Tập 74 : Gặp lại cố nhân





« Cậu bị mất trí nhớ à ? Giời ạ, » Max thở dài đánh sượt.




« Nhưng chắc nhiều kỉ niệm ở đây lắm nhỉ, » Richard cười rầm lên.




« Thế có còn nhớ nói tiếng Anh không ? » một người Scott hỏi. « Vì tôi nói tiếng Nhật dở chết đi được ấy. »
(1)



« Yeah, được chứ, » Shinichi đáp. « Trước đây chúng ta gặp nhau như thế nào ? »



« Hai cô cậu hẹn hò đi chơi Giáng sinh, » Alex nháy mắt với Shinichi. « Tụi tôi đụng độ hai người ở sân trượt băng đấy. »




« Ờ phải đó, tụi tôi gặp cô Ran đây sớm hơn, cái lúc ông già của cổ tới phá án chỗ tụi này cùng với … ờ … một thằng lùn nào đấy, tên là gì quên rồi. »



« Conan, » Dillion chêm vô. « Tin tôi đi, tôi hiếm khi nào quên tên những đứa thấp hơn tôi lắm. »



« Gặp lại các anh chị thật vui quá, » Ran reo lên. « Vụ KID lần trước, anh chị có tới coi không ? »




« Có chứ, » Max nhe răng cười hớn hở. « Lúc nghe tiếng súng nổ tụi này cũng sợ hết vía, nhưng cái đoạn KID bay vèo ra và chụp lấy cô gái đó phải nói là … hết sảy, bá cháy ! »




« Ờ, tên khốn đó giỏi thật, » KJ cười ồ lên.



« Cậu cũng không khác hắn là mấy đâu, KJ ạ, » Taylor chọc ghẹo.



« Phải phải, chẳng bù cho cái thằng cha rơi bẹp xuống vỉa hè ấy ! Nhớ không mấy bồ ? » Hazel nhăn mũi. « Máu thôi rồi là máu ! Khiếp chết đi được ! »



« Máu á ? » Douglas sôi nổi hỏi.




« Anh chắc không nhớ nổi hết tên của mấy người này đâu em ạ … » Shinichi lầm bầm.




« Không sao đâu, em cũng vậy mà, » Ran cũng thì thầm đáp lời hắn.



« Này này, tụi tôi cũng có người đủ rành tiếng Nhật để hiểu hai cô cậu đang nói gì đó nha, » Charlotte le lưỡi trêu ghẹo Ran và Shinichi, nhưng cũng thỉnh thoảng liếc nhìn sang Laura – từ lúc gặp gỡ hai đứa tới giờ, cô ta ít nói và liên tục nhìn ngó chung quanh như thể tìm kiếm cái gì.




« Bóng tối của quỷ dữ đang tới gần rồi, tớ có thể cảm nhận được điều đó ! » cô phù thủy rít lên. « Là ma quỷ đấy ! »




« Bóng tối nào ? » Shinichi hỏi.




« Tôi cảm nhận được … chúng đang truy đuổi cậu, » Laura nói gấp gáp. « Một con quạ đen thẫm mang cặp mắt của một tên sát nhân … »





Shinichi đột nhiên rùng mình và cũng ngó nghiêng chung quanh, hắn thấy sợ. Đúng rồi, nơi này vắng vẻ và trống trải quá, nếu như …



« Tụi mình đi chơi cả ngày rồi em nhỉ, » hắn quay sang Ran. « Chắc là nên về nhà thôi. »



Ran nhìn đồng hồ đeo tay. « Um, chắc là vậy … chào anh chị nhé, tụi em đi đây. »



« Chúng đang tới gần lắm rồi, » Laura gọi với theo hai cô cậu. « Cậu đang gặp nguy hiểm. Chỉ còn 10 ngày nữa thôi, phải hết sức thận trọng … »





« Cậu lảm nhảm cái gì thế hả ? » Emma tò mò hỏi khi Shinichi và Ran đã quay lưng đi xa.




« Có phải là liên quan tới chuyện sáng nay không ? » Charlotte hỏi. « Cậu có nói là cảm nhận được một con quỷ nào đấy từ dưới sống Teimuzu bước lên ấy. »




« Không phải là ma quỷ, » Laura nói. « Nó lạ lắm, và siêu nhiên. Nhưng cái thế lực mà đang truy sát cậu thiếu niên đó … chúng mới là quỷ dữ. »




Shinichi đi mà như chạy. Hắn không rõ tại sao, nhưng những lời nói của cô gái ngoại quốc kia đã đem lại cho hắn một linh cảm rất xấu – hắn đang cảm nhận rõ rệt một cặp mắt xanh lạnh lẽo dõi theo hắn từng bước không rời.





Xxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Tại sao anh không nói cho em biết chuyện đó từ sớm, » Kazuha hùng hồn nói, sau khi cả hai đã đồng ý chuyển cách xưng hô.




« Thì anh cũng có biết đâu, tới cái lúc em kể chuyện hồi bé, mới hiểu ra đấy chứ, » Heiji nhăn mặt. « Với lại … chả biết giải thích thế nào nữa, anh cứ thấy căng thẳng thế nào. »




« Chỉ cần thành thật là mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp, thấy chưa, » Kazuha thở dài. Heiji nhún vai nhưng không nói gì thêm. Nói thẳng ra là, bộ óc của hắn đã hoàn toàn « shut down » từ cái giây phút Kazuha hôn hắn, bây giờ thì nó đang reload một tấn chương trình hoàn toàn mới. Kazuha rất quan trọng với đời hắn, hắn thừa nhận, nhưng trước kia hắn hoàn toàn chưa từng ngồi suy ngẫm đàng hoàng có đầu có đuôi về chuyện đó, hắn cứ đinh ninh hai đứa là bạn thân thiết, chưa bao giờ hình dung sẽ có cái gì hơn thế nữa. Nhưng từ lúc Kazuha hôn hắn, đầu óc hắn như mở mang ra, vẽ ra một tương lai hoàn toàn mới, và hắn cũng nhìn cô gái ấy bằng con mắt khác đi. Cũng là Kazuha đấy, nhưng không còn là cô bé ngốc nghếch mà hắn từng chơi đùa bắt trộm cùng, mà là một cô gái, một người phụ nữ trẻ trung, tuy vẫn ngốc, nhưng lại trưởng thành và rất xinh đẹp …





Một người phụ nữ mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn, đã luôn bên cạnh hắn từ lúc nào, hắn cũng không nhớ nổi. Một người mà, hắn rất sợ phải đánh mất. Một người mà hắn mong có được trong cuộc sống tương lai hơn bất cứ ai khác.




Và thế là hắn quyết định hôn đáp lại cô ấy.




Kazuha cứ khăng khăng muốn nói chuyện cho ra nhẽ, để quen dần với cách xưng hô mới, và mối quan hệ mới, nhưng vô ích – chẳng kéo dài được bao lâu. Cả hai đứa đều quá thẳng thắn và thành thật – chính là như thế - và đều hiểu cái tính thích nói nhiều của Kazuha. Có điều, bây giờ thì cả hai đều tự hiểu và tự biết mỗi người cần điều gì. 





Ông Heizo ba hắn đã quay về Osaka từ hôm trước để đôn đốc cái công tác gọi nôm na là « chiến dịch săn lùng Heiji » ổng đã hóm hỉnh đặt tên như thế đấy, thật kì cục. Ổng dự định để hai đứa cúp học dài dài. Mà hình như cả hai bên gia đình cũng chẳng ai phàn nàn lấy một câu.




Bây giờ thì hai đứa đang nằm cuộn tròn trên ghế sô fa và xem TV. Nói một cách chính xác thì Heiji mới là người nằm dài trên ghế bành, còn Kazuha thì nằm dựa lên ngực hắn, một tay hắn ôm cô gái, tay kia thì chống gáy hờ hững, để mặc cho Kazuha toàn quyền điều khiển cái rờ mốt. Thỉnh thoảng Ai có đi ra đi vào một chút, nhưng chẳng ảnh hưởng gì. Ngoại trừ tiếng nổ to có nhỏ có liên tục vọng ra từ phòng thí nghiệm của ông tiến sĩ, không gian trong nhà hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có hai cô cậu nằm đó, nói chuyện phiếm nho nhỏ, mà chủ yếu là nằm im tận hưởng cái lần ở bên nhau, rất có thể là lần cuối cùng trước khi Ai tìm ra liều thuốc giải chính thức.



Một hồi sau, Kazuha cựa quậy, có vẻ hơi khó chịu. Cô hỏi, « Heiji à, người anh nóng hầm hập ấy. Anh có sao không ? »




« Ừ, tại ở đây nóng quá, » Heiji thú nhận và vớ lấy cái nón lưỡi trai quạt lấy quạt để. « Em không thấy bức sốt à ? »




« Anh đùa đấy à ? » Kazuha rùng mình một cái. « Đang là tháng Giêng cơ mà. »



« Cậu thấy có hiện tượng sốt hả ? » giọng Ai sắc lạnh từ đâu vang lên khiến Heiji thấy như cơn đau tim có đến hơi sớm.



« Khoảng mấy phút gần đây đột nhiên nhiệt độ cơ thể Heiji tăng cao, » Kazuha thay hắn đáp lời.



« SHIT, đừng nói là tôi hết thời gian rồi nhé, » Heiji rên lên một tiếng cay đắng, tay vẫn quạt phần phật trông đến tội.




« Vấn đề ở đây không phải là thời gian, cậu không hiểu đâu, » Ai vừa nói vừa bấm số gọi nhanh. « Kudo đấy à ? Tớ đây. Cậu thấy có dấu hiệu sốt chưa ? Cái gì, sao cậu lại làm thế ? » cô gái tí hon nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu rồi đột nhiên tái mặt đi một chút, nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ tự chủ. « Ừ, cẩn thận vẫn hơn, ừ … cậu đang trên đường về đúng không ? Tốt lắm, được rồi … gặp lại sau nhé. » Ai cúp máy luôn và giải thích. « Hai người bọn họ đang về đây rồi, Kudo nói là có cảm giác bị theo dõi. Trời ạ, hi vọng đấy chỉ là do cậu ta quá lo xa thôi … »



« Ừ, mong là thế, » Heiji gật đầu rồi bỗng dưng cứng họng lại. « Nhưng nếu như đúng là Chúng có theo dõi hắn ta … nếu Chúng nhìn thấy cảnh hắn ta teo nhỏ thì sao … »





Xxxxxxxxxxxxxxxxx





Ran thở phào kín đáo khi hai đứa bắt đầu đặt chân xuống con phố Beika vắng người – ai ai cũng đi làm hoặc đi học, nhìn quanh quất cũng không thấy có kẻ nào tò tò theo dõi cả. Shinichi gạt mồ hôi lấm tấm trên trán trong khi đi chầm chậm lại, rồi giật nảy cả người khi thấy chuông điện thoại reo lên.




« Là Haibara đấy, » hắn nói với Ran rồi nhấn nút nhận cuộc gọi. « Haibara à ? Ừ … tớ cũng thấy thế, » hắn vừa nói vừa gạt mồ hôi ngày một túa ra nhiều hơn. « Bọn tớ sắp về nhà rồi, ừ … tớ có cảm giác không lành, kiểu như bị theo dõi ấy … tớ biết rồi. Ừ, đang về mà. Được rồi. Chào cậu. »




« Có chuyện gì vậy, Shinichi ? » Ran túm lấy cổ tay áo hắn và đẩy hắn lui qua một bên vỉa hè khi một chiếc xe đen bóng trờ tới gần.




« Anh thấy sốt rồi, » Shinichi nới chiếc khăn len ra. « Sắp đến lúc phải –




« Phụp »




Ran hét lên một tiếng kinh hoàng khi Shinichi giật nảy người lên và loạng choạng ngã chúi về đằng trước – tiếng thét của cô át đi tiếng viên đạn âm thầm xuyên qua bả vai phải của Shinichi. Shinichi quay phắt lại nghiến răng chịu đau, cố nhìn cho rõ kẻ vừa bắn mình. Một chiếc xe màu đen mới đậu sau lưng hai đứa, một gã đàn ông có mái tóc dài màu bạch kim và cặp mắt xanh lạnh lẽo như đội mồ sống dậy, gã bước ra khỏi chiếc xe cổ, cánh tay phải đu đưa hờ hững trước ngực, tay trái giữ chặt khẩu súng ngắn đen ngòm chĩa thẳng vào con mồi.




Một gã đàn ông cực kì quen thuộc. Một kẻ mà Ran đã từng chạm trán cách đây hơn hai năm trời.





« Gin, » Shinichi rít lên một tiếng khô khốc và đẩy Ran lui vào góc tường, lấy thân mình che khuất tầm mắt của cô gái. Cặp môi mỏng của gã sát thủ cong lên tạo thành một nụ cười chết chóc.




« Ái chà, quả là hên xui thật, » gã buông lời mỉa mai. « Trong khi mất công truy tìm kho báu thì phát hiện ra nó ở ngay dưới gót giày của mình chứ ở đâu xa. Lâu lắm rồi mới gặp đấy … chào Kudo Shinichi thân mến. »






Xxxxxxxxxxxxxxxx





« … đấy, mọi chuyện là như thế, » Kaito thở dài chấm dứt câu chuyện cổ tích thời hiện đại về Kaito KID từ ngôi thứ nhất số ít. Aoko ngồi lặng yên nghe hắn nói từ đầu đến cuối, vẫn không nói gì.





« Em vẫn tức anh ách vì anh nói dối, » cuối cùng cô gái buột miệng nói. « Em không ghét anh, nhưng em rất bực vì anh đã dối trá. »




« Anh thì muốn cảm tạ trời đất vì em vẫn còn sống để mà trách anh, » Kaito lại thở dài. 



« Em phải về thăm ba em đây, » Aoko thở dài và đứng dậy. Cô vẫn chưa tới thăm hỏi ông ba lần nào, vì còn chưa tỉnh táo được để nuốt trôi câu chuyện về Kaito và chú Toichi. « Em vẫn chưa gặp ba, Hakuba nói là ông đang nằm viên … tối qua em ngủ li bì và sáng nay thì còn nghe chuyện này … em phải biết chuyện gì đang diễn ra, anh hiểu không ? » Aoko nắm tay Kaito. « Ý em là, em tin tưởng anh. Em biết là làm như vậy là trái luật pháp. Chỉ là em rất xin lỗi vì đã … »




« Shh … thôi nào, » Kaito vội đưa một ngón tay lên môi Aoko. « Nếu em lại bắt đầu xin lỗi rồi anh cũng lại xin lỗi … thế thì sẽ chẳng đi đến đâu cả, chúng mình đã thống nhất là như thế rồi cơ mà. Anh đã nói rồi … anh không quan trọng việc em đã bỏ chạy … chỉ cần em vẫn quay trở lại tìm anh, thế là được rồi. Cho nên mình không nhắc đến cái đó nữa, hiểu không ? »



« Được rồi, » Aoko gật đầu tuy mắt đã rơm rớm. Cô đứng dậy và dụi mắt. « Em phải đi đây – tới giờ thăm bệnh rồi … »





Kaito lại suỵt cô im lặng, nhưng lần này giọng của hắn ta trầm hơn và đôi mắt ánh lên một tia cảnh giác hết sức. Aoko giật mình dỏng tai lắng nghe những âm thanh từ xa vọng lại.




Tiếng một động cơ xe hơi dọc con phố, nghe kì kì, giống như xe đời cổ. Nó dừng lại, im lặng một lúc và bất chợt 1 tiếng thét đau đớn vang lên xuyên thủng không khí.




Tiếng thét rất quen thuộc. 




« Đó có phải là … ? » Aoko thì thào.



« Hình như là của bạn Mori đấy, » Kaito lặng lẽ đáp. « Sao lại - ?! » hắn chồm dậy nhưng đau quá phải nghiến răng và nhăn mặt lại. Hắn nhoài người về phía bệ cửa sổ để ngó ra ngoài. Aoko cũng chạy đến gần để xem.




Aoko chỉ thấy được đuôi một chiếc xe đời cổ màu đen. Còn lại đều ở góc khuất.





« Anh nằm yên ở đây, » cô gái rít lên. « Không được liều đi đâu cả. » Cô chạy như bay xuống mấy tầng lầu và bắt gặp Kudo Yukiko cũng đang nhin đăm đăm ra phía cửa sổ, có khác là ống nghe điện thoại đang áp vào tai của bà chủ nhà.




« Vâng … em nghĩ vậy, em không thấy rõ nhưng mà, ôi trời, nếu đúng là thế thì sao, không, không … đợi đã, » Aoko thấy rõ thêm một chút cảnh tượng này. Cô thấy một gã đàn ông cao lớn mặc áo choàng màu đen đang dựa người vào thành xe và nhắm vào cái gì đó ở góc chết từ vị trí quan sát của cô. Nhưng đổi lại cô lại nhìn thấy từ xa xa phía cuối con phố có một người phụ nữ đang đứng núp sau góc tường và lục lọi cái gì đó trong túi xách. « Được rồi, anh cũng phải cẩn thận đấy. »




« Có chuyện gì thế ạ ? » Aoko hỏi.



« Cái xe đó … » Yukiko thì thào. « Chính là người của bọn Chúng. Aoko, cháu ở lại đây, chớ có đi ra ngoài. »




« Tại sao chúng lại dừng lại thế kia ? » Aoko nghe nhắc tới Chúng thì cũng cứng người lại, vì màu áo đen của gã đàn ông và chiếc xe gợi lại cho cô kí ức khủng khiếp về cái kẻ rơi xuống lề đường đêm hôm trước.




« Chú Yuusaku nói rằng bọn Chúng đang tìm Shinichi, » Yukiko nói, « nhưng chúng dừng lại và không tới đây, cũng không đến nhà tiến sĩ Agasa … có nghĩa là Chúng bắt gặp Shinichi trên đường … ôi con tôi … »



« Chúng ta phải giúp hai bạn ấy ! » Aoko la lên.



« Đừng, cháu không được ra ngoài đó ! » Yukiko trỏ tay về phía người phụ nữ cuối con phố. « Cô nghĩ là có ứng cứu kịp thời rồi. »




Thật vậy, người phụ nữ đó đang nhoài người ra khỏi chỗ núp, trên tay nắm chắc khẩu súng ngắn.




Xxxxxxxxxxxxxxxxx




Đúng lúc Heiji càng phát sốt lên và quạt quạt liên tục thì Ai co rúm người lại và run rẩy như thể bị lạc vào trận bão tuyết giữa mùa đông.



« Bé Ai, em làm sao thế ? » Kazuha sợ quá bèn hỏi.



« Ôi không, » Ai thì thào bằng giọng yếu ớt run rẩy. « Chúng đang ở đây, chúng đang có mặt tại nơi này … trời ơi … tại sao lại phải là người đó cơ chứ … »




« Chúng tới đây rồi à ?! » Heiji la lên oai oái và đứng thẳng dậy nhưng Kazuha đã kịp chộp lấy tay hắn.




« Mau trốn đi, nhanh lên ! » cô rít lên và kéo hắn cùng với một Ai đang run lẩy bẩy xuống tầng hầm nơi có phòng thí nghiệm riêng của nhà khoa học tí hon, ông Agasa cũng đang đứng sẵn ở đó chỉ đường, khuôn mặt ông lão tái mét.




« Buông anh ra, anh đang nhìn mà ! » Heiji bực quá hét lên và vùng ra khỏi tay Kazuha, hắn chạy vội tới gần cửa sổ nhìn ra. « Chết rồi ! Bọn chúng bao vây Kudo rồi ! Chính là cái thằng tóc bạch kim chết bầm đã hại mình ra nông nỗi này ! MK%^@#!@#$#^! (2) Kazuha mau tìm cho anh một thanh kiếm hay cái gì cũng được, nhanh lên, anh phải dần cho cái thằng đó một trận – 





Kazuha cũng chạy vội lên lầu và cố nhìn xem chuyện gì đang diễn ra, đột nhiên Heiji ngừng chửi bới loạn xạ và ngó trân trân ra bên ngoài.




« Heiji, sao vậy ? » Kazuha nhìn thấy hai gã đàn ông mặc đồ đen quay lại đằng sau, hai gã lùi lại, cái gã đeo kính đen nổ súng về một hướng khuất tầm nhìn trong khi gã tóc dài buông rơi khẩu súng và máu từ tay trái của gã rơi xuống tí tách.




Xxxxxxxxxxxxxxxx




« Gin, » Shinichi cố giữ cho giọng nói của hắn thật bình thản. Hắn đã nhận ra gã đàn ông trước mặt mình nhờ vào những lần kí ức đổ về chớp nhoáng, đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của gã đang nhìn hắn trừng trừng. « Làm thế nào mà tìm ra tôi vậy ? »



« Ta vẫn luôn ngờ rằng chú mày còn sống, » Gin thủng thẳng đáp. « Thế rồi trong lúc tìm hiểu xem rốt cuộc là cái thằng chết tiệt nào gây nhiều rắc rối cho ta đến thế, ta tìm ra vài dữ liệu mang tên 1 cái lão Kudo Yuusaku nào đó. Thế là ta quyết định rằng ta cần nói chuyện phải quấy với chú em, không ngờ trời chiều lòng người lại tóm được mày ở ở đây. Vui quá đúng không ? »



Shinichi hơi nhích người một chút, cố gắng che Ran khỏi tầm nhìn của hai tên áo đen. « Tới để hoàn thành công việc bỏ dở à Gin ? »



« Ừ, chú em khá lắm, hiểu ý ta đấy, » Gin đáp. « Nhưng trước tiên phải chơi trò vấn đáp cái đã. Nói trước là tao không có nhiều kiên nhẫn và vị tha để nghe chuyện vớ vẩn của bọn tép riu đâu nhé. Nghe đây. Sherry đâu ? »



« Ai cơ ? » Shinichi hỏi. Gin đáp lại bằng cách bắn vỡ mắt cá chân hắn. Shinichi ngã xuống nhưng Ran vòng tay qua vai hắn để đỡ hắn đứng thẳng dậy.




« Tao đã bảo là không có kiên nhẫn để nghe bọn tép riu lắp bắp cơ mà, (3)» Gin lạnh nhạt nói. « Sherry chính là kẻ đã báo cáo về cái chết của mày, khẳng định là mày chết không thấy xác, rồi vài tháng sau nó cũng mất tích khỏi khu nghiên cứu của Tổ chức không hiểu là nhờ sự giúp đỡ của thế lực siêu nhiên nào – và còn cái lần ở khách sạn Haido nữa. Nếu mày mà dám xúc phạm đến đầu óc tư duy của tao thêm một lần nữa thì … » gã hướng khẩu súng về hướng Ran. « Con bồ của mày đằng kia sẽ là cái bia tập bắn sớm thôi. Sao, Sherry đang ở đâu ? »




Ran cứng người lại trước cặp mắt sát nhân của Gin, nhưng Shinichi vẫn đứng chắn trước mặt cô vững vàng. Hơi thở của hắn gấp gáp, phần vì đau phần vì cơn sốt đang hành hạ. « Chết tiệt thật … chúng sẽ giết mình, rồi chúng sẽ tìm thấy Haibara … làm thế nào bây giờ ? »



Shinichi nhăn nhó vì đau đớn khi cơn nhức nhối đầu tiên bóp nghẹt tim hắn.



Đúng lúc đó Gin rít lên một tiếng, cũng vì đau, khi có người bí ẩn nào đó chợt bắn rơi khẩu súng trên tay hắn.



« Cô Jodie ! »







(1) Nguyên văn: “Do you still remember how to speak English?” Scott asked. “Because I'm shite at Japanese...”


(2) Nguyên văn: . “Holy shit, they've cornered Kudo! It's that silver bastard that got us as well! Fuck it, give me a sword or a pipe or somethin', I owe that bastard a coupla lumps-”

(3) Nguyên văn: “I said I had no time for bullshit,” Gin said coldly. 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét