Tập 88 : Anh yêu em/Em yêu anh (Aishiteru)


« Kaito à … »
« Suỵt, khẽ chứ. 1 phút nữa thôi, thật đấy, chỉ cần 1 phút nữa là xong. »
« Gió to quá. Chúng ta đang ở đâu đây, có phải là Tháp Tokyo không ? »
« … đúng vậy. »
« Kaito à, thực sự là gió to lắm rồi đó. »
« …3,2 …1 ! »
Lúc Kaito tháo băng bịt mắt ra, Aoko thấy mình đang đứng trên thiên đường.
Cô giật mình há hốc miệng, thân người hơi lúc lắc trên thanh chắn mỏng mảnh trên đỉnh Tháp Tokyo, nhưng cô không thấy sợ hãi vì đã có hai tay của Kaito giữ chặt hông. Cô cảm thấy cực kì an toàn – Kaito sẽ không bao giờ để cô phải ngã. Aoko với tay lên bám lấy đôi vai của Kaito, và nhận ra cậu bạn đang mặc bộ đồ trứ danh của siêu đạo chích Kaito Kid. Đúng rồi, vì đây sẽ là lần cuối cùng.
Một giây sau, bầu trời Tokyo bừng lên một bữa tiệc đầy màu sắc.
Xung quanh họ, bên trái, bên phải, khoảng không trung dưới chân, toàn bộ được nhuốm một bản hợp màu rực rỡ, lấp lánh như ngọn lửa ấm áp. Aoko thoáng nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc và mừng rỡ của đám đông phía dưới, ánh sáng quá lấp lánh khiến cô bắt đầu thấy chói mắt.
« Đẹp quá … » cô thì thầm. « Đây là những gì mà trước đây anh vẫn cảm nhận đấy ư ? »
« Phải, lần nào cũng vậy, » Kaito dịu dàng đáp lại. Thế rồi hắn đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cô bạn gái giữ im lặng, và lôi ra một microphone, mắt hướng về một luồng ánh sáng mờ trên đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố, cách đó khá xa. Aoko nheo mắt, lờ mờ nhận ra một bóng dáng mặc đồ trắng muốt.

« Ladies and Gentlemen ! » hắn cất giọng. Aoko loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng lại từ hình nộm phía xa.
« Thành thật xin lỗi tất cả quý vị, vì tôi đã không gửi thông báo trước như mọi lần, nhưng đêm nay tôi sẽ không đánh cắp của quý vị bất cứ thứ gì, ngoài vài phút ngắn ngủi tập trung nghe bài phát biểu này, » hắn tiếp tục nói đều đều. « Sẽ không dài dòng lắm đâu, sau đó quý vị sẽ tiếp tục dấn thân trên con đường đời của mình, và tôi cũng đi trên con đường riêng của đời tôi. Tôi sẽ giải nghệ kể từ hôm nay. » Aoko tưởng tượng ra những gương mặt và tiếng kêu sửng sốt phía dưới. « Tôi nghĩ mình nên nói lời tạm biệt với tất cả quý vị. Tôi đã tìm thấy viên đá quý đẹp đẽ nhất trong đời mình … » hắn quay lại nhìn sâu vào đôi mắt cô bạn thân và mỉm cười. « Còn bây giờ là quà tạm biệt của tôi. Cám ơn tất cả mọi người trong thời gian qua ! Quý vị là những khán giả tuyệt vời nhất mà tôi từng được biết ! Chúc quý vị một đêm yên giấc ! Vĩnh biệt ! » Từ đằng xa, hình nộm xì hơi và mờ dần, cùng lúc, có cái gì đó rơi đánh cạch xuống vỉa hè trên phố Tokyo – một chiếc hộp cỡ nhỏ.
Hakuba Saguru, vốn đứng gần chân tòa nhà nhất, lặng lẽ tới gần cái hộp. Hắn không quay lại nhìn nhưng cũng tự hiểu rằng ông Yuusaku đã bỏ đi, nhờ tiếng cộc cộc của chiếc can. Hắn mở cái hộp và thấy một viên kim cương nằm gọn bên trong.
« Hả ? » Akako ngạc hiên hỏi. « Tưởng đâu nó bị hủy rồi mà ? »
« Đúng vậy, nhưng trong số tài sản mà Tổ chức sở hữu có vô vàn những viên đá quý như thế này, » Saguru lặng lẽ đáp trong lúc xoay xoay viên kim cương. « Quả là một cặp rất đẹp. »
« Xong rồi đấy, » Kaito ngậm ngùi nói sau khi đã bỏ mic xuống. « Tất cả đã kết thúc. Vĩnh biệt Kaito Kid. Quân tử nói thì nhất định giữ lời. » Hắn quay sang nhoẻn cười tươi rói với Aoko, rồi gương mặt hơi tối sầm lại một chút trước khi giãn ra thư thái ngắm bữa tiệc pháo hoa. 
« Vĩnh biệt, » hắn thì thầm. « Tất cả đã chấm dứt rồi thưa ba. Vĩnh biệt … »
Aoko vẫn đứng tại chỗ, tay ôm chặt cậu bạn và lặng lẽ ngắm nhìn pháo hoa.
« Còn bây giờ … » cô lên tiếng sau khi màn pháo hoa kết thúc, toàn thành phố lại bị màn đêm đen đặc bao trùm.
« Anh biết mà, » hắn dịu dàng đáp. « Chừng nào về tới Blue Parrot anh sẽ khóa tất cả những thứ đó lại, anh có một cái rương to lắm, hồi trước dùng để biểu diễn … »
« Không phải ý đó, » Aoko ngắt lời hắn. « L-Làm thế nào mà xuống được đây ? »
Kaito cười tinh quái nhìn cô bạn và cúi xuống thì thầm vào tai cô.
« Tiểu thư xinh đẹp có muốn bay cùng tôi không ? »
Aoko hôn nhẹ lên môi hắn khi hắn giương đôi cánh bạc ra.
« Rất sẵn lòng, » cô cũng thì thầm đáp lại. « Anh có muốn chạy trốn cũng không được đâu. Không bao giờ. »

Xxxxxxxxxxxxxxxxxx

Shinichi bật cười khoái chí trong lúc cùng Ran ngắm màn biểu diễn bắn pháo hoa ngoạn mục trên bầu trời Tokyo. Thực khách trong nhà hàng còn đứng dậy và trầm trồ kinh ngạc, thậm chí có người còn áp sát mặt mình vào khung cửa kính để nhìn cho rõ như thể con nít mỗi dịp có lễ hội. Phải công nhận là bữa tiệc đó hoành tráng thật, đúng với tầm cỡ của Kid.
« Vậy ra đây là quà Valentine trắng của cậu ta cho Aoko đó hả ? » Ran nói mà mắt vẫn không rời ánh pháo hoa. « Vĩnh biệt Kaito Kid … »

« Chắc là thế … » Shinichi gật đầu nhưng có vẻ như ngồi trên đống lửa, hết cầm dĩa lên lại cầm thìa, rồi đặt xuống. Cuối cùng hắn hít một hơi dài. « Ran này … anh không biết là bây giờ nói ra có phải là sớm quá hay không nhưng mà … »
« Em đã chờ đợi 19 năm nay rồi Shinichi ạ, » Ran dịu dàng đáp, hắn hiểu ý và đứng dậy. Shinichi vừa mỉm cười vừa nhoẻn cười rồi quỳ một bên gối xuống, nụ cười hơi hoang dại vì hắn căng thẳng hết cỡ. Ran thấy mình như đang rơm rớm nước mắt, nhất là khi thấy anh chàng lôi ra một cái hộp nhỏ. 
« Vậy thì … Mouri Ran, » hắn mở chiếc hộp nhỏ ra, chiếc nhẫn bên trong ngay lập tức nhuộm màu của bữa tiệc pháo hoa bên ngoài, « em có đồng ý lấy anh không ? »
Ran thốt ra một tiếng « có » rồi sau đó là tiếng khóc hay tiếng cười, cô cũng không định nghĩa được nữa. Shinichi luồn chiếc nhẫn vào ngón tay cô gái rồi đứng dậy, kéo cô gái lại gần và hôn cô. Người tiếp rượu, từ đầu đến cuối kiên nhẫn chứng kiến cảnh tượng này, bật cười vui vẻ và vỗ tay hoan hô khiến thực khách trong nhà hàng quay ra hưởng ứng nhiệt liệt. Hai nhân vật chính của chúng ta chẳng mấy để ý đến chuyện đó, ôm lấy nhau trong khi bên ngoài, một chùm pháo hoa màu đỏ rực rỡ nở bung trên bầu trời như thể những cánh hoa đẹp xinh, một chùm khác màu xanh lam cũng trải dài như thể một lời chúc phúc.

Xxxxxxxxxxxxxxxxx

« CHÚC MỪNG HAI BẠN TRẺ NHÉ ! »
« Ai báo cho tụi nó thế hả ?! » Shinichi rít lên một tiếng trong lúc hắn và Ran bị cả lớp lôi xềnh xệch vào trong phòng học đã được trang trí tươm tất từ trước.
« Em chỉ nói với mỗi Sonoko thôi mà … » Ran lẩm bẩm, rồi cả hai đứa thở dài một tiếng.
« Cuối cùng cũng có cái ngày này ! »
« Từ hồi lớp 2 đã thấy có vấn đề rồi mà lại ! »
« Tuyệt quá đi ! »

« Bao giờ mới tổ chức đám cưới ? »
« Ai thua mau trả 5 ngàn yên, có 4 ngày để sắp xếp, lẹ lên ! »
« Oa oa, nhẫn đẹp quá ! »
« Được lắm Kudo, khá đó ! »
« TRẬT TỰ !!! » giọng một cô giáo cất lên. Đám đông náo loạn vây quanh Shinichi và Ran vội lùi lại khiếp đảm. « Mấy em đang làm cái gì thế kia ? Mau quay lại lớp học, nhanh lên ! »
« Sensei ơi … thi cuối cấp xong rồi mà, » Nakamichi năn nỉ. « Bạn Kudo với bạn Mori lại mới đính hôn nữa, tụi em không mở party còn biết làm gì khác nữa chứ ? »
« Thật hả ? » cô giáo nhướn mày nhìn Shinichi và Ran, lúc này hai cô cậu đang giơ tay trái lên khoe cặp nhẫn lấp lánh. « Thế thì phải chúc mừng haie m thật rồi … thôi được rồi, còn có 4 ngày nữa là tốt nghiệp, tôi nhượng bộ vậy … »
« PAAARTYYYY ! » Aizawa gào lên vui sướng. Shinichi bắt gặp ánh mắt của Ran, hắn nhoẻn cười vui vẻ và nhún vai rồi nhập hội với lũ bạn trong đội bóng đá và đùa bông lơn, Ran thì lọt thỏm giữa một bầy con gái đang rúc rích cười phấn khởi. Đặc biệt Sonoko cười rạng rỡ hơn cả.
« Nếu tổ chức đám cưới kiểu Tây thì nhất định phải dành bó hoa cưới ném cho tớ đấy nhớ chưa ? » cô dặn đi dặn lại.
« Tưởng đâu cậu vẫn còn buồn ủ ê vụ chàng Kid đột ngột giải nghệ biến mất khỏi làng giải trí cơ mà ? » Ran trêu chọc, nhưng rồi trố mắt khi thấy Sonoko chỉ nhún vai.
« Đúng là ban đầu có hơi buồn một chút, » cô tiểu thư nhà Suzuki thừa nhận, « nhưng mà tớ còn có anh Makoto. Anh ấy … dễ thương lắm cơ, cậu không biết đâu. » cô gái đỏ mặt.
« Thế cậu nói cho anh ấy biết tình cảm của cậu chưa ? » Ran hào hứng hỏi, Sonoko mặt càng đỏ tợn. « Cậu có tìm cách thể hiện tình cảm của cậu chưa ? »
« RAN ! » Sonoko ré lên. « Xem này, mọi chuyện có lãng mạn không cơ chứ ? Công chúa xinh đẹp trao nụ hôn cho chàng trai nàng yêu dưới ánh pháo hoa rực rỡ … và lại còn có … cái này, » Sonoko giơ bàn tay của Ran lên và chạm vào chiếc nhẫn rồi cả hai cô gái cùng phá lên cười vui vẻ.

Xxxxxxxxxxxxx

« Trời ạ, không thể tin nổi … » Max thở dài. « Kaitou Kid … giải nghệ á ? »
« May quá tụi mình có mặt đúng lúc đó nhỉ, » Alex vui vẻ nói. « Giống như chứng kiến giây phút lịch sử trong đại ấy ! »
« Thế là hết kì nghỉ, » Hazel gật gù.
« Mấy giờ cậu bay ? » Luke hỏi.
« Cậu không về Scotland hay sao mà hỏi thế ? » Taylor nhíu mày, hỏi.
« Cậu đùa đấy à ?! » Luke phá lên cười. « Vì sao tớ lại rời khỏi cái đất nước nơi tất cả nữ sinh trung học mặc đồng phục thủy thủ thế này cơ chứ ! Không ! Tớ nhất định không đi đâu cả ! » nói dứt lời là nhận trận mưa cốc đầu của mấy cô bạn gái liền.
« Tớ cũng ở lại đây thôi, » Charlotte nói mà mắt không rời trang sách. « Tớ mới kiếm được việc làm tạm thời, dạy tiếng Anh ở trường trung học cũng gần đây … Cô giáo dạy Anh ngữ của họ đang nằm viện vì bị chấn thương. »
« Tụi tớ ở cùng nhà, tại vì tớ cũng mới tìm được việc làm ! » Laura nói mà như hát. « Tớ nộp đơn cho một họa sĩ truyện tranh và ông ấy nhận tớ làm phụ tá. »
« Chúc mừng hai câậ ! » Dillon đập tay với Laura. « Tớ thì phải về. Còn đôi uyên ương này thì sao ? »
« Tụi này tính du lịch quanh quanh một thời gian nữa để nghiên cứu thêm về triết học phương Đông, » Alex cho biết, « tớ đang viết sách. »
« Đúng là đồ lười, sao không chịu kiếm việc làm như tụi này đi, » KJ đùa.
« Tớ không có ý định tìm việc làm ổn định, » Richard giơ tay lên phát biểu. « Không ai khiến tớ chú tâm làm việc gì được hết, đúng không em giai ? »
« Bộ trưởng Bộ Khùng sẽ chẳng bao giờ chú tâm làm việc gì tử tế, đồng ý, » Max đồng tình.
« Kì nghỉ này vui quá nhỉ ? » Charlotte lẩm bẩm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
« Cậu có định post nhật kí du lịch lên Bebo không ? » Laura hỏi. « Tớ biết chắc cậu viết thường xuyên mà. »
« Cũng có thể, » Charlotte khúc khích cười. « Tớ cá là mọi người sẽ rất thích. »
Xxxxxxxxxxxxxx
Sáu tháng sau …

« Xin lỗi nhé tớ đến trễ, » Heiji chạy xồng xộc vào phòng, nơi Shinichi đang sốt ruột thắt lại cravat trước gương. « Sắp tới giờ rồi đó, nhảu nhảu lên đi, sẵn sàng hết chưa ? »
« Cũng kha khá rồi, » Shinichi thở dài và lại đưa tay vuốt mượt tóc. « Tớ tưởng đâu cậu với Kazuha sẽ thi vào trường đại học an ninh quốc gia Osaka chứ ? »
« Ban đầu thì định như thế, » Heiji nhún vai, « nhưng sau đấy trường Tokyo lại nhân, với lại ông già nhà này cũng thích vậy hơn … nên vấn đề còn lại duy nhất là … tớ phải học chung lớp với cái tên công tử Hakuba … » hắn tự dưng bật cười. « Có vẻ như cái cô Aoko đó cũng sẽ là bạn cùng lớp. »
« Chắc cô ấy nếm đủ mùi vụ án với tội ác rồi, » Shinichi bật cười. « Tớ nghĩ với cô gái đó thì y tá hay bác sĩ hợp hơn, với điều kiện phải biết tự kiềm chế tính cáu gắt 1 tí … cô ấy với Akako thì thành 1 cặp y tá số dzách phải biết ! »
« Hondo cũng học lớp đó, » Heiji sực nhớ ra. « Dạo này nghe đâu khá lắm, hình như … »
« KUUUUUROOOBAAA ! »
« Cái gì đấy ! » Heiji giật nảy người khi thấy Shinichi chạy xộc vào trong phòng, trên người mặc độc 1 cái áo sơ mi trắng và quần lót, đôi mắt lấp lánh lửa giận. Thám tử miền Tây trố mắt hết nhìn Shinichi đang cười rũ rượi trước gương tới Shinichi mới.
« Hạ màn đi Kaito, » Saguru thủng thẳng nói khi ung dung bước ra từ phía sau lưng Shinichi. « Tôi có linh tính không lành cho nên đã quyết định dạo quanh nơi này 1 vòng và check tất cả tủ tạng nhà kho. »
« Tớ định sẽ chơi cú hoành tráng đúng lúc cùng cô dâu bước tới bục thờ kìa, căn thuốc mê sao cho chú rể thật tỉnh lại đúng lúc đó, chắc hẳn sẽ có nhiều khán giả hơn … » Kaito cười to.
« Nói đến khách khứa mới nhớ, Hakuba ạ, » Heiji cố chuyển đề tài. « Cái cô Koizumi đó rốt cuộc mặc cái quái gì vậy hả ? »
« Tớ đã bảo là bộ đấy hợp với đám ma hơn rồi mà cứ nhất định không chịu … » Saguru làu bàu, hơi đỏ mặt.
« Thế á, tớ còn tưởng là thuộc câu lạc bộ nào … » Heiji lẩm bẩm nhưng cố tình để tên kia nghe thấy, hậu quả là lãnh 1 cú đấm vào cánh tay.
« Thằng dở hơi kia ! Tôi phải có mặt ở đo trong 2 phút nữa có biết không ! » Shinichi hét vào mặt Kaito, cố lờ đi tiếng cười sặc của hai tên còn lại. « Có trả đây bộ vest không thì bảo ?! »
« Hôm nay là ngày trọng đại nên chiếu cố đấy nhé, » Kaito nhún vai và búng tay đánh chách. Hai làn khói màu xanh xuất hiện và 10 giây sau khi nó tan đi, bộ vest đã đâu vào đấy trên người Shinichi, còn bản thân Kaito mặc bộ màu trắng.
« Chính vì lí do này mà cậu không bao giờ làm bạn thân của tôi được, » Shinichi lầm bầm trong lúc soi gương.
« Ừ nhưng mà nhờ có thế mà cậu không còn hơi đâu nghĩ ngợi lo lắng vu vơ về giây phút quan trọng sắp tới đúng không ? » Kaito vỗ vỗ lưng tên bạn khi cả lũ bước ra nơi làm lễ. « A suýt nữa thì quên, này Heiji chắc cậu đang cần cái này nhỉ ? » Kaito tung cặp nhẫn về phía Heiji.
« Cái- hả-từ bao giờ mà nó ?! » Heiji la lên oai oái, sờ soạng chô túi áo ngực nơi (mà hắn nghĩ là hắn) cất cặp nhẫn đính hôn.
« Chúa ơi, » Saguru lại lầm bầm.
« Học chung môn Hóa với tên này chắc chết mất, » Shinichi thở dài, đập đầu nhẹ vào gương nhưng rồi lại vội vàng vuốt lại chỗ tóc đó ngay.

Xxxxxxxxx

« Vật cũ … » Aoko vuốt phẳng khăn voan cưới của Ran.
« Vật mới … » Yukiko khúc khích cười trong lúc bận kéo cẩn thận dây khóa đằng sau váy cưới của Ran.
« Vật mượn … » Eri đeo đôi bông tai hồng ngọc của mình cho con gái.
« Thế còn màu xanh của cậu là cái gì ? » Kazuha tò mò hỏi.
« Hi vọng là anh ấy đang đứng chờ ở cuối hàng lang, » Ran khúc khích cười nhưng mắt hơi rơm rớm.
« Con cứ khóc đi, đồ trang điểm của ai chứ của mẹ thì chắc chắn là không thấm nước, » Yukiko trấn an cô con dâu tương lai, giọng cũng hơi khàn vì dường như bà cũng muốn khóc.
« Vậy là con đã không nghe lời mẹ, kết hôn với bạn thời thơ ấu làm thám tử … » Eri dịu dàng ôm lấy cô con gái, dè chừng không muốn làm hư bộ váy cưới của con, « chúc con gái yêu nhiều may mắn … hai con nhất định sẽ sống hạnh phúc thôi. »
« Mẹ xem ai đang nói kìa, » Ran bật cười.
« Bây giờ có ai khóc là tất cả sẽ cùng khóc theo cho mà xem, » Akako cũng bật cười.
« Sẵn sàng chưa Ran ? » Sonoko cũng vuốt phẳng lại bộ váy phù dâu của mình.
« Bé Ayumi và bé Ai đâu rồi nhỉ ? Phải có hai bé ấy làm phù dâu nữa ! » Aoko lo lắng nhìn quanh.
« Đây là đám cưới của Kudo chứ không phải của ai khác, cũng có thể hai đứa nó bị khử ở đâu rồi … » Sonoko lầm bầm.
« Nhưng nhờ ơn trời đất, tình hình cũng khá lên rồi, » Ran thở dài. « Bác Megure vẫn gọi cậu ấy đi luôn, nhưng mà cũng hiếm khi nào mới đi đến đâu gặp xác chết đến đấy. Không hiểu là vì vận may của mình đã hết hay là do cậu ấy bị lời nguyền nào nữa, » cô ngừng lời khi chợt ngậm ngùi nghĩ tới những ngày tháng đã qua. Mẹ của Kaito đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên, vẫn ngồi xe lăn, bên cạnh Kaito và Aoko, và mỉm cười vui vẻ.
« Ôi, chụp vài tấm nữa đi ! » Yukiko nài nỉ và giơ máy chụp hình lên. « Đẹp quá … Ran à, con may mắn lắm đó, trông chụp ăn ảnh thế này cơ mà, có nhiều người lên ảnh trông khiếp lắm, con không biết đâu ! Sao con không thử đóng phim đi nhỉ ? »
« Thực ra con rất thích kịch nghệ đấy, » Ran nói.
« Cám ơn cậu trước nhé, phải dọn đường dẫn lối cho con gái cưng của tớ bước vào làng điện ảnh nghe chưa. » Eri ôm Yukiko. « Mẹ mong bộ phim đầu tay của con gái quá đi. »
« Con sẽ không đóng vai quan trọng lắm đâu mà, » Ran đỏ mặt, ai nấy đều thấy rõ – Yukiko quả là bậc thầy trang điểm, bà chỉ chú ý làm nổi bật những nét đẹp sẵn trên gương mặt Ran chứ không hề đắp lên một mặt nạ đầy những phấn.
« Chưa biết được đâu con, »Yukiko nháy mắt. « Trong nhà, mẹ có để lại rất nhiều phục trang diễn xuất và đồ trang điểm, chừng nào hai con đi tuần trăng mặt ở Hawaii về thì căn nhà sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hai đứa … ôi ! Dễ thương chưa này ! » bà đang nói dở thì ngừng lời và la lên vui vẻ khi hai cô bé con xinh xắn mặc bộ váy màu hồng và đỏ bước vào.
« Tụi em tới rồi nè chị ! » Ai kéo tay Ayumi. « Chị đã sẵn sàng chưa ? »
« Lúc nào cũng sẵn sàng em ạ, » Ran mỉm cười và quay lưng bước ra cửa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét