Phần 38: Nỗi sợ hãi
Shinichi đang chìm vào trong một trạng thái cực kì êm ái dễ chịu, nếu có ai đó vào một lúc nào đó từng ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đến nỗi chỉ đủ tỉnh táo để BIẾT rằng mình đang lơ mơ ngủ gục, thì chắc hẳn sẽ đồng cảm với hắn lắm lắm. Cái cảm giác kì cục đó đủ để hắn nhận ra rằng hắn đã bị trúng thuốc mê, chứ chẳng phải tự dưng ngủ nghê gì ngon lành, và thêm một điều nữa: hắn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng không phải là do tác dụng của chloroform đâu nhé, bằng chứng là hắn vẫn đang tỉnh táo đây thôi. Có mùi hương gì đó đang nhuốm dần trong bầu không khí hắn hít thở, cái gì đó tổng hợp từ nhiều loài thảo dược khác nhau, khiến đầu óc hắn mụ mị như thể bị rơi vào một vực thẳm bằng bông vậy, phần còn tỉnh táo trong hắn đang kêu gào thảm thiết. Chắc là hắn phải ăn uống gì đó rồi chứ đúng không, vì hiện tại hắn chẳng thấy đói bụng chút nào cả, mà hắn trước đó liệu có thấy đói hay không? Hắn chịu không trả lời được. Bà ta lấy hết thiết bị của hắn vứt đi mất tiêu rồi. Thiết bị cơ đấy. Tự dưng hắn tức cười quá. Nghe cứ như thể hắn là James Bond không bằng.
Ý thức trong đầu hắn bắt đầu cựa quậy đòi hoạt động trở lại, và hắn kịp nhận ra tình trạng thê thảm của bộ não sau một thời gian dài bị khống chế bởi thuốc mê. Không tài nào tỉnh như sáo như trước được nữa, hắn thầm nghĩ. Hắn nhớ mang máng hình như có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, nhưng là chuyện gì nhỉ? Bây giờ hắn chỉ ấn tượng duy nhất hương của thảo dược và cảm giác tê tê lâng lâng dễ chịu này thôi. Mà nhất định đã từ rất lâu rồi. Phải chăng là mấy ngày rồi? Chắc là vậy đó, hắn thầm nhủ. Ánh mặt trời xuyên qua cái túi thể thao chật ních có đúng 1 lần, còn lại hắn nhớ không nhầm thì toàn là bóng đêm thôi. Hắn chỉ nhớ có thế, là mùi không khí ẩm mốc nhạt nhẽo, là hơi ấm của vải vóc chèn sẵn trong túi, và bóng đêm. Chấm hết.
Ừ nhỉ, nếu là mấy ngày trời rồi, thì Ran chắc phải lo lắng lắm đúng không? Cô ấy lúc nào cũng thế cả, nhất là cái hồi hắn đột ngột bỏ đi, hắn hứa sẽ gọi lại thế mà không thèm gọi cho cô ấy. Mà lần này hắn cũng đi một mạch, hình như hắn cũng chưa gọi về nhà cho Ran, đúng không ta? Chắc chắn là cô ấy sẽ lo lắng rồi, nhưng vì sao hắn lại không gọi thế nhỉ. À tại vì Vermouth đã vứt hết thiết bị liên lạc của hắn đi rồi. Ơ, vì sao bà ta lại làm thế nhỉ? Oh … đúng rồi. Hắn nhớ ra rồi. Là vì bà ta đã bắt cóc hắn.
Bản năng sinh tồn của Shinichi đột ngột trỗi dậy, những tàn dư cuối cùng của hơi thuốc mê dần lìa khỏi đầu hắn. Phải rồi, bà ta đã bắt cóc hắn, rồi lợi dụng cái thứ thuốc làm mụ mị đầu óc đó mà bắt hắn nằm yên không phản kháng. Hắn chỉ nhớ vài khoảnh khắc ngắn ngủi mỗi khi liều thuốc mê gần hết tác dụng của nó. Hầu hết địa điểm đều là nhà vệ sinh tuềnh toàng ở các trạm xăng trên đường quốc lộ. Bà ta giấu cơ thể trẻ con của hắn vào trong cái túi thể thao to bự và đặt trên chiếc xe moto phân khối lớn, mỗi lần dừng lại đổ xăng, bà ta lại mang hắn vào trong nhà vệ sinh, để hắn chui ra ngoài ăn uống, đi toilet và, đương nhiên là tiếp tục chụp thuốc mê hắn. Hắn không biết cái hóa chất đó là gì. Hắn không biết hắn đang Ở ĐÂU nữa.
Chỉ biết ngay lúc này chiếc xe đang giảm dần tốc độ. Có vẻ như bên ngoài đang là ban đêm thì phải, vì trời tối thế mà, đôi lúc có ánh sáng lóe lên nhưng hắn đoán là ánh đèn đường hoặc đèn giao thông. Có một tiếng rú của động cơ và một ánh chớp nữa lóe lên, hình như Vermouth mới rẽ ngoặt vào đâu đó và tắt máy. Bà ta xuống xe rồi, hắn dựa vào thính giác mà phán đoán, hiện tại bà ta đang vắt chiếc túi to đùng sau lưng và đi về phía nào đó. Dựa vào cử động của thân thể và tiếng bước chân thì có thể suy đoán bà ta đang đi trên một con đường mòn dẫn vào rừng, hoặc đại loại cái gì tương tự vậy.
Shinichi đang rất tỉnh táo, hắn đủ khả năng tính toán lựa chọn cho tình huống ngặt nghèo này. Tuy thế, lối thoát cho hắn cực kì hẹp và chông gai. Không hiểu vì lí do gì, nhưng người đàn bà này không có ý định giết hắn, nhưng bà ta ít nhất cũng nặng gấp đôi hắn (bà ta có cái vóc dáng gầy gò trơ xương mà chỉ đẹp nếu làm diễn viên thôi) chưa kể cao hơn hắn và khỏe hơn hắn gấp mấy lần. Bà ta còn có súng nữa, trong khi hắn chẳng còn cái đai nhả bóng mà tự vệ nữa. Hắn cũng kịp nhận ra có ít nhất hai loại thuốc mê khác nhau, một là mùi hóa chất chloroform, hai là cái thứ hương thảo dược quái lạ kia khiến hắn không nhấc tay chân lên nổi. Tóm lại là khả năng chống lại một kẻ như thế vào lúc này là số không, dựa vào cái không gian tĩnh mịch này hắn dám cá hắn và bà ta đang ở trong một khu vực cực kì vắng vẻ và hoang vu – đồng nghĩa với việc chẳng có ngóc ngách nào để trốn cả, và nếu có thì hắn cũng chẳng biết làm thế nào để thoát ra. Nói một cách chính xác thì hắn có thể chạy trốn khỏi bà ta, nhưng nếu là con xe gắn máy kia thì … chỉ còn nước bó tay. Một câu thôi: hắn đang gặp rắc rối to.
Cuối cùng thì người đàn bà cũng dừng chân, hắn cảm thấy chiếc túi đựng hắn được đặt xuống rất nhẹ nhàng cẩn thận, không làm đau hắn chút nào. Theo sau đó là tĩnh lặng một hồi, hắn căng tai cũng chỉ nghe được 1 tiếng lạch cạch rất nhỏ như thể có tiếng những thanh kim loại va chạm vào nhau, rồi một tiếng “click” giống như tiếng bật lửa. Hắn quyết định không động đậy một múi cơ nào khi bà ta kéo phec-mo-tuya mở chiếc túi du lịch ra. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt người đàn bà đó, còn bà ta thì mỉm cười ý nhị, có vẻ thích thú một ánh mắt tỉnh táo sắc sảo hơn là đôi mắt lờ đờ vì thuốc mê.
“Ta phải công nhận là, Cool Guy ạ, cậu rất là ngoan ngoãn khi bị đánh thuốc mê,” giọng người phụ nữ ngọt ngào, “nhưng có hơi nhàm chán một tí.”
“Bà muốn gì ở tôi?” hắn nói mà không cử động một li. “Bà định làm cái quái gì vậy?”
“Rồi sẽ đến giờ kể chuyện đêm khuya mà,” bà ta đáp gọn lỏn. “Thế bây giờ cậu có định ra khỏi cái túi đó không? Lần này ta sẽ không đánh thuốc mê cậu nữ đâu, bởi ta biết cậu là một đứa trẻ thông minh, đủ để nhận ra đồ chơi đều đã bị tước hết rồi, nghĩa là biết rõ cái phần trăm có thể chống lại ta và khẩu súng của ta là số không. Tóm lại là cậu chỉ có thể tới đây ngồi xuống nói chuyện tử tế với ta y như cung cách của một cậu bé ngoan vậy, và đừng cố tìm cách chạy trốn bởi ta vốn là một tay thiện xạ số 1 đấy, nói để cho mọi chuyện được rõ ràng, trong khi ta không mảy may có ý định giết chết cậu thì cậu cũng đừng làm điều dại dột để ép ta bắn hỏng một bên chân của cậu nghe chưa. Sao hả?”
Shinichi từ từ đứng dậy, hắn khẽ nhăn nhó vì từng đốt xương trong cái cơ thể nhỏ bé của hắn đang kêu răng rắc, ngay cả cái cổ cũng vậy. Hắn đưa mắt nhìn qua Vermouth một lần nữa, người đàn bà này đang cúi người mải mê làm gì đó, bên dưới mái vòm cũ kĩ của một ngôi đền thờ một vị thần vô danh phương nào. Nhìn kĩ thì có thể thấy bà ta đang chầm chậm khuấy đều một thứ chất lỏng đặc sánh màu nâu sậm mà đang sủi bọt nhè nhẹ trên chiếc bếp du lịch dã chiến Trangia.
“CÁI ĐÓ là gì vậy?” hắn bỗng buột miệng hỏi theo bản năng của thám tử.
“Một thứ rất tuyệt vời,” bà ta thì thầm đáp lại, gần như không phải để trả lời hắn.
“Ta thật ngạc nhiên vì sao đến thời đại này chẳng còn ai biết chế ra nó nữa. Biết bao kẻ ao ước có được công thức chế biến nó. Mà lại đi tìm kiếm những phương pháp cuối cùng để bắt chước theo thành phần của nó.”
“Đó là câu trả lời của bà à?” Shinichi thận trọng lên tiếng.
« Vậy chứ lời thách thức mà KID gửi cũng là một lời cảnh báo đơn thuần à ? »
Vermouth cuối cùng cũng đưa mắt nhìn qua chỗ hắn. « Oh, ngồi xuống đi nhóc, » bà ta ngoắc tay về phía 1 tảng đá lay lóc nằm đối diện với chiếc bếp Trangia. « Ta không muốn lặp lại lời cảnh cáo khi nãy đâu đấy, nếu cậu quyết định ở lại đây rồi thì ít nhất cũng phải kiếm chỗ ngồi cho thoải mái chứ hả. »
Và thế là Shinichi ngồi xuống. Dù gì có đứng đó cũng không ích lợi gì mà, hắn không quên cái họng súng đen ngòm trên tay của Vermouth, tay kia vẫn khuấy thứ chất lỏng kì bí đều đều. Có 1 lúc bà ta ngừng khuấy để bỏ thêm vào dung dịch một vài lá khô cong của một loại thảo dược nào đó, khiến cả nồi chất lỏng dần chuyển sang màu xanh lá.
« Vậy bây giờ bà định làm gì ? » Shinichi hỏi. « Bà nói sẽ không giết tôi, nhưng rồi bà bắt cóc tôi, rồi lôi cổ tôi đến đây để cắm trại hè à ? »
« Đừng dùng từ bắt cóc như thế chứ, » Vermouth nói, có vẻ vui thích lắm.
« Cứ gọi nó là sự can thiệp có chủ ý đi. Nghĩa là cố tình phá hủy cái thói quen không tốt của ai đó, ví dụ như là cứ nhúng mũi vào những chuyện nguy hiểm vượt quá tầm hiểu biết của mình chẳng hạn. »
« Cố bảo vệ tôi khỏi tay Tổ chức đấy à ? Tốt bụng ghê ta, » Shinichi mỉa mai.
« Có thể gọi là như vậy, » bà ta mỉm cười bí ẩn.
« Điều là sẽ làm bây giờ là kể cho cậu nghe 1 câu chuyện, Cool Guy ạ. Câu chuyện đó sẽ giúp cậu trả lời tất cả những thắc mắc của cậu từ trước tới nay. »
« Đổi lại tôi phải làm gì ? » Shinichi hỏi.
« Ừ, tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó, đúng không ? » Vermouth nói. « Nhưng cậu sẽ trả cái giá này về sau, và nếu như cậu đủ khả năng để trả thì chứng tỏ cậu xứng đáng để kể lại câu chuyện đó với người khác, ừ, nếu cậu có thể. »
« Quên đi, » Shinichi nói nhanh. « Tôi không cần biết bà định chơi trò gì nhưng tôi-
« Nói cứ như thể ta sẽ cho cậu lựa chọn khác ngoài việc ngồi nghe ấy nhỉ, »
Vermouth giơ khẩu súng nhắm vào đầu hắn. Shinichi quắc mắt nhìn.
« Đã sẵn sàng chưa, Kudo Shinichi ? Để tham gia vào trò chơi của ta. Ai nấy đều biết chơi 1 trò nào đấy. Kuroba thì rành bài tây Poker. Cậu thì chơi trò trinh thám Cluedo. Trò của ta là cờ vua, Cool Guy ạ. Thế cờ luôn luôn thay đổi, nếu có đầu óc tính toán một chút thì cậu cũng có thể làm chủ nó, điều khiển được quân cờ. Nếu nắm rõ luật chơi và nước đi của từng quân cờ thì dễ lắm. Mà ta thì biết đường đi nước bước của con người CỰC KÌ giỏi. Đơn cử như lúc này đây ta biết thừa cậu sẽ ngồi lại và lắng nghe ta nói, 1 phần là vì cậu không còn lựa chọn nào khác, 1 phần là vì cậu là một thám tử từ trong xương tủy. Mà thám tử luôn có nguyện vọng PHẢI biết. Nếu đã biết thì không thể giả vờ KHÔNG biết được nữa … »
Đôi môi người phụ nữ cong lại thành 1 nét cười thiếu hài hước. « … hay là không phải thế ? »
Shinichi vẫn ngồi bất động, phần do khẩu súng kia vẫn đang nhắm vào đầu hắn, nhưng phần lớn là vì, dù hắn không muốn thừa nhận, hắn rất muốn biết sự thật đằng sau những tràng bô lô ba la của người đàn bà bí ẩn kia ra sao. Hắn gật đầu khô khốc.
Có cái gì đó trong dung dịch sền sệt kia nổ cái tách.
« Thế thì câu chuyện bắt đầu được rồi. » Vermouth hạ khẩu súng xuống nhưng không buông nó ra, bà ta lại thờ ơ thả thêm vài loại mảnh vụn cây cỏ hong khô và 1 thứ bột khô kì quái vào trong chất sền sệt.
« Câu chuyện xảy ra vào 10 ngàn năm trước khi viên đá thần thánh Pandora rơi xuống Trái Đất. Nó được người ta phát hiện ra ở trong một hang đá giữa rừng sâu … chính xác hơn là một cô gái trẻ … có tên Eta. »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Heiji bóp trán liên tục. Chết tiệt thật, hắn đã bảo từ lâu là hắn ghét mấy thứ hồ sơ giấy tờ rồi mà lại. Nhưng đen đủi làm sao, đó là cách duy nhất lúc này để điều tra vụ án. Hắn lật thêm 1 xập tài liệu khác.
Hầu hết đều là những vụ « đã được khép lại » hoặc bỏ dở nhiều năm trời, nhưng những vụ đã được đóng lại kia toàn theo cái kết bằng lời thú tội trong di chúc của những nghi phạm đã tự tử, hoạc nghi phạm đột nhiên chết không rõ nguyên nhân. Không phải trong vụ nào hắn cũng gặp cái tên trong danh sách nghi vấn hắn lập sẵn, nhưng rõ ràng là có. Và trong mỗi vụ như thế, những kẻ được hưởng quyền lợi hay là những người được trắng án đều …
Hắn bỗng cứng người khi một luồng gió lạnh buốt lướt qua tóc. Dã là đêm khuya rồi và hắn thì đóng cửa sổ cả tiếng trước đó, còn khóa lại cẩn thận cơ mà. Ý hắn là, khóa từ bên trong ấy.
Có ai đó đã mở cửa sổ được khóa trái mà không gây ra bất cứ tiếng động đáng kể nào cả …
« Nghe đâu ông bạn đang cố theo dấu vết thằng bé, » hắn bình luận và xoay người trên chiếc ghế để giáp mặt với Kaitou KID, tên này đang cúi rạp người kiểu cách cạnh mép giường Heiji, trên tường có gắn chi chít giấy khen và huy chương. « Không ngờ gặp cậu ở đây. »
« Cậu là … người trong sạch và có thể tin tưởng được nhất mà tôi biết ở đây, » KID đáp, « và là người có vẻ như quan tâm đến số phận của thằng nhóc hơn là chú ý còng tay tôi. »
« Cứ nói nghe thử, trong lúc đó tôi sẽ đi kiếm cái còng, và sẽ không tha nếu chưa nói xong chuyện mà cậu đã chuồn khỏi cửa sổ. » Heiji đáp gọn lỏn. KID lại cúi người rồi lục lọi trong túi áo. Tên trộm hào hoa lôi ra một lô lốc đồ đạc khiến Heiji muốn nghẹn thở.
Cái nơ đổi giọng nói. Cặp dây quần siêu co giãn. Đôi giày tăng lực. Dây lưng tạo bóng. Cặp kiếng dò tìm. Đồng hồ bắn kim thuốc mê. Huy hiệu thám tử nhí. Điện thoại bông tai, đã nát bét. Hai điện thoại di động, còn nguyên con cả thảy, nhưng đã hết pin.
« SHIT, » Heiji thở hắt ra. “Thằng bé có còn …”
“Tôi nghĩ là nó còn sống đấy,” KID lôi ra một cặp kính nữa. “Cậu làm ơn trả lại cái này cho tiến sĩ Agasa giùm tôi. Tôi đoán là bà ta đã nhận ra mấy thứ này có gắn thiết bị dò tìm nên vứt chúng lại hết. Hoặc mụ cho rằng mấy thứ đồ chơi này rất có thể thành vũ khí phòng thân đắc lực, đặc biệt là đôi giày tăng lực này.”
KID bỗng nhiên nhún vai 1 cái, khiến Heiji nhớ lại hình như tên trộm cũng không ít lần nếm đòn của trái bóng uy lực từ chân sút Kudo.
“Đó là bằng chứng thằng nhóc còn sống, có điều mất dấu rồi. À, còn một thứ này nữa,” hắn quăng cái chai nhỏ rỗng không cho Heiji. Thám tử miền Tây thử ghé mũi hít hít rồi nhăn mũi.
“Chloroform,”.
“Lúc tôi tìm thấy thì nó vẫn còn mới, nói thật là cũng phải cách mấy tiếng rồi,” KID nói.
“Thế nghĩa là hắn ta còn sống,” Heiji gật đầu. “Chả ai dùng thứ này cho 1 cái xác cả.”
“Đúng thế,” Kid nói. “Tôi e là tôi lạc về hướng bắc mất vài giờ, trong khi mụ chạy hướng nam. Cậu nên báo cho FBI và cảnh sát đi. Còn tôi thì … đương nhiên sẽ đơn thương độc mã, nếu như hai ta … xung khắc nhau đến thế.”
“Hiểu rồi,” Heiji đáp nhưng mắt không rời cặp kính. KID lững thững bước về phía cửa sổ.
“Này,” Heiji bỗng gọi to 1 tiếng khiến tên trộm dừng chân.
“Tôi nghĩ cũng nên nói cho cậu biết một chuyện … thằng bé bị bắt cóc không phải do lỗi của cậu đâu. Ku-Conan ấy … nó là cái gai trong mắt Tổ chức lâu rồi, lâu nay nó chỉ mong đánh đổ bọn Chúng thôi. Cả nó và cả Kudo cũng thế. Tụi tôi cực kì ngạc nhiên là cậu cũng ngáng đường Chúng. Có vẻ như mọi người đều bị Chúng đè xuống bùn nhơ nhớp hết cả rồi. Còn điều này nữa … trông cậu lúc nào cũng như kiểu thích thú giải quyết vấn đề một thân một mình, nhưng tôi cũng phải nói cho cậu biết cái này, tất cả tụi tôi đều mong còng tay được lũ khốn đó chứ không phải là cố dồn cậu đến đường cùng đâu. Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn của ta, đại loại như thế đấy.
Kaito KID đứng bất động một lúc lâu bên cạnh khung cửa sổ mở toang, gió thổi phần phật trêu đùa trên chiếc mũ trắng bạc của hắn. Chiếc kính một mắt và bóng của chiếc mũ che đi gương mặt hắn, nhưng Heiji đoán chắc tên trộm cũng không tỏ ra bất cứ thái độ gì.
Đối với hắn mà nói, KID và Kudo không chỉ hao hao giống nhau về ngoại hình. Cả hai tên này đều cố đeo mặt nạ tỉnh khô và cố giấu bay giấu biến cảm xúc thật của mình, giấu đi bộ mặt thật của mình khiến đôi khi những người thân thiết xung quanh phải giật mình tự hỏi liệu họ có thật sự gần gũi với con người này hay không.
Mặc dù chính miệng Kudo cũng thừa nhận mấy năm gần đây Heiji đã trở thành bạn chí cốt của hắn, nhưng đôi khi Heiji cảm giác hắn chẳng biết gì nhiều lắm về cậu thám tử thiếu niên bị biến thành thám tử nhí. Ừ thì hắn có biết vài thứ thật, ví dụ như chuyện về loại thuốc kì lạ làm cơ thể con người trẻ lại cả chục năm, biết môn thể thao yêu thích của tên bạn, và tình cảm sâu đậm hắn ta dành cho cô bạn gái từ thuở thiếu thời … tất cả những chuyện đó Heiji đều biết.
Nhưng đôi khi hành động và phản ứng của tên thám tử miền Đông khiến Heiji phải kinh ngạc hết biết, ví dụ như cái lúc Kudo nói rằng dồn một nghi phạm vào ngõ cụt khiến họ phải tự vẫn thì cũng là một hình thức sát nhân, hoặc là cái khả năng nhìn xuyên thấu sự thật mà không ai nghĩ ra nổi vì quá ư vô lí, hoặc là cái cách Kudo hướng dẫn FBI tổ chức hai đợt tấn công tài tình, cái cách hắn đặt lên bàn cân để suy tính giữa luật pháp và công lí, và luôn luôn để công lí được tỏa sáng , cái tinh thần kiên nhẫn dò tìm từng chi tiết nhỏ nhất và sẵn sàng liều mạng chuồn vào phòng nghi phạm để kiếm chứng cớ buộc tội
…
công lý mà Kudo theo đuổi thật ra là …
… một thứ công lý dựa trên tình người, rất mềm dẻo và không hề khô khan cứng nhắc chút nào. Kid cũng cài bẫy cho hung thủ chụp tội lên đầu hắn phải sa lưới, rồi cải trang thành cảnh sát để gợi ý họ tìm ra chân tướng sự thật. Giống như âm và dương vậy, đều có thể đổi vị trí cho nhau thật dễ dàng.
“Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà,” Heiji lặng lẽ nói. “Cậu và Kudo không khác nhau lắm đâu.”
“Còn cậu, cậu chưa từng hé răng lí do vì sao trận chiến lại là CỦA CẬU,” KID bật cười nho nhỏ.
“Vì đây là trận chiến của thằng bạn thân nhất của tôi,” Heiji đáp, “và tôi sẽ không để hắn phải chết chỉ vì phải chiến đấu 1 mình, dù hắn có ngăn cản tôi thế nào cũng vậy thôi.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, cám ơn,” KID đặt chân lên bậu cửa sổ và biến mất trong tíc tắc. Heiji đứng dậy chốt cửa lại. không có dấu hiệu cắt xén trầy xước gì trên kính cả. không hiểu hắn làm thế nào mà …
“Thằng trộm này đúng là siêu đạo chích mà,” hắn ngẫm nghĩ. “May mà hắn với Kudo là đối thủ chứ không phải đồng nghiệp. 1 KID đã đủ khiến cảnh sát toàn nước Nhật toát mồ hôi rồi, cứ thử tưởng tượng có những 2 tên thì …”
Một ý nghĩ bất chợt đến khiến Heiji rùng mình. “Một trường hợp khác tệ hại hơn … KID như một tên trộm vô hại thích quậy phá đã đủ hết hơi rồi. Nếu mà hắn dùng tài năng đó vào việc gì nguy hiểm cho xã hội thì … Kudo cũng vậy. Cũng hú vía là cả hai đứa nó đều rất có ý thức về công lý.”
Heiji đứng cạnh cửa sổ và nhìn chỗ đồ cá nhân của Kudo mà KID mới bỏ lại một hồi. Hắn không muốn đụng vào đó, sợ để lại dấu tay, dù sao cẩn thận vẫn hơn. Hắn lôi trong hộc bàn ra một đôi găng tay và mấy cái túi plastic đựng vật chứng. Thận trọng và chuyên nghiệp cực kì, hắn bắt tay vào việc bọc mấy thứ đó lại và đánh dấu tử tế. Xong việc, hắn lôi điện thoại ra, tần ngần không biết nên gọi cho ai trước. Ông già của Kudo sẽ báo cho FBI ngay, và lúc này cũng cần điều động cảnh sát khu vực.
“Heiji à!”
Hắn giật mình quay lại nhìn bà mẹ đang đứng ngoài cửa phòng. “Mẹ cứ nghĩ là con nói chuyện với ai trong phòng,” bà giải thích lí do xuất hiện của mình, rồi tò mò nhìn đống túi mà Heiji mới gói cẩn thận xong. “Mấy thứ đó là gì vậy con?”
“Mẹ ơi, giúp con 1 việc,” Heiji nói. “Báo với ba con là điều động cảnh sát ngay. Có vẻ như kẻ bắt cóc Conan đang ở trong địa phận của mình.”
“Sao cơ? Có người nhìn thấy thằng bé rồi à?” bà Shizuka giật mình. “Nó còn sống không con?”
“Vâng, con nghĩ vậy,” Heiji nói. “Thôi mà, lát con giải thích sau. Giờ mẹ và ba mau báo cảnh sát đi, con còn phải báo cho chú Mori.”
Nhưng giống như mọi lần trước, khi mẹ hắn đã vội vã chạy đi, hắn lại không bấm số của văn phòng thám tử Mori.
Xxxxxxxxxxxxxxxxx
Yuusaku ngồi lặng lẽ sau bàn làm việc, trước mặt ông màn hình vi tính sáng nhấp nháy. Thật buồn là cái lí do đang có một cậu cháu trai mất tích không giúp ông trốn thoát khỏi móng vuốt những nhà xuất bản, điều tệ hại hơn nữa là con trai độc nhất của ông đang mất tích, mà ông thì không thể tâm sự với bất cứ ai về điều đó.
Bà Yuukiko phải đi ngủ sớm từ cái hôm Shinichi bị bắt cóc, không phải vì bà ngủ ngon mà vì bà phải dùng đến thuốc an thần để yên giấc. mỗi ngày trôi qua nỗi lo trong bà càng có xu hướng tăng lên mặc dù vẫn cố yên ủi rằng người bạn cũ của mình sẽ không làm hại con trai mình. Yuusaku cũng đồng ý rằng Vermouth sẽ không ra tay giết con ông … nhưng dù sao ông vẫn thấy lo. Cô ả rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?
Thật lạ lùng, cảm giác bất an ấy lại đem lại hứng thú viết bài cho ông. Ông chỉ còn vài chương nữa là kết thúc tiểu thuyết đó, nếu có thể hoàn thành nó, ông sẽ được thảnh thơi khỏi mấy ông tổng biên tập kia được một thời gian.
Ông bắt đầu gõ, một đoạn hội thoại hình thành sẵn trong đầu.
“ … rốt cuộc thì, hắn ta khá là giống … tôi.”
“Cũng có thể là như thế. Hắn là con người mà, tôi thấy cực kì biết ơn, rằng không phải anh.”
Im lặng bao trùm tất cả, người đàn ông nhìn đăm đăm vào bìa cuốn sách và liếc nhìn lũ trẻ chơi đùa đằng xa.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy rất biết ơn …”
Cuốn tiểu thuyết này sẽ là cuốn thứ 20 khắc họa nhân vật Nam tước Bóng đêm, nên ông nhà văn quyết định để lơ lửng một lời gợi ý cuối truyện. nghĩa là ông sẽ rảnh tay, sẽ có thời gian tham gia vào cuộc chiến khốc liệt ấy … cuộc chiến âm thầm đã dấy lên trong lòng xã hội mấy thập kỉ nay và đang đe dọa cuộc đời của con trai ông.
… mặc dù hắn đang tan xương nát thịt nhưng thật kì lạ, như thể hắn vẫn đang ngước lên nhìn đời và cười man dại qua lớp mặt nạ …
Điện thoại bỗng đổ chuông. Ông chụp lấy ống nghe ngay lập tức, Yukiko vừa mới chợp mắt và ông thì không có ý định dựng vợ ông dậy.
“A lô?” ông lặng lẽ hỏi.
“Cháu Heiji đây. Cháu có tin vừa tốt vừa xấu, và tin cực xấu.”
“Cháu nói tin xấu trước đi.”
“Tin tốt là, Kudo còn sống. Tin xấu là, KID mất dấu hai người đó rồi. Có vẻ như Vermouth ném đồ của Kudo xuống hẻm núi. Kiếng, huy hiệu, điện thoại … tất tần tật. tóm lại KID không theo dõi được nữa, nhưng hắn tìm thấy 1 chai thuốc mê rỗng không, nên cháu với hắn đoán thằng nhóc còn sống. Nếu chết rồi thì còn cần chloroform làm gì. Ba chau đã cài số báo động rồi. Cháu nghĩ nên báo cho chú trước. »
« Cám ơn cháu, » Yuusaku nói. « Chú gọi cho ông James ngay. Nhân tiện … KID có nói thêm gì không ? »
« Không, nhưng cháu có nói với hắn là Kudo từ lâu đã dính dáng tới Tổ chức rồi. Conan cũng vậy. Vì cháu thấy thằng cha đó có vẻ ân hận vì để một thằng nhóc bị bắt cóc vì hắn. Cháu nói xong thì hắn biến mất. Cháu phải cúp máy đây, phải giải thích cho ba mẹ cháu một chút … »
Yuusaku nhẹ nhàng gác máy khi Heiji ngắt liên lạc, ông lại nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
« Nếu như … » ông lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa đến. Bây giờ không phải lúc đặt câu hỏi đó. Ong phải báo cho FBI.
Ong nhà văn nhấc máy lên và bấm số.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét