Tập 68 : Ảo thuật
« Này bạn Nakamori ! Nếu cậu muốn đến bệnh viện thì phải đi hướng này cơ. »
Aoko giật nảy mình, vội quay lại nhìn người mới lên tiếng. Hakuba kịp chụp lấy cánh tay cô đúng lúc Aoko loạng choạng suýt ngã sụp xuống đất.
« H-hakuba đấy à ? » Aoko chỉ thì thào mấy từ đó sau khi cậu thám tử hào hoa kéo mạnh tay để cô đứng vững. « Cậu vừa mới nhắc tới chữ bệnh viện đúng không ? »
« Vì tớ thấy chân cậu bị thương nên nói vậy, » Hakuba giải thích ngắn gon, « ba của cậu cũng đang ở trong viện, chú ấy bị thương vài chỗ … tớ thì không sao cả, nhưng chừng 1 tá cảnh sát thì đã bị giết … trừ cái tên mà rơi xuống cùng với cậu thì đám người còn lại đang bị hỏi cung. Cậu không sao chứ ? »
« Sao là sao ? Tớ á ? » Aoko lơ đễnh đáp lại, trong đầu vẫn đang mải quay mòng mòng cái ý nghĩ điên rồ : Kaito, người bạn thân thiết nhất, và KID, kẻ thù đáng ghét nhất, rốt cuộc lại là một người. « Ờ … tớ - tớ ổn mà, chắc vậy … ít ra cũng không nát bấy trên vỉa hè. »
« Ừ, » Hakuba dắt Aoko ngồi xuống cái ghế dài trước cửa tiệm, có vẻ như hắn cũng vừa mới từ đây bước ra thì bắt gặp cô gái. « Nói vậy chứ tớ biết thừa cái tên Kuroba ngu ngốc đó không đời nào để cậu bị thương đâu. »
« Cậu – cậu biết từ trước rồi à ?! » Aoko quay lại nhìn vào mặt cậu thám tử tóc sáng màu, lắp bắp hỏi. « Cậu biết là Kaito là … ? »
« Là Kaitou KID ấy à ? Ừ, » Hakuba nói. « Nhìn cậu thế này thì tớ đoán cậu biết chuyện rồi hả. »
Aoko chỉ còn biết gật đầu. cô không biết phải nói gì nữa. cô không biết phải nghĩ gì nữa kìa. Hakuba lặng lẽ quan sát Aoko một hồi lâu rồi đột ngột hắn khịt mũi tỏ vẻ bực mình – 1 cử chỉ vốn cực kì xa lạ đối với hắn. « Tớ đã bảo cậu rồi, đừng có dính líu gì tới cái tên đó mà lại. »
Aoko giật mình ngước lên nhìn Hakuba. Tên này vẫn chưa nói xong. « Tớ đã nói rồi mà, cậu không nhớ hay sao ? Rằng đừng có kết thân và giao du với cái con người đó, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu. Hắn ta đã phản bội lòng tin của cậu, đã làm cậu đau lòng, rồi hắn ta sẽ làm hại cả tính mạng của cậu thôi. Dù sao thì bọn người kia cũng đã giết chết ba của hắn ta, và đang truy sát chính hắn ta. Không lẽ cho đến bây giờ cái tên ngốc nghếch đó vẫn chưa hiểu chuyện hay sao ? Rằng hắn ta sẽ chỉ mang lại nguy hiểm cho cậu mà thôi. »
« K-không, không phải vậy đâu, » Aoko lắp bắp. « Tớ nghĩ Kaito không cố ý đâu … mà cậu vừa nói là … chú Toichi bị người ta giết ư ? »
« Đúng vậy, và rồi Kaito cũng sẽ chết, » Hakuba thở dài. « Thiệt tình, hắn ta không nên làm như vậy chứ, đùa giỡn với tính mạng của người khác. Theo tớ thì cậu tốt nhất nên quên hắn ta đi, tránh xa hắn ra. »
« Nhưng nếu như cậu ấy cũng không còn cách nào khác thì sao ? Nếu như cậu ấy buộc phải đương đầu với mọi chuyện một mình thì sao ? » Aoko bỗng dưng cảm thấy mình cần bào chữa cho Kaito. « Ý tớ là, cảnh sát cũng chưa bắt được bọn người xấu đó cơ mà. Có lẽ Kaito buộc phải làm cái gì đó. Người xấu cần bị trừng trị trước pháp luật chứ. »
« Nhưng người ta không có quyền lừa dối và lợi dụng người khác, » Hakuba cãi. « Hãy đối diện với sự thật đi – Kuroba là một kẻ tự cao tự đại ngu ngốc, không hơn. Giả sử hắn ta có quan tâm đến cậu thì sao hắn lại nói dối cậu và đẩy cậu vào mớ bòng bong thế này. »
« Nếu cậu ấy không quan tâm đến tôi chút nào cả thì sao cậu ấy lại lãnh cả tá viên đạn vào người như thế kia ?! » Aoko hét lên giận dữ, không rõ là đang nổi giận với HAkuba hay là với chính bản thân mình nữa. Cô bật dậy và chạy vội đi, nhưng Hakuba giữ chặt cánh tay cô.
« Buông tôi ra ! » Aoko gằn giọng.
« Em vẫn muốn quay lại tìm anh ta ngay cả khi chính anh ta làm em bị tổn thương hay sao ? » Hakuba đột nhiên hỏi với một ánh nhìn rất kì lạ .
« Đúng vậy, » Aoko đáp. « Bởi vì chính anh ấy cũng bị tổn thương. Trong suốt thời gian qua, anh ấy cũng phải đau khổ … còn tôi, tôi lại khiến anh ấy đau đớn thêm. Bởi vì đó là người bạn thân thiết nhất của tôi … bởi vì … bởi vì … » Aoko rơm rớm nước mắt, vừa vì cơn giận bùng lên và vì cái gì đó khác nữa đang dâng trào.
« Bởi vì sao ? » Hakuba đanh giọng.
« Bởi vì đối với tôi, anh ấy quan trọng hơn bất cứ ai trên đời này, » Aoko hét lên, « bởi vì tôi yêu anh ấy ! »
« Em đúng là đồ ngốc, » Hakuba nói. Aoko tặng cho hắn một cái tát vào má, có lẽ còn mạnh hơn cả lúc cô tát KID – Kaito. Hakuba giật mình thả tay cô gái ra. Aoko quay phắt đi và chạy vù tới cái nơi mà cô đã bỏ đi – quay về với Kaito.
Xxxxxxx
Hakuba, lúc này đang từ từ đứng dậy vì mới ngã sau cú tát như trời giáng của Aoko, đưa tay xoa xoa bên má đã sưng vù.
« Thiệt tình, câu đó em nên nói trước mặt hắn ta chứ sao lại nói với tôi, » tên thám tử đẹp trai lặng lẽ bình phẩm. « Tôi nói em ngốc là ý nói lẽ ra em nên thổ lộ điều đó từ lâu rồi chứ không phải chờ đến lúc này, hiểu chưa. »
Thế rồi hắn chợt mỉm cười.
« Thiếu gia ! C-cậu có sao không ? »
Saguru ngoái đầu lại kịp thấy bà quản gia bước tới gần hắn với vẻ shock nặng.
« Trông cậu kìa, ngã lăn ra đất thế kia ! » người đàn bà đứng tuổi phàn nàn trong lúc mải phủi bụi trên quần áo của hắn. « Mới nãy cậu gọi cho tôi và trình bày nào là cậu tới thẳng bệnh viện để thăm hỏi ông Nakamori, rằng cậu quên không mua hoa cho đúng phép lịch sự … cậu phải mua lấy một bó chứ, cậu chủ ! Thế rồi tôi đến đây chỉ để thấy cậu biến đâu mất và còn giằng co với môt cô gái lạ nữa chứ ! »
« Cháu xin lỗi mà, » Saguru bật cười hiền hậu. Bà quản gia trợn mắt nhìn hắn.
« Thiệt tình, thiếu gia à, dạo gần đây cậu khác thường quá đấy, » bà ta giải thích. « Tôi biết là ông chủ mất đột ngột chắc là ảnh hưởng đến cậu nhiều lắm, thế nhưng tôi rất lo … cậu lại còn lao vào điều tra cái gì đó nữa có trời mới biết … cậu có thật sự ổn không ? »
« À, vâng… » Saguru quay đầu lại nhìn theo hướng Aoko mới bỏ chạy rồi cười nhẹ. « Từ giờ thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đep hơn thôi ạ. »
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Aoko vừa chạy vừa thở hổn hển, vừa gạt nước mắt lia lịa về phía bãi đậu xe lúc trước, cố tình làm ngơ cái chân bị thương đang nhức nhối. aoko biết, có thể cậu ta đã đi khỏi đó mất rồi, nhưng cô không còn biết tìm ở đâu khác nữa. cô chỉ biết mình phải chạy thật nhanh tới đó, chạy thật gấp để ngăn những kí ức ùa về như thác đổ.
Một bông hồng đỏ thắm dành tặng một cô bé lẻ loi. Những lần rượt đuổi nhau trối chết quanh lớp học với cây chổi to tướng, không phải là để đập trúng cậu ấy mà chỉ để giấu đi những tràng cười rúc rích của mình. Hàng ngàn trò ảo thuật và hàng ngàn nụ cười, cùng hàng ngàn giây phút đẹp như ảo ảnh … và rồi …
Một cột khói mù, một tiếng rơi vỡ, một tiếng phun xối xả của máu và một tiếng thét xé lòng mà cho đến tận lúc này, vẫn còn vang vọng đâu đây nhức nhối …
Ừ nhỉ, sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra điều đó ? Rằng cậu ấy lúc nào cũng mỉm cười, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là sau khi chú Toichi mất đi, cậu ấy đôi lúc sẽ rất buồn bã – nhất là sau khi biết sự thật đằng sau cái chết ấy, và rồi chính mình trở thành một đối tượng bị truy sát. Cô đã quên rồi, quên đi câu nói của chú Toichi …
« Ảo thuật gia kì tài nhất phải là người giữ được bộ mặt tỉnh đến phút cuối, thậm chí Poker Face của anh ta còn phải dày hơn cả lớp hóa trang của một anh hề, để cho thiên hạ vẫn tưởng anh ta đang vui muốn chết dù nước mắt thì đang chảy tràn. »
Cậu ấy đau khổ, không thể nào khác được, cậu ấy rất đau khổ. Đau đến mức độ không để ngồi im nhìn mọi chuyện cứ thế diễn ra, cho dù điều đó buộc cậu ấy phải nói dối từng giờ từng phút, cũng đành phải nhắm mắt mà làm.
« Xin lỗi Kaito, em xin lỗi, » Aoko cố nuốt trôi cơn nấc vào lòng khi đặt chân tới khu đậu xe nhiều tầng. « Em là đồ tồi, là người bạn dở tệ nhất trên thế gian này. Sao em lại làm như thế cơ chứ ? Bỏ chạy và bỏ anh lại một mình. Anh đã đối xử với em ân cần như thế, tốt bụng như thế … chúng ta đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, xin hãy hiểu cho em … đừng bao giờ có ý nghĩ rằng em có thể ghét được anh … hãy hiểu là em không bao giờ muốn anh bị tổn thương và cô đơn … hiểu rằng ở bên cạnh em anh có thể tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối ấy để khóc thật sự. Xin lỗi, em xin lỗi … »
« Lạ nhỉ. Tôi tưởng em sẽ quay lại cùng cảnh sát cơ. »
Aoko giật mình quay ngoắt lại, đảo mắt nhìn cái bóng cao cao đang đứng dựa vào cột nhà. Cái dáng người ấy bước vào vùng có ánh trăng, trên gương mặt anh ta là nụ cười nửa miệng khiêu khích và giả tạo của siêu đạo chích KID.
Đó không phải là con người thật của cậu ấy.
« Xin đừng như vậy, » Aoko lặng lẽ nói. Người con trai kia cũng im lặng quan sát cô một hồi lâu, có vẻ chưa hiểu câu nói của cô. Aoko nói tiếp. « Thôi đi, đừng có cười như vậy. Đó không phaỉ là anh đâu. »
« Chắc là thế nhỉ, » lời nói của anh ta chỉ khiến Aoko muốn nói cho đến ra nhẽ thì thôi. Trái tim cô nhói đau vì nhận ra lời lẽ của cô không còn có chút ý nghĩa gì với anh ta. Dồng nghĩa với việc cô đã làm anh ấy đau lòng tột bực. cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi quay lưng bỏ chạy.
Aoko nhìn sâu vào mắt Kaito và nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã.
« Xin lỗi Kaito, em xin lỗi, » Aoko thì thầm. « Em tệ quá đúng không ? Anh đã tốt với em biết bao nhiêu. Anh hiểu em hơn bất cứ ai trên đời này, biết khi nào em buồn, em vui ngay cả khi em không nói gì cả … » Aoko bật ra 1 tiếng cười khô khốc. « Lẽ ra em phải đền ơn anh xứng đáng đúng không ? Lẽ ra em phải nhận thấy từ lâu rồi, rằng trong suốt thời gian qua, ngay lúc anh cười đùa vui vẻ nhât, cũng là lúc anh đang khóc cay đắng nhất sau lớp mặt nạ … »
Aoko chầm chậm bước tới, thận trọng tiến lại gần người con trai. Cô sợ anh ta sẽ dè chừng, sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào. Có thể lắm chứ ? Anh ấy rất có thể nhạy cảm và dễ vỡ hệt như thủy tinh – hay là anh ấy đã rạn nứt mất rồi ? Nếu thế thì cô phaỉ hàn gắn những mảnh vỡ đó lại. Cô không biết mình có nắm bắt được cơ hội này không – nhưng cô đang khao khát với ý nghĩ đó.
« Chắc là anh không biết rõ em như anh tưởng đâu, » Aoko gợi ý. « Anh quên rồi à ? Em là cô nàng ngốc xít nhất ở cái thành phố Tokyo này cơ mà. Anh cũng quên luôn rồi đúng không ? Em đã từng nói với anh là cứ khóc đi, không sao cả. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, nên sẽ không có gì đáng sợ cả. Nếu anh đồng ý cho em ở bên cạnh anh … »
« Em ghét tôi cơ mà, » người con trai lặng lẽ lên tiếng.
« Sai rồi, em chỉ ghét việc ông ba của em suốt ngày lo săn đuổi KID mà không ở nhà chơi với em thôi, » Aoko chữa lại câu nói của Kaito. « Em chỉ ghét những tên tội phạm vô nhân tính làm hại đến cuộc sống yên ổn của người lương thiện, ghét công lí không được thực thi thôi. Em không ghét anh, Kaito à. Ngay cả khi anh là Lupin đi chăng nữa thì em cũng không bao giờ ghét anh, Kaito yêu quý. » Nói đến đây nước mắt Aoko chảy dài, và cô cứ để chúng rơi tí tách. Aoko không ngại để Kaito nhìn thấy mình khóc, vì cô muốn Kaito cùng khóc với cô. « Em đã từng rất sợ hãi và bối rồi … nhưng em biết, đó là việc anh nhất định phải làm. Anh không thể tha thứ cho những kẻ đã hại chết ba anh, đúng không ? Em còn kì vọng gì khác ở anh nữa chứ ? Ngay cả khi điều đó chỉ khiến anh đau khổ hơn, anh sẽ vẫn làm, đúng không ? »
« Ai nói cho em biết ? » bất chợt KAito lên tiếng khi thấy mỗi lúc Aoko bước tới gần chỗ mình đứng hơn. Hắn vẫn đứng im, tựa lưng vào cây cột, một tay ôm lấy bụng. Không còn kính, không còn mũ, không còn cả mặt nạ. Nhưng vẫn còn một thứ.
« Hakuba nói, » cô đáp. « Cậu ấy đang điều tra cái gì đó … » Aoko đang nói bỗng ngừng lại, cô bắt đầu nhớ lại những lời lạnh lùng tàn nhẫn mà Hakuba hồi nãy có nói. Cậu ta hoàn toàn không có ý mỉa mai chì chiết như thế, cậu ta đã giúp cô nhận ra được sự thật. Hakuba đã biết tất cả, bao gồm việc cô sẽ phản ứng như thế nào. Nếu không có cậu ta khéo léo thúc đẩy, cô đã chẳng thể quay lại tìm Kaito. « Kaito à, anh không hề cô đơn, anh có biết không ? Anh không cần phải cô đơn. Đừng tự thuyết phục rằng mình cô đơn nữa. »
Aoko lại tiến thêm một bước nữa, lúc này cô chỉ cách Kaito 1 cánh tay. Cô với tay ra chạm vào má người con trai với một cử chỉ vừa dịu dàng vừa kiên quyết. Kaito không nhúc nhích, nhưng nhìn kĩ trong đáy mắt anh ta có cái gì đó thay đổi chớp nhoáng. Và rồi nụ cười kiêu hãnh kia biến mất. Poker Face của KID đang rung động.
« Em định làm gì vậy ? » giọng của Kaito bình thản lạ kì, nhưng Aoko biết thừa, con người này càng bối rối bao nhiêu thì lại càng cố tỏ ra thản nhiên bấy nhiêu.
« Em muốn gỡ cái mặt nạ này ra, » Aoko cũng bình tĩnh đáp mặc dù nước mắt càng ngày càng rơi xuống nhiều hơn. « Nhớ không ? Em là con bé ngốc xít nhất trong cái thành phố này mà. Anh phải tháo cái Poker Face này ra. Anh phải khóc cho em thấy. Em muốn nhìn anh khóc. Nghe độc ác quá đúng không ? » Aoko cố nặn ra một nụ cười. « Nhưng nếu anh cho phép em nhìn thấy nước mắt của anh, có nghĩa là anh đã tha thứ cho em. Có nghĩa là anh không từ chối em. Có nghĩa là … mọi thứ vẫn còn có thể hàn gắn được. »
« Anh … từ chối em ư ? » Kaito cất một tiếng hoang dại. « Anh … tha thứ cho em ư ? Sao lại ngược đời như vậy được ? Aoko à, anh mới là người cần được tha thứ chứ. Anh đã làm em đau lòng cơ mà. »
« Nhưng em cũng làm anh đau lòng vậy, đừng có chối, » Aoko áp sát bàn tay vào má Kaito, cảm nhận rõ mồn một chiếc mặt nạ vô hình đang vỡ nát. « Cho nên chúng ta ai cũng có lỗi cả. Cho nên mình hãy tha thứ cho nhau, hãy cùng khóc với nhau, cùng bắt đầu lại từ đầu, nhé. Sau này giữa chúng ta sẽ không còn thêm bí mật nào nữa, không còn nỗi đau, không còn nỗi sợ hãi hoang mang. Chỉ có anh và em thôi. »
Kaito cố kìm chế dòng thác cảm xúc bị giam hãm trong gần 1 thập kỉ đang tuôn trào mãnh liệt tựa một đập nước đang ở ranh giới sắp bị phá tan. Bàn tay run run của hắn nắm lấy tay Aoko, một tay đón lấy những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má cô gái và rơi tí tách.
« Em … không ghét anh sao, » câu hỏi trong lặng lẽ của Kaito cất lên, và chính hắn cũng đang sợ câu trả lời. Aoko cảm thấy yên tâm hơn. Nếu như Kaito còn thấy sợ hãi, có nghĩa là anh chưa đến mức vô cảm. Nghĩa là mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn được. Và cô sẽ hàn gắn tất cả, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
« Kaito yêu quý, » Aoko nắm lấy bàn tay của Kaito, « Em không bao giờ có thể ghét được anh. »
Và đến lúc này thì đập nước vỡ tan.
Nước mắt của Kaito trào ra mãnh liệt, chúng lần lượt cuốn trôi đi đau khổ của 10 năm trời đắm chìm trong bể dối trá, bí mật, sợ hãi và tội lỗi. Hắn kéo Aoko vào lòng và ôm chặt cô gái như thể ngày tận thế sắp đến, và hiển nhiên sẽ không buông cô ấy ra, không để cô ấy chạy khỏi hắn thêm một lần nào nữa.
« Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, » Aoko thì thầm khi nước mắt Kaito thấm ướt tóc cô, « cho dù tất cả mọi người trên thế giới này rời bỏ anh, thì em vẫn sẽ có mặt ở đó bên cạnh anh. Em sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi anh nữa. »
« Vậy mà suốt thời gian qua, anh lúc nào cũng sợ, » Kaito cũng thì thầm bằng giọng vỡ òa. « Anh sợ em sẽ ghét bỏ anh nếu một ngày em phát hiện ra sự thật. »
« Thế thì từ nay anh đừng sợ nữa nhé, » Aoko đẩy nhẹ Kaito ra, nhìn vào mắt cậu bạn và mỉm cười. Rất tự nhiên, đôi bạn cùng khẽ nhắm mắt lại và dịu dàng đặt bờ môi mình lên môi người kia.
Chẳng phép thuật nào mang lại ảo ảnh kì diệu hơn nụ hôn đầu trong sáng và thuần khiết. hàng vạn hình ảnh và kí ức đẹp đẽ ùa tới xoay mòng mòng trong một bức màn lung linh, một thế giới mà chỉ có Kaito và Aoko, đôi tay khéo léo từng hô biến ra những bông hồng đỏ thắm giờ đang giữ chặt lấy eo cô và luồn vào mái tóc cô, đôi môi từng huýt sáo gọi chú bồ câu trắng giờ đang dịu dàng âu yếm môi cô, nước mắt của cả hai cùng quyện vào nhau và thánh thót rơi xuống …
Hai con người đứng đó không biết đã là bao lâu, cứ như thể thời gian đã ngưng đọng lại, hay là họ đang cầu nguyện cho thời gian ngừng lại. Bởi vì sau giây phút này họ sẽ phải đối mặt với những cảnh sát vô tội vừa hi sinh, với những tội phạm mafia nguy hiểm, với …
Kaito bỗng đẩy Aoko ra và bưng miệng ho khù khụ. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn đường hắt vào, Aoko thấy chiếc găng tay trắng muốt bị nhuốm bởi một màu sẫm – là máu. Máu thật.
« Kaito, chuyện gì thế ? » Aoko thở hắt ra 1 tiếng.
« Áo chống đạn Kevlar chỉ ngăn cho người ta không bị biến thành cái rây bột vì đạn, » hắn đáp, « nhưng không cản được lực ép của chúng. Chắc là anh bị rạn xương sườn rồi. »
« Chúng ta phải đến bệnh viện ! » cô vội nói nhưng Kaito lắc đầu.
« Thế thì thành nạp mạng cho Chúng mất, » hắn nói, « với lại lần này anh không mang theo đồ thường phục … »
« Thế còn bác Jii ? » Aoko hỏi và Kaito lại lắc đầu.
« Chúng chưa biết gì về bác ấy cả … » hắn đưa tay lên tháo áo choàng.
Aoko vội choàng tay đỡ lấy Kaito.
« Mình sẽ phải đi bộ một lúc, hi vọng là không quá xa, » hắn vừa nói vừa gấp chiếc mũ nhỏ lại, rồi cố tháo cravat ra. « Giúp anh tháo cravat ra đi, nếu giấu đi được những dấu hiệu rành rành của KID thì chắc có bị nhìn thấy người ta cũng sẽ tưởng anh là 1 anh chàng ăn diện bảnh bao uống hơi quá chén thôi. »
Hai cô cậu gần như lê lết xuống đến tầng trệt thì bỗng dưng Kaito dừng chân. Có ai đó đang tiến lại gần.
« Ai đấy ? » Aoko thì thầm và nhìn chằm chằm cái dáng người đang khoan thai đi về hướng mình. Kaito chợt mỉm cười.
« Hey, » Kaito nói. « Cháu sẵn sàng rồi đây. »
Yuusaku cũng tủm tỉm cười đáp lại và giúp Aoko đỡ Kaito vào trong xe hơi.
« Thú vị thật, » ông nhà văn nói, « Toichi cha của cháu năm xưa cũng từng nói một câu y hệt như thế, chỉ khác ngôi nhân xưng thôi đấy. »
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét