Tập 69 : Vong linh hiện về 



Shinichi vẫn nhắm tịt mắt dẫu đã lơ mơ tỉnh dậy được một lúc lâu. Dầu hắn đang nhức như búa bổ, và cái thứ ánh sáng quái quỷ đang nhảy nhót trên mí mắt hắn chỉ làm cơn đau nặng nề thêm, bởi vậy hắn không có ý định khiến mọi chuyện tồi tệ hơn với cái cơ thể trẻ con này của hắn.



« Sao mình lại ở đây ? Hình như có 1 trận đấu súng, » hắn dần nhớ lại chuyện vừa diễn ra, « rồi có cái chết tiệt gì đó rơi bụp xuống đầu mình … »

« Cậu bé đang nằm trong này … »


« Ôi trời ơi … cậu ấy có làm sao không hả anh cảnh sát ? »


« Ran à ? » Shinichi ngay lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc. « Ừ đúng rồi, nếu mình bị thương thì chắc chắn người ta sẽ báo tin cho cô ấy … mình chán ngấy cái kiểu tỉnh dậy thế này lắm rồi. »



« Cảnh sát, FBI và tội phạm có đấu súng với nhau 1 lúc … »


« Ôi … »


« Không sao đâu, cậu nhóc không bị bắn trúng phát nào hết, nhưng mà có kẻ bắn vỡ 1 bức tượng nhỏ ở ngay phía trên đầu cậu ta cho nên cậu ta bị ngất xỉu vì bị giáng trúng đầu … theo như thanh tra Nakamori nói thì KID đã lôi cậu bé tránh luồng đạn bằng cách giấu cậu ta vào trong góc kín. »


« Vậy cậu ấy có bị chấn thương nặng không ? »


« Tôi chưa thấy cậu ta tỉnh lại, nhưng bác sĩ có chụp não rồi, và không có tổn thương gì nghiêm trọng cả. »


« Họ nói đúng đấy Ran, » Shinichi nghĩ đã đến lúc hắn phải lên tiếng, nói là lầm bầm thì đúng hơn, hắn thấy khó chịu vì Ran lại phải lo lắng và phiền muộn. « Có chuyện gì đã xảy ra rồi à ? »


« Em không biết, vừa mới tới đây xong, » Ran đáp. « Đầu anh có đau lắm không ? »


« Cũng hơi nhức nhức, nhưng không sao … » Shinichi thận trọng nắn nắn quanh sọ. « Anh nhớ mang máng cái lúc b- à không, chú Yuusaku gọi điện tới, » hắn vội nói chữa lại khi thấy cảnh sát lượn lờ qua lại, cẩn thận vẫn hơn mà. « Ổng nói ổng phát hiện ra cảnh sát chết la liệt dưới sông Teimuzu, bị lột sạch đồng phục … cho nên anh đoán Tổ chức đã làm giả thẻ ID của họ để trà trộn vào bảo tàng … »



« Bọn khốn kiếp, chúng đã qua mặt được ta, » Nakamori gầm lên ở cửa ra vào. Cánh tay phải của ông ta đang treo lủng lẳng trước ngực nhưng trông khí thế thì vẫn ngút trời như mọi khi – Shinichi hoàn toàn không mảy may ngạc nhiên chút nào về điều đó hết. « Thế là bọn khốn đã giết mất 20 người của ta rồi, chết tiệt thế đấy, thêm 6 người bị thương, đấy là chưa tính tôi và Hakuba … chẳng hiểu cái thằng nhóc đó biến đi đâu mất rồi ? Chắc là đi kiếm Aoko. »



« Sao lại phải tìm ? » Shinichi nhíu mày. « Chị ấy đi đâu à ? »


« Cái thằng khốn có ria đã đẩy con bé ra ngoài cửa sổ và rơi xuống, » Nakamori dằn từng tiếng dữ tợn. « Thằng cha không chịu nhả viên kim cương ra … đúng là ngu xuẩn, có biết đâu nó cũng là hàng zởm thôi mà, thật không hiểu KID nẫng tay trên viên đá xịn từ lúc nào nữa cơ. »


« Bạn ấy bị rơi xuống à ? » Ran há hốc miệng hỏi.


« Chắc là không bị làm sao đâu, » Nakamori thở dài. « Đám đông đứng ở ngoài có nhìn thấy KID chụp kịp con bé và bay đi mất rồi … còn tên khốn kia thì rơi xuống đất thật. 30 tầng lầu đấy nhá, không đùa đâu. Bọn chú phải dùng xẻng hốtgã ra khỏi vỉa hè đấy chứ. »



« Vậy là KID cứu Aoko rồi hả ? » Ran trông tươi tỉnh hẳn lên.


« Ừ, cho đến giờ vẫn chưa thấy con bé quay về đây, nhưng chú đoán là ổn thôi, » Nakamori đáp. « Cũng may mà KID kịp ra tay cứu con bé. Chú tin thằng nhóc đó sẽ biết cách bảo vệ nó. »


« Thế còn những thành viên của Tổ chức thì sao ? » Shinichi chuyển chủ đề.


« Ừ, chúng có 12 người tổng cộng, » Nakamori nói. « Có vẻ như tên cầm đầu chết rồi. còn lại thì đang bị thẩm vấn – nằm trên giường bệnh với tay chân bị còng – còn 3 tên thì chết ngóm trong lúc đấu súng với cảnh sát và FBI … nhưng chú đảm bảo 2 trong số 3 tên đó bị xử lí bởi 1 tay sniper nào đó. »


« Sniper á ? » Shinichi ngạc nhiên hỏi. « Của cảnh sát à ? Hay của FBI ? »


« Không, cả hai lực lượng đều không điều động sniper, thế mới lạ chứ, » Nakamori nhíu mày, « quái lạ ở chỗ, rõ ràng ngoài 3 kẻ cố tình lẻn vào khu vực lân cận viện bảo tàng bị bắt giữ tối nay, chẳng còn ai khác xâm phạm vào ranh giới an toàn 650 thước cả. Có nghĩa là người nào đó đã bắn tỉa từ khoảng cách còn xa hơn thế, nhưng chuyện này thật quá sức tưởng tượng ..."



« Thế thì người đó chắc chắn phải là 1 tay súng cừ khôi rồi, Shinichi ngạc nhiên nói. "Không cần biết đó là ai, nhưng ít nhất người ta cũng thuộc phe mình, đúng không?"


"Tôi cũng nghĩ vậy," Nakamori đáp, "nhưng vẫn thấy lo quá. Dù gì 8 kẻ bị bất giữ vẫn chưa tên nào khai ra 1 chữ ... cho đến bây giờ chúng tôi vẫn đang tiến hành hỏi cung ..."



"Không hẳn thế, cũng có kẻ chịu mở mồm rồi đấy," Jodie lướt vào phòng. "Chúng không biết nhiều lắm đâu. Nhưng 1 trong số đó đã từng theo đuổi KID 15 năm nay, gã sẽ có ích cho chúng ta."



"Cô làm thế nào mà bắt chúng khai ra thế?" Nakamori ngạc nhiên hỏi. Jodie chỉ nhún vai thờ ơ. "Tôi chỉ bảo rằng nếu chúng không muốn nói chuyện phải quấy với cảnh sát Nhật," cô ta giải thích, "thì FBI chúng tôi sẽ nhúng tay vào và đảm bảo là quy trình thẩm vấn sẽ y như ở bên Hoa Kỳ." 



Trong vài phút tất cả ai nấy đều im lặng sững sờ, cố gắng nghĩ ra một lời biên minh hợp lí hơn cả, sau đó Shinichi quyết định lên tiếng hỏi ướm : "Thế ... ơ ... FBI ở Hoa Kỳ hỏi cung tội phạm bằng cách nào?"

Jodie lại nhún vai một lần nữa. 

"Bằng tiếng Anh."







"Chú làm thế nào mà gọi được ông bác sĩ đó chữa cho cháu thế?" Kaito lim dim mắt hưởng thụ cuộc doi trên cái giường dành cho khách trong biệt thự nhà Kudo. Phải nói là sau gần 1 tháng trời đằng đẵng ngủ gà gật trên xe gắn máy và chập chờn chợp mắt trên giường nhăn nhúm ám mùi thuốc lá của nhà trọ rẻ tiền, thì hắn lúc này đang ở trên thiên đường. 



"Cô và chú nói với anh ta rằng cháu là Shinichi," Yuusaku nhún vai giải thích. "Cậu ta là bạn của cô Jodie, cháu yên tâm đi, cậu ta sẽ đưa Aoko về nhà và giữ im lặng tuyệt đối. Cậu ta từng có trải nghiệm không vui trong đời với Vermouth rồi mà." 


"Ah, ra thế ..." bác sĩ Araide đã băng bó và nẹp cẩn thận chỗ xương sườn bầm dập của Kaito. Phúc tổ ba đời cho Kaito là dù vết thương gây đau đớn thấy ông nội nhưng thật ra vết rạn không nghiêm trọng quá - chính xác là chỉ có 2 cái xương bị nứt thôi. "Em bị nhiều sẹo thật đấy, Kudo ạ," đấy, anh bác sĩ đó nói với hắn như vậy, có buồn cười không. Đại loại là nếu hắn chịu tĩnh dưỡng trong vòng vài tuần lễ là mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy như chưa có gì. Kaito tự nhủ hắn vốn có khả năng liền vết thương cực nhanh, với lại hắn cũng phải bình phục nhanh để check lại hàng - ở đây là viên kim cương mới chôm được đấy ạ - rồi còn chăm sóc cái chân cho Aoko. Cô nàng này dùng dằng mãi mới chịu về, với điều kiện là sáng hôm sau lại đến thăm nom hắn. Kaito đồng ý ngay, 1 phần vì trông cô bé kiệt sức sau 1 đêm dài thức trắng, và 1 phần vì hắn thực sự đang rất cần nói chuyện với Kudo Yuusaku. 





"Chú phải xin lỗi cháu trước, Kaito ạ," ông nhà văn bắt đầu nói, và Kaito cũng bắt đầu nhướn mày, nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc. "Nói thẳng vào vấn đề nhé, chú biết thừa cháu là Kaitou KID từ đầu. Chú nhận ra từ lâu cháu đã quyết định thế vào vị trí của Toichi cha cháu ... giá mà chú tìm gặp cháu sớm hơn để nói cho cháu biết về Tổ chức thì có lẽ cháu đã không phải mạo hiểm đưa mình ra làm mồi nhử như thế này ... và không bị thương tích nhiều như bây giờ. Nhưng vì chú thấy cháu không dính líu tới Chúng, nên chú không nói gì cả, chú tưởng rằng cháu k biết cũng có nghĩa là cháu sẽ được an toàn ..."



"Khoan đã," Kaito ngắt lời. "Chú biết à? trong suốt thời gian qua, chú đều biết cảà? Không những biết về cháu, mà còn biết cả Tổ chức? Chú ... chú đã biếtchuyện từ khi nào?" 



"Khoảng hơn 15 năm rồi," Yuusaku nhẹ nhàng đáp. "Cũng trong chừng ấy năm chú và cha Toichi của cháu cùng nhau đấu tranh chống lại Tổ chức."



"Cái gì cơ? 15 năm rồi ư?" Kaito lắp bắp, không biết nên nói gì tiếp theo. Yuusaku chỉ giơ tay ra hiệu bình tĩnh để ông nói hết câu chuyện, rồi ông đặt 1 chiếc cassette player cạnh giường ngủ. "Có lẽ cháu nên nghe chính Toichi giải thích thì hơn," Yuusaku lặng lẽ nói. "Cháu có nghe hết từ đầu đến cuối cuộn băng chưa?"



"Không ạ," Kaito thành thật đáp. "Vì nó rè và khó nghe quá, cháu chỉ nghe đoạn đầu thôi."



"Cuộn băng đó không bị lửa thiêu rụi," Yuusaku nói, "vì nó được bọc trong cái cassette player này. Nói chung là chú đã tìm cách phục hồi nó ...chú nghĩ đã đến lúc cháu phải nghe rồi." Yuusaku nói đến đó là đứng dậy. "Một tiếng nữa chú sẽ quay lại, chắc nhiêu đó thời gian đủ cho cháu rồi ... chú nghĩ cháu nên nghe một mình, mặc dù hầu hết chú cũng đều biết cả. Dù sao thì ... thôi, hai cha con cháu cứ tự nhiên nhé." Ông bỏ đi, còn Kaito thì lặng lẽ ngó trân trân cái player một hồi. Thế rồi hắn từ từ bấm play.




"Chào Kaito, là ba đây. Nếu con đang nghe cuộn băng này, cũng có nghĩa là đang lắng nghe một bí mật mà nếu còn sống ba sẽ không thể nói được. Nói trắng ra, ba là Kaitou KID. Con có thể tìm thấy vô số bằng chứng trong căn phòng này. Chắc là ba nên giải thích lí do vì sao nhỉ. Vì ba nợ con và những người khác nữa, sự thật, bao gồm một sự thật khủng khiếp mà ba chưa từng nói cho ai còn sống trên đời này biết. Chuyện xảy ra vào khoảng vài năm trước khi con được sinh ra, trước khi ba gặp Minami mẹ con. Ba lúc đó đang ở Paris và tình cờ gặp lại một người bạn cũ, là bạn đồng môn hồi còn ở đại học, Sharon Vineyard.



Bà ấy và ba từng sinh hoạt chung trong câu lạc bộ kịch nghệ, và ba đã dạy cho bà ấy nghệ thuật hóa trang ba được truyền dạy từ ông nội con. Trong thời gian đó bà ta trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng ngay từ vai diễn đầu tay. Bà ta công khai cảm tạ ba vì đã dạy dỗ nghệ thuật diễn xuất và hóa trang, chắc cũng nhờ thế mà ba càng ngày càng lừng danh với nghiệp ảo thuật gia.



Ba và bà ta cũng hay đi uống rượu cùng nhau, cũng có thể là hơi nhiều, rồi có lần ba hơi chuếnh choáng và buột miệng nói với bà ta về cái chuyện hệ thống bảo mật và an toàn ở viện bảo tàng Louvre lỏng lẻo và chán ngắt đến như thế nào, cái hồi mà ba còn ở đó. Ba kể với bà ta rằng một du khách bị giật mất bóp, và nếu không có ba giúp 1 tay thì chắc tên trộm đã cao chạy xa bay ngon ơ rồi.


Đấy, tóm lại là sau đó Sharon nói bóng gió với ba cái gì đó giống như là một kẻ bất tài du thủ dư thực bất kì cũng có thể lượn lờ vào trong bảo tàng và cuỗm đi bức Mona Lisa như chơi, cho đến lúc ba hơi tỉnh táo lại thì mới nhận ra đó là cuộc cá độ - bà ta thách ba lấy trộm được bức tranh đó.


Ba chỉ định lấy nó đi rồi nhất định sẽ trả lại, ba nghĩ làm cách đó biết đâu lại cảnh tỉnh người ta nâng cấp hệ thống an ninh cho tốt hơn thì sao. Và Kaitou KID ra đời như thế đấy.


Con biết rồi đó, mọi chuyện đối với ba dễ như trở bàn tay. Ba lấy được bức tranh, ba trả lại nó, ba trêu chọc cho cảnh sát tức điên ... rất vui, chẳng hại ai cả. Chỉ trừ cái lúc chạm trán Sharon. Vì ba thắng cược, nên bà ta trả tiền cho ba, nhưng rồi nói những thứ rất quái gở ... có vẻ như muốn biến ba thành tên trộm thực thụ - ba nghĩ bà ta đang giao du với tội phạm thật sự, và nhiệm vụ của bà ta là đi tìm kiếm tài năng để phục vụ cho chúng. Một điều quan trọng nữa là cái khả năng diễn xuất và hóa trang tài tình mà ba truyền đạt cho bà ta được đám người đó đánh giá rất cao.


Tất nhiên là ba đã từ chối lời đề nghị đó, ba khăng khăng muốn trả lại bức tranh. Sharon bỏ đi ngay rồi nói chuyện với ai đó, nói cái gì về việc đột nhập bảo tàng ở Praha. Ba cảm thấy tệ kinh khủng - thế là ba đã chung tay giúp đỡ tội phạm - và chúng lại còn muốn ba gia nhập vào băng đảng đó nữa chứ. Nói gì thì nói vụ trộm do ba tiến hành đã có ảnh hưởng không nhỏ đến công cuộc làm ăn của chúng: theo như lời gã đàn ông đi cùng Sharon thì người ta đã tăng cường an ninh,vì vậy người của chúng không tài nào trộm cắp thêm được gì từ đó nữa.



Ba không thể để bọn bất lương này - mà nếu cảm giác của ba là đúng, thì chúng còn đáng ngại hơn thế nữa cơ, tiếp tục lộng hành. Cho nên ba quyết định lại ra mặt một lần nữa. Lần này ba gắn thêm động cơ - đôi cánh bạc - để tiện chạy thoát khỏi tòa nhà cao tầng - ba thích nó quá nên từ đó cứ giữ lại. Như con biết đấy, ba đột nhập thành công và hoàn trả đồ lấy đi - khiến cho kế hoạch của chúng bị cản trở.



Ba cứ tiếp tục ngáng chân bọn chúng như thế, rồi ba gặp gỡ và đem lòng yêu mẹ con, đó là người đầu tiên ngoài Jii biết bí mật về KID. Jii ở bên cạnh ba và biết mọi chuyện từ đầu, ba và bác ấy là bạn thân từ xưa, nhờ có biệt tài trong lĩnh vực hóa học mà bác ấy đã giúp ba lên kế hoạch cho mỗi



Ba đã rất hoảng, ba thừa nhận điều này, ba sợ mẹ con sẽ ghét ba vì điều ba đang làm thật giống tội phạm, nhưng rồi con biết đấy, mẹ con đã hiểu ba và chỉ lo lắng 1 ngày ba sẽ gặp nguy hiểm. Thế rồi chúng ta có con, Kaito à, con được sinh ra ở Roma, nhưng ba mẹ đã đăng kí trong giấy khai sinh cho con là công dân Nhật Bản, vì ba mẹ chỉ đến đó với mục đích du ngoạn giải trí thôi. từ khi có con, ba cũng hạn chế xuất hiện như KID, ba từng nghĩ đến việc từ bỏ hoàn toàn, nhưng rồi 1 lần tình cờ gặp gỡ với Sharon cũng trong 1 vụ trộm, đã làm ba phải đổi ý. Ba không trực tiếp gặp bà ấy, bà ta không nhìn thấy ba - vi đang mải nói chuyện với Snake. Gã đang hỏi bà ta về một mục tiêu cần loại trừ.



Chuyện mà ba nghe được là thế này: Chúng (Tổ chức) đã gặp một giấc mơ ki lạ nào đó - kiểu như 1 lời tiên tri - về 1 đứa bé sau này sẽ trở thành mối nguy hiểm cho Tổ chức. Snake nói rằng thằng bé đó sẽ bị xử tử ngay khi phát hiện ra nó đang ở đâu, và yêu cầu Sharon miêu tả chân tướng nó. Sharon nói là bà ta không biết, nhưng ba nhớ lại ngày trước khi cùng học đại học, bà ta từng vẽ 1 bức tranh và cho ba xem. Bức vẽ đó là về 1 cô bé gái và 1 cậu con trai mà bà ta từng nghe kể trong một câu chuyện cổ. Ba ngay lập tức nhớ ra gương mặt của hai đứa bé ấy.




Và ba nhận ra ngay vấn đề. Cái cậu bé mà ba nhìn thấy trong bức vẽ 5 năm về trước, cậu bé mà chúng muốn giết chết - chính là con."








Yuusaku ngồi trầm ngâm trong thư viện trong lúc Kaito nghe tâm sự của Toichi trên lầu. Ông vẫn còn nhớ cái ngày hôm đó vào 15 năm trước, khi Toichi kể cho ông nghe câu chuyện kì lạ đó với một giọng nói khẩn trương và u tối. Toichi nói rằng ông ta đã vô tình nhìn thấy mặt con trai mình trước khi cậu bé được sinh ra những 5 năm trời. Rằng con trai ông ta, chính là "Silver bulllet" mà Sharon nhắc tới - cậu bé mà sau này sẽ trở thành mối đe dọa số 1 cho Tổ chức, cậu bé mà được trao cho sứ mệnh hủy diệt Tổ chức và Pandora. Yuusaku vốn không tin vào số phận, và đương nhiên cả câu chuyện bất tử kia. Nhưng cái chi tiết mà Sharon vẽ được gương mặt Kaito trước khi cậu nhóc được sinh ra trên đời thì quả là quái lạ.



Và quan trọng hơn đối với Yuusaku là, cậu ta và Shinichi con trai ông, dù không có quan hệ máu mủ ruột rà gì với nhau, lại giống hệt nhau y như anh em sinh đôi.
Bởi thế mà Toichi đành phải liều mạng: anh ta phải cố tìm ra Pandora và hủy nó trước khi Kaito bị kéo vào nguy hiểm. Anh ta quá thương con và lo cho con - nhưng rồi phát hiện ra con trai mình không phải là cậu bé duy nhất chịu án tử hình từ Tổ chức. 


Kaito và Shinichi thực sự quá giống nhau - đến mức không giải thích được. Hai đứa từng gặp nhau một lần vào năm lên 3 và rồi Toichi và Yuusaku quyết định rằng hai cậu bé tốt hơn hết là không nên lớn lên cùng nhau. Lạ lùng là ở chỗ, hai đứa trẻ thậm chí còn hiểu ý nhau và biết cách nói nốt câu của người kia, đôi khi còn đồng thanh lên tiếng.


Tóm lại là chúng quá giống nhau. Có nghĩa là Yuusaku và Toichi chịu thua, không tài nào xác định được đâu mới là "Silver Bullet" - đứa trẻ được định mệnh phải kết liễu một tổ chức tội phạm hùng mạnh và nguy hiểm nhất nhì thế giới trong lịch sử nhân loại. Đến lúc Toichi nói xong câu chuyện, Yuusaku liếc nhìn cậu con trai còn nhỏ xíu của mình và ngay lập tức đồng cảm với những gì Toichi đang cố làm.
Vì ông hiểu cái nỗi sợ hãi đó. Không cần biết là có số phận an bài hay không, ông nhất định phải bảo vệ con ruột của mình tránh xa mọi nguy hiểm trên đời này ...



Và thế là tình bạn kì cục của hai người nảy sinh - một thứ tình bằng hữu giữa một thám tử và một tên trộm chuyên nghiệp, cùng chugn một mục đích bảo vệ con trai của mình. Cả hai đã cùng nhau soạn thảo kế hoạch trộm ngọc, Yuusaku lo phần cảnh sát và tranh thủ tầm ảnh hưởng của mình để tìm kiếm thông tin về Tổ chức và Pandora. Nhưng mất bao nhiêu công sức mà cả hai vẫn chưa thể tìm ra viên đá quý. Toichi đã từ chối Snake - và từ đó xuất hiện những tay sniper song song với mỗi lần KID xuất hiện. Và cuối cùng mọi chuyện thành ra ...



"Có vẻ như ông Trời này không muốn chúng ta nhúng tay vào trò chơi của ông ta, đúng không?" Yuusaku buồn bã nghĩ thầm. "Liệu có đúng là sự trùng hợp không khi Jii quyết định cải trang thành KID để dụ sát thủ năm xưa lộ mặt trong khi KAito đã đủ lớn để nắm bắt vấn đề?



Giống như Shinichi vậy, thằng bé đụng độ với án mạng quá nhiều, cái đó đâu thể coi là ngẫu nhiên được. Tôi và anh đều cố gắng ra tay bảo vệ che chở cho hai đứa nhóc, nhưng rồi nguy hiểm và cái chết cứ tự dưng hút lại gần chúng như thể nam châm vậy. Bởi vì hai đứa nó thực sự có thể làm được mà. Chúng có thể thực thi công lí. Ngay cả khi Sharon cố tình khiến Shinichi quên đi bản thân mình, quên đi số phận của mình, nhưng cũng có thành công được đâu. Và vấn đề là ở chỗ, hai đứa trẻ của tôi và anh, chúng vẫn đang tiếp tục đấu tranh. Dù là cô độc trên con đường của mình, chúng cũng không gục ngã. Hơn nữa, còn kéo theo được bao nhiêu con người dũng cảm cùng đấu tranh với chúng. Hai đứa nó là cốt lõi, là chủ chốt, là nòng cốt của viên đạn bạc mà chính Tổ chức tạo ra chỉ để hủy diệt chính Tổ chức. Đến giờ phút quyết định, có lẽ cũng không cần thiết phải làm gì to tát cả ... những gì đã bắt đầu thì không thể dễ dàng kết thúc được. Ít nhất là trong lúc này.



"Tôi và anh đã từng lo sợ rằng người hi sinh sẽ là một trong hai đứa trẻ, Toichi ạ, nhưng bây giờ tôi thấy, có lẽ là ... cả hai đó anh."

0 nhận xét:

Đăng nhận xét