Tập 70: Giờ của Quỷ


Kaito nằm dài ra giường, mắt mở trừng trừng chiếu tướng cái trần nhà ít nhất là hai tiếng đồng hồ rồi, hắn cứ nằm như thế mãi, suy nghĩ miên man về mọi chuyện sau khi giọng nói của ba hắn đã mờ dần rồi chìm hẳn vào im lặng.



Có nghĩa là nếu như KID chưa từng tồn tại trên đời này, giả sử Toichi ba hắn vẫn đang còn sống sờ sờ ra đấy, thì cuộc đời hắn, tính mạng hắn vẫn như chỉ mành treo chuông, hắn vẫn sẽ là cái gai cần nhổ đi trong mắt Tổ chức. Hắn đã gắn liền với cái số mệnh oái oăm đó ngay từ cái ngày Chúng nhìn thấy mặt hắn.



Kudo Shinichi cũng vậy. Hai đứa hắn không hiểu bị ông Trời trêu đùa thế nào mà lại có vẻ ngoài giống nhau y như đúc dù không máu mủ ruột rà, và cùng bị chịu một án tử hình vắng mặt từ Tổ chức. Không kẻ nào có thể có thể tồn tại nếu như kẻ còn lại sống sót. Mọi việc vốn đã điên rồ khó tưởng tượng nổi, giả thử bây giờ số phận có trêu ngươi sắp xếp cho Gin thành họ hàng với hai đứa hắn thì cũng chỉ shock đến thế mà thôi.



Từ sau khi gặp gỡ Akako, Kaito đã phải xem xét lại ý kiến về sự tồn tại của ma thuật, nhưng đối với chuyện số phận và định mệnh thì không : hắn không tin vào những thứ khái niệm mơ hồ đó, thậm chí còn thấy bực mình khi phải nghĩ tới chúng. Cứ như thể hắn buộc phải chấp nhận một cái cớ để ngụy biện vậy, hắn vẫn luôn nghĩ những cái đó sinh ra là do con người quá nhút nhát sợ hãi không dám đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm cho cuộc đời mình và những lỗi lầm mình vấp phải thôi. Nếu giả sử hắn gặp vận đen, hắn ngay lập tức đổ lỗi cho chính mình chứ không ai khác, và thay vì nhăn nhó cằn nhằn than trách Số phận an bài thì hắn thà nghĩ ra cách nào đó sữa chữa cứu vãn tình hình còn hơn – con người của hắn là như vậy đó. Cái chết của Snake đối với hắn không phải là một định mệnh, mà đó là hậu quả tất yếu – hắn đã không ngừng đấu tranh, và gã khốn kiếp phải đền tội cho những gì gã gây ra.





Định mệnh là do con người tạo ra. Hắn trở thành KID không phải do Định mệnh bắt hắn phải làm KID. Đó là lựa chọn của ba hắn, và của hắn, và ngay cả khi hắn đã mường tượng được những nguy hiểm chết người và hệ lụy không dễ chịu gì mà lựa chọn đó mang lại, hắn vẫn quyết định lựa chọn nó, không thay đổi. Hắn không hề có ý định dẫu là 1 lần trong đời, trách móc số phận đã khiến hắn phải sứt sẹo đầy người, hay là đen đủi khi động cơ hỏng giữa chừng.




Hắn cũng không nghĩ rằng đó là định mệnh khi hắn phải đối mặt với Kudo Shinichi, cũng như Hakuba Saguru. Hai tên thám tử đó quả là xuất sắc, chết tiệt thế chứ, cho nên sớm hay muộn, chúng hắn cũng sẽ phải đụng độ nhau chẳng hôm nay thì ngày mai. Nếu đã gặp mặt 1 lần, khi KID đã chạy thoát thì vẫn cứ gặp nhau được, có sao đâu ? Hắn cho rằng thợ săn với con mồi chẳng có lí do gì mà không hấp dẫn nhau được cả.





Thế thì nếu có con mụ dở hơi nào đó từng nằm mộng thấy cái mặt hắn đồng thời là mặt Kudo, thì đã sao nào ? Hắn cực kì giống ba hắn, và Kudo thì giống ông Yuusaku như đúc. Biết đâu bọn Quạ đó lại nhắm tới hai ông ba của bọn hắn thì sao ? Đấy, nói tóm lại chẳng phải vì số phận mà hắn và Kudo cùng kề vai sát cánh muốn hủy diệt Tổ chức. Chính là niềm tin của con người vào định mệnh và lựa chọn của chính hắn cùng Kudo, không cần biết là một cách vô thức hay ý thức đầy đủ, đã dẫn tới cái ngày hôm nay. 




Mà hắn cũng không truy lùng bọn Áo đen vì hắn tin số phận của hắn là như thế. Hắn phải làm như thế bởi vì bọn khốn đó đã giết hại người cha đáng kính của hắn, đơn giản thế thôi. Báo thù, phải, hắn chẳng là người hùng gì sất.




Chính vì nỗi lo sợ về Silver Bullet mà Tổ chức đã tự tạo ra cho chúng 2 Silver Bullet cực kì đáng nể. Một cách ngăn ngừa lời tiên tri thành sự thật bằng cách thúc đẩy nó diễn ra nhanh hơn.




Đúng là một lũ người yếu đuối và ngu xuẩn.




Kaito còn hiểu thêm được một điều nữa từ cuộn băng của ba hắn. Ông ấy đã cố tình đóng vai KID … cố gắng ngăn cản tội ác của Tổ chức từ trước khi hắn có mặt trên cõi đời. Ban đầu chỉ là để sửa chữa sai lầm khi đã dạy dỗ một tên tội phạm những kĩ năng hoàn hảo nhất … và sau đó là để … bảo vệ hắn.




Ba của hắn phải chết là do …




« Kaito, cháu thế nào rôi ? » ông Yuusaku bước vào trong phòng. « Có điều gì quá ngạc nhiên đối với cháu không ? »



« Gần như là không chú ạ, » Kaito nhẹ nhàng đáp. « Nói thật là cháu không tin vào số mệnh với mấy thứ tương tự như thế. Lí do duy nhất khiến chúng ta gặp nguy hiểm là vì Tổ chức vẫn còn đó. Cháu chỉ hơi bất ngờ, bây giờ cháu mới biết là trong suốt thời gian dài như thế, ba cháu đã làm tất cả mọi việc là để … »




« Ba cháu muốn che chở cho cháu, » Yuusaku nói. « Khi ba cháu nhận ra cháu gặp nguy hiểm, cũng là lúc ông ấy biết được tầm ảnh hưởng to lớn của Tổ chức trên toàn cầu … và chúng cực kì tin vào cái lời tiên tri mà gây hại cho cháu và Shinichi nhà chú. Ba cháu không thể làm ngơ coi như không biết. Cho nên ba cháu đã cố tình gây cản trở cho Tổ chức, cố tình để chúng nhìn thấy mặt thật của mình để chúng nghĩ rằng chính ba cháu là mục tiêu cần thanh toán. Chính chú đây cũng làm tương tự như vậy … »





« Cái gì cơ ?! Ba cháu cố tình để lộ mặt với Chúng à ? » Kaito há hốc miệng kinh ngạc. « Ngay từ đầu Chúng đã biết ba cháu là ai rồi à ? »




« Chúng vốn vẫn biết mặt ba cháu, chẳng qua không biết ông ấy là Kuroba Toichi thôi, » Yuusaku nhắc nhở Kaito. « Cháu biết rồi đấy, sát thủ chuyên nghiệp mấy khi tới lui show diễn ảo thuật đâu nào. Chúng cũng biết thân phận của chú, chẳng qua Chúng không ngờ chú cũng biết câu chuyện, và không ngờ chú cũng đang cố tình gây trở ngại cho Chúng. Kết quả cuối cùng là, Chúng kết luận đã tìm thấySilver Bullet cần loại trừ - là Toichi và la Kaitou KID. Chúng bỏ ra nhiều thời gian và công sức để tìm giết KID, cho nên đã hoàn toàn xao nhãng hai cậu bé vô tội còn chưa đủ sức tự vệ. Chính chú cũng không tin vào số phận, chẳng qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Chú và ba cháu phán đoán rằng nếu như Chúng quá mê muội tin tưởng vào lời tiên tri đến như thế, thì chắc hẳn cũng phải tồn tại một nhân vật kiệt xuất nào đó có thể đánh đổ Chúng, nghĩa là cũng có một người nào đó đối chọi với Tổ chức mà Chúng chưa trừ khử được. »




« Nhưng ai đã đưa ra lời tiên tri đó chứ ? » Kaito hỏi. « Toàn là vớ vẩn. »




« Có vẻ như Tổ chức nghe được lời tiên tri từ môt nguồn cực đáng tin cậy đối với Chúng, » Yuusaku nói. « Và nếu ông trùm đã tin thì tay chân làm sao dám cãi. Tóm lại Chúng thực sự tin rằng cháu và Shinichi là Silver Bullet có thể hủy diệt Tổ chức. »



« Và điều đó chỉ khiến cho chúng cháu thực sự thành mối nguy cho Chúng hơn mà thôi, » Kaito khịt mũi. « Đúng là bọn ngu ngốc, tự lấy mảnh sành cắm vào mông. »




« Cháu đừng căng thẳng quá làm gì, » Yuusaku nói. « Chỉ là chú thấy cháu xứng đáng được biết nguyên nhân tại sao cháu phải đối mặt với tình huống này. »



« Cháu hiểu … » Kaito nói. Yuusaku đứng dậy, định bước ra ngoài. « Nhưng mà … ba cháu chết là vì … »




Yuusaku ngoảnh đầu lại, và hiểu ngay ý Kaito. Ông nói, « ba cháu chết đi không phải do lỗi của cháu đâu, Kaito ạ, cháu đừng nên ăn năn điều đó. Nếu như cháu cứ nghĩ như vậy thì cũng có nghĩa là cháu tin vào số phận và định mệnh rồi, và rằng cháu không thể làm gì để thay đổi nó. Ba cháu chết vì bị Tổ chức giết. Nếu cháu muốn nghĩ theo hướng đó thì … ừ, không sai, ông ấy đã hi sinh vì cháu … và ở cương vị một người cha, chú cũng thấy rằng nếu phải hi sinh sự sống vì con trai mình thì chú cũng sẵn lòng mỉm cười mà chết. Kaito, cháu đừng buồn bã và tuyệt vọng như vậy. Chúng ta vẫn còn có thể xoay chuyển tình thế. Chẳng có gì là không thể nếu vào tay của Kaitou KID, đúng không cháu. Luôn luôn tự chủ, luôn luôn tràn đầy sinh lực và hết bất ngờ này tới bất ngờ khác … chẳng phải là châm ngôn của KID đấy là gì ? »




« Chính xác, » Kaito nở một nụ cười nửa miệng. « Cháu không khoái đổ lỗi cho số phận đâu. Nếu muốn làm tốt một cái gì đó, thì tự bắt tay vào mà làm. »




« Chà, Toichi đã sống lại rồi đây, » Yuusaku bật cười. « Cháu hãy nhớ nhé … ba cháu rất thương yêu cháu. Nếu cháu muốn đáp lại tình thương đó thì bây giờ phải sống thật mạnh mẽ. Nhất là không được liều mạng một lần nào nữa đâu đấy. Mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày. Ông ấy chắc chắn không mong gặp lại cháu sớm thế này đâu. »





« Vâng, làm thế thì bao nhiêu công sức của ba cháu thành công cốc mất, » Kaito cười lớn. « À phải đó, viên kim cương, nó … »




« Đúng đấy, chú vẫn chưa hiểu cháu tráo viên ngọc thật từ lúc nào, » Yuusaku nhướn một bên lông mày, giống hệt cử chỉ của Kudo-con. 



« Thì nhanh tay nhanh mắt 1 tí trong cái lúc dạo chơi đây đó trong lốt Kudo Shinichi thôi ạ, » Kaito thản nhiên nhún vai.



« Lần này style cổ điển nhỉ, không bom khói, không trưng diện, chà. »




« Cháu cất nó ở trong 1 ngăn gửi đồ ở Tropical Land ấy, » Kaito nói. « Bác Jii giữ chìa khóa. Nghe bấp bênh và cũ xì, nhỉ ? »




« Ừ, ngày mai chú sẽ tới gặp ông ta, » Yuusaku gật đầu. « Shinichi cũng dự định uống thuốc giải tạm thời trong 1 ngày, thử ở trong cơ thể thật sự của nó xem sao. Chú sẽ phải trông chừng thằng bé … nó và cô bé Ran sẽ cùng tới vài địa điểm quen thuộc để kích thích trí nhớ của nó. »





« Vâng vâng, kích thích trí nhớ của hắn ạ, » Kaito rú lên cười. Yuusaku chỉ còn biết đảo mắt và lắc đầu.





Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Saguru cố nén một tiếng ngáp dài : hắn đang thức đêm để nghiên cứu tìm hiểu thêm về cái người có tên Kudo Shinichi. Có lẽ đó là cách « lấp đầy khoảng trống» mà Aoko từng đề cập tới trong trường hợp Kuroba, hắn đang rất cần tập trung đầu óc vào một cái gì đó khác bên cạnh những sự kiện dồn dập xảy tới gần đây : nào là ám sát không thành và vụ bắt KID-biến-thành-thảm-sát, và cả bình luận ầm ĩ của báo chí về cái chết đột ngột của ba hắn nữa chứ. Mẹ của hắn chắc lại lang thang ở đâu đó nữa rồi, nhưng theo kinh nghiệm của Saguru, hắn đoán bà ta sẽ không quay lại cái nhà này chừng nào chưa sắm được thêm một bộ áo đầm mới hay là lớp phấn trang điểm chưa phai. Hắn nhìn thấy bà ta lâu nhất vào đúng cái hôm tang lễ ba hắn, và nói thẳng ra hắn ở bên cạnh ông Hattori Heizo nhiều hơn cả.




Có thể là cho đến bây giờ hắn mới có thời gian nuốt trôi đi cái câu chuyện hoang đường về người lớn trẻ lại cả chục tuổi thành con nít. Nhưng nói gì thì nói, Edogawa Conan là Kudo Shinichi, cũng phải thôi. Thằng nhóc đó khác xa bọn trẻ con cùng lứa, Saguru biết rõ điều này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhớ lại vụ đầu tiên đụng độ thằng bé – lúc gã đàn ông to béo rú lên và ngã gục xuống bàn ăn, nó thậm chí còn không chớp mắt hay nhướn một cái lông mày. Thằng nhóc còn lẽo đẽo đi theo một ông thám tử vốn nổi tiếng như một Thần Chết di động – Mori Kogoro, hay còn gọi là lão nặng vía. Lại còn cái cách thằng bé vạch mặt bà già và cái trò tung đồng xu hòng kiếm đường thoát thân của bà ta, và cái lúc bà ta thực sự thoát thân trên trực thăng. Saguru đã nhìn thấy thằng bé trong tư thế sẵn sàng bắn mũi kim tẩm thuốc mê và nhắm thẳng vào ông Mori Kogoro, chỉ trước lúc bà già kia nhảy xuống vài giây. Nghĩa là nó đã biết thừa KID cải trang thành ông thám tử, và dự tính hạ gục KID bằng cách êm ái nhất ngay khi đặt chân xuống mặt đất.





Đấy, lại nhắc tới cái đồng hồ có kim tẩm thuốc mê – rõ ràng mấy thiết bị kèm theo của thằng bé chẳng phải đồ chơi thường tí nào. Và nó đã chứng minh điều đó bằng hành động cụ thể.




Tóm lại, Edogawa Conan cực kì lanh lợi và thông thái. Nó bình thản và kiên định, dù tình hình căng thẳng đến đâu, dù xác chết rụng la liệt trước mặt. Nhớ lại vụ Koshien, Saguru lại càng tin chắc rằng thằng bé đó đã chứng minh một cách hùng hồn nhất, nó là một thám tử cực kì xuất sắc gấp 3 lần độ tuổi thật của nó. Mà, sau này thì Saguru cũng được biết, đó vẫn chưa phải là tuổi thật của nó.




Và bây giờ cái tai họa tương tự lại đổ lên đầu Hattori Heiji. Saguru tự nhắc mình phải nhớ tới biệt thự nhà Kudo sớm sớm. Hắn sẽ được cười thỏa thuê – lâu quá rồi hắn chưa có dịp cười thoải mái, và hắn đã quyết định rằng cái hình dạng 1 mẩu của Hattori-con sẽ là một đoạn phim hài cực kì có giá trị.





Mà thật ra Kudo đã đối đầu với KID trước cả lúc bị thu nhỏ thành Edogawa ấy chứ. Suýt chút nữa là Kudo bắt được tên trộm rồi, nhưng lại để hắn chạy thoát. Chính là cái vụ vây bắt ở tháp đồng hồ. Cái tháp đó vẫn nguyên lành cho đến bây giờ, có điều cảnh sát vẫn chưa giải mã được KID nhắn nhủ cái gì.





Hắn có nhớ, khi cảnh sát hỏi Kudo mật mã của KID nghĩa là gì, hắn ta chỉ cười và nói « Có lẽ tên trộm đó cũng không phải là người xấu lắm đâu. »



« Nói thế là bởi vì … » Saguru nhìn chằm chằm bức hình chụp lại mật mã đó, rồi hắn cũng bật cười vui vẻ.




« Chà, ngay cả khi là KID thì hắn ta vẫn có cách bảo vệ cô gái đó nhỉ ? » Saguru cười nhẹ khi nhớ lại vẻ buồn bã của Aoko khi người ta thông báo sẽ phá hủy ngọn tháp. Hắn cũng nhớ lại cái lúc Aoko vùng chạy khỏi hắn, hấp tấp đi tìm Kaito.




« Mình phải hỏi xem họ đã gặp được nhau chưa … có lẽ cũng đến lượt ai đó đứng ra bảo vệ cho hắn rồi đấy. »



xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx





« Thật sự là không có gì sao ? »




Akako day mạnh hai bên thái dương. Không có phù thủy nào biết gì về truyền thuyết Pandora cả - có nghĩa là bây giờ việc hủy diệt nó lại càng khó khăn gấp bội. Biết phải hỏi ai bây giờ ? chỉ có thể là cái người bất tử đó – chủ sở hữu viên đá, nhưng liệu người đó có sẵn lòng nhìn vật báu của mình bị hủy hay không ?




Lại nói về chuyện hủy viên đá …



Cô đã từng chất vấn Lucifer, và có cảm giác như ông ta cố tình trừng phạt cô vì cái tội dám đổ xô nước lạnh lên đầu ông ta bằng cách trả lời mập mờ khiến cô phải điên tiết.




Ta không biết … nhưng cô biết.




Ban đầu Akako còn hoài nghi rằng Lucifer nói láo để cảnh cáo cô nhưng sau đó ngẫm lại thì rất có thể có khả năng đó. Ma quỷ và linh hồn chẳng bao giờ nói dối – chúng thường sẽ từ chối trả lời và ngậm miệng đố cạy ra được, hoặc là nói vòng vo Tam quốc khiến bạn điên đầu lên được, nhưng chúng không nói dối, trời ạ. Nói đúng ra là có muốn cũng không được ấy chứ. Akako cũng thắc mắc vài lần lí do. Có lẽ là chúng giao du với người chết nhiều hơn là người sống, mà người chết đâu có nhiều cớ để nói láo, hả ?





Cũng có nghĩa là chìa khóa mấu chốt để hủy diệt Pandora và giáng 1 cú quyết định kết liễu đời Tổ chức, để bảo vệ bạn bè của cô và hàng loạt sinh mệnh khác … tất cả đều phụ thuộc vào trí nhớ mất đi của cô. 




Kí ức mà chỉ cách cô chiều dài của đúng 1 giọt nước mắt.

Dễ dàng quá mà, đúng không ? Một giọt nước mắt thôi – hi vọng cô kịp thét lên cho những người cô muốn bảo vệ thông tin cần thiết trước khi rơi vào lửa địa ngục.




Bởi vì cô biết thừa cái giá của việc cô đang muốn thực hiện. Vì cô đã từng chứng kiến cảnh tượng đó một lần. Cô không biết trong quá khứ của người đàn bà đó có những thứ khủng khiếp gì, nhưng đảm bảo là cứa vào da thịt xương tủy bà ta là cái chắc. Bà ta co gập người lại, gào thét và gào thét không thôi trong lúc con yêu quái từng một thời cúc cung tận tụy thì thào vào tai bà ta gợi lại nào là niềm đau, nào là hối tiếc …





Lửa địa ngục đốt cháy lí trí. Lửa thiêu đốt tâm can. Sẽ là một bể khổ đọa đầy, không thể có lối thoát. Không bao giờ có lối thoát nữa.




Thế cho nên Akako chưa bao giờ tò mò về quá khứ của chính mình. Cô ghê sợ nó. Không cần biết nó tròn méo ra sao, cay đắng mặn ngọt thế nào, nhưng nó đã khiến cô phải cắt nát cổ tay và bán linh hồn cho Lucifer. Chắc hẳn quá khứ của cô phải đau đớn lắm. Cô đã rũ bỏ nó để đổi lấy cuộc đời khác. Nếu như cô đã lựa chọn thì làm gì có cách nào lấy lại được nữa chứ ?






« Nhưng đó là khi mình còn cô độc, » Akako thì thầm. « Lúc mình không có ai bên cạnh. Không có bạn bè, không người giúp đỡ. Khi những gì mình biết chưa có giá trị với người khác. Nhưng còn bây giờ thì … »



« Đúng rồi, » Akako thì thào, « nếu mình không lẻ loi … nếu như có ai đó nói với mình rằng sẽ không sao cả … rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi … có lẽ sẽ không đến nỗi đau lớn lắm đâu nhỉ ? »




« Nếu tôi không nhầm thì Kuroko cũng từng nói y hệt như vậy đấy, » con yêu quái của Akako nhắc nhở.




« Biến đi, » Akako quát lên 1 tiếng. Nhưng tên yêu quái đó nói đúng : cô đã thử nói chuyện với Kuroko nhưng rốt cuộc lại chẳng biết nói gì. Cô liệu có thể làm được gì khác ? Cuối cùng cô chỉ còn biết kinh hãi nhìn cảnh bạn mình tan biến dần vào bóng đêm và không bao giờ quay trở lại được nữa.







30 năm về trước



Hết rồi, tất cả đã chấm dứt.




Người phụ nữ đứng nhìn tòa nhà bốc cháy rần rật. Cô con gái nhỏ của Hanako đang bị nhốt trong đó, người ta giam nó ngay sau vụ nổi loạn, rồi không hiểu bằng cách nào mà nó cắt nát được cổ tay ra.




Bà không tài nào nhấc chân đi được. Bà đã là người của Tổ chức từ khi sinh ra. Không thể trốn thoát được. Bà sẽ không bị xử tử. Nhưng bà đã chứng tỏ là không muốn sống nữa rồi cơ mà.



Red Rum thật quá tàn nhẫn khi giao cho bà nhiệm vụ này.




Và rồi trong đêm hôm đó … camera của bệnh xá bỗng dưng đồng loạt cháy xèo xèo. Và cả tòa nhà đột nhiên phát nổ và cháy dữ dội.




Nhưng sau đám cháy, có duy nhất một thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Cho đến tận bây giờ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét