Tập 75 : Lời của Quỷ 





« Có chuyện gì vậy, cô Sato ? » Yuusaku hỏi ngay khi đặt chân tới văn phòng của Tổ hình sự. « Cô vừa gọi cho tôi kêu có chuyện gấp … »



« Có kẻ đột nhập vào nhà tôi, » vẻ mặt của Sato là sự pha trộn giữa lo âu và tức tối. « Một gã cao lớn tóc bạch kim đ ixe hơi màu đen. Gã đã chạy thoát nhưng tôi … »



« Cô có sao không ? » Yuusaku ngắt lời, nét mặt nhân hậu tỏ vẻ thông cảm thật sự.



« À, ít nhất thì tôi cũng không phải là kẻ phải bỏ chạy với cái cánh tay phải trẹo xương, » cô thiếu úy nhoẻn một điệu cười tự mãn. « Nhưng gã đã hack được máy tính cá nhân của tôi. Trong lúc đó tôi đang đọc dở dang mấy tập tài liệu mà cậu Hakuba gửi cho tôi từ trước, có cả tư liệu mà ông gửi nữa. Trên đó đều có đầy đủ tên của chúng ta. Nếu gã lấy được những cái đó thì … »



« Chết rồi, » Yuusaku nghĩ bụng. « Nếu chúng biết mình có tham dự vào mọi chuyện … thì chúng sẽ đặt nghi vấn về Shinichi … chắc chắn chúng sẽ hiểu thành như thế, » Yuusaku giật mình.




« Nếu đã nhìn thấy tên tôi thì chúng sẽ tìm ra địa chỉ nhà của tôi rất nhanh, » ông nhà văn lặng lẽ nói. « Trước đây chúng đã cử người tới căn biệt thự để lùng sục dấu vết của Shinichi. Nếu bây giờ chúng mà tới nữa thì … Yukiko vợ tôi đang ở nhà, mà còn có … » « Có Shinichi và Kaito ở đó nữa … »




« Thế thì còn đợi gì nữa, mau ra quân thôi, » Megure gần như gầm lên.




« Bên hãng bảo hiểm đã trả tôi con xế hộp mới rồi đây, » Sato nhếch mép. « Nếu ông không ngại cái lối lái xe ngông nghênh của tôi thì … tôi xin phép … »




« Cô vẫn chưa gặp vợ tôi đúng không ? Nên mới nói thế, » Yuusaku vừa chạy tới chỗ đậu xe vừa lôi điện thoại di động ra. « Yuki đấy à ? Em đang ở đâu vậy ? »





« Anh Yuu, chúng hiện đang ở đây ! »




« Cái gì ? » Yuusaku chới với. « Em có chắc là Tổ chức Áo đen không ? »




« Vâng … »





« Có đúng là xe hơi màu đen kiểu cổ ? Cùng hai gã đàn ông mặc đồ đen ? » 




« Vâng, em không thấy rõ, nhưng có vẻ là như vậy. Ôi trời ơi … liệu thằng bé nhà mình có … ?»



« Em nghe đây, mau đóng chặt cửa sổ, cửa ra vào, núp vào một chỗ an toàn, anh và mọi người sẽ tới ngay … »




« Chúng không vào nhà mình … chúng đang đứng ngoài đường … »






« Em gọi cho Agasa bảo ông tiến sĩ trốn đi, rồi gọi cho Shinichi. Anh đang tới đây. Em phải bình tĩnh. »




« Em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận đấy. »





« Chúng đang ở trước cửa nhà tôi rồi. » Yuusaku nói mà gần như ra lệnh, trong lòng thầm nghĩ « Cầu trời cho anh ta vẫn ở đó … »





Xxxxxxxxxxxxxxx






Shinichi đẩy Ran ngã nhào xuống đất đúng cái lúc Vodka nổ súng bắn trả lại Jodie. Cô điệp viên FBI lộn một vòng rồi tiếp tục nã đạn vào gã và Gin khiến hai gã buộc phải núp đằng sau xe hơi.




« Em cúi đầu xuống, » Shinichi thì thào vào tai Ran. « Rồi cố chạy vào trong nhà anh, » hắn nghiến răng chịu đau khi cơn sốt càng ngày càng tồi tệ hơn.



Jodie có cái lợi thế là tiên hạ thủ vi cường trong trân đấu súng này so với Gin và Vodka, và nhìn chung tài bắn nhỉnh hơn Vodka một chút, nhưng rồi dần dần hai gã áo đen thắng thế : Jodie khong có chỗ núp. Cô ta nhăn mặt đau đớn khi viên đạn bay sượt qua cánh tay trái.



Shinichi nhận thấy Gin có những 2 khẩu súng ngắn. Gã nổ súng vê phía Jodie, bắn vỡ xương bánh chè của cô ta. Jodie ngã sụp xuống và hét lên một tiếng xé tai, và hai gã mafia bước ra khỏi chỗ núp chỉ chực kết liễu đời đối thủ.




ĐOÀNG !




Tiếng súng vang lên khô khốc và rõ ràng là không có nòng giảm thanh. Viên đạn hùng hổ chui vào bàn tay cầm súng của Gin, phát đạn thứ hai thì trúng ngực gã. Vodka cũng lãnh vài cú như vậy. Và trận mưa kẹo đồng không phải do Jodie gây ra.



Có một ai đó đang bắn tỉa hai gã mafia từ hướng nào thì có trời mới biết.



« Đại ca ! » Vodka rú lên một tiếng và cố đẩy tên đồng bọn vào chiếc xe đen, gã loay hoay tìm cách định vị hướng luồng đạn nhưng vô ích. Cuối cùng gã nhảy lên xe, khởi động và lao tới với tốc độ khủng khiếp chực nghiến nát những con người đang nằm rạp dưới lòng đường : Shinichi, Ran và Jodie.



« Ran, em mau chạy đi ! » Shinichi hét lên.



« KHÔNG ! » cô gái hét đáp trả hắn trong lúc cố lôi hắn đứng thẳng dậy.



Trong giây phút ngặt nghèo đó, bỗng dưng từ đâu lao vọt ra một chiếc xe hơi phóng tới chặn ngay đầu xe của Gin và Vodka. Chiếc 4x4 hoành tráng đó khiến chiếc Jaguar kia phải xoay một vòng thay vì nghiến nát 3 con người đang bò lồm cồm trên mặt đất. Shinichi giật mình khi nhìn thấy mặt người lái và nhận ra cung cách lái xe rất quen thuộc.




« Mau đuổi theo chúng đi Andre ! » Jodie gào lên. Anh chàng FBI trong xe gật đầu và tăng tốc đuổi theo chiếc xe màu đen, trong lúc này đã ý thức được một hàng dài xe cảnh sát nối đuôi chực theo mình.




Ran vội đỡ Shinichi đứng dậy, hắn cố đứng cho vững bằng cách dựa vào bức tường. Hắn thấy một chiếc xe màu đỏ rú còi ầm ĩ chạy như bay tới gần cổng nhà hắn và thắng gấp đánh két. Yuusaku ba hắn cùng ông Megure và thiếu úy Sato vội lao ra khỏi xe.




« Shinichi ! » ba hắn la lên một tiếng kinh hoàng và chạy tới giúp Ran đỡ hắn, đúng lúc Aoko và Yukiko chạy tới chỗ Jodie.



« Chuyện quái gì đã xảy ra vậy ? » Megure shock quá, lắp bắp hỏi.




« Chúng cháu … bị bắt gặp … trên đường … chúng đang tìm tới nhà … » Shinichi nghiến răng chịu đau và kể tóm tắt mọi chuyện. « Andre của FBI … đã đuổi theo chúng … »





« Trời ơi, anh ấy sắp hết giờ rồi ! » Ran la lên trong tuyệt vọng. « Chú ơi, mau đưa Shinichi vào nhà thôi ! »



« Chúng đi rồi à ? » ông Agasa hỏi trong lúc chạy vôi từ nhà ra để giúp Yuusaku đỡ Shinichi lết vào nhà, Jodie thì dựa vào ngươi Megure và Sato. Yukiko thì đã chạy vào nhà kiếm đồ sơ cấp cứu từ lúc nào cùng với Aoko. « Bé Ai, cháu ra đây đi ! Bọn chúng bỏ đi rồi ! Chết, thế còn Hattori thì sao ? »




« Anh ấy đang bốc khói lên đây ạ ! » giọng sợ hãi của Kazuha từ góc nhà vọng lên. Có lẽ giọng hét ấy phải lớn hơn thế nhiều, nhưng đối với thính giác bùng nhùng của Shinichi lúc này thì nó mờ nhòe và không có cái gì còn rõ nét trước mắt hắn nữa cả. Hắn không thấy gì nữa, không nghe gì nữa vì không còn chịu đựng nổi nữa cơn đau thắt này, ngọn lửa cháy từ bên trong này, và bóng tối dần lan tới này …




Xxxxxxxxxxxxxxx





« Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này ? » Jodie thì thào trong lúc lê lết vào căn biệt thự khổng lồ, đằng trước cô là Ran và Yuusaku và Agasa, hai người này đang bế Shinichi. Cô không thể hiểu nổi cậu thiếu niên đó, bị thương ở bả vai và mắt cá chân, nhưng cứ bóp chặt áo phần gần tim suốt buổi. Hơn nữa, cậu ta đang đổ mồ hôi dữ dội – trời ạ, không hiểu cô có bị hoa mắt không nhưng cô thề là khói hoặc hơi nước đang bốc lên ngùn ngụt từ người cậu ta. Cậu ta sốt cao đến mức độ đó sao ?





« Mau đưa thằng bé lên phòng riêng, » Yuusaku lẩm bẩm.




« Cô Jodie à, cô sẽ được băng bó và nghỉ tạm trong phòng của vợ chồng tôi nhé … » Yukiko run run nói. « Aoko à, cháu mang giúp cô băng gạc vô đó trước đi. »




« Shinichi ! » Ran hét lên một tiếng khi thấy Shinichi ngã sụp xuống đất, có vẻ như đã ngất xỉu. Yuusaku và Agasa từ lúc đó gần như đã lôi xềnh xệch cậu thám tử thiếu niên vào trong phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.




« Thằng bé bị làm sao vậy ?! » Megure nhíu mày hỏi.



« Cậu ta không sao thật chứ ? » Sato cũng tò mò hỏi.



« Sẽ không sao, trong vòng vài phút nữa, » Yuusaku lại lầm bầm nho nhỏ trong miệng. « Shinichi, ráng lên con ! »



Nhưng Shinichi lại làm trái lời ba hắn một lần nữa. Đó là cái lúc hắn chợt thét lên trong đau đớn tột độ và hoàn toàn tuột khỏi tay Yuusaku lẫn ông tiến sĩ. Trên sàn nhà bao quanh hắn là một bể khói mù.



« Em Kudo ! Em bị sao vậy ! » Sato buông Jodie ra và hét lên một tiếng kinh hoàng và cùng với Ran quỳ xuống bên cạnh cái cơ thể người đang bốc khói trên sàn nhà.



« L-Lạy chúa tôi ! » Jodie lắp bắp và mắt trợn tròn vì quá shock khi chứng kiến cảnh tiếng thét mỗi lúc một chói tai hơn và cơ thể cậu thiếu niên co rút và thu nhỏ dần lại trước mắt mình.




« Trời ạ, đến nước này rồi thì … » Yuusaku thở dài và đưa một bàn tay lên ôm mặt. « Có lẽ phải ghi hình và làm thành phim mất thôi. » (1)




Xxxxxxxxxxxxxxxxx


« A … đau-u-u-u … »



« Heiji tỉnh rồi à ! Anh thấy trong người thế nào ? » Kazuha lo lắng hỏi.



« Giống như mới bước ra từ lò hỏa thiêu ấy, » Heiji đưa tay lên bóp trán và ngán ngẩm ngó đôi bàn tay bé xíu bị hai ống tay áo dài thượt che phủ. « Sao rồi ? Kudo có thoát không ? »




« FBI đuổi theo hai gã mafia đó rồi, » Kazuha giải thích. « Kudo bị thương vài chỗ nhưng không hiểm nghèo, em đoán thế. Một điệp viên FBI cũng bị thương và đang ở đây … cảnh sát nữa, và họ thấy … ơ … thấy cảnh Kudo biến thành Conan. »



« Cái gì cơ ?! » Heiji rên lên cay đắng. « Thế mà thằng cha còn dám to còi dạy đời anh cơ đấy ! Bọn Quạ đen có nhìn thấy không ? »



« Không, » Kazuha thở dài. 


« Khiếp quá, suýt chút nữa thì … » Ai lẩm bẩm. Cô nàng tí hon đang ngồi cách Heiji và Kazuha một đoạn, tay nắm chặt bộ quần áo con nít cho Heiji. « Bây giờ thì chúng biết nhà của Kudo rồi, chúng nhất định sẽ quay lại cho mà xem. »



« Anh mau đi thay đồ đi, rồi tính tiếp, xem tình hình thế nào » Kazuha đẩy Heiji về phía nhà tắm.



Và cái tình hình thế nào đó được miêu tả gói gọn trong môt câu : căn biệt thự kiểu cổ của nhà Kudo tạm thời bị biến thành một cái bệnh viện dã chiến. Bác sĩ Araide đã đưa cô Jodie về nhà, và không hề gặp mặt Kudo (đã bị teo nhỏ) mà đúng ra thì anh ta vẫn đinh ninh Kuroba là Kudo. Kuroba thật thì đang lánh nạn ở một phòng riêng, Aoko cũng đã quay về bệnh viện thăm nom ông bố, và Kudo đang bị thương tích thì nằm bất tỉnh trong phòng riêng có Ran chăm sóc. Và trong khi đó thì 2 bậc phụ huynh của hắn ta đang phải tìm cách giải thích cho Megure và Sato về cái chuyện quái dị đang diễn ra xung quanh họ.




« Quan trọng nhất bây giờ là chúng đã biết rằng Shinichi đang ở đây, » Yuusaku nói, « nhưng chúng ta cũng biết điều đó, và quan trọng hơn là chúng biết rằng chúng ta biết điều đó. Tôi không biết hai người sẽ tiếp tục coi tình hình hiện tại như cơn ác mộng đến bao giờ, nhưng kết cục thì sẽ là FBI lãnh nhiệm vụ trông chừng chỗ này. Nói một cách ngắn gọn thì chúng tôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng mà lại không thể mang Shinichi vào bệnh viện được, có nhiều lí do tế nhị lắm. Tôi và vợ tôi đây chỉ hi vọng một điều duy nhất là hai người hãy giữ bí mật về chuyện mới xảy ra ở đây. » (2)




« Tôi sẽ cố thử, nhưng không dám hứa là sẽ quên được, » Sato lắc đầu. « Chưa từng thấy cái gì trên đời quái lạ và vô lí hơn thế … »




« Cô hiểu chuyện như thế, tôi thật biết ơn, » Yuusaku thở dài.



« Về phần Yamashiro thì chúng tôi vẫn đang tiếp tục khai thác, » Megure cho biết. « Nhưng thành thật mà nói thì dữ liệu từ PC của hắn cũng đủ để cảnh sát cùng với FBI tiến hành một đợt tấn công khác rồi. Chúng nhất định sẽ quay lại đây. »




« Chính thế, nên tôi mới tha thiết khẩn cầu các anh và bên FBI, » Yuusaku đáp.



« Chào mọi người, » Kazuha ló đầu vào trong phòng.



« Tụi cháu nghe có chuyện, nên đến để bàn công việc đây, » Heiji chêm vô. Ai nấy đều ngó cậu nhóc da ngăm chằm chằm.



« Thôi được rồi, tôi chịu thua, » Sato đứng dậy và giơ hai tay tỏ ý đầu hàng trước sự kiện teo nhỏ. « Nhưng đúng là cảnh sát chúng tôi đang có rất nhiều việc để làm thật đấy. »



« À đương nhiên rồi, » Yuusaku bật cười. « Thưa những cảnh sát mẫu mực. »



« Nhưng hai người hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối về Shinichi chứ ? » Yukiko vẫn chưa hết lo lắng. « Không được để cho báo chí truyền thông và dư luận nói chung biết chuyện này. »



« Chúng tôi sẽ câm như hến, Yukiko à, » Megure hứa. « Hẹn gặp lại hai người nhé. »



« Chúc anh may mắn, » Yuusaku gọi với theo. Kazuha thì quay lên lầu tìm Ran, theo sau cô là Heiji và một Ai đang trong tình trạng mặt tái mét và không muốn đi đâu một mình.



Cả nhóm đặt chân lên bực cao nhất của cầu thang thì thấy ông Agasa từ trên gác mái xuống.



« Sao bác lại ở đó vậy ? » Ai hỏi.



« Là cái kẻ bắn tỉa đó, » Agasa nhíu mày. « Cái người mà cô Jodie có kể là đã bắn Gin và Vodka, có vẻ như cũng chính là sniper xuất hiện ở đêm bắt KID hôm trước … người đó đã bắn từ mái của nhà Kudo ra. »



« Sao cơ ?! » Heiji la lên oai oái. 



« Bác tìm thấy dấu thuốc súng còn mới, mà cái vết hằn để lại trên sàn cũng khớp với hướng bắn, » Agasa giải thích. « Với lại còn có cả dấu chân trên sân thượng nữa cơ. Có ai đó đã trèo xuống và bỏ đi bằng lối tường bao, chắc trong lúc ai nấy mải lo băng bó cứu thương và kể lể chuyện trò. Không biết thực hư thế nào nhưng mà bác phải kể lại cho Yuusaku nghe. »



« Hay thật, vào đúng cái lúc như thế này, » Heiji lầm bầm còn Ai thì mặt đã xanh như tàu lá tự bao giờ.



« Em sợ lắm hả, bé Ai, » Kazuha lo lắng hỏi.



« Vâng, » cô bé thì thào. « Em rất sợ, sợ kinh khủng. Nhưng mà … » cô thở dài. « Em … chán phải chạy trốn lắm rồi. »

« Cậu dũng cảm lắm đấy, biết không, » Heiji hờ hững bình luận. « Ý tôi là, cậu rõ ràng là hãi bọn mafia đó chết đi được. Nhưng mà cậu vẫn ở lại đây. Cậu hoàn toàn có thể biến đi đâu đó vĩnh viễn, nhưng lại không làm thế. Đó là một hành động rất đáng khen. Kudo rất hài lòng với cậu về chuyện đó, chắc cậu không biết đâu nhỉ. »

« Cậu ta … khen tôi ư ? » Ai nghi hoặc hỏi.

« Ừ, » Heiji nhún vai. « Hồi mà cậu từ chối chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI, hắn ta đã nói như vậy với tôi. Rằng hắn ta biết cậu ở lại đây sẽ là rất khó khăn cho cậu, nhưng mà hắn ta biết lí do tại sao cậu làm thế … rằng hắn rất … nói làm sao nhỉ, ờ … tự hào về cậu ! Tôi đoán ý hắn ta muốn nói là sống từng ngày trong sợ hãi thì rất khổ nhưng ít nhất nếu có nỗi sợ hãi thì còn có cái gì đó để dựa vào mà sống. Ít nhất thì cậu cũng sẽ đấu tranh không để cho nó nghiền nát mình. »


« Phải, » Ai chợt mỉm cười. « Lí do tôi có thể sống được như thế này là vì … ờ … tôi không cô đơn. »

« Không có ai phải cô đơn trong hoàn cảnh như thế cả, » Kazuha cũng nhún vai. « Nếu có bạn bè tốt thì cứ dựa dẫm vào họ một chút, đâu có sao ? Em biết đấy, bạn bè sinh ra là để giúp đỡ nhau mà. »

« Cám ơn chị, » Ai lặng lẽ đáp.


Kudo đã ngồi dậy từ lúc nào. Một bên cánh tay của hắn treo lơ lửng trước ngực, và trông vẻ mặt tiều tụy khủng khiếp.

« Anh phải nói chuyện với Kuroba thật mà, » hắn đang nài nỉ Ran và cố bò ra khỏi giường. « Mắt cá chân của anh không sao cả, chỉ là vết thương phần mềm thôi, chúng ta cần phải biết Kuroba đã làm gì với cái viên kim cương đó rồi, và còn phải check nó, rồi còn phải tìm cho ra Pandora để hủy diệt nó … »

« Chắc là ngày mai ông già của cậu sẽ đi lấy viên đá về, » Heiji lon ton bò lên mép giường của Shinichi và buông thõng hai chân xuống. « Kuroba nói là đã ủy thác cho môt người đáng tin cậy, đại loại thế. Tạm thời ở đây sẽ an toàn, cảnh sát và FBI sẽ phụ trách trông chừng Tổ chức. »

« Em gái không sao, thật là tốt quá, » Ran ôm lấy Ai. « Chúng có nhìn thấy mặt em không ? »

« Không đâu, đừng lo, » Heiji lắc đầu. « Bây giờ tốt nhất là nên ở trong nhà này thôi, để đảm bảo an toàn. »

« Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết, » Kudo nói xong là gỡ tay Ran ra và trèo xuống đất. Tên thám tử nhí hơi nhăn mặt lại vì mắt cá chân còn đau, nhưng cái vết thương xoàng đó chắc chắn là không làm ảnh hưởng gì tới cái cuộc hội đàm chiến sự của hắn với tên trộm ảo thuật ở ngay phòng trên lầu. 


Chú thích: phần giao lưu hôm nay dịch giả dành giới thiệu hai câu nói trong tập này mà mình thích *đều là của chú Yuusaku*


(1)“Might as well just film it and put it on TV at this stage,” Yuusaku sighed, putting a hand to his face.



(2)“The important thing is that they know he's here,” Yuusaku said, “but we know that they know, and more importantly they know that we know that they know. You can continue the Escheresque nightmare as long as you like. The end result is that the FBI are planning to watch this place from now on, because we're in danger and frankly we can't really move Shinichi or send him to hospital, for multiple reasons. We just need to ask you to keep quiet about what's happened here...”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét