Phần 62 : Mất mát


“Tôi rất tiếc.”


Saguru giật mình quay đầu lại kịp thấy cái dáng cao cao đứng sừng sững cạnh đầu giường ngủ của hắn, chính xác là vắt vẻo trên bệ cửa sổ phòng ngủ. Có lẽ đây là lần đầu tiên hai con người này chính thức thừa nhận thân phận của nhau bằng một hiệp ước không lời, tính cả về mặt cá nhân lẫn nghề nghiệp, vì Kuroba lúc này không mặc trang phục của KID. Hắn ta đang khoác trên người 1 cái áo mũ dài thườn thượt, quần jeans sẫm màu và mũ lưỡi trai cũng đậm màu nốt, kéo sùm sụp che quá nửa phần trên của gương mặt, và như mọi khi, giấu biến đi cảm xúc thật của chủ nhân nó. 

Saguru cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng sao mà khó quá. Hắn biết, hai cha con hắn không mấy thân thiết gần gũi với nhau ... nhưng làm sao mà hắn không đau đớn bàng hoàng được, ông ấy vẫn là cha của hắn cơ mà – mà ông lại bị chính những cái kẻ xấu đáng tởm mà Saguru nhờ vả ông giúp đỡ bắt giữ - giết hại giữa thanh thiên bạch nhật.


“Cũng nghe tin rồi à?” Saguru nói cộc lốc.


“Tôi có mặt ở đó,” Kuroba đáp lại bằng một giọng bằng bằng, khó đoán. “Tôi bám đuôi thằng sniper đó ... tôi cố gắng cản gã, giằng súng khỏi tay gã nhưng gã nhanh như cắt nuốt luôn liều xyanua ... rồi ba của cậu bị bắn.”

“À, ra thế. Cậu muốn ngăn cản tên sniper nhưng không kịp, hả ...” Hakuba bỗng dưng pha thêm 1 liều tức giận vào giọng nói, cộng thêm chút gì đó giống như cám ơn vì đã cố gắng cứu người. “Té ra cậu chính là cái người đàn ông mà nhân chứng khai là nhìn thấy uýnh lộn với tên sniper trong nhà vệ sinh.”


“Không sai, tôi cũng được gã tặng cho vài viên kẹo đồng đây,” Kuroba thở dài và lôi ra một túi plastic nhỏ với 2 viên đạn bên trong. “Cũng may tôi còn cao số vì lớp áo hóa trang khá dày đủ để thoát chết.”


“Sao lại là hai viên đạn?” Saguru hỏi. “Tôi tưởng là cảnh sát tìm thấy 3 vỏ đạn rỗng trong nhà vệ sinh và 2 viên thì bắn vỡ cửa kính văn phòng của ba tôi cơ mà. 1 viên đầu tiên chỉ đập bể kính còn viên sau ...”


“Bởi vì mục tiêu của gã bị tôi cản trở bằng cách giằng lấy khẩu súng,” giọng Kuroba trầm và u ám. “Không phải là tôi không đến kịp lúc, chẳng qua là tôi đã cản nhầm người thôi.”


“Cậu nói thế là ý gì?” Saguru trợn mắt. 


“Cậu nghe này,” Kuroba nói gấp gáp. “Gã sniper bắn ba phát đạn. Hai phát thì trúng người tôi, nói đúng ra là kẹt lại trong lớp áo hóa trang của tôi. Viên còn lại thì đập bể kính văn phòng ba cậu. Chính vì thế mà ba cậu với người đồng nghiệp mới bắn trả đúng không? Nhưng cái viên đạn mà giết chết ba cậu thì không phải do sniper bắn. Thử nghĩ mà xem, nếu như ba cậu bị bắn vào sọ thì làm sao mà bắn trả được? Dấu vân tay ba cậu thì trên khẩu súng, cổ tay áo dính đầy thuốc súng. Ông ấy rõ ràng đã nổ súng bắn đáp trả.”


“Vậy có nghĩa là gã sniper bắn vỡ kính, ba và Yamashiro đồng loạt bắn trả ...” Saguru nhíu mày, thử tóm tắt vụ việc theo lời kể. “Sao lại thế nhỉ? Bên pháp y nói là viên đạn trong sọ ba tôi là đạn từ súng bắn tỉa cơ mà.”


“Hakuba, sao chậm hiểu thế, nhất định cái gã giám định đó là người của bọn Chúng rồi,” Kuroba lắc đầu. “Đây là viên đạn thực sự giết chết ba cậu, cầm lấy đi.” Kuroba lôi ra 1 túi nhỏ khác, bên trong cũng là 1 viên đạn.

“Sao mà cậu lấy được?!” Saguru há hốc miệng.


“Xin thứ lỗi cho tôi vì tự tiện lục lọi nơi ba cậu tạm yên nghỉ, nhưng tôi buộc phải lấy đi chứng cớ mang tính sống còn này trước khi Chúng kịp ra tay phi tang.” Kuroba cúi người kiểu cách trước khi tung túi plastic còn lại cho Saguru. “Nếu cậu mang viên đạn này đi xét nghiệm tử tế, sẽ phát hiện ra ngay máu của ba cậu dính trên đó, và vài thứ cơ bản khác. Và đồng thời phát hiện ra viên đạn này không được bắn ra từ một nòng súng bắn tỉa. Cụ thể là nó là đạn từ súng của Cục cảnh sát toàn Nhật.”


“A,” Saguru ngay lập tức nhận ra vấn đề. “Yamashiro, tên khốn đó ...”




Xxxxxxxxxxxxxxx





“Nâng ly mừng chiến thắng nào, Schnapps,” Vermouth cụng li với người đàn ông trước mặt.


“Điệp vụ đã hoàn thành xuất sắc,” người có tên Schnapps bật cười vui thú. “Tôi không tính đến chuyện thằng sniper đó bị khống chế, cũng may là nó còn nhớ luật tự xử để giữ im lặng.”


“Cậu đã xử lí rất nhanh trí và gọn gàng,” Vermouth mỉm cười. “Còn cẩn thận cài người của ta vào bộ phận pháp y ... khá lắm Schnapps, tôi biết cậu thuộc dạng có đầu óc mà.”


“Và ngay bây giờ tôi là một trong những người quyền lực nhất trong thành phố này,” Schnapps tự mãn nâng ly rượu lên ngắm nghía, “thế mà trước đây Tổ chức cứ dùng dằng mãi chưa chịu truyền lệnh.”


“Vì lúc đó không thực sự cần thiết,” Vermouth nhấp một ngụm rượu. “Dù gì lão quá cố đó cũng tin tưởng cậu tuyệt đối, cho nên cậu có được cả quyền hạn và tầm ảnh hưởng của lão. Còn bây giờ thì khác.”


“Tiếc là chưa tìm cách diệt một số cớm đáng ghét được,” Schnapps gần như gầm lên. “Bọn đàn em của Sake làm ăn kiểu gì thế? Có 3 thằng cớm nhãi nhép cũng xử lí mãi không xong.”



“À, Sato và Takagi là của hiếm của quý, một vài sniper thì chưa là gì với tụi đó đâu,” Vermouth khẽ thở dài điệu đà. “Còn lão Nakamori thì có thể trông đợi vào lần vây KID sắp tới, chúng ta sẽ sắp xếp cho lão từ vì đạo ... KID. Sống vì KID chết vùi trong đống sình của KID, vinh dự đấy chứ?”


“Đống đất của nấm mồ KID thì hơn,” Schnapps gằn giọng. “Sake khờ quá, làm ăn chả ra đâu vào đâu. Nếu lần tới KID mà không die thì Sake cũng phải tính đến đường xuống lỗ thôi.”


“Bây giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó,” Vermouth đứng dậy và uyển chuyển bước ra phía cửa. “nhiệm vụ của Sake rất quan trọng, mà thời hạn thì đang đến gần.”


“Trong khi chẳng có ma nào biết nhiệm vụ đó là gì,” Schnapps lầm bầm tức tối. “Chị đi đâu vậy?”


“À, tôi bận lắm, có người cần gặp , có nơi cần tới,” Vermouth hững hờ vẫy tay chào Schnapps trước khi bước ra. “Chúc may mắn nhé, tân cảnh sát trưởng.”




Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx




“Chúa ơi, thì ra Chúng leo cao đến thế này,” Saguru nhìn không chớp mắt viên đạn nằm trong túi plastic.


“Và Chúng đã khép lại vụ án rồi đấy,” Kuroba nhắc nhở.


“Tôi biết rồi,” Saguru lặng lẽ đáp. “Ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho ba tôi. Tất nhiên là khá lớn ... còn caí bằng chứng này phải làm sao với nó đây ...”


“Mang tới nhờ vả sự giúp đỡ của Ủy viên hội đông thành phố chẳng hạn, bây giờ thì chỉ có thể dựa vào quyền hạn của người này mới bắt giữ được Yamashiro thôi,” Kuoba gợi ý.


“Tôi sẽ làm y như thế … Kuroba này,” Saguru lặng lẽ nói, “cậu lại nhớ tới cái chết của ba cậu, đúng không?”


Kuroba im lặng một hồi lâu, nhưng rồi cũng đáp lại, cũng bằng cái giọng lặng thinh như thế, “tôi đã chẳng thể làm sáng tỏ cái chết đầy oan khuất của cha mình … cho nên tôi không muốn phải chứng kiến chuyện tương tự nữa.”


“Cám ơn cậu,” Saguru buột miệng nói. Kuroba chỉ gật đầu mà không đáp, rồi quay người lẻn ra ngoài bằng lối cửa sổ.


Khoan đã, Kuroba!” Saguru vội hét lớn với theo tên bạn, nhưng Kuroba đã biến mất nhanh gọn y như cái cách hắn ta xuất hiện.


Saguru tần ngần đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn đăm đăm túi plastic trên tay mình. Ngay bây giờ hắn đang cảm thấy đau khổ và mất mát, đối với một người cha không mấy gần gũi và hiểu lòng hắn. Thế thì Kuroba chắc hẳn phải đau lòng và cảm thấy tệ hại lắm đây.


Nhưng hắn ta sẽ không để mọi chuyện kết thúc vô ích và lãng xẹt như vậy. Lần đầu tiên trong đời, Hakuba Saguru thực sự nổi giận.



“Nói hay lắm, Kuroba …” Saguru với tay lấy điện thoại di động, miệng lẩm bẩm, “sự thật sẽ được làm sáng tỏ bằng bất cứ giá nào.”




Xxxxxxxxxxxxxxxxxx




“Cậu nói thật đấy chứ? Ôi trời ơi … được, tôi sẽ có mặt. Tất nhiên rồi. Cậu đừng lo. Tạm biệt.”


“Có chuyện gì à ba?” Heiji đang căng thẳng cố đứng im để Kazuha và mẹ hắn cắt nhãn mác bộ đồ mà hai người này mới mua cho hắn. Từ hôm hắn bị teo nhỏ lại, mẹ hắn và Kazuha không chịu rời hắn lấy nửa bước như thể hắn sẽ bốc hơi khỏi mặt đất bất cứ lúc nào. Lệnh truy nã 2 gã lạ mặt được phát ra nhưng không có dấu hiệu gì khả thi. Cơn bão thì tạm lắng dần, đường phố cũng được dọn dẹp gọn ghẽ cho giao thông, còn ông Heizo thì đang kiếm 1 cái cớ nghe lọt tai để đi Tokyo vài ngày – ông không yên tâm giao Heiji và Kazuha cho bất cứ ai khác.




“Có vẻ như giờ thì ba đã có lí do chính đáng để lên Tokyo một chuyến rồi đấy,” Heizo lặng lẽ đáp lời con trai. “Cảnh sát trưởng Hakuba mới qua đời, người ta mời ba tới dự lễ tang.”



“Hả, ba nói sao?!” Heiji la lên oai oái và vội bật dậy. “Ông ta chết rồi à?!”



“Về hình thức mà nói thì nguyên nhân do sniper,” Heizo nói. “Nhưng theo lời Hakuba Saguru thì có vẻ nội vụ phức tạp hơn thế … ba cảm thấy cậu ta còn có nhiều chuyện đằng sau để nói, chúng ta sẽ tìm hiểu kĩ hơn khi tới Tokyo. Sẽ tổ chức một buổi họp mặt để xem xét kĩ lưỡng vụ việc, ba sẽ có mặt ở đó. Ba vừa báo với cậu ta là ba đi một mình, nhưng ba sẽ mang 2 đứa đi cùng và gửi 2 con ở đâu đó. Con thấy như thế có ổn không?”



“Không thể tuyệt hơn, quả có thế thật,” Heiji rên lên. “Quỷ thần ơi … không biết cái thằng Hakuba đó bây giờ thế nào rồi …”



“Nói chung tớ nghĩ là hai cậu đều có bất ngờ nho nhỏ dành cho nhau vào ngày mai, Heiji ạ,” Kazuha nhún vai bình luận.



Xxxxxxxxxxxxxxxx



Nnnn …” Wataru nhăn mặt vì đau đớn ngay khi tỉnh lại. “Okay, rất chi là đau – nhưng còn thấy đau nghĩa là còn sống đúng không, mà chưa chết nghĩa là tốt lắm rồi …” anh cảnh sát từ từ mở mắt ra nhìn lên trần trắng xóa của bệnh viện.



“Oh, anh tỉnh rồi à, may quá,” Wataru nghe tiếng Sato ở đâu đó rất gần. Anh liếc qua bên cạnh kịp thấy cô gái ngồi cạnh giường bệnh, hoàn toàn khỏe mạnh và bình an. “Anh thấy thế nào rồi?” Sato lo lắng hỏi.



“Anh ổn mà, vẫn sống nhăn răng,” anh cảnh sát lẩm bẩm. “Em thì sao?”


“Em không bị thương gì cả, nhờ có anh,” Sato cười gượng. “Anh bị trúng đạn bên bả vai phải và bụng, thêm vài vết đạn sượt, không có vết thương nào chí mạng thế nhưng …”


Wataru bất giác ngó qua giường bệnh bên cạnh và ngay lập tức rên lên. “Hả, sao anh lại nằm cùng phòng bệnh với Shiratori vậy?”


“Một phòng có tới 2 hoặc 3 giường bệnh lận,chắc là bác sĩ nghĩ nên để anh ở cạnh bệnh nhân là người quen biết vẫn hơn,” sato bật cười trước vẻ nhăn nhó của Takagi. “Shiratori mới trải qua một trận thập tử nhất sinh, bây giờ vẫn còn yếu, bị rửa sạch ruột thế cơ mà, lại còn phải ăn đồ ăn dạng lỏng trong mọt thời gian dài nữa. Anh ta mới tỉnh và được biết tình hình của hai ta, ảnh nói chừng nào khỏe lại sẽ giúp một tay.”


“Ừ, anh thấy rất có lỗi vì Shiratori trúng độc chỉ vì chúng ta …” Wataru nói nhỏ. “Cũng còn may là chỉ mới một giọt nhỏ, nếu không thì sẽ có chuyện đáng tiếc xảy ra.”


“Phải, anh ta đã gặp may,” Sato thở dài, “anh cũng thế thôi. Nhưng mà …” cô cảnh sát nhìn qua chỗ khác, tránh ánh nhìn của Wataru.


“Có chuyện gì xảy ra à?” Wataru chợt có linh cảm xấu, vội hỏi ngay. Anh biết Sato vốn không phải là người trốn tránh sự thật đau lòng. “Sato? Lúc anh hôn mê, đã xảy ra chuyện gì đúng không?”


“Là Cảnh sát trưởng Hakuba,” Sato đáp, giọng hơi gay gắt. “Ông ấy chết rồi. Bị một sniper bắn thủng sọ - có lẽ là đồng bọn với cái gã bắn anh đấy. Nhưng gã trong vụ của chúng ta thì chạy thoát, gã kia thì tự tử tại chỗ bằng thuốc độc. Chúng ta hiện tại không có đầu mối nào trong tay cả, ngoài một cái xác không hồn vô chủ.”


Chết.Tiệt!” Wataru rít lên, phần vì giận và phần vì đau nhói bên tay phải. “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”


“À, ít nhất thì anh chị cũng có thể yên tâm là bọn chúng không dám ra tay ngay tại chỗ này, tôi có thể đảm bảo điều đó,” bất chợt một giọng nói của một người phụ nữ trẻ cất lên. Takagi liếc ra phía cửa còn Sato thì đứng bật dậy phòng thủ ngay tức khắc.


“Cô Jodie Saintemillion đúng không?” Wataru ngạc nhiên hỏi. “Cô giáo Anh ngữ của Ran?”


“Và là điệp viên FBI nữa chứ, xin nhớ cho,” Jodie đóng cửa lại. “Tôi từng nói với anh chị rằng thời gian này tôi nghỉ phép tại FBI, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật. Cái Tổ chức mà hai người đang đối đầu, thực sự là một băng nhóm tội phạm hết sức nguy hiểm mà chúng tôi đã theo đuổi cả chục năm nay rôi. Vài năm gần đây FBI tập trung nhân lực ở Nhật Bản bởi vì chúng tôi có vài lí do để tin rằng gốc rễ của chúng nằm tại đây. Chúng tôi buộc phải giữ im lặng với cảnh sát Nhật. Tôi đã có dịp nói chuyện thẳng thắn với cậu Hakuba. Chắc anh chị cũng vậy chứ?”


“Đúng vậy,” Wataru đáp. “Cậu ta là người đầu tiên cảnh cáo chúng tôi về những rắc rối và hiểm nguy nếu như tiếp tục dấn vào vụ của nhóc Conan và cậu Kuroba. Hiện tại tôi vẫn chưa nắm được hai vụ đó liên quan thế nào với nhau.”


“Chúng muốn giết Conan và Kuroba,” Jodie nói, “ cùng với rất nhiều người khác nữa. Bao gồm cả những cảnh sát trong sạch như hai anh chị đây. Chúng tôi đang rất cần sự hợp tác của anh chị.”


“Có thể hoàn toàn tin tưởng thanh tra Nakamori và Megure nữa,” Sato đáp. “Còn có cả anh Shiratori.” Cô ngoắc tay về phía giường bệnh nơi Shiratori đang nằm thiêm thiếp.


“Yumi và Chiba nữa chứ,” Wataru bổ sung, “mặc dù tôi vẫn muốn họ càng ít bị liên lụy càng tốt.”



“Tôi đồng ý với anh, trừ phi quá khẩn thiết nếu không chúng ta vẫn phải tính toán sao cho ít ảnh hưởng xấu tới những người vô tội một cách triệt để,” Jodie gật đầu. “Hiện giờ cảnh sát xấu đã bị vạch trần và tạm giam ở khắp các tỉnh lân cận, một số thì tự động biến mất không rõ tung tích. Tôi dám chắc chúng sẽ tập hợp lại ở đâu đó sớm thôi, nhưng để lấy lại uy tín và tầm ảnh hưởng trong cảnh sát thì chắc là còn lâu lắm … cho tới lúc đó, tôi cần tin tức và manh mối nơi anh chị.”


“Vậy thì cô cứ tới thẳng nhà cậu Hakuba ấy,” Sato nói. “Cậu ta có toàn bộ hồ sơ dữ liệu cần thiết. Có lẽ Chúng ngờ rằng chính cố Cảnh sát trưởng đang trực tiếp điều tra Chúng, thế cho nên …” Sato ngừng lời vì giọng bắt đầu nghẹn lại.


“Có lí,” Jodie nói. “FBI đang dõi theo và bảo vệ hai người. Chúng tôi dù sao cũng phải để mắt tới bệnh viện này vì trên tầng hai có mẹ của cậu Kuroba đang hôn mê sâu mà. Cho tới khi anh xuất viện, anh vẫn được an toàn ở đây. Giờ thì tôi phải bàn một số chuyện với cậu Hakuba. Đã đến lúc FBI và cảnh sát bắt tay với nhau rồi. Chỉ có vậy thì mới mong giáng một cú chí mạng vào Tổ chức được.” Jodie bỗng nở một nụ cười buồn bã.


“Cô cười gì thế?” Wataru tò mò hỏi.
“À không … tôi chợt nghĩ ra là Chúng cũng chơi ta một vố chí mạng rồi đó thôi,” Jodie nói. “Nếu như có Cool Kid ở đây thì chúng ta sẽ không vất vả đến mức này.”


“Ý cô nói nhóc Conan ấy à?” Sato ngạc nhiên hỏi. “Cậu nhóc đó …”


“Trí tuệ siêu việt của cậu bé đã khiến Chúng khốn đốn và dồn Chúng vào góc tường không chỉ một lần,” Jodie nói bằng giọng tự hào. “Bởi vậy Chúng mới cố tình lấy đi kí ức của cậu ta. Tôi không biết cậu ta thực sự là ai nhưng dẫu thế nào, cũng là một con người cực giỏi.”



“Đúng vậy,” Sato thừa nhân. “Conan rất giỏi.”


“Tôi phải đi thôi,” Jodie nói. “Tôi còn nhiều việc khác cần giải quyết ngay … cô Sato, cô nên thận trọng thì hơn.” Nói dứt lời là bước đi ngay.


“Vậy là Conan thực sự đang hợp tác với FBI hả?” Wataru nói.

“Chắc chắn nó không phải là một cậu bé bình thường,” Sato gật gù. “Hi vọng là cậu nhóc sẽ ổn … Ran nói là thằng bé đang dần dần lấy lại trí nhớ.”


“Anh thì mong là thằng bé sẽ nhớ ra mọi chuyện trước khi bị Chúng làm hại,” Wataru lo lắng nói.


“Ừ …” Sato trầm ngâm. “Em sẽ để mắt đến nó.”


“Em phải bảo trọng đấy,” Wataru nắm lấy tay Sato. “Anh không muốn có chuyện gì không hay với em đâu.”


“Đừng lo, em sẽ không để mọi người phải đổ máu vô ích,” Sato bật cười, nhoài người thơm nhẹ vào trán anh bạn đồng nghiệp. “Em mừng là anh bình an vô sự. Lúc anh ngã xuống em tưởng tim mình ngừng đập rồi.”


“Anh xin lỗi, Sato à,” Wataru thở dài.


“Sao anh không gọi em là Miwako nhỉ,” Sato siết nhẹ bàn tay của Wataru. “Anh đã cứu em biết bao nhiêu lần rồi. Anh biết đấy. Cho nên em rất vui lòng nếu anh chịu gọi em bằng tên riêng, Wataru ạ.”


Wataru đỏ mặt nhưng rồi cũng mỉm cười và xiết chặt bàn tay cô thiếu úy. “Được rồi. M-Miwako, hãy bảo trọng nhé.”


Lần này cô hôn lên môi anh bạn trai thay vì trán.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét