Phần 64 : Gặp gỡ
« … viên đạn nhưng đã quá muộn … »
« Nói tới đâu rồi thế ? » Heizo lầm bầm đủ để Hakuba Saguru nghe thấy khi ngồi xuống cạnh cậu ta. Saguru giật nảy người nhưng lấy lại bình tĩnh cực nhanh, ánh mắt cương nghị tuy sắc mặt còn tái nhợt.
« Chào chú Hattori, » Saguru cũng thì thầm đáp lời. « Có đúng là con trai chú đang bị mất tích không ? »
« Về hình thức thì là như thế, » Heizo nói nhỏ. « Câu hỏi đầu tiên của tôi. Thủ phạm là ai ? »
« Yamashiro Yuuta, tân Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Tokyo, đồng nghiệp của ba cháu và là người duy nhất bên cạnh ba cháu lúc gặp nạn, » Hakuba đáp. « Cháu sẽ nói chi tiết hơn nếu chú chịu share cho cháu thông tin mật về Hattori con chú. »
« Chúng ta cứ thế mà tiến hành, » Heizo gật đầu và nhíu mày quay về phía người đang thuyết minh.
Xxxxxxxxxxxxxxxx
« Ai đấy ? » tiến sĩ Agasa cuối cùng cũng lết ra được đến cửa ra vào, vì kẻ nào đó đang réo chuông inh ỏi không ngừng suốt từ nãy tới giờ.
« Chào bác tiến sĩ ạ ! » Kazuha nói nhưng mắt lại đảo xung quanh lia lịa.
« Kazuha đấy à cháu ! » ông Agasa thốt lên kinh ngạc. « Cháu tới đây có việc gì thế ? »
« Chuyện dài dòng lắm bác, nhưng nhìn thế này là bác cũng hiểu được quá nửa vấn đề rồi, thưa bác, » đáp lời ông già là một giọng con nít chưa đến 10 tuổi. Agasa ngó trân trân vô mặt Heiji vài giây rồi mặt trắng bệch ra còn hơn cả màu tóc bạc trên đầu.
« Ôi cha mẹ ơi, » ông già thì thào.
« Bác phải cho cháu vào nhà chứ, » Heiji lách qua người ông tiến sĩ và bước vào phòng khách. « Đứng ngoài cửa miết không an toàn đâu, bây giờ cháu đang rất cả nghĩ đấy. Kudo với Haibara đi học rồi à bác ? »
« Ơ … không, thực ra hai đứa nó đang cúp cua, » Agasa lắp bắp như thể vẫn đang shock lắm. « Shinichi đã nhận thức được nó không phải là Edogawa Conan rồi, bác và mọi người thì kể cho thằng bé nghe phần còn lại của câu chuyện. Dài kì lắm cháu. »
« Thế thì hay rồi, có cái để mà chia sẻ, » Heiji ngồi phịch xuống ghế bành và tháo cái nón lưỡi trai vẫn đội sùm sụp che gần hết gương mặt từ cái lúc hắn và Kazuha từ xe của ba hắn bước ra ngoài. Kazuha cũng ngồi xuống cạnh hắn, vẻ cảnh giác.
« Mấy ngày gần đây, Shinichi ở lại nhà Kudo và cùng mẹ nó với Ran xem lại album ảnh hồi nhỏ. Yuusaku ba thằng bé thì đi đi về về suốt, chủ yếu là ở chỗ biệt thự nhà Hakuba, cũng xung quanh vụ ám sát ông Hakuba. Còn bé Ai thì cúp học liên tục vì mải tập trung nghiên cứu biệt dược, nhưng thỉnh thoảng cũng bám đuôi Shinichi và Ran, chắc là vì tò mò, bác đoán thế, » ông già bật cười hiền hậu. « Yukiko thì trông chừng Ai và bắt con bé ăn uống đầy đủ hơn trước … oh, có lẽ bác nên đi đón con bé về đây bây giờ. Ấy chết, bác quên pha trà mời hai cháu rồi. »
« Bác đi đón Ai đi ạ, cháu sẽ pha trà cho, » Kazuha đề nghị. « Còn cậu thì ngồi im ở đây, biết chưa Heiji ? Xương sườn của cậu đang bị bầm đấy. »
« Vâng thưa mẹ trẻ, » Heiji lầm bầm nằm phịch ra ghế và lượm đại một cái gối ôm. « Chán quá, cứ đối xử với mình như trẻ con. »
Bác Agasa đã khép cửa lại. Kazuha thì vừa pha ấm trà vừa huýt sáo lanh lảnh trong nhà bếp.
« Cảm ơn trời đất, cô ấy vẫn an toàn, » Heiji thở dài. Đôi lúc hắn vẫn giật mình nhớ đến khoảnh khắc đen tối đó, khi Kazuha thét lên và rơi tòm xuống sông cùng với loạt đạn rào rào bắn tới, cảm giác ớn lạnh khi bị nòng súng chĩa vào lưng …
« Giả sử cô ấy phải chết vì lỗi của mình … Chúa ơi mình làm sao mà sống nổi ? Giờ thì mình mới hiểu tại sao Kudo lại khăng khăng nhất định không để cho Mori của hắn dính dáng tới đống sình này … » Heiji lại giật mình nhưng lần này là vì ý nghĩ khác. « Khoan khoan, mình đang nghĩ gì vậy ? Kudo yêu Mori. Còn Kazuha chỉ là chỗ bạn bè với mình thôi mà. Chẳng qua mình không muốn một người bạn phải chịu khổ vì mình thôi … »
Nếu như chẳng may Kazuha bị giết, thì …
« Marutake Ebisu Ni Ochi Oike … » (*)
« Ôi, không, không phải thế chứ ?! »
Heiji giật mình ngoái lại kịp thấy cảnh Kudo đang đứng ngó hắn trân trân với vẻ kinh ngạc thấy rõ, nhất là bây giờ hắn ta không đeo cặp kính to bự trên mặt. Đúng y chang một phiên bản Kudo Shinichi tí hon.
« No shit, Sherlock, » Heiji gật đầu, trích dẫn một câu của Doyle, đúng lúc Ai và Ran cũng bước vào sau Kudo, vẻ mặt hai người này cũng kinh ngạc không kém. « Kể cho tớ nghe thử, cậu làm thế quái nào mà thích nghi được với cơ thể trẻ con này thế ? »
« Không biết nữa, » Kudo rên lên 1 tiếng, ánh mắt chưa rời mặt Heiji. « Ôi trời ạ, tớ vẫn đang bán tín bán nghi, thì cậu đã chứng minh điều đó rồi …. »
« Ba người, » Ai lặng lẽ nói đủ để một mình cô bé nghe. « Tại sao lại là 3 người chúng ta ? Tại sao chỉ có chúng ta thôi ? » rồi cô chuyển ánh nhìn dò xét qua Heiji. « Làm thế nào mà cậu rơi vào tình trạng này ? Chuyện xảy ra như thế nào ? Tôi tưởng là Chúng thôi dùng thuốc đó rồi cơ mà. »
« Có vẻ là chưa đâu, » Heiji thở dài. « Chắc Chúng nghĩ cách này quá tuyệt để bịt miệng mấy đứa nhóc học đòi làm thám tử. »
« Hattori … » Kudo nói. « Rốt cuộc cậu đã làm gì thế hả ? »
« Tớ bị tóm cổ, » Heiji nhún vai đáp.
« Ran ! » Kazuha từ bếp đi ra, theo sau cô là bác Agasa đang bưng khay trà bốc hơi nghi ngút. « tên ngốc này làm tớ lo lắng muốn chết đi được, thế rồi, ý tớ là, tớ không thể tin nổi vào mắt mình, ôi trời ạ , tớ chỉ … »
« Bình tĩnh nào Kazuha, có tớ đây mà, » Ran an ủi cô bạn. « Tin tớ đi, tớ hiểuchính xác cậu đang cảm thấy thế nào mà. »
« Cậu ! Cái tên thám tử xấu xa này ! « Kazuha chỉ tay vào mặt Kudo, hét lên giận dữ. « Sao cậu dám làm thế ? Sao cậu nỡ lừa dối Ran ! Cậu đã làm tổn thương bạn ấy ! Cậu là đồ ngốc nghếch ! Cậu là –
« Kazuha à, cậu ấy chưa nhớ ra được mọi chuyện đâu, » Ran đứng chen giữa Kudo và Kazuha, trong lúc đó Kudo lùi lại phía sau mấy bước, trông mặt mũi lộ vẻ bối rối và bồn chồn.
« Ơ … Ran này, giờ sao đây ? » Kudo rụt rè cất tiếng.
« Tất cả ngồi xuống thong thả uống trà chứ sao, » Agasa ra hiệu cho mấy đứa trẻ ngồi quanh bàn Ai không ngần ngại ném cho Heiji ánh nhìn xét hỏi y như đối với Kudo.
« Được rồi, » cô ta nói. « Giờ thì chúng ta cần nói chuyện – đề nghị cậu nói rõ chuyện xảy ra như thế nào ? Có ai bắt gặp cảnh này không ? »
« Chắc không đâu, » Heiji nhún vai. « Thôi được, tôi sẽ kể lại. Hôm trước tôi với Kazuha đi học về thì … »
Xxxxxxxxxxxxxx
« … sự thật là như vậy đấy, » Saguru lặng lẽ nói trong lúc đi dọc hành lang bệnh viện. « Chúng ta chỉ cần vạch trần nó ra thôi. »
« Chú hiểu rồi, » Heizo nhìn đăm đăm viên đạn trong túi nhựa. « Tổng thanh tra sẽ tới đây vào ngày mai để dự tang lễ - chú sẽ trực tiếp báo cáo và bàn thảo với ông ta. »
« Cháu đi cùng với, » Saguru thuyết phục ông cảnh sát. « Thanh tra Nakamori và Megure cũng nên đi cùng nữa, chính họ giúp cháu xác nhận viên đạn mà … à, chúng ta tới nơi rồi. » Saguru gõ cửa theo phép lịch sự rồi đẩy cửa bước vào.
Sato đang ngồi sẵn ở cạnh giường bệnh, có vẻ đang nói chuyện với Takagi và Shiratori, trông Shiratori còn tái xanh và nhợt nhạt. Cả ba người trợn mắt ngó trân trân hai vị khách mới bước vào.
« Chào anh Shiratori, chào anh Takagi, » Saguru gật đầu với mấy anh chị cảnh sát. « Chào chị Sato, em biết ngay thế nào cũng gặp chị ở đây. »
« Chúng tôi mệnh lớn lắm, » Takagi cười.
« Xin giới thiệu với anh chị, đây là ngài Hattori Heizo, Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Osaka, » Saguru ngoắc tay về phía người đàn ông cao lớn. « Thưa chú Hattori, đây là chị Sato Miwako, anh Takagi Wataru và anh Shiratori Ninzaburou, đều là sĩ quan Tổ chuyên án hình sự và đồng thời là mục tiêu ám sát của Tổ chức, mặc dù trường hợp của anh Shiratori là tai nạn ngẫu nhiên. »
« Tôi đang bắt tay với FBI để loại bỏ thành viên của Tổ chức xâm nhập vào nội bộ các Sở cảnh sát trên toàn nước Nhật, đã tiến hành thuận lợi ở Osaka, » Heizo giải thích. « Tôi cần các anh chị hợp tác và giúp đỡ trong chiến dịch này … à, ít nhất là cô Sato. Có vẻ như hai anh đây trong thời gian này sẽ chưa giúp được gì rồi. »
« Không đâu, tôi sắp ra viện rồi, mất vết đạn sượt nhằm nhò gì, » Takagi nằng nặc nói.
« Tôi sẽ ra khỏi đây ngay khi người ta ngừng cho ăn đồ lỏng, » Shiratori gần như gầm lên một cách yếu ớt.
« Tôi sẽ nói ngay vào vấn đề, nhiệm vụ trước mắt là phải bắt giữ khẩn cấp Yamashiro và khám xét nhà riêng của gã, » Saguru nói. « Chắc chắn trong máy tính của gã có thông tin mà chúng ta cần, sẽ giúp ta loại bỏ được thêm 1 vài tên mật thám nữa trong Sở. Chị Sato à, chị có thể nào cùng thanh tra Megure tiến hành lục soát và khám nhà ngay khi em và chú Hattori xin được lệnh của Tòa án không ? »
« Cứ thử cản tôi mà xem, « Sato nói. « Tôi nhất định sẽ lật tung căn nhà của tên khốn lên cho mà xem. »
« À đúng rồi, » Saguru chớ ra điều gì. « Em được biết là hệ thống máy tính của bọn này cài mật khẩu khá lằng nhằng không dễ gì xâm nhập được. Chú Kudo đề nghị cùng chị tiến hành khám nhà Yamashiro cũng là vì việc này. »
« Ông ta vẫn còn ở Nhật Bản à ?! » Takagi kinh ngạc hỏi.
« Được thôi, tôi nhớ rồi, » Sato nhún vai.
« Người đàn ông này chắc chắn đang theo đuổi mục đích riêng nào đó, » Heizo lẩm bẩm. « Giá như anh ta chịu chia sẻ với chúng ta thì tốt biết mấy. »
« Không cần biết chú ấy đang giữ bí mật và kế hoạch riêng gì, chỉ cần biết sẽ là cú đánh trời giáng đối với Tổ chức, thì cháu ủng hộ hoàn toàn, » Saguru nói. « Với lại hoàn cảnh của chú ấy với chú cũng giống nhau mà, đúng không chú Hattori ? » Heizo gật đầu đáp lại.
« Vì con trai của hai người đều là thám tử học đường hà ? » Takagi tò mò hỏi.
« Cũng có thể nói là như vậy, » Heizo trả lời.
Xxxxxxxxxxxx
« … như vậy đó, và thế là chúng ta có Hattori tí hon đang ở đây, » Heiji kết thúc câu chuyện bằng cách huơ huơ bàn tay bé xíu. « Giờ làm ơn nói với tớ rằng cậu có cách giải quyết chuyện này đi, bởi vì sống chết gì tớ cũng không học lại cấp 1 đâu ! »
« Cậu sẽ phải thất vọng thôi, » Kudo nhún vai. « Bây giờ bọn tớ chỉ có thuốc giải tạm thời thôi, đúng không Haibara ? Ê, Haibara ! »
Haibara không trả lời Kudo, cô ta đang mải suy nghĩ điều gì đó rất lung.
« Bé Ai, có chuyện gì thế ? » Ran nhoài người về phía cô bé con.
« Nhất định là có vấn đề gì đó, chắc chắn là như thế, » Ai lẩm bẩm, « có cái gì đó ở chúng ta khiến cho phản ứng với thuốc không giống như những người khác, rõ ràng là không phải phân biệt giới tính gì hết … »
« Chịu chết, tôi không hiểu, » Heiji nhún vai. « Đành trông cậy cả vào bà chị thôi. Mà còn nữa. Kudo, cậu để lại 2 mẩu tin nhắn ở nơi cậu bị giam giữ lúc trước, hi vọng là cậu đủ trí nhớ để nhận ra và giải mã cái mớ mật mã cậu tự gài, bởi vì tớ dám cá là có đập vỡ óc tớ ra thì tớ cũng không tài nào hiểu nổi cậu ám chỉ cái gì. »
« Đưa tớ xem nào » Kudo giơ tay ra. Heiji chuyền qua cho tên bạn đồng cảnh ngộ bức hình có chữ V=ETA viết đằng sau. Kudo nhìn tấm ảnh một hồi lâu.
« Huh ? Một viên đá quý và một chiếc kính à ? » Kudo nhíu mày khó hiểu. « Viên đá đó có phải là Pandora mà cậu kể không hả Haibara ? »
« Pandora là cái gì thế ? » Heiji đần mặt ra.
« Là cái mà cậu chưa biết vì tôi chưa kể, » Ai thở dài đánh sượt, cố thoát ra khỏi luồng suy nghĩ.
« Đó là một viên đá quý, » Kudo nói. « Một viên đá kép, có thể ban cho người ta sự trường sinh bất tử. KID muốn tìm ra để hủy nó đi, và hắn ta bị dính dáng tới đống sình này. Đại loại mục tiêu của KID là hủy diệt Pandora. Coi nè, những đường gấp khúc này ám chỉ cạnh vỡ mẻ chứ không phải là thiết kế của viên đá đâu. »
« Viên đá đó có liên quan gì tới thiên văn học không vậy ? » Heiji hỏi.
« Nghe nói nó rơi từ một ngôi sao chổi từ 10 ngàn năm trước, chỉ đạt được bất tử nếu có nó trogn thời điểm sao chổi bay qua, » Kudo nói. « Sao mà cậu biết điều đó được ? »
« Thế thì chắc phải là Eta Carinae rồi, » Heiji trầm ngâm. « Mẩu giấy thứ hai, viết đằng sau ấy, » Heiji trỏ cho Kudo. Kudo lật bức họa và nhìn chằm chằm vào dòng chữ V=ETA.
« … chẳng liên quan gì đến dòng tộc … » Ai đang lẩm bẩm một mình bỗng ngước lên nhìn Kudo. « Kudo, sao thế ? »
Heiji mới uống hết tách trà, cũng phải nhìn lên. Hai bàn tay của Kudo đang nắm chặt lấy mép mảnh giấy vốn đã nhàu nhĩ, vẻ mặt kinh hoàng và nhợt nhạt như thể đã ngừng thở, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm không rời miếng giấy.
« Shinichi ? » Ran lắc lắc hai vai Kudo. « Shinichi ! »
« Eta, » Kudo thốt lên một tiếng nhỏ xíu. « Là Eta ... và Ushi. »
Chỉ có vậy. Thế rồi hắn ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxx
23 năm về trước
« Cô vẽ đẹp nhỉ, Sharon, thế mà từ trước tới giờ tôi không biết đấy nhé, » Toichi liếc nhìn khung vẽ.
« Tôi là người phụ nữ đa tài mà, » người phụ nữ nháy mắt. « Nhưng tôi chỉ giữ lại đúng một bức vẽ này thôi. »
« Trông đáng yêu nhỉ, » Toichi trầm ngâm. « Trẻ con vui đùa trên cánh đồng. »
« Đó là câu chuyện cổ mà tôi được nghe cách đây lâu lắm rồi, » Sharon quay quay cây viết trên tay, « anh không biết đâu, câu chuyện cổ tích về hai đứa trẻ rất đặc biệt. »
« Chúng có gì mà đặc biệt đến thế ? » Toichi hơi mỉm cười.
« Chúng quan trọng với thế gian này, » Sharon cũng mỉm cười kín đáo, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, « tụi trẻ này chính là Hi vọng còn sót lại trong chiếc hộp của Pandora. »
« Ôi xin lỗi, em lại đến trễ nữa rồi ! » Yukiko chạy hồng hộc vào phòng riêng của câu lạc bộ. « Thầy cứ giữ em lại mãi vì em bị đánh lỗi. Nhưng mà có phải lỗi của em đâu ? Ý em là, cuộn phim bị hư thì kệ nó chứ, người ta mất thời gian thay phim mới nên em không kịp làm bài tập Vật lí … ờ, thật mà, nhưng có đúng đó là lỗi của em không ? »
Sharon bật cười vui vẻ và cất bức vẽ đi. Toichi cũng mỉm cười rồi lôi đồ hóa trang ra khỏi túi cá nhân. Fujimine Yukiko ngoài tài nghệ diễn xuất, thật sự là bậc thầy trong chuyện khiến người khác vui vẻ lên. Cô gái trẻ đó luôn luôn làm Sharon – vốn luôn nghiêm nghị - phải mỉm cười và cười sảng khoái.
Cũng chính vì thế mà Toichi, trong suốt một thời gian dài, hoàn toàn quên bức vẽ và hai đứa bé đó.
Cho tới ngày Toichi biết con người thực sự của Sharon.
Cho tới ngày, sau một buổi dạo chơi của KID, Toichi tình cờ nghe thấy câu chuyện của Sharon – Vermouth với ai đó.
Cho tới ngày, Toichi nghe được người đàn ông kia nói với Sharon rằng đó không phải là một câu chuyện đơn thuần, mà là một lời tiên tri, và cách duy nhất để ngăn lời tiên tri xảy ra – là phải giết chết hai đứa trẻ đó.
Cho tới ngày Toichi nghe được huyền thoại về viên đá Pandora.
Cho tới ngày Toichi nhìn thấy hai đứa trẻ đó bằng xương bằng thịt, trước mắt mình.
Note: (*) lời bài hát Kazuha hát, kể về ngôi đền của Kyoto, xem lại Movie 7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét