Tập 72 : Vùng xám
Akako chạy như bay dọc bờ sông, thoạt trông cô cũng giống hệt bao nhiêu cô nữ sinh tới trễ giờ học khác, chỉ trừ bộ áo đầm màu đen. Giấc mơ … lại là giấc mơ đó, lần này nó đến với Akako mạnh mẽ hơn trước, dồn dập hơn trước, và kết thúc bằng một tiếng súng khô khốc …
Và hình ảnh cuối cùng là một cảm giác mơ hồ khi đứng trước một dòng sông nào đó …
Akako giật mình đứng sững lại, cảnh giác hết mức khi chợt nhận ra luồng khí khác thường, hơi thở ấm áp và trong lành của …
« Bọn pháp sư dòng Wicca, » Akako cay đắng rên lên trong óc 1 tiếng đúng lúc nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang cúi xuống nhìn chăm chú dòng sông Teimuzu. « Sao cô ta không về Châu Âu đi cho rồi ? Hay là cô ta cũng cảm nhận được cái gì đó khác lạ ở đây giống như mình ? »
« Là do ma thuật của cô hả ? » Laura cất tiếng hỏi mà không cần quay đầu lại – ắt hẳn cũng cảm nhận được luồng khí hắc ám của Akako. « Dù nó không hẳn là ma quỷ, nhưng quả thực là rất … kì quái. » Akako cũng cúi xuống bên cạnh cô phù thủy Wicca, ngón tay cô lướt nhanh trên những dấu giày kì dị, có vẻ như là từ dưới nước bước lên. Quanh dấu giày là những vết máu rất mỏng. « Có ai đó bị thương rồi ư ? Hay là … ? »
« Không phải do tôi, » Akako lặng lẽ đáp. « Phải là do một cái gì đó siêu nhiên, đúng là như thế, nhưng không phải là do sức mạnh của quỷ dữ. Không phải là do Lucifer làm. »
« Phải rồi, » Laura ngả người ra ngồi suy tư trên một tảng đá. « Này, tôi hỏi cô một câu được chứ ? »
« Đừng có cả gan mà thanh tẩy tôi đấy, Wicca, » Akako quắc mắt trả lời. Cô gái kia chỉ khịt mũi tỏ vẻ bực mình.
« Tôi không thèm, với lại tôi cũng không đủ sức mạnh, ở đây đâu phải là đất Scot, » cô ta nói tiếp. « Tôi không định nói chuyện đó. Chỉ là hơi tò mò … sao cô lại làm thế ? »
« Làm cái gì cơ ? » Akako hỏi, không quay lưng lại, tay vẫn rờ rờ trên những dấu giày kì lạ.
« Bán linh hồn cho quỷ ấy, » Laura nói. « Cái gì đã khiến cô làm như thế ? »
« Tôi cũng không nhớ, nhưng có thể đoán được, » Akako thận trọng đáp. « Lucifer sẽ lấy đi kí ức của người ta, cô biết chuyện đó rồi chứ. Nếu như cô đang đau đớn cùng cực, nếu tâm hồn cô quá bức bối chỉ mong được giải thoát … thì Lucifer sẽ tìm đến, ông ta lấy đi trí nhớ của cô, để cô sau này không còn phải đau khổ vì chúng nữa. Lucifer đổi nỗi đau bằng tâm hồn. »
« Chắc là phải cô đơn lắm nhỉ, » Laura nói bâng quơ. Akako ngạc nhiên ngước lên nhìn cô ta. « Ừ, trí nhớ của cô, kí ức của cô … chính là con người của cô trước kia, đúng không ? Gia đình cô, bạn bè cô, những thứ khiến cô cười và khóc … bây giờ đều không còn nữa. Nếu không còn kí ức nữa thì làm thế nào để cô biết được trước đây cô là người ra sao ? » Akako chợt nghĩ tới Kudo Shinichi, người bị tẩy não bởi một loại dung dịch kì bí, bị người ta liên tiếp nói rằng mình là Edogawa Conan, và lúc nào cũng băn khoăn phải tin vào ai, tin vào cái gì mới đúng …
« Chắc là không, » Akako bất giác bóp bóp cổ tay trái. « Tất cả những gì tôi biết là … tôi đã muốn từ bỏ con người đó, không muốn sống như thế nữa. »
« Hình như tôi có biết người đó đấy, » Laura ngẫm nghĩ và nói. Akako chỉ nhìn cô ta chằm chằm, há hốc miệng vì sững sờ.
« Sao lại thế được ?! » Akako băn khoăn. « Mình đã trở thành phù thủy được 30 năm rồi, trước khi cô ta được sinh ra nữa kìa ! Làm thế nào mà cô ta biết được trước kia mình là người ra sao ? » Akako cố lấy lại bình tĩnh và khoác lên Poker Face hệt như Kuroba, nói to, « thế, đó là người như thế nào ? »
« Người đó, » Laura nói, « là một kẻ nhu nhược, một kẻ yếu ớt, một kẻ ngốc nghếch. »
Akako rít lên một tiếng. Nhưng Laura vẫn chưa thôi. « Người đó cũng chính là kẻ chạy trốn khỏi những gì khiến cô ta đau đớn. Cô ta bán linh hồn mình, bán kí ức của mình bởi vì bản thân cô ta quá yếu ớt không thể chịu đựng nổi nỗi đau … bởi vì cô ta quên mất một sự thật là không nỗi đau nào kéo dài mãi mãi. »
Akako điên tiết đứng dậy trỏ tay vào má cô phù thủy kia, định tung ra một bùa ếm nhưng Laura đã bắt kịp tay cô và bóp chặt. « Cô im đi ! » Akako hét lên. « Cô thì biết cái gì mà nói ? Cô chẳng biết gì về quá khứ của tôi, những gì mà tôi phải chịu đựng cả ! »
« Cô cũng thế thôi ! » Laura cũng hét lên đáp trả và hất mạnh tay Akako qua 1 bên. « Đừng có diễn cái trò tự kỉ đáng tởm ấy nữa ! Cô tưởng cô là người duy nhất trên đời từng bị tổn thương chắc ? Kẻ duy nhất trên quả đất này phải đau khổ chắc ? Chính cô cũng không biết tôi đã phải trải qua những chuyện như thế nào ! Đã có những cái ngày mà tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện nhảy cầu hoặc lao vào đầu tàu lửa. Nhưng rồi liệu nó có đau quá không ? Có qua nhanh thật không ? Rồi sẽ có người khóc trước mộ của tôi chứ ? Câu trả lời là không. Tôi đã từng không nghĩ ra lí do gì để sống sót, và sẽ chẳng có ai thèm nhỏ một giọt nước mắt thương cảm cho tôi. Cho tới khi … » bỗng dưng cơn giận dữ của Laura chùng xuống và cô ta mỉm cười dịu dàng. « Tới khi tôi gặp một người sẵn lòng khóc vì tôi. »
Akako vẫn đang choáng vì cơn bùng nổ của cô gái kia, bởi vì khí lực của cô ta quá yếu, không thích hợp chút nào với cơn giận dữ. « Sức mạnh của dòng Wicca là từ thiên nhiên và lòng nhân từ … vậy nếu quả thực cô ta đã từng phải chịu đau đớn thế thì … » « Cô đang nói về chuyện gì vậy hả ? »
Laura ngước mắt lên nhìn căn hộ gần đó. « Trước đây tôi là một kẻ cực kì lập di, cô không biết đâu. Tôi giống như có đa nhân cách. Laura hắc ám chính là một phần con người trong tôi luôn muốn hãm hại con người giống như tôi từng bị hại, phần con thú trong tôi. Con người khác của tôi luôn cô độc, tôi chẳng có ai ngoài Laura hắc ám, thế nên tôi để cô ta nắm toàn quyền sở hữu tôi, chẳng ai dám phàn nàn với tôi bởi vì họ quá sợ. Tất cả những gì tôi có là đánh lộn. Nhưng rồi dần dần … tôi đã phải thay đổi. Tôi đã kết bạn với một người. »
Akako đứng im lặng nghe câu chuyện, không biết rồi sẽ dẫn tới cái gì.
« Là Charlotte. Năm đó tụi tôi cùng học trung học. Tôi rất ghét một đứa con gái cùng trường – nói thẳng ra là đàn bà con gái với nhau thì chẳng cần bới ra cũng đã đầy rẫy bao nhiêu là lí do để không ưa cái mặt nhau rồi. Nhưng rồi Charlotte vừa mới gặp con nhỏ đó mà đã bị nó ăn hiếp thậm tệ. Thật ra Charlotte lúc nào cũng bị bắt nạt cả. Cô ấy quá tốt với người ta – cô ấy không biết là cái thế giới này đểu cáng và đầy luật rừng như thế nào. Cô ấy càng sợ bị bắt nạt thì lại càng không muốn bị lẻ loi, nên đã đối xử rất tử tế với tôi. Cô ấy không sợ Laura hắc ám trong tôi, và còn động viên cho con người thật của tôi bộc lộ nhiều hơn – cô ấy thực sự thích tôi, muốn làm bạn với tôi ngay cả khi chẳng ai thèm để ý đến tôi cả. Tôi … rất muốn kết thân với Charlotte nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ ra đúng 1 cách là dập cho cái bọn bắt nạt cô ấy tơi tả. Charlotte không thích tôi uýnh lộn, nhưng mà vẫn tiếp tục chơi thân với tôi. Điều đó không tuyệt vời sao : người ta biết cô là người như thế nào nhưng vẫn không bỏ rơi cô, tiếp tục khuyến khích cô thay đổi để sống tốt hơn. Nói thế nào nhỉ ? Một người bạn thực sự là người biết rõ về cô nhưng vẫn thích cô. »
« Cô nói những chuyện này với tôi để làm gì ? Cô đang muốn nói gì vậy ? » Akako nói gấp, đầu óc quay cuồng với bao nhiêu ý nghĩ . « Người tốt … người mà … nhìn thấy con người thật của mình … »
« Cô mới là người nói dối … cô đang dối lừa chính trái tim mình. Cô không nên coi thường một kẻ trộm như tôi. Bởi vì tôi có thể nhìn thấy … thẳm sâu trong trái tim của cô là một viên đá quý đang chờ có ngày được khám phá và tỏa sáng … »
« Sao ? Tôi đang cố nói gì ấy à ? » Laura bật lên cười khô khốc. « Ý tôi muốn nói … luôn luôn có một lí do nào đấy để tiếp tục đứng lên mà sống. Chẳng có ai thực sự cô độc cả. Tự vẫn … hay là phép phù thủy … chẳng qua là cách chạy trốn nỗi đau và thực tại … và rồi cuối cùng tất cả những gì nó đem lại chỉ là nỗi đau cho người khác nữa, có thể là anh chị em, là người yêu hoặc một người bạn đơn thuần. Bạn thân nhất của tôi … và tất cả những người bạn khác, nhờ có họ mà tôi đã không trốn chạy khỏi cái quá khứ dày vò tôi. Và rồi bỗng dưng một ngày, tôi nhận ra nó không còn dằn vặt tôi nhiều nữa. Có lẽ thỉnh thoảng cũng hơi nhói đau một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng là để tôi mạnh mẽ hơn để nhìn thẳng vào quá khứ, và không trốn chạy nó. Nhờ có những người bạn đó mà tôi đã tìm được sức mạnh để nói với những ngày đã qua rằng : cám ơn, tôi không muốn có quá khứ này nữa, nhưng tôi không thể làm gì để thay đổi bạn. cho nên tôi cám ơn bạn, cám ơn vì đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi làm được như thế là bởi vì, đôi lúc có vẻ như quá khứ đau buồn ấy sẽ nghiến nát tôi, thì tôi cũng không phải đối mặt với nó một mình. Ngay cả khi chỉ còn một người duy nhất sẵn lòng đứng bên cạnh tôi và sẽ ở bên cạnh tôi, thì tôi vẫn tiếp tục đấu tranh với số phận. Ngay cả khi chỉ còn một người thôi … »
Laura mỉm cười nhìn Akako. « Cô có một người nào như thế không, hả cô phù thủy ? Có người nào sẵn lòng quan tâm giúp đỡ cô không ? Có ai đó muốn biết con người thật của cô không ? Có người nào khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn không ? »
« Akako ơi ! »
« … ẩn chứa một viên đá quý … »
« Cậu bí ẩn thật đấy, Koizumi ạ ! »
Akako đưa mắt nhìn dòng sông đang chảy lững lờ. Laura cũng biết ý im lặng một hồi lâu để Akako suy nghĩ. Cuối cùng Laura lên tiếng trước, « nếu như cô cũng tìm được một ai đó đủ nhân hậu để quan tâm đến cô, dù thế nào đi chăng nữa, thì hãy giữ lấy họ nhé. Những người tốt như thế, trên đời này hiếm lắm. Nhưng họ đủ sức mạnh khiến mọi loài quái vật phải sợ hãi … »
« Tôi biết chứ, » Akako lặng lẽ đáp. Cô đứng dậy và bước đi, rồi chợt đứng lại. « Cô có biết là … từ bỏ quyền năng của phù thủy thì có nghĩa là phản bội Lucifer. Ông ta sẽ không thích như thế đâu. »
« Kệ xác lão ấy chứ, » Laura khịt mũi. « Nếu cô lấy lại được linh hồn của mình, thì tôi cá cô sẽ thành một pháp sư Wicca cực mạnh đấy. Nếu cô biết cách yêu thương và chia sẻ, thì cô sẽ trở nên rất mạnh. »
« Chưa từng có ai thoát khỏi tay của Lucifer cả, » Akako nói.
« Thế thì cô phải là người tiên phong chứ sao, » Laura nói. « Muốn nghe lời khuyên không ? Cho dù cô phải trải qua bất cứ chuyện kinh khủng nào, thì hãy ghi nhớ … rồi tất cả sẽ qua thôi. » Akako thấy cô gái kia bước về phía căn hộ. Cô cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, rôi bất giác lôi ra tấm hình hôm chụp với Kuroba, Aoko, Hakuba vào năm mới.
« Một giọt nước mắt sẽ làm tan chảy trái tim mình, » cô nghĩ. « chắc là sẽ đau đớn lắm. Nhưng, nếu như nó thực sự đáng giá … nếu như quả thực bên trong trái tim mình ẩn chứa một viên đá quý, thì chẳng phải đó là món quà đẹp nhất mà mình có thể tặng cho họ hay sao ? »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Miwako thở phào mãn nguyện khi bước ra khỏi bồn tắm, dòng nước nóng đã gột bớt bao nhiêu nỗi lo và căng thẳng trong cô. Tuy thế cô vẫn còn hơi lo lắng – tất nhiên rồi, ai mà chẳng thế trong cái giờ phút này ? Cô và đồng nghiệp vẫn chưa thắng được Tổ chức tội phạm đó …
Nhưng cô đang đến gần đích lắm rồi, cô cảm thấy vậy.
Khoác hờ hững bộ áo ngủ lên người, Miwako chợt giật mình cảnh giác khi nghe thấy tiếng động đâu đây trong căn hộ. Từ sáng tới giờ cô luôn chốt cửa cẩn thận, và không tiếp khách, có nghĩa là …
« Đứa nào dại dột thế nhỉ, lẻn vào trong căn hộ của một sĩ quan cảnh sát cơ chứ, » cô nghĩ bụng vậy, và chộp lấy khẩu súng, mặc dù cho rằng đối phó với một thằng ngốc nào đó tính nẫng nhẹ bộ DVD player của cô thì chỉ cần 2 nắm đấm là đủ.
Thế nhưng Miwako phải dựng tóc gáy khi nhón chân bước tới gần lối ra vào phòng khách. Cô thấy một cái dáng đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mái tóc bạch kim dài lấp lánh thò ra, gã đang cúi xuống máy tính cá nhân của cô, trên tay gã là một laptop kết nối. Không hiểu bằng cách quái quỷ nào mà gã bẻ được mật khẩu, và rồi …
« SHIT, » cô chợt nhận ra tài liệu đang đọc dở trên màn hình. « Đó là bản copy dữ liệu mà Hakuba đưa … trên đó đầy rẫy những tên người tham gia … chết rồi !» Miwako bắn một phát đạn cảnh cáo, viên đạn bay sượt qua người gã đàn ông và trúng tường đánh cộp. Gã quay lại nhanh như chớp và bắn trả, cũng sượt qua Miwako.
Tên khốn này rõ ràng đang phải đối mặt với Miwako trong chính ngôi nhà của cô.
Miwako bấm mạnh ngón chân vào một đầu tấm thảm trên sàn và giật mạnh một cái khiến gã đột nhập gia cư bất hợp pháp kia té xuống cái ầm. Lợi dụng lúc gã chới với, cô bắn bỏ khẩu súng trên tay gã. Nhưng đương nhiên gã cũng chẳng vừa, trong đà té xuống gã đá bay khẩu súng của Miwako luôn. Trong lúc Miwako lùi lại và cô xua đi cơn đau nhói của cánh tay mới giáng mạnh xuống sàn thì gã giật tung cái dây kết nối giữa laptop của gã và máy bàn của cô, rồi nhét laptop vào sâu bên trong cái áo khoác rộng thùng thình, và nhanh nhẹn vớ lấy khẩu súng. Miwako chộp lấy cánh tay đang vươn ra của gã, tính quật hắn ngã lăn, nhưng gã lại đảo ngược tình huống bằng cách nắm chặt Miwako bằng tay trái.
« Chết, gã thuận cả hai tay, » cô giật mình nhớ lại hồi nãy gã đàn ông bắn bằng tay trái, cô xoay người, vẫn giữ chặt cánh tay phải của gã và lên gối, sung sướng khi nghe một tiếng « rắc » cực đã tai.
« Con quỷ này ! » gã đàn ông, không rõ vì đau đớn hay tức giận, gào len một tiếng và đá mạnh vào gáy Miwako. Cô ngã gục xuống, cố gắng hết sức để không ngất đi, đảo người như cắt qua một bên để tránh một cú đá khác. Miwako chạy nhanh đến cửa ra vào và nhấn còi báo động có trộm inh ỏi, cô biết chắc chắn hầu hết toàn bộ nhân viên ở trụ sở cảnh sát gần nhất sẽ hiểu ý mà tới ứng cứu cô.
Gã đàn ông lùi lại về phía cửa sổ mở toang trong lúc Miwako nhặt khẩu súng của gã và nhắm bắn. « Đây là lầu 3, đừng nói với mình là gã dám … » nhưng gã dám thật. Căn hộ của Miwako chỉ cách đồn cảnh sát có 2 phút đi bộ - bây giờ chuông báo động đã rú lên ầm ĩ và chắc chắn đã tới tai đồng nghiệp. Gã đàn ông kia nhảy phốc lên cửa sổ mở sẵn, một cánh tay còn lành lặn vươn dài. Khi Miwako chạy tới nơi thì mới phát hiện ra gã đã bám vào đường ống thoát nước – vốn là bạn tri kỉ của mọi loại trộm cắp du thủ du thực trên đời – để giảm tốc độ rơi lại, tác phong của gã thành thục đáng nể, gã đã đặt chân xuống đất an toàn và gập người cạnh một chiếc xe hơi màu đen mà Miwako có ráng toét mắt cũng không nhìn ra biển số.
Lúc xe cảnh sát trờ tới cũng là lúc xe hơi màu đen của gã phóng vút đi. Miwako trườn người ra khỏi mép cửa sổ và trỏ rối rít về phia hướng chiếc xe đen, một cảnh sát trong xe vẫy tay chào cô và hiểu ý phóng theo mục tiêu ngay tắp lự.
« Gã đã đọc được những gì rồi ? » Miwako băn khoăn thầm nghĩ. « Gã đã lấy được dữ liệu nào rồi … liệu đã biết đến đoạn sếp Nakamori và sếp Megure tham gia chưa … trời ơi … còn ông Kudo nữa chứ, ông ấy chỉ là một công dân vô tội, nếu như bọn Chúng quyết định ra tay với gia đình ông ta thì sao … » cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man khi thấy một nhân viên cứu hỏa ra dấu gọi cô từ dưới xe.
« Có chuyên gì vậy ? » cô hỏi người đàn ông.
« Chúng tôi nghe bên đồn cảnh sát thông báo, » người kia đáp. « Có vẻ như căn hộ của thiếu úy Sato bị đột nhập, cho nên đã đến đây ngay lập tức đề phòng trường hợp nguy cấp. »
Sato thở dài nặng nề nhưng cũng phải mỉm cười kín đáo. « Họ đúng là đi guốc trong bụng mình mà. »
Xxxxxxxxxxxxxx
« Đại ca, anh không sao chứ ? » Vodka vội hỏi khi thấy Gin vén ống tay áo bên phải lên.
« Tìm cho tao một cái gì làm thanh nẹp là được, » giọng Gin khô khốc, gã nắm chặt cánh tay bị trẹo xương bằng tay trái. Vodka lục lọi tìm ra một miếng vải trong lúc một tiếng « rắc » rợn người vang lên bên cạnh kèm theo tiếng nghiến răng chịu đau của Gin – gã mới tự chỉnh lại đống xương xẩu lộn xộn. Vodka giúp đại ca gã quấn chặt thanh nẹp bằng gỗ, xong xuôi là lại ngồi vào chỗ của tài xế, Gin thì xỏ tay bị trật khớp vào mảnh vải quấn quanh cổ treo tòng teng và hít một hơi.
« Cũng may mà không trúng tay cầm súng của tao, » gã khịt mũi tức tối trong khi nhằn nhằn một điếu thuốc lá và châm lửa sáng lập lòe. « Cái con cớm chết tiệt. Snake với Schnapps đúng là hai thằng vô dụng, giờ muốn khử con nhỏ cũng không còn quân đâu mà hô. Nhưng rồi nó cũng sẽ xuống lỗ sớm thôi, cả lũ cớm còn lại cũng thế, ngắm củ cải từ dưới đất chắc là vui lắm. »
« Đại ca có thu thập được thông tin không ? » Vodka hỏi.
« Vừa đủ, » Gin mở laptop ra bằng một tay. « Vụ tấn công vừa rồi được sắp đặt quá hoàn hảo. Thằng khốn nào đó đã nảy ra ý kiến. Mà chúng nó đào bới ra được nhiều thật đấy … » gã đang làu bàu bỗng dừng lại, cặp mắt sáng quắc lên có lẽ vì ngạc nhiên. « Ái chà, gặp một cái tên rất quen thuộc nhé. Kudo. »
« Kudo Shinichi á ? » Vodka ngạc nhiên nói.
« Không phải là Shinichi … mà là Yuusaku, » Gin trầm ngâm. « Là ông già của nó, một tiểu thuyết gia trinh thám, rất có tiếng với bọn cớm … thú vị gớm nhỉ. »
« Em tưởng đâu lão định cư ở Mỹ cơ mà, » Vodka nói. « Lúc trước em nghe lão dang bận dự hội thảo sách vở gì đấy ở L.A »
« Chính xác, » Gin nói. « Nếu ở trong tình trạng đó thì có ma mới biết được lão thực sự đang ở đất Hoa Kỳ hay Nhật. Lão chắc chắn đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, còn phụ thuộc vào lão biết về chúng ta tới mức độ nào. »
« Làm thế quái nào mà lão biết được ? » Vodka thắc mắc.
« Mày dở hơi quá, chẳng lẽ con trai độc nhất của lão mất tích mà lão lại ngu ngơ không biết gì à ?? » Gin lặng lẽ nói. « Tao biết lão. Lão quen biết rộng ở Interpol, FBI, cớm nữa … giả sử lão thật sự muốn điều tra sâu hơn thì có lẽ đã đánh hơi thấy chúng ta rồi. »
« Có nghĩa là cần phải loại trừ lão đúng không ? » Vodka rít lên. « Nếu đúng là như thế … "
« Mày khôn ra rồi đấy, » Gin nở một nụ cười không lấy gì làm hài hước. « Giờ chở tao tới bệnh viện của ta để nắn lại xương cho tử tế … sáng mai tao với mày sẽ tìm hiểu thêm, xem lão biết được đến đâu rồi. Và còn xem thằng con của lão thực sự ngỏm củ tỏi hay chưa. Sau đấy thì … tao sẽ đảm bảo cái nhà đó không còn gây thêm tai họa cho chúng ta. Không bao giờ nữa. »
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét