Tập 73 : Quen thuộc
« Em không đi học à Ran ? » Shinichi miệng hỏi, tay đặt 2 bộ quần áo người lớn xuống ghế bành – 1 bộ cho hắn và bộ còn lại tất nhiên là cho Heiji.
« Đầu óc ở tận trên mây thì học hành thế nào được, » Ran lắc đầu. « Với lại, lúc ở cơ thể con nít anh đã tự gây ra bao nhiêu rắc rối rồi, ai mà biết được anh sẽ còn khốn đốn đến đâu trong cơ thể người lớn nếu không có người nào luôn ở bên cạnh … chưa kể, em mới là người biết rõ nhất nên dẫn Shinichi tới nơi nào để tác động đến trí nhớ. » Không hiểu vì lí do gì mà Ran đỏ hết cả mặt mày khi nói câu cuối cùng, khiến cho cô bạn Kazuha phải huýt sáo vu vơ một tiếng.
« Hắn ta thì được đi chơi, còn tôi thì phải ngồi nhà cả ngày làm con chuột thí nghiệm, cuộc đời sao lại bất công thế nhỉ ? » Heiji lầm bầm trong miệng.
« Mục đích chính của lần thử nghiệm thuốc này là để đảm bảo liều thuốc giải có tác động đồng đều lên cơ thể của hai cậu hay không, » Ai giải thích. « Nếu mọi việc tiến hành đúng theo kế hoạch thì tôi sẽ có đủ dữ liệu để nghiên cứu so sánh thành phần của thuốc này với cái lần trước lúc Kudo uống thử vào dịp Giáng sinh ấy, loại đó đã tác dụng trong vòng gần 50 giờ đồng hồ, tôi rất hi vọng có thể tìm ra thuốc giải vĩnh viễn. Cụ thể thì còn phải nói dông dài lắm, nhưng chắc các cậu không hiểu đâu, nên tôi sẽ bỏ qua luôn. »
« Đúng đấy em ạ, cám ơn, » Kazuha thở dài.
« Nói thật là để cho Kudo lang thang ngoài đường trong giờ phút này là cực kì nguy hiểm, nhưng cậu ta đang thực sự cần nhớ lại mọi chuyện, cho nên miễn là cậu ta biết giữ cái mạng thì vẫn có thể đi … »
« Cứ như là bọn tớ ngốc lắm ấy, » Shinichi liếc nhìn Heiji.
« Cậu trả thù tôi đúng không ? Vì trước đây tôi lỡ trêu chọc cậu về chuyện chiều cao chứ gì ? » Heiji rên lên cay đắng.
« Chiều cao gì cơ ? » Shinichi chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ vô số tội. Ran và Kazuha cũng đưa mắt nhìn nhau chịu đựng thống khổ, còn hai cậu bạn trai tí hon thì vớ lấy đám quần áo và hướng đến 2 nhà vệ sinh tách biệt.
« Phải uống thuốc cùng một lúc đấy, tôi sẽ tính giờ, » Ai gọi với theo.
« 5 phút sau nhé, » Shinichi gõ gõ lên đồng hồ đeo tay. Heiji gật đầu và nhảy lóc chóc lên bậc cầu thang.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
« Cậu làm thế quái nào mà quen được thế ? »
« Tớ làm sao mà biết được ? »
« Thôi nào, hai ông tướng. Nghe tớ dặn đây, chừng nào cảm thấy có dấu hiệu lên cơn sốt và đau tim, hệt như lúc mới uống thuốc, thì nghĩa là thuốc sắp hết hiệu lực … »
« Nghe như bọn buôn ma túy dặn dò con nghiện ấy nhỉ … »
« Hey, cậu trở lại như cũ rồi ! » Kazuha la lên vui sướng khi thấy hai cậu thám tử quay lại phòng khách.
« Nhưng mà rồi lại bị teo đi thôi, chán quá, » Heiji thở dài, đưa tay giật tung mấy nút áo trên cùng của sơ mi. Shinichi thì duỗi tay chân và tròn mắt lạ lẫm nhìn cơ thể mới.
« Này, cậu phải nói trước với tớ là nó rất đau chứ, » hấn nhìn Ai tỏ vẻ trách móc.
« Thế à, xin lỗi nhé, » cô gái nhún vai thờ ơ, « trước đây có bao giờ cậu phàn nàn chuyện đó đâu. »
« Mình đi thôi anh, » Ran nắm tay Shinichi và đẩy hắn về phía cửa chính. « Cần lưu ý gì về thời gian hả Ai ? »
« Em chỉ cho hai người này uống một liều lượng vừa đủ để nghiên cứu thêm thôi ạ, » Ai đáp, « nên chắc cũng không quá 12 tiếng được … »
« A … trở lại như cũ thật tốt quá, » Heiji nói. « Cậu làm thế nào mà quen được với chuyện kì quái này vậy ? »
« Tớ chịu, không nhớ nổi, » Shinichi đáp, tay với áo khoác. « Nhưng hi vọng sẽ tìm hiểu ra sớm. »
« Hai cậu đi chơi vui vẻ nhé ! » Kazuha gọi với theo và vẫy tay rối rít.
« Anh cứ thấy lạ lạ thế nào, » Shinichi bật lên thành tiếng trong lúc cùng Ran bước dọc con đường vắng vẻ. « Cảm giác vừa khác lạ vừa xa xôi, nhưng đúng là dễ chịu hơn nhiều so với cái cơ thể con nít kia … »
« Không nhớ ra cụ thể gì sao anh ? » Ran quay lại nắm tay hắn.
« Không, » Shinichi đáp. « Chỉ thấy có cái gì đó rất quen cứ níu kéo mời gọi … »
« Em đề nghị đi đến vài địa điểm này … » Ran nói và hơi mỉm cười với hắn.
Xxxxxxxxxxxxxx
« Cậu cảm thấy thế nào ? » Kazuha tò mò hỏi.
« Thế nào á … » Heiji cọ cọ móng tay vào má, nghĩ ngợi. « Giống như là bị ném vào lửa ấy. »
« Ghê thế cơ à ! » Kazuha há hốc miệng. « Đau lắm hả ? »
« Ừ nhưng mà sau đó cũng qua hết, » Heiji nhún vai và buông người đánh phịch xuống ghế bành, duỗi thẳng cặp chân dài nghêu ra cho đỡ mỏi. « Thôi kệ, làm người lớn một vài tiếng cũng được, chứ ở trong cái xác trẻ con, thấy ớn quá … »
« Tốt hơn hết là cậu nên ngồi ngoan ngoãn, chớ nghịch ngợm chạy nhảy nhiều làm gì, vỡ ra 1 cái là phiền lắm đấy, » Ai nói bằng cái giọng tỉnh bơ trong lúc mắt mải theo dõi cái xi lanh chứa máu của Heiji và Shinichi. Heiji nghe thấy thế thì nhăn mặt một cái và vô thức nắn bóp bắp tay. Cái « dễ vỡ » mà Ai vừa nhắc tới chính là ven của hắn, hắn nhớ lại bấy nhiêu lần cô ta lấy ven bị lệch và phải chọc lại mà phát ớn. « Giờ tôi sẽ đem cái này đi xét nghiệm, cùng với bác Agasa … có tin tưởng được cậu không thế ? »
« Em yên tâm đi, có chị tròng dây vào cổ hắn ta rồi mà, » Kazuha hứa hẹn với cô bé, còn Heiji thì lắp bắp không nói nên lời, mà chỉ biết lườm cô bạn gái.
« Giờ mới phát hiện ra 1 ưu điểm khi là trẻ con, » hắn lầm bầm khi bóng Ai đã khuất dạng, « có thể thè lưỡi lêu lêu bất cứ ai mà không sợ bị đánh giá này nọ … »
« Hey, ít nhất thì bây giờ chúng ta đều biết rõ là cậu đã già dặn trước tuổi, » Kazuha trêu hắn. Heiji lại chiếu cho cô nàng một tia lườm nguýt khác với cái ý ngầm rất rõ ràng là hắn chỉ muốn thè lưỡi phản đối một trận.
« Ngốc, không phải thế, » nói vậy rồi hắn lại liếc qua chỗ cô gái. « Hey … trước cái lúc Gin và Vodka dí súng vào tớ, cậu tính nói chuyện gì đó mà, đúng không ? »
« À, ừ thì … » Kazuha đỏ mặt tưng bừng, trong lòng thầm cầu nguyện cho bộ óc của anh chàng thám tử chưa kịp « load » hết dữ liệu, nhưng vô ích, Heiji đã búng tay cái chách và nhướn lông mày.
« Phải rồi nhỉ, » hắn bắt đầu câu chuyện. « Lúc đấy tớ định kể cho cậu nghe cái chuyện ở Kyoto hồi tớ còn nhỏ đúng không ? Chuyện về mối tình đầu của tớ ấy ? »
« Ừ, » Kazuha thở dài đánh sượt khi thấy không thể giả vờ làm lơ được nữa. « Cậu có kể là gặp cô gái đó ở Kyoto, nhưng mà lại không nói rõ cô ấy là ai và chính xác chuyện xảy ra như thế nào ... »
« Chẳng có gì thay đổi cả, mọi chuyện vẫn như trước đây, » Heiji nhún vai. Kazuha tưởng đâu tim cô đã trôi tuột xuống dưới dạ dày.
« Có nghĩa là cậu ấy vẫn còn … ? » « Thế chuyện xảy ra như thế nào ? » Kazuha hỏi bằng giọng nghèn nghẹn. Heiji nghiêng đầu qua một bên như thể cố lục lại trí nhớ vậy.
« Lúc đấy tớ đang đi loanh quanh ngắm cảnh ở đền thờ, » hắn giải thích. « Tớ trèo lên một cái cửa sổ rồi bỗng dưng song cửa bị gãy cái rụp. Tớ té đập đầu xuống sàn gỗ. Không nhớ là xỉu trong bao lâu, nhưng lúc tỉnh dậy thì tớ nghe thấy có tiếng hát. »
« Tiếng hát ấy à ? » Kazuha hỏi.
« Ừ, » Heiji đáp. « Một cô bé gái, đang hát bài đồng dao về những dãy phố cổ ở Kyoto ấy. Tớ đu lên cửa sổ để nhìn cho rõ. Rồi tớ nhìn thấy cô bé ấy đang đứng cạnh gốc cây anh đào và chơi đùa với quả bóng sặc sỡ … »
« Tớ không tìm thấy cậu đâu cả, nên tớ đứng chơi một mình với quả bóng tớ tìm thấy trên mặt đất, » Kazuha như nghe thấy tiếng mình nói ở đâu đó. « Khoan, khoan, có nghĩa là … »
« Lúc đó tớ nghĩ là cô bé ấy hơn tớ 1 vài tuổi, vì trông cô bé ra dáng người lớn, và xinh xắn nữa, » Heiji ngó lên trần nhà, lơ đãng nói. Không hiểu là do cô tưởng tượng ra hay là sự thật, nhưng cặp má của tên bạn thám tử đang sậm màu dần lên. « Tóc cô ấy bới cao và còn trang điểm nữa, rồi còn mang bộ kimono màu đỏ rất đáng yêu … cô bé đứng đó chơi đùa với trái bóng trong khi cánh hoa anh đào cứ rơi rơi xung quanh, đó là cô gái đẹp nhất mà tớ từng gặp. »
« Heiji à … » Kazuha đỏ bừng mặt, nhưng vẫn muốn biết sự thật đằng sau câu chuyện, « cái đó … tớ nhớ là … »
« Ừ, » Heiji gật đầu, « trùng hợp quá đúng không, lúc cậu kể cho tớ nghe câu chuyện tụi mình tới đền chơi hồi nhỏ đó … rồi cậu hát không khớp, thay vì « cô dâu » thì lại thành « Ane » Heiji cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mặt cô, và cặp má đỏ bừng vì ngượng không còn giấu đi đâu được nữa, « giống hệt như hồi trước vậy. »
« Vậy ra … cô bé đó là … tớ hả ? » Kazuha kinh ngạc hỏi, không thể tin nổi cái cô gái vô danh mà bấy lâu nay cô ganh tị lại chính là mình.
« Và như tớ đã nói rồi đấy, » Heiji lặng lẽ nói, « tình cảm của tớ vẫn như vậy, không hề thay đổi. »
« Ơ … » Kazuha ngượng quá đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt Heiji, tay cô nắn nắn cái bùa. « Heiji này, cái bức ảnh của cậu trong cái bùa của tớ … không phải là do tớ vẽ bậy bạ lên đâu ! Ran nói lại với tớ là anh Kuniesue đã cố tình làm thế đấy, bởi vì anh ấy mở ra nhìn thấy hình của cậu nên tức quá … »
« Thế ra cậu đúng là luôn mang theo hình của tớ bên người à ? » Heiji tò mò hỏi và đứng dậy bước tới gần cô gái. « Tại sao vậy ? »
« Ơ … thì tại vì, » Kazuha cúi gằm mặt xuống, không biết nên trả lời thế nào. « Mình nên nói gì bây giờ ? Cậu ấy nói là tình cảm không thay đổi … có nghĩa là cậu ấy từ trước tới giờ vẫn … aaaaa làm sao đây ? »
« Phải rồi, Kazuha à, » Ran nháy mắt tinh nghịch, « cám ơn cậu vì lời khuyên đó nhé ! Nó giúp ích cho tớ lắm đấy ! »
« Được rồi … nếu như có tác dụng trong trường hợp của Ran thì mình cũng … » Kazuha chỉ nghĩ tới đó, rồi cô nhón chân lên hôn Heiji, trước khi kịp phân tích ra lối thoát khác.
Heiji shock mất một lúc. « Xin làm ơn … đừng nói là mình đã phạm một sai lầm chết người nhé, » Kazuha nhắm chặt mắt lại và thầm cầu nguyện. Nhưng rất may cho cô, Heiji cũng nhanh chóng nhoài người ra hôn lại cô, đôi tay khỏe mạnh của tên thám tử ôm lấy cô và giữ chặt đúng cái lúc đầu gối cô bủn rủn chực ngã sụp xuống sàn.
Có lẽ giá hôm nay là ngày tận thế thì cô cũng không để ý nhiều cho lắm.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxx
« Đúng rồi, chỗ này hồi trước đến đây khiến anh nhớ mang máng lại chuyện xảy ra, » Shinichi cúi người xuống dòm lom lom con hẻm. « Chắc là đã xảy ra ở ngay chỗ này. Lúc anh bị teo nhỏ ấy. Nhớ lại thật khủng khiếp … »
« Anh đã từng tới đây rồi mà, nên thấy quen quen là phải thôi, » Ran nhún vai. « Nào, đi thôi, em muốn cho anh xem cái này, sắp tới giờ rồi. »
« Tới giờ rồi là sao ? » Shinichi hỏi Ran, trong đầu hắn cũng vọng lại âm thanh mơ hồ của chính câu nói đó, nhưng là từ miệng hắn. « Mình từng chỉ cho cô ấy xem cái gì đó ư ? »
« Stop, mình sẽ đứng ngay tại đây, » Ran nói và dừng lại. Shinichi ngó chung quanh. Tropical Land hôm nay cực kì vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy vài khách du lịch và người lớn dẫn con nít đi chơi. Hai đứa đứng nhìn nhau giữa một khuôn viên hình tròn.
« Chờ một chút thôi … » Ran nói và bất chợt phá lên cười vui vẻ khi thấy vòi phun nước phụt lên xung » quanh. « Đây rồi ! »
« Woa, » Shinichi thốt lên.
« Nhìn kìa ! Cầu vồng đấy ! »
« Liệu có … ? » Shinichi buột miệng hỏi và rồi nắm lấy tay Ran, reo lên. « Nhìn kìa ! Cầu vồng đấy ! »
Ran cũng cười khúc khích và vòng tay qua eo hắn. « Shinichi có nhớ không ? Anh đã chỉ cho em chỗ này đấy … cách đây mấy năm rồi, vào cái lần hẹn hò đầu tiên của tụi mình. »
« Anh không nhớ cụ thể lắm, » Shinichi thú nhận. « Nhưng anh biết là lúc đó mình đã rất hạnh phúc. »
« Thế … » Ran xoay người và mặt đối mặt với hắn. « Thế Shinichi có nhớ … cái này không ? » Cô gái nhón chân lên và hôn hắn.
Cảm giác lúc này đối với hắn là một cái gì đó thật đẹp, thật ấm áp và gần gũi. Phải rồi, cô gái này là người mà hắn sẽ không bao giờ buông tay từ bỏ, không bao giờ có thể quên. Làm sao hắn có thể quên được cơ chứ ? Cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, hắn sống cũng vì cô ấy …
« Ừ, anh có nhớ, » hắn dịu dàng ôm lấy cô bạn gái và cùng ngắm màn nước trắng xóa dần hạ xuống. « Chính xác là anh chưa từng quên. Ngay cả từ cái giây phút đầu tiên sau khi trở về từ tay Vermouth, anh hoang mang, lạnh buốt và sợ hãi … nhưng rồi em ở đó, và mọi chuyện dần ổn với anh. Mọi chuyện khi có em bên cạnh, đều ổn đối với anh … bởi vì có em. Anh chưa bao giờ quên anh yêu em nhiều đến thế nào … » (1)
« Vậy thì tốt rồi, » giọng Ran cũng êm ái y như vậy. « Shinichi, đây là lần đầu tiên anh nói điều này đấy, nói rằng … » cặp má của cô gái đỏ ửng lên. « Rằng anh yêu em. »
« Trước đây anh chưa nói à? » Shinichi bật cười. « Lạ nhỉ … cứ tưởng là phải nói ra rồi chứ, bởi vì tình cảm đó quá sâu đậm mà … » hắn không nói được hết câu bởi vì Ran lại nhoài người hôn hắn thêm một lần nữa.
« Em rất vui, » cô gái giải thích. « Bởi vì em cũng rất yêu Shinichi, yêu rất nhiều … nếu quả thực Shinichi quên em thì em buồn lắm … »
« Anh không bao giờ có thể quên được Ran, » hắn hứa, « mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Anh hứa đấy. »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
« Ái chà, vậy là mình đã đoán đúng, » Jodie ngạc nhiên nghĩ bụng, trong lúc ngắm nhìn đài phun nước dần để lộ cặp tình nhân đang ôm nhau đứng bên trong. « Nếu đó không phải là Hiệp sĩ áo đen thì mình chắc chắn phải giáo huấn hai cô cậu một trận vì cái tội trốn học đi chơi. »
Jodie đang rất nghi hoặc. Eri Kisaki đã gọi điện cho cô và khẳng định Edogawa Fumiyo đích xác là mẹ ruột của Edogawa Conan, bà ta phải hóa trang để qua mắt Tổ chức. Cô lo cho nhóc Conan đến mới có ý định tới văn phòng thám tử để tìm gặp thằng bé, thế rồi cô bắt gặp cảnh Ran và Shinichi nắm tay nhau băng qua đường. Điều đó lại khiến cô ngạc nhiên hơn - nhóc Conan không đến trường, cô đã kiểm chứng đầu tiên, nghĩa là cậu nhóc phải ở nhà, mà nếu thế thì Ran nên ở cạnh cậu ta chứ nhỉ ? Còn nữa, cha của Shinichi đã một mực đảm bảo rằng cậu thám tử đang vướng vào một vụ tuyệt mật mà không thể xuất đầu lộ diện trong thời gian này. Vậy thì tại sao cậu ta lại đang ở ngay đây, lang thang khắp chốn đô thị Tokyo và hẹn hò cùng cô bạn gái được nhỉ ?
Mọi chuyện thậm chí còn khó hiểu hơn với Jodie khi theo chân hai cô cậu này tới Tropical Land. Jodie chưa từng gặp Kudo Shinichi – có một lần nhưng cô không còn nhớ rõ nữa, và cô đang băn khoăn liệu đây có phải là câu ta hay chăng. Cậu thám tử này tới đúng cái chỗ mà người ta tìm thấy Conan bất tỉnh hơn 2 năm về trước.
Và còn những mẩu hội thoại rời rạc mà cô nghe được từ phía hai cô cậu này nữa …
« Có vẻ như chính cậu thiếu niên này cũng đang bị mất trí nhớ thì phải, » Jodie nhíu mày. « Cậu Hakuba đó có nói đến 1 loại dung dịch thảo dược tẩy não … tên là Amnesial thì phải. Nếu như Vermouth thực sự đã làm chuyện đó … thì khó hiểu thật, tại sao ả không giết thằng bé luôn … »
Có một giả thuyết mà Jodie cứ băn khoăn mãi, rằng nó vô lí và không thể tồn tại, nhưng trên hết nó giải thích rõ ràng về hiện tượng mất trí nhớ cũng như những điểm tương đồng không thể chối cãi giữa hai con người …
« Vô lí, » cô lắc đầu. « Jodie à, mi là một điệp viên FBI đấy, cho nên hãy suy nghĩ tỉnh táo logic một chút đi … không cần thiết phải đặt ra giả thuyết nào kì quái về Cool Kid và Vermouth đâu … »
Dương nhiên đó là vấn đề nan giải số một. Nhưng nó lại có thể giải thích cho mọi điều kì quái diễn ra. Giống như chuyện Vermouth và khả năng trẻ mãi của ả cũng vậy …
« Rõ ràng mặt ả đã chảy máu, » cô nghĩ lại cái lúc viên đạn của Shuu sượt qua má của Vermouth. « Hay là ả đã phẫu thuật chỉnh hình ? »
Nói thì nói thế, nhưng cô vẫn phải nghĩ đến cái trường hợp tưởng như không thể kia, cô không tài nào gạt nó qua một bên được.
Jodie thấy lo lắng, bởi vì cô biết nếu là giả thuyết sai lầm hoặc là dối trá thì chúng tan rã rất nhanh, càng vô lí thì càng nhanh chóng bị vạch trần. Chỉ có sự thật duy nhất mới tồn tại mãi mãi, và biến cái không thể thành cái khó có thể xảy ra.
« Mình phải tìm hiểu cho ra, » cô đứng dậy định bước đến bắt chuyện với đôi bạn trẻ thì phải dừng lại bởi đột nhiên xung quanh hai cô cậu toàn là người ngoại quốc.
« Hey, lâu lắm rồi mới gặp nhỉ ! » (2)
« Ô ô xem này, lại gặp đôi chim câu ở đây ! »
« Họ là ai vậy em ? »
« Cậu ta nói gì thế ? »
« Này, đừng nói là cậu ta quên hết mặt tụi mình rồi nhé ! »
(1) Nguyên văn: “Yeah, I remember,” he said softly, as he held her, watching the fountains fall. “I didn't really forget. From the first moment, when I was cold and confused and so afraid... then you were there, and somehow, it was all right. Everything was all right... because you were there. I never forgot how much I loved you...”
(2) Nguyên văn: (đánh dấu đậm để người đọc hình dung là mấy người này nói tiếng Anh) “Hey, long time no see!”
“Oooh, it's the lovebirds again!”
“...Who are they?”
“What'd he say?”
“He can't have forgotten all of us, right?”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét