Phần 54 : Gợi ý bất ngờ tại Tropical Land
“Vui thật đấy nhỉ!” Ayumi la lên vui sướng. « Đúng không Conan ? »
« Ơ .. ừ, » Conan mỉm cười đáp lại. Hắn đang chơi ở công viên giải trí với lũ bạn. gọi là chơi bời nhưng hắn chẳng thấy thoải mái chút nào, cứ nóng nóng gáy liên tục, như thể bị ai theo dõi vậy. Hắn nghĩ ngợi nhiều đến độ vô ý đụng phải mấy chiếc thuyền khác xung quanh, khiến Genta, Mitsuhiko và Ayumi cười phá lên, nhưng bác tiến sĩ và Ai nhìn hắn với vẻ lo âu ra mặt. Hôm trước hắn phát hiện ra hắn rất mê bóng đá – và chơi bóng không hề tồi một tí nào.
« Giờ tụi mình chơi trò tàu lượn siêu tốc đi ! » Genta kéo cả bọn tới tàu lượn trang trí như một cái đầu rồng. Mitsuhiko và Genta ngồi ghế đầu tiên, Conan và Ai ngồi sau đó 1 hàng và Ayumi ngồi sau cùng với bác Agasa.
« Cậu đã nhớ ra được gì chưa ? » Ai lặng lẽ hỏi hắn trong lúc tàu lượn đang từ từ rời bến với tốc độ chậm chạp ban đầu. Hắn tròn mắt đáp.
« Không, » hắn nói. « Ý tớ là … tớ có cần thiết phải nhớ ra không ? »
« Nơi này rất quan trọng đối với cậu, » cô bé nói với giọng bí hiểm nhất mà hắn từng biết.
« Có chuyện gì đã xảy ra ở đây à ? » Conan tò mò hỏi.
« Tớ không biết rõ, » Ai bình thản nói. « nhưng cậu thì khác. »
Conan thở dài, không thèm hỏi thêm nữa. Cô bé đó lúc nào cũng làm ra vẻ bí ẩn như thế cả. hắn có cảm giác cô ta biết rất rõ về quá khứ của hắn, nhưng chẳng bao giờ chịu hé răng tiết lộ điều gì cả.
Còn bây giờ thì cô ta đang tái mét mặt mày khi tàu lượn lên tới đỉnh dốc cao nhất. và chuẩn bị lao xuống với tốc độ kinh khủng.
Một quãng rơi rất dài.
Hắn nghe tiếng hét thất thanh của người xung quanh khi tàu lượn rơi tự do. Trừ cô bé ngồi cạnh hắn. Cô ta không la hét – cô ta có vẻ rất cứng rắn. Lúc này cô ta liếc nhìn hắn một cái rất nhanh rồi đột nhiên nắm chặt bàn tay hắn.
« Chắc là bạn ấy sợ quá … » Conan mỉm cười rồi giật mình vì hình như có cái gì đó mới thoáng qua trong óc hắn. Không hiểu là cái gì nhưng đột nhiên hắn đỏ mặt và lại thấy băn khoăn. Trong một vài tíc tắc, người ngồi bên cạnh hắn và nắm chặt tay hắn không phải là Ai Haibara, mà là …
Nhưng hình ảnh đó đến nhanh và đi cũng cực nhanh.
Lúc này tàu lượn đã lao vào đường hầm tối om.
Trong bóng tối, đầu hắn lại tiếp tục nhức như búa bổ, trí nhớ bung ra như môt cuốn sách bị lật từng trang rất nhanh. Hình như có ai đó đang nắm tay hắn rồi sau đó là cảm giác ấm áp và ẩm ướt và rồi khi tàu lượn lao ra ngoài ánh sáng thì hắn thấy …
MÁU … máu tung tóe khắp nơi …
Hắn vội nhìn về đằng sau. Hắn không biết hắn mong chờ sẽ nhìn thấy ai ngồi ở đó … nhưng chắc chắn trong giây phút này, đó không phải là bác tiến sĩ đang giữ chặt lấy kiếng mắt và Ayumi la lên vì sợ hãi. Mà đó là …
« Cậu có sao không ? »
Conan giật mình nhìn lên. Hắn thấy Ayumi đang chăm chú nhìn hắn vẻ lo lắng. Trò chơi đã kết thúc, ai nấy đều trèo ra khỏi ghế ngồi cả rồi.
« Tớ ổn mà, » hắn vội leo ra khỏi chỗ ngồi trên tàu lượn. « Không có gì đâu … »
« Có chắc không ? » Mitsuhiko hỏi. « Trông cậu tái nhợt đi kìa … »
« Thử ăn uống vào xem, chắc cậu sẽ khá hơn đấy ! » Genta trỏ tay về phía quầy thức ăn.
« Suốt ngày chỉ ăn thôi … » Mitsuhiko lầm bầm. hai cậu con trai lại đấu khẩu kịch liệt như mọi ngày và cả nhóm lại hướng về phía quầy bán đồ ăn. Conan bóp trán một hồi, cơn đau đầu vẫn chưa phai đi chút nào . Bác tiến sĩ và Ai đang chăm chú quan sát hắn.
Hắn bất giác liếc nhìn xung quanh khi cùng với những người còn lại bước vô một con hẻm tối tăm …
Xxxxxxxxxxxxxxx
« Thưa tiểu thư Akako, có cậu Hakuba Saguru tới tìm cô đấy ạ … »
« Thế à ? » Akako ngạc nhiên. « Chỉ cho cậu ta vào đây đi … »
Akako day day trán mệt mỏi hết sức, mắt vẫn không rời chồng sách cũ mới mượn được của mấy phù thủy lớn tuổi hơn. « Toàn là ngôn ngữ cổ … mày mò cả buổi … chết tiệt thật. »
« Chào bạn Koizumi. Dao này cậu thế nào ? »
« Bực bội trong người lắm, » Akako thở dài, không thèm nhìn cậu bạn thám tử lấy một cái. Saguru tò mò nhìn đống sách và từ điển chất chồng trong phòng đọc.
« Việc điều tra của cậu đến đâu rồi ? »
« À, tớ nghĩ tớ sắp đạt được mục đích rồi, » Hakuba đáp. « Nhưng mà còn có một vài thứ khúc mắc lắm, nên tớ đến hỏi ý kiến cậu. Vì chuyện có tính chất … bất bình thường nên tớ nghĩ hỏi cậu là hợp lí hơn cả. »
« Thì nói đi, » Akako miệng lẩm bẩm, tay lật quyển từ điển.
« Cậu có nghe về Pandora bao giờ chưa ? » tên thám tử hỏi.
« Người đàn bà tò mò trong truyền thuyết mà vô tình phóng thích toàn bộ lâu la quỷ quái ấy à ? » Akako thờ ơ đáp.
« Không, ý tớ nói đến viên đá quý có liên quan đến huyền thoại về sự trường sinh ấy, » Hakuba nói. Akako giật mình đánh thót.
Viên đá máu …
« Đương nhiên tớ biết … » cô phù thủy lầm bầm. « Thật là ngốc nghếch ! »
« Cậu nói sao ? » Hakuba không kìm được, phải hỏi ngay.
« Thì từ ngôi sao chổi Pangora đấy, » Akako đáp. « Lucifer có nói về sao chổi bay ngang qua Trái đất … sao chổi Pandora chỉ cắt ngang quỹ đạo của Trái Đất với chu kì 10 ngàn năm 1 lần. Chính vì thế mà không có bất cứ tài liệu ghi chép nào về nó cả ! »
« Tài liệu ghi chép á ? Đừng nói là cậu đã tìm kiếm tư liệu lâu rồi nhé ! » Hakuba nhướn mày.
« Lucifer có nhắc đến một viên đá quý mang màu của máu giúp con người ta đạt được ước nguyện trường sinh bất tử, » Akako xua tay. « Nhưng mà viên đá đó tương truyền rơi xuống Trái Đất 10 ngàn năm trước rồi … Trời ạ, lúc đó thì làm gì đã có tài liệu nào ghi chép lại được ! Ít nhất thì cũng phải 10 thế kỉ sau. Tóm lại đó hoàn toàn là một câu chuyện truyền miệng ! »
« Trường sinh bất tử … có lẽ chính là viên đá đó đấy. Mà nếu đã là truyền miệng thì cũng khó kiểm chứng được nó là hoang đường hay là sự thật, » Hakuba gật gù. « Tam sao thất bản là chuyện khó tránh. »
« Nhưng nếu người ban đầu kể câu chuyện đó vẫn đang tiếp tục kể về nó thì sao, » Akako bóp trán, đôi mắt đã đỏ ngầu vì thức đêm. « Nói gì thì nói, đó vẫn là một truyền thuyết về trường sinh bất lão. Lucifer có nói rằng ông ta không tạo ra sự trường sinh … mà cũng đúng thôi, viên đá rơi xuống Trái Đất 10 ngàn năm trước, nghĩa là trước cả sự tồn tại của Lucifer. »
« Này, cậu có tỉnh táo không đấy ? » Hakuba cao giọng nhắc nhở. “Trường sinh bất lão là –
« Là có thật, Hakuba à, » Akako ngắt lời. « Tớ sẽ tìm cho ra. Có kẻ nào đó đã đạt được ước nguyện trường sinh nhờ có viên đá đó, và cho đến giờ vẫn đang tiếp tục truyền đạt câu chuyện thần thoại này, tóm lại là như thế.”
“Trong Tổ chức đó có 1 thành viên bất tử á?!” Hakuba há hốc miệng nửa kinh ngạc nửa giận dữ.
“Tổ chức nào?” Akako ngước lên nhìn hắn.
“Những kẻ truy sát Kuroba ấy,” Hakuba thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế trống. “Tớ biết truyền thuyết về viên đá Pandora vì chú Kudo nghe chuyện đó từ Kuroba Toichi, người này từng bị Tổ chức thuê ăn trộm viên đá cho Chúng …”
“Có lí đấy,” Akako gật gù. “Lucifer nói rằng một người bất tử đã bắt đi cậu nhóc … nghĩa là cậu ta thực sự có liên hệ với Kuroba … hai người này cùng chia sẻ một số phận chung.”
“Nghĩa là bây giờ chúng ta có thể tóm tắt câu chuyện như thế này: viên đá quý là có thật, vào 10 ngàn năm trước, nó đã biến một số người thành bất tử, và bây giờ họ đang là thành viên chủ chốt của một tổ chức tội phạm khét tiếng đang có ý đồ làm bá chủ thế giới, đã ra tay bắt cóc Conan và lợi dụng Kuroba để tìm ra viên ngọc?” Hakuba kết luận.
“Đại loại là như vậy,” Akako lầm bầm. “Cậu nhóc và Kuroba đều đang trong vòng lâm nguy … cả hai đều là kẻ thù nguy hiểm của Tổ chức đó, và cả hai đều đóng vai trò quan trọng để …”
“Cậu đang –“ Hakuba há miệng tính nói tiếp nhưng Akako gạt đi và nói tiếp câu chuyện của mình.
“Cho đến bây giờ thì tớ chưa dám nói chắc chắn, nhưng nếu muốn hủy diệt Tổ chức này, thì nhất định cần có Kuroba và Kudo. Chính vì thế chúng ta cần phải lấy lại trí nhớ cho cậu nhóc.”
“Cậu lảm nhảm gì thế? Kí ức của Conan thì có liên quan gì đến Kudo Shinichi?” Hakuba bực quá, phải la lên.
“Ôi trời đất ơi, thế mà cậu cũng dám tự vỗ ngực xưng là thám tử lừng danh cơ đấy,” Akako thở dài đánh sượt. “Chẳng lẽ cho đến giờ mà cậu vẫn chưa nhận ra Edogawa Conan thật ra chính là …” bỗng dưng Akako nhìn chằm chằm vào một công thức chế biến thuốc từ thảo dược trong cuốn sách cổ.
“Dung dịch tẩy não,” Akako thở hắt ra. “Ôi trời, sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ. Chính là nó. Công thức chế dung dịch tẩy não đã thất lạc hàng chục thế kỉ nay rồi …”
“Hử?” Hakuba chỉ còn biết nhướn mày.
“Những loại thuốc hiện nay giống như midazolam hay là flunitrapezam chính là những nỗ lực của khoa học hiện đại nhằm tái chế và bắt chước dung dịch tẩy nãoAmnesial,” Akako giải thích. “Chất lỏng này xóa đi kí ức, giống như hiệu ứng sau khi gặp phải nhiều cú shock tâm lí quá nặng … nhưng Amnesial gây mất trí nhớ tuyệt đối. Xóa đi toàn bộ kí ức, không để lại bất cứ tổn thương nào về não bộ … và không có thuốc giải.”
“Nhưng tớ nghe nói nhóc Conan bắt đầu nhớ lại một số chuyện rồi đấy,” Hakuba nhắc nhở. “Chú Kudo kể lại là cậu nhóc thỉnh thoảng thoáng nhớ ra vài thứ …”
“Ôi,” Akako thì thầm. “Nếu đúng là trí lực của cậu ta thực sự đủ khả năng chống chọi lại với Amnesial thì … quả thực đó là một con người cực kì mạnh mẽ … không thể tưởng tượng nổi.”
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Conan bước dần vào hẻm tối.
“Cậu về trước đi, Ran!”
“Khoan đã, Shinichi!”
Đầu hắn càng lúc càng nhức nhối hơn, như là có ai đó đang bóp chặt gáy hắn vậy.
“ … để thằng nhóc này bám đuôi mày …”
“ … khử nó đi đại ca …”
“ … thuốc độc mới của Tổ chức …”
“Conan!”
“Suỵt, im nào. Nó đang dần nhớ ra đấy …”
“ … chưa từng thử nhiệm trên cơ thể con người …. Biến mất không dấu vết … án mạng kì bí …”
Bỗng dưng Conan thấy cơ thể rã rời và đau nhói, mỗi đốt xương như đang tan chảy ra …
“Vĩnh biệt nhé, thám tử lừng danh …”
Đôi mắt xanh lạnh lẽo chết chóc, nụ cười thiếu hơi người …
Và hắn …
Hắn là …
“Shinichi! "
Conan té sụp xuống nền bê tông, vết trầy trên đầu gối do đá banh hôm trước bị kéo rách ra, rỉ máu lách tách, nhưng hắn không để tâm đến nó. Hắn đang run rẩy, từng mảnh kí ức không thể nhầm lẫn được còn đọng lại trong đầu hắn, trong và rõ rệt như màu thủy tinh …
« Bác tiến sĩ ơi, » hắn rên lên tuyệt vọng. « Chuyện gì đang xảy ra với cháu vậy ? Có chuyện gì vậy bác ? Sao lại thế ? Tại sao vậy … »
« Conan, cậu bị làm sao vây ? » Ayumi quỳ gối xuống cạnh cậu bạn, tay chìa ra phong kẹo socola.
Conan giật mình nhìn cô bạn cùng lớp, trong một giây, hắn giấu ngay được vẻ mặt bàng hoàng và đau đớn đi để nặn ra một nụ cười.
« Tớ không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi, » hắn nói dối trơn tru. « Chắc là do đi tàu lượn đó … »
« Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy ? » Conan băn khoăn. « Mình không biết nhưng … » hắn liếc bác Agasa và Ai Haibara …
« Nhưng họ thì biết … »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
« Lạ thật, » Jodie nghĩ thầm. « Vậy là tàu lượn siêu tốc đã gợi ý cho Conan về chuyện gì đó trước đây … thế còn con hẻm đó ? Mình phải check lại mới được. »
Jodie cúi mặt và quay người đi hướng khác để tránh tầm nhìn của ông tiến sĩ và tụi nhóc, khi xong xuôi, cô bắt đầu search trên mạng những bài báo nói về sự kiện đặc biệt diễn ra ở công viên Tropical Land. Bài đầu tiên cô tìm thấy viết về môt vụ án mạng khoảng 2 năm về trước trên tàu lượn siêu tốc đầu rồng. Một người đàn ông bị bạn gái cũ cắt cụt đầu. Và người có công phá án là …
« Ô kìa, chào anh bạn, lại gặp anh ở đây, » Jodie cười thầm nhìn bức hình chụp Kudo Shinichi, đang giải thích mọi chuyện với những người đứng đó với nét mặt bình tĩnh và quyết đoán, và Mori Ran đứng nép sau cậu ta, tránh không nhìn vào cái xác máu me bê bết. Jodie đọc kĩ hơn về bài báo thế rồi tim cô như ngừng đập trong 1 giây khi chợt nhận ra điều gì trong bức hình đăng kèm. Ở sát mép của tấm ảnh, tuy khó nhìn nhưng không thể lẫn vào đâu được, một người đàn ông cao to mặc đồ đen và đeo kính râm, bên cạnh gã chỉ thập thò một cánh tay áo cũng màu đen nốt. Jodie chẳng cần nhìn nửa còn lại của nhân vật đó cũng có thể đoán ra là ai.
« Gin và Vodka, » Jodie nghĩ thầm. “Xuất hiện tại vụ án chính thức cuối cùng của Kudo Shinichi …” Jodie quyết định điều tra thêm.
“Các anh vui lòng kể cho tôi nghe về ngày hôm đó được không, liệu có chi tiết nào kì lạ không?” Jodie bắt đầu hỏi một nhân viên an ninh, tất nhiên sau khi đã trình thẻ FBI của mình.
“Ngoài vụ án mạng đó ra thì cũng chẳng có gì đăc biệt …” người đàn ông gãi đầu, đáp.
“Nhưng có một cậu nhóc kì cục lắm,” một người khác bỗng chen vào.
“Ừ nhỉ, đúng rồi đấy!” người kia la lên. “Cho đến giờ chúng tôi cũng chưa tìm ra tông tích của nó.”
“Cậu bé kì lạ à?” Jodie sốt ruột hỏi. « Nó nhỏ tuổi lắm đúng không ? »
« Vâng, đúng thế, » nhân viên an ninh xác nhận. « Chừng 6,7 tuổi gì đó. Chắc là tiểu học. Lúc chúng tôi tìm thấy nó thì nó nằm ngất xỉu với cái đầu bị thương ở gần đu quay ấy, trên người thì mặc bộ đồ to quá cỡ … thằng nhóc ba hoa về chuyện có kẻ tống tiền và buôn bán vũ khí bất hợp pháp, tức cười lắm … chúng tôi kết luận là nó trốn nhà bỏ đi. Lúc chúng tôi không để ý, nó trèo qua cửa sổ và chạy thục mạng. Có đuổi theo nhưng nó lẹ chân quá, thế là tụi tôi tìm không ra luôn. Có khi nó về nhà rồi … thằng nhóc đó kì cục thật đấy. »
« Cám ơn các anh nhiều lắm, » Jodie lịch sự chào mấy người kia rồi rảo bước về phía con hẻm bí ẩn kia. Dúng như cô dự đoán, con hẻm dẫn tới một vị trí khá trống trải ngay bên dưới cái đu quay khổng lồ. Cô tìm kiếm một hồi lâu, dẫu biết sau hai năm trời thì cũng chẳng còn lại chứng cớ gì đáng tin cậy được.
« Kudo Shinichi phá một vụ án mạng mà Gin, Vodka cũng tình cờ có mặt, » Jodie tóm tắt lại vụ việc, « vài giờ sau đó, người ta tìm thấy một cậu bé, mà mình biết chắc là Edogawa Conan, trong bộ quần áo rộng thùng thình, với một cái đầu bị thương và một câu chuyện hoang đường … hai người đó có mối liên hệ như thế nào đây ? Hakuba nói rằng cả hai người này đều nhìn thấy những thứ không nên nhìn … không lẽ là vụ buôn bán vũ khí ? Gin, Vodka đã ở đây uy hiếp tống tiền người nào đó, và hai cậu bé đó đều chứng kiến à ? Nhưng sau đó Kudo mất tích, còn Conan thì bị bỏ lại với cái đầu bị đánh trọng thương … phải chăng Kudo dụ bọn kia đi hướng khác và hiện đang mai danh ẩn tích vì đã bị lộ mặt ? Thế thì tại sao Conan bị thương ? Là Kudo đánh thằng bé để ngăn nó tiếp tục theo dõi ư ? »
Jodie nhíu mày. « Khoan. Tại sao Conan lại nhớ ra vụ án mạng trên tàu lượn chứ ? Nó đâu có mặt ở hiện trường vụ án ? Chỉ có Kudo và Ran ở đó thôi mà. Conan có vẻ nhớ ra điều gì đó trên tàu lượn chứ không phải là khi cái xác đã được đưa xuống mặt đất và tất cả mọi người đều trông thấy … »
Jodie vô thức siết chặt nắm tay khi tưởng tượng ra cảnh Gin chĩa súng vào Conan.
« Rốt cuộc chuyện này nên hiểu như thế nào đây ? »
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét