Phần 66 : Tái hợp 



« Khoan khoan, » Heiji ré lên như con nít. « Cậu đang nói là cái con mụ điên khùng ấy chết rồi hả ?! »


« Trừ phi bà ta siêu nhân đến độ sống sót sau khi ăn nguyên 1 viên đạn vào sọ, » Shinichi đáp.


« Chết thật rồi à, » Ai rên lên. Trông cô bé rất nhợt nhạt, nét mặt pha trộn giữa nghi hoặc và nhẹ nhõm. Kẻ khiến cô khiếp đảm nhất đã chết rồi.


« Không thể tin nổi, » Yukiko lắc đầu, giọng khàn khàn. Shinichi mới biết là mẹ hắn cùng Sharon Vineyard – một thân phận khác của Vermouth, từng là bạn bè thân thiết, hoặc ít nhất Yukiko cho rằng họ là bạn thân. Dối với Yukiko mà nói thì, phát hiện ra một trong những người bạn tốt nhất của mình mà tưởng rằng đã qua đời rất lâu trong một vụ tai nạn, thật ra vẫn đang sống và giết chóc, quả là một cú shock không mấy nhẹ nhàng.


« Nội bộ lục đục, » Yuusaku nhận xét. « Ra là chúng cũng không tin tưởng lẫn nhau. Tổ chức đó hiện đang mục ruỗng và rạn nứt từ bên trong và bị tấn công dữ dội từ bên ngoài. »


« Nhưng như vậy thì tốt rồi đúng không ? » Kazuha nói. « Thì tất nhiên có người chết đi cũng đáng buồn, nhưng cũng có nghĩa là cái tổ chức đó đang suy yếu đi. »


« Đúng đấy, » Ran nói. « Cảnh sát đã loại được hết phần tử gián điệp chưa ạ ? »


« Trừ những kẻ bỏ trốn thì đều bị bắt giữ cả rồi, » Yuusaku xác nhận, « hầu như tất cả các tỉnh lân cận đều triển khai tốt kế hoạch … đương nhiên là bọn lần này không chỉ đơn thuần là phản gián. Tạm thời chúng ta có trong tay Schnapps như thành viên cao cấp hơn cả, từ lúc ngồi trong khám tới giờ, gã cứ câm như hến. »


« Chúng sẽ xuất đầu lộ diện vào đêm nay lúc KID có mặt đúng không ? » Shinichi hỏi.


« Thanh tra Nakamori đang huy động lực lượng rất lớn cảnh sát ở đó, » Yuusaku nói.
« Viên kim cương đó quả thực giá trị cực kì lớn đấy. »


« Ba có kế hoạch bảo vệ gian triển lãm chưa ?» Shinichi hỏi tiếp.


« Thì ba định tới chỗ Hakuba để bà chuyện đó đây, » Yuusaku thủng thẳng đáp. « Con muốn đi cùng à ? »


« Ba lại còn phải hỏi, » Shinichi khịt mũi.


« Tớ cũng muốn đi cơ, » Heiji thở dài, « nhưng mà … cậu biết rồi đấy. »


« Nguy hiểm lắm, Heiji, » Kazuha vội nói. « Cậu không được đi đâu cả trong thời gian này. »



« Thế cậu thì làm gì ? » Heiji nhăn mặt.


« Thì phải có người quản lí cậu sao cho cậu không tự gây ra thêm rắc rối vào người chứ, » Kazuha đáp trả liền dù cặp má có hơi hồng lên.




« Em phải về nhà đây, » Ran xiết nhẹ tay Shinichi. « Ba mẹ chắc lại đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng mà dù sao Mẹ cũng vẫn còn ở lại nhà để mà tranh cãi cũng là dấu hiệu đáng mừng. Biết đâu cuối cùng Mẹ lại chẳng quyết định ở lại luôn thì sao. »


« Hay quá, Ran ! » Yukiko reo lên. « Chúc cháu may mắn ! »




« Gặp em sau nhé, » Shinichi gọi với theo rồi sau đó cũng lẽo đẽo theo ông ba đi ra ngoài.



Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Không thể tin nổi, » Jodie lẩm bẩm câu này đã là lần thứ 1 ngàn lẻ 1.


« Rốt cuộc là cô đang vui hay là tức giận thế hả, » Shinichi buột miệng nói.


« Nói thật là cô đang rất mừng vì con mụ xấu xa đó cuối cùng cũng phải trả giá đắt cho những việc mình làm, » Jodie thở dài, « nhưng giá mà ả còn sống thì ta sẽ có nhiều thông tin giá trị … và bắt ả chịu cả nghìn cái án chung thân … với lại, cô ước chi được tự tay trừng phạt ả. »


« Chắc chắn là cô còn phải xếp hàng dài dài, Jodie ạ, » Yuusaku nói.


« Thanh tra Nakamori và Megure sẽ không tới đâu, ta vào việc thôi, » Hakuba nói trong lúc lướt vô phòng làm việc. « Chú Nakamori đã sắp đặt đâu vào đấy ở bảo tàng rồi, không phải để bắt KID, đương nhiên, lần này tên trộm đó tụt khỏi vị trí ưu tiên hàng đầu rồi, bác Megure thì bận hỏi cung nghi phạm cùng với chị Sato và chú Hattori. À, thanh tra Megure còn nhắn lại là có tình cờ gặp một người bạn và cậu ta cũng sẽ có mặt trong đêm nay. »



« Ai thế nhỉ ? » Yuusaku thắc mắc nhưng Hakuba chỉ nhún vai tỏ vẻ cũng không rõ rồi trải 1 bản đồ khổ to ra.


« Thế này nhé, viên kim cương được cất giữ ở trong một đài quan sát mới xây trên tầng thượng. » (để dễ hình dung, người đọc nên xem OVA 10 : KID in trap island)


« Có nghĩa là một gian phòng được thiết kế trên cao chót vót làm bằng kính dễ vỡ hả, » Shinichi nói, giọng khô khốc.


« Không đến nỗi tệ thế đâu, » Hakuba nói. « Nó là kính chống đạn đấy – nói thẳng ra là không thuộc dạng xịn nhất, nhưng cũng đủ đối phó với KID, trừ phi tên này chơi súng tiểu liên. »


« Nhưng nếu là Tổ chức thì có thể lắm chứ, » Jodie nói.

« Chúng ưa hành động bí mật ít đánh động người ta hơn, trong trường hợp này chắc sẽ dùng đến sniper, » Hakuba nói. « Xung quanh tòa nhà và viện bảo tàng đều có cảnh sát đứng canh dày đặc. Bất cứ tay súng bắn tỉa nào đều sẽ bị tóm cổ nếu như có ý định mon men đến gần, trừ phi chúng siêu đẳng đến mức độ bắn trúng người từ khoảng cách 650 thước đổ lại. »



« Chắc không có ai được như thế đâu, » Yuusaku nói. « Người chứ đâu phải siêu nhân. Lần này bắt KID không phải là ưu tiên số một. »


« Thế hai cha con nhà chú có tới không ? » Hakuba nói.



« Tôi sẽ tới, » Shinichi nói chắc nịch.


« Chú có kế hoạch khác rồi, » Yuusaku nói. « Chừng nào KID chạy thoát được, chú cần tìm gặp cậu ta. »


« Đừng quên còn có FBI chúng tôi đây, » Jodie trỏ vào mình. « Mà tôi cũng chưa đụng độ với KID lần nào. »


« Thế thì chúng ta đành tới viện bảo tàng bây giờ kẻo trời lại tối mất, » Hakuba thở dài. « Bởi vì cho đến giờ vẫn chưa biết KID sẽ tới cụ thể vào giấc nào, chỉ đoán là khi trăng non xuất hiện thôi. »


« Nếu cháu hỏi thì chú sẽ nói là sau nửa đêm, » Yuusaku nói. « Từ 24h tới 3h sáng. »


« Thật sao ? » Hakuba hỏi. « Chú giải thích thử ? »


« Quạ đen bay thành vòng tròn, » Yuusaku nói. « Nó có nghĩa hàm ngôn. Cần chú ý là lần này có liên quan tới Tổ chức, tuy nhiên chỉ có chúng ta ở đây mới hiểu lớp nghĩa đó thôi. Còn đối với những người còn lại, sẽ gợi ra điều gì ? »


« Có phải là thuật phù thủy không ? » Jodie hỏi.


« À ra thế, » Hakuba hiểu dần. « Là giờ canh khuya khi phù thủy giở bùa phép tà ma. Từ nửa đêm tới 3h sáng được coi là giờ của Quỷ. Kuroba vốn sùng văn hóa Tây phương lắm mà. »


« Liệu Tổ chức có nhận ra chi tiết đó không ? » Shinichi nhắc nhở mọi người. « Nếu Chúng ra tay trước thì kế hoạch của KID thành hỏng bét. »


« Rất có thể đấy, » Yuusaku bình luận. « Tốt hơn hết là cháu nên có chuẩn bị kĩ càng Hakuba ạ. »


« Thế thì hẹn gặp lại chú sau nhé, » Hakuba xoay người bước về phía xe hơi của Jodie. Jodie và Shinichi theo sát gót.





xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Yuusaku cũng tới chỗ đậu xe của mình rồi đứng chờ cho xe Jodie đi khuất tầm mắt. Ông đang cực kì lo lắng bất an cho lần này nhưng lại phải cố giấu đi. Cho dù tính toán sát sao thì nguy hiểm vẫn còn đó – biết bao nhiêu là tên bay đạn lạc có thể mang lại nỗi đau mất mát.



Ong lôi điện thoại di động ra và bấm phím gọi nhanh trước khi nổ máy. Người ở đầu dây bên kia bắt máy ngay lần rung chuông đầu tiên – anh ta đang trong tình trạng không có nhiều việc để làm cho lắm.




« Cảnh sát hạn chế tầm bắn của sniper trong vòng 650 thước, » Yuusaku nói ngắn gọn. « Anh có định tới hay không ? »


« Đương nhiên. Mà, chuyện về Vermouth, có thật không ? »


« Có vẻ là như vậy. Kir trực tiếp chứng kiến đạn xuyên vào trán Vermouth, mặc dù vẫn chưa tìm thấy thi thể đâu cả. »



« Tôi sẽ không nói là tôi bị thuyết phục đâu, cho đến khi tìm ra cái xác. Cứ tin như thế đi. »



« Được thôi … anh biết phải làm gì rồi đấy. Tôi tin tưởng anh – ngay cả khi không còn ai khác trên đời này tin anh. »



« Ông đối với tôi cũng đáng tin cậy như vậy. »





Yuusaku khẽ mỉm cười kín đáo khi người kia cúp máy. Ong nhà văn cất điện thoại đi và lái xe đi mất.








Xxxxxxxxxxxx








Cho đến lúc này người từ mọi ngả đã kéo nhau đến đứng chật ních quan viện bảo tàng, nhưng là từ khoảng cách 100 mét, bị ngăn cách bởi dàn cảnh sát hùng hậu dày đặc. Shinichi chợt nghe thấy 1 giọng tiếng Anh của ai đó nghe quen quen, đang rống lên ông ổng. «Mình có chết cũng không thể bỏ lỡ dịp này !! » rồi sau đó là 1 giọng khác đang hát nhái theo Aero Smith « I don’ wanna miss a thinggggggg … » Shinichi không thể nhớ ra đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu.



« Bạn Nakamori ơi ! » Hakuba đột nhiên gọi to, khiến một cô thiếu nữ đang đứng trò chuyện tán gẫu với vài cảnh sát phải quay lại nhìn. Lúc cô gái quay người lại, Shinichi giật mình vì tưởng đang bắt gặp một Ran phiên bản tóc ngắn. Nhưng trông cô này nhợt nhạt và gầy gò hơn nhiều, giống như bị thiếu ăn thiếu ngủ vậy, hình như Hakuba cũng để ý tới chi tiết này nên mới hỏi. « Cậu có khỏe không ? Đừng nói là cậu lo lắng nhiều quá nên thành ra như vậy nhé. »



« Tớ ổn mà, » cô gái khăng khăng nói. Sau đó cô nhoài người xuống mỉm cười với Shinichi. « Chào em Conan ! Em thế nào rồi ? Chị rất tiếc không đến thăm em từ hôm em về nhà. Vì chị … có nhiều chuyện riêng tư phiền lòng quá, em hiểu không ? »



« Không sao đâu chị, » Shinichi vội nói. « Em đang khỏe lắm. Em đang nhớ lại từ từ. »


« Chị nên tự giới thiệu lại bản thân thôi nhỉ, » cô gái nói. « Chị là Nakamori Aoko. Ba của chị phụ trách vụ bắt KID lần này. »


« Rất vui được gặp chị Aoko, » Shinichi cố nặn ra một nụ cười trẻ thơ khiến Hakuba quay đi mỉm cười kín đáo vì bây giờ đã biết tên thám tử nhí này đang giả vờ. « Viên kim cương ấy ở đâu thế ? »



« Để chị chỉ chỗ, » Aoko dẫn Shinichi lên trên lầu. « À, thế cô là ai ạ ? »


« À, tôi xin lỗi, tôi quên đi mất, » Jodie nói. « Tôi là Jidoe Saintemillion, là FBI. Chúng tôi quyết định có mặt lần này vì lần gần nhất có dấu hiệu của đọ súng mà. »


« Vâng, kinh khủng thật, » Aoko rùng mình và bất giác liếc nhìn Shinichi. « Conan, em phải đứng yên tại đây nhé. Lần trước mọi người rất hoảng sợ vì tưởng em bị cây đèn chùm rớt trúng, nhưng cuối cùng em lại mất tích … »


« Rồi em bị bắt cóc đúng không ? » Shinichi rụt rè hỏi. Hắn hoàn toàn không nhớ mình bị bắt đi như thế nào, chỉ nhớ mang máng cái lúc bị ép uống dung dịch tẩy não. Nghĩ đến Eta và Pandora là lại lóe lên tia chớp nào đó, nhưng chưa đủ. « Có khi nào câu chuyện mà bà ta kể cho mình nghe … là chuyện về Eta và viên đá Pandora ? » Ran còn nhắc hắn nói cái gì đó giống như « Ushi » nhưng hắn không nhớ cái tên đó có nghĩa gì, dù biết chắc chắn có liên quan đén Eta và viên đá.



« Cảnh nhìn từ đây ấn tượng quá, » Jodie huýt sáo lanh lảnh khi cả nhóm người đặt chân lên tầng thượng và vào phòng quan sát nơi cất giữ viên kim cương. Shinichi ngắm nhìn cảnh toàn thành phố Tokyo trải dài hàng dặm, đằng xa mặt trời buổi sớm nhấp nhô sau mấy dãy nhà cao tầng. Sĩ quan cảnh sát đứng chật gian phòng, 1 dãy đứng sát tường và cửa sổ, vài người khác đứng quanh thang máy và cầu thang bộ, vài người nữa có mặt quanh chỗ trưng bày viên kim cương. Viên đá được đặt ở phía tây căn phòng, ông Nakamori cùng mấy cảnh sát đang đứng gần đó nói chuyện rì rầm.


« Oh, đúng rồi, bác Megure dặn là sẽ dẫn bạn tới, » Hakuba hỏi. « Họ tới đây chưa ? »


« À, tới rồi chứ ! » Aoko nói. « Tớ hơi ngạc nhiên … Ba ơi, Hakuba và Conan tới rồi. Đây là cô Saintemillion của FBI. »


« À phải rồi, FBI nói sẽ cử người tới mà, » Nakamori gật đầu chào Jodie và lùi ra khỏi hộp chứa viên đá. « Cháu đã khỏe chưa hả Conan ? Mà cháu nghe đây, không được tự ý rời khỏi gian phòng thêm một lần nữa đâu đấy. Một lần là quá đủ rồi. »



« Chú đừng lo ! » Shinichi vui vẻ nói. « Cháu đã hứa với chị Aoko là sẽ ở lại đây rồi mà. »



« Đúng rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn chứ nhóc, lần trước chú em làm cho mẹ của ta sợ phát khiếp rồi đấy. »


« Trời, đừng nói với mình là hắn ta … » Shinichi giật mình khi cái dáng người kia quay lại nhìn hắn. Hắn nghe tiếng Hakuba bên cạnh hắn thở mạnh ra một cái.



« Em có nhớ anh Kudo Shinichi là ai không ? » Aoko trỏ tay vào tên thiếu niên. « À, cả cậu cũng chưa từng gặp bạn Kudo đúng không Hakuba ? »



« Cậu là Hakuba Saguru đúng không, xin chào, » người kia chìa tay ra bắt lấy tay Hakuba. « Tôi có nghe Hattori kể về cậu rồi. Rất tiếc là không có nhiều lời khen ngợi lắm đâu. »


« Rất vui được gặp anh, anh Shinichi, » Shinichi nhìn thẳng vào mắt người kia. KID nháy mắt ra vẻ thích thú lắm.




Xxxxxxxxxxxxxx









Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Cái thằng quái dị này rốt cuộc đang âm mưu gì thế nhỉ ? » Hakuba lầm bầm bên cạnh shinichi khi cả hai cùng lặng lẽ quan sát tên trộm trứ danh kia đang lướt quanh gian phòng và đảo mắt nhìn mấy cảnh sát đứng gần.


« Chắc là để xâm nhập vào đây dễ dàng, » Shinichi đáp lại cũng bằng tông thấp như thế. « Trông hắn ta sẵn giống tôi quá đúng không. Cho nên giả thành tôi thì khỏi cần phải lo kị kéo má. »


« Cũng may cho nó là người ta không check keo vuốt tóc đấy. »


« Dù sao thì những người lật tẩy được hắn ta sẽ không chỉ có chúng ta thôi đâu. »


« Tổ chức, » Hakuba đồng tình. « Chúng sẽ không bị gạt đâu. »


« Nhìn này, trông hoành tráng thật đấy chứ, » Shinichi nói. « Viên kim cương bị giấu kĩ dưới lòng đất suốt gần 500 năm. Trông nó to quá, rất có thể là viên đá kép không biết chưng. »


« Cảnh sát đẩy lùi đám đông ra xa quá tầm ngắm bắn của sniper rồi, nhưng tôi không yên tâm. » Hakuba nói tiếp.


« Chúng chắc hẳn phải sắp đặt cái gì đó rồi, » Shinichi đồng ý. « Chúng muốn ta lơ là bớt cảnh giác đấy. »



« Quá 11h rồi kìa, » Hakuba nhắc. « Nếu Chúng không ra tay ngay bây giờ thì e không còn cơ hội nào nữa. »


Shinichi quan sát đoạn Kaito nói chuyện phiếm với Aoko. Tên này cố tình quanh quẩn bên cạnh cô gái, mắt dò xét kĩ từng người trong gian phòng. Đột nhiên ánh mắt của hắn đanh lại, có vẻ cảnh giác. Shinichi băn khoăn không hiểu chuyện gì, vội nhìn theo hướng nhìn của Kaito đúng lúc điện thoại của hắn rung lên.



« A lô ? » hắn bắt máy ngay lập tức.


« Shinichi, có chuyện rồi. Mau kêu tất cả sĩ quan cảnh sát nằm rạp xuống. Ngay bây giờ. »


« Tại sao ?! » Shinichi ngạc nhiên. « Con tưởng là đã loại trừ được hết phản gián rồi cơ mà. »


« Đúng vậy, nhưng còn những kẻ bỏ trốn. »


« Chuyện gì vậy ? »


« Nghe này, người ta mới phát hiện ra 12 thi thể cảnh sát dưới lòng sông Teimuzu, đồng phục bị lột mất, nhưng thẻ ID thì còn nguyên. Có thể đoán là chúng đã trà trộn vào trong đám đông cảnh sat đột nhập vào bảo tàng rồi. »


Shinichi nghẹn thở khi hiểu ra vấn đề, hắn nhìn Hakuba.


« Chúng đang ở đây ! » hắn rít lên. « Chúng ta phải báo cho thanh tra Nakamori gấp ! »


Dúng lúc đó, Kaito đẩy ông Nakamori và Aoko xuống sàn và cả căn phòng đột nhiên bị bao trùm bới tiếng súng liên thanh và mùi khói thuốc nồng nặc.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét