Tập 77 : Thòng lọng




« Toàn một lũ nhãi ranh ngớ ngẩn, » Chianti lầm bầm tỏ vẻ bực bội thấy rõ, ả nhìn chằm chằm màn hình vi tính. « Chắc là đến thăm bạn bè chứ gì … chưa thấy có dấu hiệu gì có bất cứ kẻ nào ra vào nữa chứ. »



« Có khi nhà Mori cũng đang ở trong đó rồi, » Kir bình luận. « Tụi đó đang bỏ tất cả trứng vào chung một giỏ, bên ta chỉ cần làm một phát bom là xong thôi. »



« Người đó (Anokata) có chỉ thị rằng không được dùng cách đó, » Gin lạnh lùng đáp. « Nếu đúng là Kaitou KID đang ở đó thì rất có thể viên đá cũng cùng chỗ với hắn, chúng ta không thể làm bừa mà hỏng chuyện. »



Kir thực sự rất muốn hỏi một câu « tại sao », viên đá quý đó rốt cuộc là cái gì, nhưng cô không dám hé răng. Trong cái Tổ chức này, người ta chỉ được biết những cái cần thiết mà cấp trên giao cho. Chỉ cần biết thế là đủ, mở miệng tò mò tọc mạch chỉ khiến bị nghi ngờ mà thôi.



Ngay cả khi Tổ chức lại mất thêm một tay sniper đêm hôm trước, chưa kể Bourbon cũng bốc hơi –quả là một cú đấm vào giữa mặt, Gin chắc chắn sẽ không do dự thổi bay óc bất cứ kẻ nào có hơi hướng phản bội khác.




Kir thở dài và quay lại quan sát màn hình và nghe câu chuyện rời rac của đám trẻ.



« … anh họ của cậu ấy trông rám nắng quá nhỉ ? Mà trông chẳng giống nhau gì hết ! »



« Thì anh họ của tớ và tớ cũng có giống nhau đâu nào ! »




Gin đang nhìn màn hình chăm chú với một vẻ mặt cực kì khó đoán.



Xxxxxxxxxxxxxxxx




« Cháu đoán là, » Ai lôi chiếc áo khoác mỏng trong cái túi ra, lật lật cho đến khi nhìn thấy viên kim cương cỡ lớn nằm gọn gàng trong đó, « chú làm ra chuyện nhiêu khê thế này là để tránh tai mắt của Tổ chức đúng không ? »



« Không sai, » Yuusaku thận trọng nâng viên đá lên và săm soi một hồi. « Mặc dù trước sau gì Chúng cũng đoán ra là viên đá đang ở đây. Đêm nay chúng ta sẽ kiểm tra nó. »




« Thế … chừng nào thì … chị và ba mẹ chị ấy tới đây ạ ? » Ai rụt rè hỏi. Cô vẫn hơi ngượng khi gọi Ran là « chị » như thể chị gái ruột, nhưng cùng lúc đó trong lòng cô cảm thấy cực kì ấm áp. Cô gần như đã nghẹn thở khi biết cái tin văn phòng thám tử Mori bị đánh bom đổ sập.




« Sắp rồi cháu, » Yuusaku đáp. « Chú sẽ đến đón họ … thực ra thì … » ông liếc về phía cửa sổ ý chỉ chiếc xe của FBI đang từ từ tiến vào trong cổng nhà. « Người ta đang tính gửi gia đình chú và cả cháu qua Hoa Kì một thời gian để đảm bảo an toàn. Còn tiến sĩ Agasa thì chưa biết thế nào … »



« Tôi sẽ đi với bé Ai, » Agasa đáp và đứng lên cùng với hai người kia ra cổng đón chiếc xe hơi. Haibara chụp mũ lưỡi trai lên đầu và vén mái tóc nâu đỏ thật kĩ vào bên trong mũ rồi lẽo đẽo theo chân hai người lớn.



« Mừng cả nhà Mori thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc, »Yuusaku cười. « Nguy hiểm quá nhỉ ? »




« Cháu cần kể gấp một chuyện, » Ran vội nói, mặt mày tái nhợt. « Gấp lắm ạ ! » nói rồi đẩy mọi người rảo bước vào trong căn biệt thự. Yuusaku và Kogoro đưa mắt nhìn nhau rất nhanh, Yuusaku với vẻ băn khoăn khó hiểu, và Kogoro với nét căng thẳng nghiêm nghị hiếm thấy.



« Chị ơi, có chuyện gì vậy ? » Ai tò mò hỏi.



« Em gái yêu quý, » Ran đột nhiên quỳ xuống và ôm lấy cô bé con. « Không thể tưởng tượng nổi thời gian qua em lại phải sống ngay gần một kẻ trong số bọn Chúng đến thế … »



« Cháu nói thế là sao ? » ông Agasa hỏi.




« Cháu sẽ kể tỉ mỉ khi đã vào nhà ạ, » Ran khăng khăng.




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




Kaito gõ gõ ngón tay lên đầu giường vẻ nôn nóng ra mặt. Hắn rõ ràng không phải là tuýp người thích an nhàn nằm yên một chỗ trên giường êm hưởng thụ, đó là cái thứ nhất, mà lại chưa kể chẳng thể giúp đỡ ai được bất cứ chuyện gì. Buồn nhất là Kudo teo nhỏ cũng không thèm vào phòng hắn nằm mà bắt chuyện thêm nữa, kể từ cái lần hắn biến mái tóc cu cậu thành tím than – và vài trò tai hại hơn thế.



« Thế tóm lại là phát hoảng cả lên là vì việc gì ? » hắn chỉ chờ có thế, khi Kudo, Hattori và Ai lò dò tới gần chân giường hắn, còn Agasa, Kazuha, Yukiko và Yuusaku cùng 3 người của nhà Mori lần lượt tập trung trong căn phòng, là cất tiếng hỏi liền. Một là hắn chưa thể cử động thoải mái, hai là có cái vấn đề khúc mắc gì đó mà chắc chắn liên quan tới hắn, cho nên mới có cái cuộc họp mặt này.



« Đầu tiên chú muốn cháu kiểm chứng một việc, cái này có phải là hàng thật không ? Làm ơn nói có nhé, » Yuusaku tung nhẹ viên kim cương về phía Kaito. Tên trộm lừng danh tuổi teen nghiên cứu săm soi viên đá một hồi lâu.



« Chính nó đấy, » Kaito gật đầu xác nhận. « Tối nay chúng ta sẽ kiểm tra lại. » Hắn nói dứt lời là lắc cổ tay và hô biến cho viên kim cương biến mất trước mắt mọi người liền – một trò ảo thuật mà hắn cực kì tự hào ngay cả khi không mặc áo dài tay. « Thế việc thứ hai là gì ? »



« Cái đó phải hỏi bé Ran, » Yuusaku quay ra nhìn Ran.



« Là chuyện về những tay sniper suýt nữa thì giết chết cả nhà cháu khi đã thoát ra khỏi vụ sập nhà ấy ạ, » Ran đáp, « cảnh sát tìm được hai cái xác. »



« Chúng bị giết rồi à ? » Kudo la lên kinh ngạc.



« Ừ, » Kogoro nói, « nhưng vấn đề là ở chỗ lúc đầu khi tôi trèo lên sân thượng thì chỉ có một cái xác thôi. Thế mà cảnh sát ngay sau đó vài phút lại kiếm ở đâu ra cái xác thứ hai. »



« Chú có nhìn nhầm gì không ? » Hattori hỏi với giọng nghi hoặc.



« Ta cũng tự hỏi như thế, nhưng bác sĩ pháp y cũng xác nhận là cái kẻ thứ hai đó đã chết cách đây vài tháng rồi, » Kogoro đáp. « Cái tử thi đó đã được bảo quản bằng cách nào đó – có vẻ như là trong nhà xác, vì nó đông cứng lại, nó được bỏ ở đó với mục đích gì thì chưa rõ nhưng có thể đoán là để trông như một sniper thực sự. »



« Việc gì phải dài dòng thế nhỉ ? » Yuusaku nói bông đùa.





« Quan trọng là, cái xác mà chết cách đây mấy tháng ấy, » Ran nuốt nước bọt đánh ực, « chính là anh Okiya ! »





Nói dứt lời là Agasa, Ai và Yukiko lập tức tái mặt. Hattori và Kazuha thì đưa mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu và đều đợi chờ một câu định nghĩa cho cái tên « Okiya », Kaito và Kudo cũng đồng thanh thốt lên. « Ai cơ ? »



« Okiya Subaru, » Agasa quyết định lên tiếng giải thích, « là một sinh viên đại học sống ở khu vực lân cận, căn hộ mà cậu ta thuê bị đốt cháy rụi, Shinichi đã đồng ý cho cậu ta ở tạm trong căn nhà này cho đến khi căn hộ kia được sửa xong xuôi. Hồi năm mới cậu ta về nhà thăm gia đình và vẫn chưa thấy quay lại … »




« Chính là chi tiết đó đấy ạ, » Ran nói. « Bên pháp y khẳng định là anh ta đã chết được 3 tháng rồi. »




« Thế thì người sống ở đây trong hai tháng là ai ?! » Ai lắp bắp hỏi.




« Nghe qua thì có thể suy đoán rằng có kẻ nào đó đã giết chết Okiya và đóng thế vai của anh ta, » Eri nhíu mày, đưa tay lên xoa cằm. « Rất có thể là một thành viên của Tổ chức kia … chúng không cần phải giả vờ làm Okiya nữa, không hiểu vì lí do gì, cho nên đã quăng xác cậu ta cạnh xác tên sniper để chúng ta tưởng rằng đó là sniper thứ hai … »




« Nhưng làm gì có sniper thứ hai nào ! » Kogoro cãi. « Sao Chúng phải làm nhiêu khê thế ? »




« Trừ phi tên thứ hai chính là kẻ đã giết tên thứ nhất, » Yuusaku lặng lẽ nói. « Giả sử Tổ chức phái hai tên sniper đi, giả sử tên thứ hai khử tên thứ nhất và bỏ trốn, giả sử chúng bỏ lại hai cái xác để đánh lừa cảnh sát rằng có hai sniper bị giết … »




« Tóm lại vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, không lí do, không động cơ, chẳng gì hết ! » Kogoro thở dài.



« Chúng ta sẽ biết ngay thôi nếu sớm bắt được lũ khốn, » Kaito chen vô. « FBI và cảnh sát sắp tiến hành đợt tấn công rồi đúng không ? »



« Trong tuần này, » Yuusaku gật đầu xác nhận. « Có lẽ tới lúc đó thì chúng ta đều đang chu du ở nước ngoài rồi. »




Xxxxxxxxxxxx




Jodie cẩn thận xem xét lại tử thi bí ẩn một lần nữa. Cô không hiểu nổi … đúng là cái xác này đã được bảo quản trong nhà xác, nhưng tại sao lại thế nhỉ ?



Jodie chạm vào mớ tóc vàng hoe. Cô thấy chân tóc có màu đen sẫm. « Tóc nhuộm à ?! »



Điện thoại của cô đổ chuông.



« A lô ? »



« Jodie à ! Tôi Andre đây. Nghe này, bên ta đã sắp xếp cả rồi, cấp trên quyết định là sẽ đưa họ sang Hoa Kì lần lượt và phải hóa trang kĩ lưỡng, không thể nào đưa tất cả cùng đi trên một máy bay vì như thế nguy hiểm lắm … »



« Ừ, được đấy, » Jodie nói. « Anh gọi cho tôi thật hay quá. Tôi cứ lo là anh vướng vào tai nạn giao thông hay là gặp rắc rối gì rồi cơ … »



« Hở ? Là sao ? »




« Thì anh chẳng báo cáo lại về việc hôm trước đuổi theo xe của Gin và Vodka gì cả, nên tôi mới thắc mắc … »




« Jodie cô đang nói cái gì vậy hả ? »




« Gin và Vodka chứ gì nữa, Andre anh bị sao vậy ? » Jodie bắt đầu bực mình. « Ba hôm trước ở phố Beika ấy. Nhớ ra chưa ? »




« Jodie à kể từ trước năm mới, tôi đâu có ở Nhật Bản, cô quên rồi sao ? Tôi đang bận công tác bên này mà. Nếu là ba hôm trước thì tôi còn chẳng có mặt ở Nhật chứ đừng nói lang thang ở phố Beika ! »




« Nhưng, nhưng mà … » Jodie thấy máu mình lạnh ngắt lại. « Sao lại thế được ? Rõ ràng tôi trông thấy anh lái xe mà !



« Tôi không biết. Nhưng chắc chắn đó không phải là tôi ! »




Jodie vô thức dập máy. Không biết là kẻ nào, nhưng đã gật đầu hiểu ý khi cô gọi tên Andre, chắc chắn đó không phải là một tay tài xế tình cờ vớ vẩn nào đó mà trông hao hao giống Andre được, mà kĩ năng điều khiển xe hơi cũng nhà nghề y như Andre vậy. Cô không phải là không biết người có kĩ xảo hóa trang bậc thầy như thế, nhưng chắc chắn không phải là cậu ta vì cô thấy rõ ràng cậu thiếu niên đang nằm dưỡng bệnh trong biệt thự nhà Kudo. Và cái tay lái lụa đó thì lại càng không phải, vì bà chủ nhà còn đang bận trong nhà, mà cái xe 4 cửa đó lại lao ra từ con hẻm cuối phố kìa. Tóm lại không phải là hai người đó.



« Ai mới được chứ ? Là ai mà lại giỏi hóa trang ? » cô nghĩ nát óc. « Chẳng lẽ lại là mụ ta ? Sao mụ ta lại giúp mình được ? Mà con người đó đã chết rồi ! Kir tận mắt chứng kiến mà ! Mụ ta đã … » (*)




Jodie bướng bỉnh xua đi cái ý nghĩ rằng cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy cái xác.





Xxxxxxxxxxxxxx





« Chẳng có gì hết … » Akako buông rơi cuốn sách và thở dài não nề. Cô gần như đã bới tung thư viện của tất cả phù thủy gần đó mà cô quen biết, nhưng kết quả thu lại vẫn là con số 0.



« Thế thì chắc là một câu chuyện truyền miệng thật rồi … » Hakuba lầm bầm. Mấy ngày nay hắn tự nguyện tham gia vào công tác lùng sục tin tức về Pandora trong các cuốn sách cũ xì cùng với Akako.



« Cậu không về nhà à ? » Akako liếc nhìn đồng hồ treo tường.



« Ừ nhỉ, » Hakuba khẽ thở dài. « Xin lỗi nhé, tớ không để ý. »




« Trông cậu có vẻ miễn cưỡng khi nhắc đến chuyện về nhà, » Akako tò mò hỏi.



« Cũng gần gần như thế, » Hakuba đáp. «Mẹ tớ bây giờ cai quản toàn bộ căn nhà, ba tớ mới mất mà bà ấy lấy lí do đó để bắt tớ đi kiếm một cô vợ hiền, vì tớ sắp tốt nghiệp rồi … »



« Ý bà ấy là sao, » Akako đột nhiên chuyển sang giọng cay nghiệt.



« Thì chắc lại là con gái của một sếp cảnh sát nào đấy, » Hakuba thở dài. « Hồi còn ở bên Anh, lúc nào tớ cũng bị mẹ kéo tới các buổi dạ hội tiệc tùng của giới thượng lưu, tớ thấy cũng thú vị nhưng rồi cảm thấy ngột ngạt bức bách, mà con người kiểu đó lạnh lùng quá. Một phần vì thế mà tớ quyết định về Nhật sống với ba … còn lại là để canh chừng Kuroba. Thực ra hồi còn sống, ba tớ cũng chẳng mấy khi để ý tớ đi đâu về đâu. Tớ phải nói là tớ không mấy hứng thú với mấy cô tiểu thư trong lồng kính chỉ biết đứng thẳng tắp và nói chuyện cứng nhắc ở mấy bữa tiệc mà mẹ tớ mê. » Hắn bất chợt liếc nhìn Akako và bật cười khe khẽ. « Ý tớ là trông cậu còn có thực và sống động hơn là mấy cô gái đó, mà có Chúa mới hiểu được cậu thực sự ra làm sao … »



« Chúa cũng không muốn biết đâu, » Akako nhếch mép đùa. « Nếu cậu có ý định cắm trại ở thư viện này và tránh vòng tay mẫu tử của mẹ cậu thì cứ tự nhiên, nhà tớ nhiều phòng bỏ không lắm. Cứ ngủ thoải mái. »




« Cám ơn, cậu tâm lí quá, » Hakuba dịu dàng đáp. « Tớ bây giờ … không muốn gặp mẹ tớ lắm. »



« Không sao đâu, cậu cứ tự nhiên, » Akako đáp. Cô quay lại chúi đầu và cuốn sách khác, nhưng rồi cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình ở trong tấm gương đối diện.



« Cậu không biết đâu, Hakuba ạ, » cô thầm nghĩ khi đưa mắt dò xét từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt của mình. « Tớ không có thực. Ma thuật của tớ … cũng như ảo thuật của Kuroba vậy. Tớ đang lừa lọc cả thế gian này, và lừa dối chính bản thân tớ. Tớ còn hài lòng với việc đó nữa. Chỉ trừ… »



Akako lén nhìn Hakuba, lúc này đang lật lật mấy trang sách của Malleus Maleficarum. Tên thám tử thiếu niên dụi dụi mắt liên tục và đánh vật với mớ kí tự cổ. Hắn đang cố gắng hết sức để đem lại điều tốt đẹp nhất cho bạn bè hắn, để thế giới này trong sạch hơn …



Cô có thể giúp được cậu ta, cô hoàn toàn có thể giảm nhẹ đi gánh nặng đó. Chỉ với một giọt nước mắt đơn giản.




« Chỉ có thế thôi … » Akako khoanh hai tay trước ngực như thể giấu kĩ ý nghĩ đó trong lòng. « Nó sẽ hủy diệt mình. Nhưng nếu mình giải thích cặn kẽ … cậu ta có hiểu được không ? Có tha thứ cho mình không ? »



Kudo Shinichi đâu có muốn quên. Cho dù cái quá khứ đó chỉ toàn sự thật cay đắng và hoàn cảnh éo le, cậu ta đã chọn phải nhớ lại. Cậu ta vẫn đang đấu tranh để nhớ lại tất cả, để có thể trở về với những người thân yêu.



« Tớ không biết phải làm sao bây giờ nữa, » cô bật thành từng tiếng trong khi mắt vẫn nhìn cuốn sách.



« Gì cơ ? » Hakuba ngước lên hỏi.



« Tớ … » Akako lắc đầu. « Không, không có gì cả. Là chuyện rắc rối của tớ thôi. Rồi tớ sẽ tìm cách xử lí nó. Chỉ là tớ … không biết nên làm gì. »




« Thế thì cậu đừng làm gì cả, » Hakuba nói. « Nếu cậu chưa phải làm thì đừng làm. Có khi sau này đến lúc cần thiết … thì lúc đó cậu đã biết phải làm gì rồi. »



« Ừ … » Akako hờ hững đáp. « Phải làm những gì … để cứu những con người luôn tranh đấu không mệt mỏi … để trở về với chính bản thân mình ?»




Xxxxxxxxxxxxxxxx




« Anh cảm thấy trong người thế nào rồi, Wataru ? » Miwako hỏi.



« Anh khỏe rồi mà, thật đấy, » Wataru nài nỉ. Anh vẫn còn hơi ngượng khi Miwako gọi bằng tên riêng. « Chỉ là vài vết trầy xước với lại vết thương không sâu thôi mà, không bị mất máu quá nhiều, không chấn thương nghiêm trọng, anh rất khỏe mà Sato - à, M-Miwako. »



« Tốt rồi, » cô thiếu úy thở dài. « Em không ở lại đây lâu được đâu, em nhận nhiệm vụ bảo vệ nhà Kudo vào ca đêm, bắt đầu từ ngày kia. »




« Đề phòng Tổ chức kia tới tìm họ hả ? » Wataru hỏi. « Anh dám cá là trong ngôi nhà có cực nhiều nhân vật chướng tai gai mắt với bọn Chúng đấy. »




« Ở đây cũng có mà, » Miwako dịu dàng nắm tay anh bạn đồng nghiệp. Cô tới thăm anh thường xuyên, trò chuyện và thông báo với anh tình hình hiện tại. Trong mấy tháng vừa qua mọi người trong đó có cô và anh đôi lúc đã gần kề lưỡi hái của Thần Chết. « Cảnh sát chúng ta đang hỗ trợ FBI để hợp sức tấn công, nhưng … »



« Anh hiểu, » Wataru nhăn mặt nhớ lại trận thảm sát mà ông Nakamori có kể qua vào cái đêm vây bắt KID ở viện bảo tàng. « Chúng đang rất hung hăng. Nếu đã nhìn thấy mặt Chúng cũng có nghĩa là đi đôi với án tử hình …»



« Hai ta vẫn còn sống đây thôi, » Miwako nhoài người tới hôn Wataru. Anh cũng hôn lại cô gái, nhưng nỗi khiếp đảm và linh tính chẳng lành vẫn còn lơ lửng đâu đó trong không khí. Nỗi lo về một show diễn chưa bắt đầu mà máu tươi đã lai láng nhuộm đỏ cả sân khấu.




Tập 78 : Pandora

(*) câu trả lời không chính thức cho Ayano.


@shira: có rất nhiều phương án trả lời cho câu hỏi của em, chị nghĩ ra 2 variant sau đây:


1-KID tráo viên kim cương và giữ trong người rồi đưa cho ông Jii trong lúc chờ Aoko quay lại ở bãi đậu xe. Không lọt tai lắm nhưng không phải là không thể xảy ra.


2-KID tráo viên kim cương và đưa cho ông Jii đi giấu ở nơi khác rồi cảnh sát tới lấy. Nên nhớ KID không bao giờ hành động một mình. Trong một AO nào đó (chị sẽ bổ sung sau) KID từng ám chỉ cách thức hành động của mình là : luôn tìm kiểu xem xét kĩ lượng địa hình/cấu trúc/đặc điểm của nơi mà hắn sẽ đột nhập và bày trò. Quan trọng nhất bao gồm lối vào, lối thoát hiểm và 1 vài phương án dự phòng khác. Cho nên việc tuồn viên đá cho ông Jii là hoàn toàn có thể tiến hành trót lọt mà không cần phải nhắc tới

0 nhận xét:

Đăng nhận xét