong nháy mắt khi thấy cậu bé trong gương cũng đưa tay lên tương tự cử chỉ của hắn. “Ối giời đất quỷ thần ơi …”
“Con đúng là Heiji rồi,” bà Shizuha lắp bắp. “Chửi bới với vốn từ vựng phong phú sáng tạo như thế thì chỉ có Heiji nhà này thôi … nhưng làm thế nào mà …?”
“Chuyện này là thế nào, Heiji?” ông Heizo nghiêm nghị hỏi. “Vì sao con lại ..?”
“Ối giời ôi, lịch sử tái diễn rồi,” Heiji há hốc mồm. “Cha mẹ ơi … chết con rồi.”
« Con nói sao ? » ông Heizo bình tĩnh hỏi.
« Heiji … có chuyện gì đã xảy ra vậy ? » Kazuha hỏi. « Hai gã người xấu đó … có phải chính chúng đã … ? »
« Con người đâu thể trẻ lại đột ngột như thế được, cháu biết đấy Heiji, » ba của Kazuha nhướn mày.
« Vâng, đúng là bình thường thì không thể có chuyện như thế, » Heiji vẫn đang trợn mắt ngó cái gương như thể một hồi sau nó sẽ phản chiếu lại gương mặt như xưa của một cậu thiếu niên 18 tuổi vậy. « Rất nhiều người bị đầu độc thuốc này đã tử nạn … cái gì mà do thay đổi cơ cấu đồng hóa dị hóa, con cũng chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nữa. Đại loại thuốc khiến cho người ta chết mà không để lại dấu vết gì. Nghĩa là án mạng đi vào ngõ cụt vì không có đầu mối, nhưng cho đến giờ có 2 nạn nhân sống sót. À, không, chắc giờ thì là 3, tính cả con. »
« Là một loại độc dược à ? » Heizo hỏi. « Và có người cũng trong tình trạng như con ? »
« Vâng, » Heiji cố ngăn lại tiếng thét « Chết tôi rồi chết tôi rồi chết tôi rồi » đang chực phá ra trong đầu hắn để trả lời ông ba, « một loại thuốc có tên là APTX4869 thì phải, OH … SHIT »
« Có thuốc giải không con ? » Shizuka hỏi.
« Cho đến giờ thì chưa có đâu mẹ, » Heiji thở dài và vò đầu tóc, « dạo này con cũng không nghe tin tức gì từ cái cô nàng chuyên gia hóa sinh quái gở kia, cho nên con cũng không biết chính xác nữa … »
« Heiji, bình tĩnh kể lại từ đầu đến đuôi xem nào, » Heizo nói. « Có những ai còn sống ? »
« Kudo, » Heiji nói. « Kudo là trường hợp đầu tiên sống sót … kế đến chính là người đã chế tạo ra loại thuốc này. »
« Kudo bị teo nhỏ lại á ?! » Kazuha ngạc nhiên nói. « Vì thế cho nên cậu ta mới bỏ đi hả ? »
« Hắn ta có bỏ đi bao giờ đâu, hả Kazuha, » Heiji đưa mắt nhìn gương một lần nữa. « Cha mẹ ơi … không hiểu Kudo làm thế nào mà quen được với chuyện này cơ chứ ! » « Bây giờ hắn ta còn bị mất trí nhớ nữa. »
Kazuha há hốc miệng. « Ý cậu nói … Conan-kun là ?! »
« Ba ơi, cái người làm ra viên thuốc này hiện đang ở Tokyo đấy, » Heiji nói.
« Thế thì ba con ta sẽ tới đó ngay khi cơn bão tạm lắng xuống, » ông Heizo kiên quyết nói. « Ba sẽ kiếm một cái cớ nào đó để vắng nhà một thời gian, cũng như việc con tạm thời vắng mặt ở trường học vậy. Nhưng bây giờ thì con cần kể lại câu chuyện rành mạch một lần nữa cho tất cả mọi người ở đây nghe. »
« Thôi được rồi, con sẽ khai những gì mà con biết, » Heiji thở dài não nề. « Mẹ ơi, dẹp cái gương khỏi tầm mắt của con đi có được không. Con khiếp nó quá. Con phải ép cái cô nàng nhà khoa học kia chế ra thuốc giải ngay lập tức, con không đời nào chịu quay lại trường cấp một nữa đâu. »
Xxxxxxxxxxxxxx
Aoko ngủ gà gật sau cuốn sách to đùng mở banh. Cô đang lo lắng cho Kaito rất nhiều, dù lần trước gọi điện về, tên ngốc đó có khăng khăng rằng hắn vẫn ổn, vết thương thì đã lành cả rồi. thế nhưng cô vẫn không thấy nhẹ nhõm đi chút nào, thiếu vắng cậu bạn thân, cô càng ngày càng cảm thấy cô đơn gấp bội. dạo này ba cô cũng bận bịu hơn trước – không hiểu là chuyên án gì, chỉ nhắn lại với cô là có liên quan đến KID. Sáng hôm qua lời thách đố của KID đã được đăng trên trang nhất của nhật báo, cô nhớ da diết cái cảnh Kaito ngồi đọc báo và nhe răng cười tự mãn. Cô đang cô đơn khủng khiếp …
« Trong lớp này em nào là Hakuba Saguru ? »
Aoko giật mình ngước lên thấy cậu thám tử kia, cũng đang ngạc nhiên y như cô, ngó người thư kí đang đứng trước cửa lớp.
« Chúng tôi mới nhận được tin – à, tôi cần gặp riêng cậu Hakuba một lát, » cô thư kí nói, giọng đầy lo âu. Khi thấy Saguru đứng dậy, cô ta vôi nói thêm « Có lẽ em nên mang theo cặp sách và đồ dùng cá nhân luôn, » khiến Saguru phải nheo mắt ngờ vực, nhưng cũng lặng lẽ làm theo lời chỉ dẫn. Không hiểu sao bất chợt Aoko cảm thấy lo lắng. Nếu người ta yêu cầu bạn mang theo đồ đạc có nghĩa là bạn phải tạm nghỉ học để đi cùng họ, bình thường họ chỉ làm như thế khi mà thân nhân của học sinh đang nằm viện hoặc là …
Giáo viên tiếp tục bài giảng khi Hakuba rời khỏi lớp, nhưng Aoko không còn nghe thấy thầy giáo nói gì nữa, cô nhấp nhổm ngó Hakuba qua tấm kính cửa sổ. Ban đầu trông cậu ta bình thản và cương nghị như mọi khi, nhưng rồi sau đó đột ngột tái mặt lại, mắt mở to kinh hoàng, trông có vẻ bị kích động thật sự. Cô vội đứng dậy bước ra ngoài, bỏ ngoài tai lời nói của giáo viên.
« Em Nakamori, đề nghị em ngồi nguyên ở vị trí của mình ! Cả em cũng vậy, em Koizumi ! »
Aoko liếc mắt nhìn qua vai, thấy Akako cũng đang bước nhanh về phía cửa lớp, gương mặt căng thẳng và nhợt nhạt không giống mọi ngày. Cả hai cô gái cùng lơ đi lời quở trách của thầy giáo và chạy ra ngoài hành lang. Hakuba giật nảy người khi nhìn thấy hai cô bạn đột nhiên từ đâu xuất hiện.
« Có chuyện gì vậy hả Hakuba ? » Aoko vội hỏi.
« Có ai đó vừa mới qua đời đúng không ? » Akako cố ghìm cơn run rẩy nhưng không được. Hakuba chớp mắt mấy cái, rồi nuốt nước bọt và nói nhỏ bằng một giọng yếu ớt trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một cậu thám tử tự tin có thừa mọi ngày.
« Ba tớ, » hắn nói. « Bị một tay bắn tỉa giết chết. Bị bắn xuyên sọ. Cách đây một giờ đồng hồ. »
Xxxxxxxxxxx
« SHIT. Chết tiệt !!!! »
Kaito siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế lắm mới không đập tan góc tường. Hắn giằng co một hồi với tên sniper cũng đủ trầy da tróc vỏ lắm rồi, ngay lúc hắn tóm được khẩu súng thì tên khốn kiếp đó lôi ra một viên thuốc và nuốt vào bụng luôn, trước khi Kaito và bất cứ cảnh sát viên nào vây quanh hắn lúc bấy giờ kịp phản ứng.
Và thế là bây giờ thì cảnh sát đã khép lại vụ án : họ đã có hung thủ để mà kết tội, mọi bằng chứng được sắp đặt để chứng minh điều đó. Nhưng đối với Kaito, đã là quá trễ. Hắn đã không kịp cứu một mạng người.
Hắn đã không kịp nhận ra rằng còn có một hung thủ khác nữa.
« Và rồi gã sẽ ung dung hủy hết tang chứng vật chứng cho mà xem, » Kaito nghiến chặt răng cay đắng. Thế rồi hắn chạy, chạy như điên, lôi ra một quả bom hơi mê và hạ gục luôn cảnh sát đen đủi nào đụng phải hắn trên đường đi.
« Không, mình không thể để cho vụ này kết thúc ở đây được. Rồi sẽ giống y như cái chết đầy oan khuất của ba mình năm xưa. Mình sẽ không cho phép bọn chúng đẩy bất cứ người nào khác vào hoàn cảnh trớ trêu này. Nhất là khi đó là một người bạn của mình. »
Xxxxxxxxxxxxxxxxx
« Trời đất, không thể tin nổi, » Ginzo há hốc miệng kinh ngạc, mắt đăm đăm nhìn đống ảnh chụp. Đã là 1 tiếng trôi qua, và vụ này được khép lại quá nhanh đến mức độ chóng mặt. Không thể nói gì thêm được nữa.
Này nhé, tìm thấy một xác đàn ông nằm chỏng chơ trong gian WC công công. Có 3 vỏ đạn tại hiện trường. Cửa kính văn phòng của cảnh sát trưởng thì bị bắn bể bởi mấy phát súng ngắn, có vẻ như ông ta và đồng nghiệp đã cùng nổ súng chống trả, nhưng chưa tìm thấy vỏ đạn tương ứng, chắc là rớt ra ngoài đường cả rồi. Có một tấm kính bị bắn bể bởi súng bắn tỉa. Và đây, Đại tướng, cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Tokyo, với một viên đạn bể sọ từ phía sau.
« Bác sĩ pháp y khẳng định viên đạn trong sọ nạn nhân hoàn toàn trùng khớp với nòng của khẩu súng bắn tỉa tìm thấy, » một sĩ quan mặt trắng bệch báo cáo. « Theo như sếp Yamashiro cho biết, viên đạn đầu tiên của sniper bắn bể kính. Sau đó ông ta và cảnh sát trưởng bắn trả, nhưng viên đạn thứ hai đã … »
« Nhưng tìm thấy 3 vỏ đạn cơ mà, » Ginzo nhíu mày.
« Nhân chứng cho biết có một người đàn ông to béo đã vật lộn giằng co với sniper trong nhà vệ sinh, » người kia đáp, « chỉ tìm thấy vỏ đạn thứ 3 trong nhà tắm mà không thấy có vết đạn bắn, nên có thể đoán là viên đạn bắn ra phía cửa sổ hoặc là bắn trúng người đàn ông kia. Ông ta cũng biến mất luôn rồi. Có vẻ như thủ phạm đã nuốt thuốc độc ngay khi bị người kia giằng súng. Sau đó thì rất nhiều nhân viên văn phòng đã chạm tay vào khẩu súng tỉa cho nên không thể xác định được dấu tay của ai vào với ai … »
« Tôi hiểu rồi … » Ginzo xiết chặt nắm đấm. ‘Chết tiệt … đã thông báo cho người nhà của cảnh sát trưởng chưa ? »
« Chúng tôi đã gọi cho phu nhân của ngài ấy, bà đang bay từ Anh về đây trong đêm nay, » anh ta đáp. « Cũng đã thông báo cho con trai của ngài ấy rồi. »
« Được rồi, » Ginzo giận dữ bước xuống lầu. « Tức thật ! Ông ta đang giúp đỡ chúng ta biết bao nhiêu việc, thế mà bây giờ lại có chuyện không may. Hay là … bọn Chúng đã đánh hơi được gì rồi ? »
« Lại có thêm một vụ tấn công do bắn tỉa nữa rồi thưa sếp ! »
« Cái gì cơ ?! Chuyện quái quỷ gì đây ?! »
« Rốt cuộc là thế nào đây chứ ?! Tổng duyệt bắn tỉa à ?! »
« Hả, lại có người bị sniper ám sát à ?! » Ginzo gào lên chạy về phía đám sĩ quan đang hỏi chuyện Megure.
« Bọn Chúng đã tẩu thoát rồi, » ông thanh tra mập cũng gào lên. « Sato và Takagi bị Chúng bắn ở gần tháp truyền hình Tokyo ! »
« Giời ơi là giời ! Trong một ngày mà có đến hai vụ sniper tấn công cảnh sát ! » Ginzo gần như bốc hỏa.
« Anh cũng thấy tất cả đều liên quan tới chuyên án đặc biệt đó rồi đúng không, » Megure nói nhỏ với Ginzo. « Nói tóm lại cần phải thanh toán chúng thật nhanh trước khi chúng kịp thanh toán cái mạng của tất cả chúng ta.
« Tôi hiểu rồi. Sato và Takagi giờ ra sao ? Có thương tích nặng nề không ? »
Xxxxxxxxxxxxxx
Wataru đang kéo dải ngăn cách để khoanh vùng hiện trường thì bất chợt dải băng tuột khỏi tay, bay phấp phới. Anh vội vươn tay chụp lấy nó thì bất chợt nhìn thấy cửa sổ một căn hộ gần đó mở tung và một nòng giảm thanh nhấp nhô đen ngòm ló ra.
« Sato ! Mau nằm xuống ! »
Wataru không nghe được tiếng súng – phải rồi, có nòng giảm thanh cơ mà, nhưng anh cảm thấy rõ rệt viên đạn nóng như thiêu như đốt chui vào lớp da thịt sau lưng mình khi anh lao ra đẩy Sato ngã xuống. Sau đó anh còn lơ mơ cảm thấy có vài viên đạt sượt nữa lướt qua người. anh nghe thấy tiếng Sato hét lên. Vì sao thế ? Cô ấy tức giận quá hay là đã bị thương rồi ?
Wataru không biết … anh đang dần xỉu đi.
« Anh Takagi ! »
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét